"Được thôi!" Lê Hi hướng Tần Phong lộ ra một biểu tình khiêu khích, giữ chặt tay Tô Mạn Y, bước qua Tần Phong rời khỏi đại sảnh.
Trong lúc chờ thang máy, Tô Mạn Y nhìn vẻ mặt không vui của Lê Hi, thử nói: "Tần đạo diễn hình như không thích Lê tổng đưa tôi về."
Lê Hi trong lòng có chút phiền, cười nhạo nói: "Quan tâm hắn có thích hay không làm gì, hắn chẳng là cái thá gì hết."
Vừa dứt lời, Tần Phong từ trong đại sảnh đuổi tới, một phen nắm lấy tay Lê Hi, liếc mắt nhìn Tô Mạn Y một cái: "Tôi có lời muốn nói với em ấy, Tô tiểu thư đi về trước đi."
Tô Mạn Y nghĩ nghĩ, kim chủ tới tay lại bị bỏ lỡ xác thật có hơi đáng tiếc, bất quá nếu có thể bán một nhân tình cho Tần Phong thì cũng không tồi.
Vì thế hơi mỉm cười nhìn về phía Tần Phong: "Vậy tôi đành về trước vậy."
Tần Phong gật gật đầu, xem như đồng ý nợ cô nhân tình này.
Lê Hi lại cảm thấy mặt mũi đều bị ném đi.
Tô Mạn Y vừa đi, cậu liền nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Tần Phong: "Anh dựa vào cái gì kêu cô ấy rời đi?"
Sắc mặt Tần Phong trầm xuống: "Em muốn lên giường với cô ta?"
"Đúng! Tôi tình cô ấy nguyện, anh quản nhiều như vậy làm gì? Nếu anh cũng coi trọng cô ta, thì tự mình đi tìm!"
"Câm miệng!"
Tần Phong gầm nhẹ, vẻ mặt âm trầm, đem Lê Hi đẩy mạnh vào trong thang máy.
Lúc này thang máy chỉ có hai người bọn họ, Tần Phong nhìn Lê Hi, đột nhiên cúi đầu hôn xuống!
"Cút!" Lê Hi lập tức nắm chặt tay, một quyền đánh qua.
Tần Phong không kịp phòng bị, nơi cằm bị ăn một quyền, mắt kính cũng bị đánh rớt xuống.
"Cút đi tìm vị hôn thê của anh!" Cảm xúc Lê Hi dị thường kích động, giống như đã tích tụ trong khoảng thời gian dài, một giây kia lập tức bạo phát.
"Tôi không phải là tình nhân của anh, vẫy tay thì tới, xua tay thì đi! Anh con mẹ nó không quản được nửa thân dưi thì đi tìm người khác, đừng có chạm vào tôi! Tôi cũng không có tiện như vậy!"
Sắc mặt Tần Phong trầm xuống, không nói một lời, ánh mắt âm u nhìn Lê Hi, trong mắt là thứ cảm xúc Lê Hi nhìn không hiểu.
Lê Hi bị nhìn đến bực bội không thôi, lại nghĩ đến vừa rồi tên tra nam này đuổi Tô Mạn Y đi, lại tức giận nắm cổ áo Tần Phong.
"Anh bớt quản chuyện của tôi đi! Anh cùng Triệu Uyển Hi lên giường, tôi có cản anh sao? Anh làm cô ta lớn bụng rồi muốn kết hôn với cô ta, tôi có cản anh sao?"
Nói tới đây, Lê Hi châm chọc nói: "Thời điểm chúng ta còn ở bên nhau, hai người đã qua lại với nhau rồi? Bằng không Triệu Uyển Hi làm sao có thể mang thai, anh sẽ không phải vội vàng muốn kết hôn với cô ta!"
"Em đang nói hươu nói vượn cái gì!" Tần Phong nhíu mày, "Tôi chưa từng chạm qua Triệu Uyển Hi, cô ấy cũng không mang thai. Em nghe được mấy chuyện này từ đâu?"
Lê Hi đương nhiên không có khả năng thừa nhận chính mình trộm lên mạng tìm kiếm tin tức của hắn, cười lạnh nói: "Làm sao anh biết cô ta không mang thai? Chẳng lẽ anh hiểu rất rõ cơ thể của cô ta?"
