Buổi tối, Lâm Cẩn dỗ Tiểu Nặc một lúc lâu, bé cuối cùng cũng nín khóc, mỉm cười.
Bất quá bảo bảo đã ghi thù, trước khi ngủ còn không quên dặn dò Lâm Cẩn: “Ba ba, về sau nếu ba gặp lại cái chú xấu xa kia thì ba không cần để ý đến hắn.”
“Được.” Lâm Cẩn sủng nịch mà hôn lên trán bé.
Bé lúc này mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ.
Đêm nay bé khóc đến lợi hại, đến bây giờ mí mắt còn hồng hồng, lông mày hơi hơi nhíu lại, tựa hồ còn có một chút ủy khuất, cái này làm cho trong lòng Lâm Cẩn thật không dễ chịu.
Đều do cậu mang bảo bảo đi ăn buffet, bằng không cũng sẽ không gặp được Thịnh Diễn Chi, bé cũng sẽ không bị Thịnh Diễn Chi nói ngốc, này đối với một đứa trẻ mà nói là thương tổn quá lớn.
Chuyện này cũng đã cho Lâm Cẩn một bài học: Nếu cậu còn muốn cùng người nhà sống hạnh phúc vui vẻ, vậy thì phải tránh xa Thịnh Diễn Chi, tốt nhất là vĩnh viễn đều không liên quan đến nhau.
Nếu không Tiểu Nặc sớm muộn gì cũng sẽ biết giao dịch giữa cậu cùng Thịnh Diễn Chi, đến lúc đó bé sẽ thấy thế nào về người ba ba là cậu đây? Có phải hay không cũng cảm thấy cậu thật ghê tởm?
Lâm Cẩn không dám nghĩ, cũng không dám đánh cược.
Trừ điểm này ra, Lâm Cẩn càng sợ Thịnh Diễn Chi sẽ hoài nghi thân phận của bảo bảo.
Tối nay Giang Tinh Thần đều có thể nhìn ra Tiểu Nặc lớn lên rất giống Thịnh Diễn Chi, khó nói được ngày nào đó Thịnh Diễn Chi sẽ sinh ra nghi ngờ.
Chỉ cần gọi người cẩn thận tra một chút, thân phận Tiểu Nặc liền bị lộ, mà cậu làm nam nhân lại có thể sinh con, chỉ sợ cũng sẽ làm Thịnh Diễn Chi càng thêm ghê tởm.
Cậu không muốn như vậy.
Cậu ở trong mắt Thịnh Diễn Chi đã đủ hạ tiện rồi, không muốn lại bị đối phương xem mình là quái vật.
Mặc dù cậu biết chính mình đời này cũng không thể cùng Thịnh Diễn Chi ở bên nhau, vẫn cứ hy vọng hắn đối cậu đừng thêm chán ghét.
Lâm Cẩn hạ quyết tâm đem tình yêu của mình giấu đi, cất ở chỗ sâu nhất trong trái tim, sẽ không còn được ai biết đến nữa, từ nay về sau cậu đều sẽ tận lực tránh Thịnh Diễn Chi.
Nghĩ là như vậy, nhưng có rất nhiều sự việc luôn nằm ngoài dự đoán, càng muốn tránh đi, càng tránh không khỏi.
Lâm Cẩn tắm rửa xong, nhìn thấy chị Chu gọi điện tới, cho rằng có phim mới để đóng, ai ngờ vừa nhấc máy chị Chu đã hỏi cậu: “Cậu cùng Thịnh Diễn Chi là quan hệ gì?”
Lâm Cẩn thần sắc bình tĩnh, nói: “Không có quan hệ gì.”
“Cậu còn muốn giấu chị!” Chị Chu rất bất mãn.
“Chị Chu, em cùng Thịnh tổng thật sự không có quan hệ gì.”
“Diễn đi, cậu cứ tiếp tục diễn.
Nếu không phải tối nay gặp phải Dương tổng, tôi còn chẳng hay biết gì đâu.
Cậu đã ôm đùi Thịnh Diễn Chi rồi, lại không nói cho tôi, làm hại tôi bị Dương tổng mắng cho một trận.
Cậu có phải hay không trách tôi không cho cậu tiếp phim mới, cố ý trả thù tôi?”
Lâm Cẩn bất đắc dĩ thở một hơi: “Chị Chu, chị hiểu lầm rồi, em không nghĩ sẽ trả thù chị.”
Chị Chu hừ một tiếng: “Được được được, cậu hiện tại có Thịnh tổng làm chỗ dựa, không đem tôi để vào mắt.
Bất quá tôi như thế nào cũng là người đại diện của cậu, tôi nhắc nhở cậu một câu, đừng chỉ nhìn thấy tiền của Thịnh Diễn Chi, phải nhanh chóng làm hắn cho cậu mấy cái nhân vật tốt một chút.