Tần Phong giải thích: "Kiểm tra sức khoẻ trước hôn nhân là một việc rất cần thiết, cho dù tôi không quan tâm, trưởng bối nhà chúng tôi cũng sẽ quan tâm."
Lỡ như Triệu Uyển Hi có bệnh không thể mang thai, Tần lão phu nhân chắc chắn sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này, mà Triệu gia bên kia cũng lo lắng Tần Phong có bệnh kín.
Cho nên sau khi hai nhà đính xuống hôn lễ, Tần Phong cùng Triệu Uyển Hi đều phải đi kiểm tra sức khoẻ toàn thân.
Bất quá những việc này Tần Phong cảm thấy không cần thiết phải nói cho Lê Hi.
"Kiểm tra sức khoẻ trước hôn nhân?" Lê Hi hừ lạnh một tiếng, cảm thấy Tần Phong chính là đang khoe khoang, khoe hắn và Triệu Uyển Hi sắp bước vào cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.
Tần Phong nhìn Lê Hi: "Em không tin tôi."
Lê Hi khoanh tay trước ngực, một bộ dáng chẳng hề để ý nói: "Tôi tin hay không cũng chẳng có quan hệ gì. Nhưng hiện tại tôi lại rất tò mò, đêm nay anh nổi điên cái gì vậy? Tại sao lại hôn tôi?"
"Không tại sao cả." Tần Phong nhặt mắt kính, một lần nữa đeo lên, thần sắc khôi phục bình tĩnh, phảng phất như khuôn mặt thâm trầm vừa rồi đem Tô Mạn Y đuổi đi không phải là hắn.
"Ha!" Lê Hi cười lạnh, đối với câu trả lời này rất không vừa lòng, thậm chí cảm thấy nghẹn khuất, giống như lại bị Tần Phong trêu chọc.
Thang máy chậm rãi đi xuống, trong lúc xuống thì ngừng hai lần, có người muốn tiến vào liền bị ánh mắt lạnh như băng của Tần Phong dọa đến rút chân trở về.
Tới lầu một, cửa thang máy mở ra, Lê Hi rốt cuộc cũng không chịu nổi không khí trầm mặc này, dùng sức túm Tần Phong ra bên ngoài.
"Nhìn tôi!" Lê Hi không quan tâm đến ánh mắt của những người khác ở trong sảnh khách sạn, đẩy mạnh Tần Phong lên tường, "Con mẹ nó anh nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc là tại sao?"
Tần Phong không nói gì, sắc mặt bình tĩnh trầm mặc nhìn Lê Hi.
Tại sao hắn lại đuổi theo Lê Hi, tại sao lại không cho Lê Hi đưa Tô Mạn Y về, bao gồm cả chuyện mất khống chế hôn Lê Hi ở trong thang máy, đáp án không cần nói cũng biết.
Nhưng Lê Hi vô cùng cố chấp, một hai phải nghe chính miệng Tần Phong nói ra đáp án.
Cậu ép hỏi: "Anh ghen?"
Không đợi Tần Phong thừa nhận, Lê Hi lại lắc đầu, lầm bầm nói: "Không đúng, thời điểm tôi và Hứa Thanh Dương ở bên nhau anh cũng chưa từng ghen......"
"Bởi vì hai người là giả." Tần Phong hơi hơi cong môi.
Sắc mặt Lê Hi biến đổi, trừng mắt nhìn hắn, có chút thẹn quá hóa giận.
Cố tình Tần Phong lại nói một câu: "Kĩ thuật diễn của hai người còn chưa đủ để qua mắt tôi."
"Đánh rắm!" Mặt Lê Hi lộ vẻ xấu hổ cùng buồn bực, trừng mắt nhìn Tần Phong trong chốc lát, bỗng nhiên cười nhạo, "Họ Tần, tôi biết anh có ý gì."
Cậu buông tay ra, lui về phía sau hai bước, gương mặt từ trước đến nay luôn kiêu ngạo, bây giờ lại lộ ra biểu tình tự giễu.
"Thì ra anh cái gì cũng biết! Anh đã sớm biết tôi thích anh, biết tôi và Hứa Thanh Dương là giả. Anh nhìn thấu tâm tư của tôi, cho nên anh không hề nóng nảy hay gấp gáp. Thẳng đến đêm nay, nhìn thấy Tô Mạn Y, anh lại không nắm chắc, anh sợ tôi sẽ lên giường với cô ta, lúc này mới vội vàng đuổi theo."
Trên mặt Tần Phong hiện lên sự kinh ngạc, không dự đoán được Lê Hi có thể đoán đúng tâm tư của hắn.
Lê Hi ép hỏi: "Là như vậy sao?"
Tần Phong không có phủ nhận: "Đúng."
"Cho nên vừa rồi.....anh ghen?"
"Ừ."
Tần Phong duỗi tay muốn sờ mặt Lê Hi, lại bị cậu né đi: "Còn gì nữa? Anh còn gì muốn nói với tôi hay không?"
Tần Phong nhẹ nhàng thở dài: "Lê Lê, cứ một hai phải nói thẳng ra như vậy sao?"
"Đúng!" Lê Hi cố chấp như một đứa trẻ, nhìn thẳng người trước mắt, "Tôi không muốn để bản thân tự mình đa tình!"
Tần Phong khẽ nhíu mày.
Lê Hi tự giễu nói: "Anh biết trong khoảng thời gian này tôi thường suy nghĩ cái gì không? Tôi nghĩ, anh đã từng thích tôi hay chưa? Hiện tại anh có còn thích tôi nữa hay không? Suy nghĩ nhiều như vậy, đoán nhiều như vậy, tôi cũng sắp điên mất rồi."
"Tần Phong, tôi không muốn đoán. Tâm tư của anh quá sâu, tôi không đoán được. Cho nên ngay bây giờ, nói rõ ràng cho tôi biết, anh rốt cuộc có thích tôi hay không?"
Giây phút nói ra những lời này, Lê Hi nỗ lực làm ra biểu tình tiêu sái, giống như chỉ cần Tần Phong nói một câu không thích, cậu sẽ lập tức rời đi.
Nhưng ánh mắt lại bán đứng cậu.
Đôi mắt hoa đào như phát sáng, mang theo một tia chờ mong chói lọi.
Lê Hi biết không nên nói ra hết tất cả suy nghĩ trong lòng mình, nhưng cậu chấp nhận đem hết thảy tình cảm cùng tự tôn của bản thân ra để đánh cược.
Cậu ngày nghĩ đêm nghĩ cũng muốn có một đáp án chính xác.
Tần Phong không lập tức trả lời, chỉ nhíu chặt chân mày.
Lê Hi không khỏi thất vọng, lẩm bẩm nói: "Anh chê tôi tùy hứng, không khéo đưa đẩy, không chín chắn, giống như một đứa nhỏ không biết suy nghĩ. Tôi thừa nhận, tôi chính là loại người này, cho nên tôi đoán không được tâm tư của anh, cần anh nói rành mạch cho tôi biết."
"Nếu anh không chịu nói, thì cứ tiếp tục dùng phương thức như lúc trước lừa gạt tôi đi, chúng ta đừng bao giờ liên hệ với nhau nữa!"
Có lẽ là do ngữ khí của cậu quá mức quyết tuyệt, Tần Phong có chút không biết phải làm sao: "Lê Lê, em......"
Lê Hi đợi một hồi lâu, vẫn không chờ được đáp án mà mình muốn, trong lòng một trận khó chịu.
"Thôi." Cậu thấp giọng nỉ non, ra vẻ tiêu sái mỉm cười với Tần Phong, "Tôi hiểu rồi."
Cậu xoay người liền đi, không hề lưu luyến, giơ tay lên vẫy vẫy: "Gặp lại sau."
"Lê Lê!" Tần Phong ở sau lưng gọi cậu.
Lê Hi giống như không nghe thấy, bước nhanh hơn, rất nhanh đã rời khỏi khách sạn.
Hôm nay cậu tự mình lái xe tới, bởi vì đã uống không ít rượu, không thể lái xe, liền tìm một nhân viên khách sạn tới lái thay.
Thời điểm nhân viên lái xe tới, Lê Hi vừa muốn lên xe, bả vai đã bị người đè lại.
"Lê Lê!" Tần Phong đuổi tới, dùng sức xoay bả vai Lê Hi.