Nam không được thì nam , còn không thì nam cũng không tệ.
Chỉ cần cậu nổi, còn sợ không có tiền sao?”
Lâm Cẩn dở khóc dở cười.
Cậu ở bên Thịnh Diễn Chi hai năm, nếu có thể từ trong tay đối phương bắt được cái nhân vật tốt nào, cậu đã sớm nổi, đâu cần phải ngồi buồn rầu vì không có nhân vật để diễn như bây giờ.
Cậu cùng Thịnh Diễn Chi giao dịch quy định rất rõ ràng, một người bán mình, một người đưa tiền, còn lại thì đừng nghĩ tới.
Bởi vì cậu an phận thủ thường, không tham lam thứ khác, Thịnh Diễn Chi mới giữ cậu lại đến hai năm.
Lâm Cẩn nhẹ nhàng thở dài: “Chị Chu, không phải em cố ý giấu chị, là Thịnh tổng không thích việc riêng của mình bị người khác để lộ ra.
Hơn nữa......”
Nói tới đây, cậu dừng một chút, cười khổ nói: “Hơn nữa em cùng Thịnh tổng đã không còn quan hệ.”
Chị Chu hận rèn sắt không thành thép: “Nhanh như vậy đã kết thúc, cậu cũng thật đủ vô dụng.”
Lâm Cẩn cười cười không nói.
Chị Chu lại nói: “Đúng rồi, hôm nay Lưu đạo tìm tôi, nói nhân vật nam số muốn cho cậu diễn.”
Đạo diễn Lưu là đạo diễn lớn nổi danh trong giới điện ảnh, danh tiếng cùng ratings phim truyền hình đều không tệ, giới giải trí rất nhiều diễn viên đều muốn hợp tác với hắn.
Nghe được Lưu đạo diễn tìm mình đóng phim, Lâm Cẩn vừa mừng vừa sợ: “Lưu đạo diễn như thế nào lại tìm em vậy?”
“Tôi làm sao biết, tôi còn tưởng là do Thịnh tổng cho cậu tài nguyên.”
“Không phải hắn.”
“Như vậy xem ra, lần này cậu gặp may rồi.
Lưu đạo diễn bên kia kêu cậu buổi sáng ngày mai giờ đến khách sạn Giai Duyệt thử vai, phòng .”
Lâm Cẩn quả thực là mừng như điên.
Không thể tin được, đạo diễn Lưu thế nhưng tìm cậu diễn nam số !
Đây chính là cơ hội tốt nhất từ trước đến nay của cậu, ngày mai cậu nhất định phải nắm chắc cơ hội này!
Một trận kích động qua đi, Lâm Cẩn đột nhiên nghĩ đến vết thương trên mặt, không khỏi lo lắng, cũng không biết Lưu đạo diễn có vì vết thương trên mặt cậu mà từ bỏ cậu hay không.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Cẩn đã chuẩn bị chính mình vô cùng gọn gàng sạch sẽ, nửa giờ sau sẽ đến khách sạn, không nghĩ tới vừa xuống dưới lầu đã gặp phải trợ lý Trịnh.
“Lâm tiên sinh, Thịnh tổng tìm cậu.” Trợ lý Trịnh ngăn Lâm Cẩn lại.
“Tìm tôi?” Lâm Cẩn kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Trợ lý Trịnh mở cửa xe, ý bảo Lâm Cẩn lên xe, “Sáng nay Thịnh tổng tâm tình không tốt lắm, muốn cậu hiện tại liền đi gặp hắn.”
Lâm Cẩn trong lòng căng thẳng, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ Thịnh Diễn Chi muốn tìm cậu tính sổ chuyện tối qua.
Nhưng nghĩ lại, Thịnh Diễn Chi cũng không phải loại người vì chút chuyện nhỏ mà ghi thù.
Nhất định là có chuyện gì khác!
Lâm Cẩn hỏi trợ lý Trịnh: “Thịnh tổng tìm tôi để làm gì?”
“Thịnh tổng không nói, Lâm tiên sinh, cậu mau lên xe đi.
Tính tình Thịnh tổng cậu cũng biết, chọc hắn tức giận đối với cậu không có chỗ nào tốt.”
Lâm Cẩn cắn chặt răng, nói: “Trịnh trợ lý, tôi không thể đi.
Hôm nay tôi có một buổi thử vai rất quan trọng, không thể bỏ lỡ……”
Không đợi cậu nói xong, trợ lý Trịnh đã không kiên nhẫn nói: “Một khi đã như vậy, tôi đây đành đắc tội vậy.”
Vừa dứt lời, Lâm Cẩn bị trợ lý Trịnh một phen nắm lấy cánh tay, mạnh mẽ nhét vào trong xe..