Hai người đối diện, ánh mắt Lê Hi hơi lưỡng lự, nói không vui là giả: "Anh muốn nói cái gì?"
Tần Phong nhìn vào hai mắt cậu: "Lê Lê, em cho tôi chút thời gian, tôi cần phải suy nghĩ một chút mới có thể trả lời em."
Lê Hi ngẩn người, cười lạnh nói: "Ngay cả chuyện anh có thích tôi hay không cũng phải suy nghĩ! Đủ rồi, anh không cần nghĩ nữa, về sau chúng ta đường ai nấy đi!"
Trong lúc Tần Phong bày ra vẻ mặt kinh ngạc, Lê Hi đã ngồi trên xe nghênh ngang rời đi.
Bởi vì uống quá nhiều rượu, ngày hôm sau lúc Lê Hi đi làm, đầu đau như búa bổ, sắc mặt cũng rất khó xem.
Tới công ty, Hứa Thanh Dương cũng đang ở đó.
Hứa Thanh Dương nhìn Lê Hi, đầu tiên là liếc mắt đánh giá từ trên xuống dưới, ngay sau đó kích động hỏi: "Lê tổng, có phải anh có bạn gái mới hay không?"
"Bạn gái tôi ở đâu ra." Lê Hi ngáp dài đi vào văn phòng, lại phân phó trợ lý pha cho cậu một tách cà phê.
Hứa Thanh Dương đi theo phía sau cậu, đắc ý dào dạt nói: "Lê tổng, anh đừng gạt em, trên mạng đều đã lan truyền khắp nơi rồi. Hơn nữa hôm nay nhìn quầng thâm mắt của anh, rõ ràng là tối hôm qua đã túng dục quá độ......"
"Có tin tôi phong sát cậu hay không." Lê Hi vô tình đánh gãy lời Hứa Thanh Dương đang nói.
"Tin." Hứa Thanh Dương gật đầu, "Nhưng cũng không thay đổi được chuyện anh có bạn gái là sự thật, cho nên chúng ta không cần phải tiếp tục giả làm người yêu nữa đúng không?"
Cậu chỉ muốn đóng phim cho thật tốt, không muốn bị Tần đạo diễn coi là tình địch.
Cậu không xứng mang cái danh tình địch này.
Lê Hi thấy vẻ mặt chờ mong của Hứa Thanh Dương, rốt cuộc cũng đại phát từ bi nói: "Thôi, chia tay đi."
Hứa Thanh Dương vui vẻ khóc lớn: "Được, chúng ta đừng bao giờ hợp lại nữa!"
Lê Hi cười tủm tỉm nói: "Không, cậu vẫn tùy thời làm tốt vị trí lốp dự phòng."
Hứa Thanh Dương: "......"
"Vừa rồi cậu nói trên mạng đều lan truyền tôi có bạn gái là có ý gì?"
"Trên mạng đều đang thảo luận chuyện tối hôm qua anh và Tần Phong tranh giành Tô Mạn Y, còn có người nói anh và Tô Mạn Y ngầm qua lại với nhau."
Lê Hi hừ một tiếng, không cho là đúng.
Hứa Thanh Dương hiếu kỳ nói: "Lê tổng, chuyện này là thật sao?"
"Đều là giả." Lê Hi nói.
Hứa Thanh Dương bừng tỉnh đại ngộ, Lê tổng với Tần đạo diễn mới là thật!
Hai người đang nói, Trịnh trợ lý ở bên ngoài gõ gõ cửa.
Lê Hi nói: "Vào đi."
Trịnh trợ lý đi đến: "Lê tổng, Tần tiên sinh muốn gặp cậu, đang ở phòng khách chờ."
Hứa Thanh Dương trong lòng căng thẳng, vội vàng nói: "Lê tổng, em đi trước! Đúng rồi, Trịnh trợ lý, nếu Tần đạo diễn có hỏi, anh phải làm chứng cho tôi. Tôi và Lê tổng ở trong văn phòng không có làm cái gì hết, chỉ là nói một ít chuyện bát quái mà thôi."
Lê Hi tức giận muốn đá thằng nhóc này một cái: "Cậu sợ họ Tần như vậy làm gì! Trịnh trợ lý, anh nói với Tần Phong, tôi đang bận, không rảnh gặp hắn."