Lúc trước, thời điểm Phùng Tiêu còn chưa dọn đến ký túc xá khác, có một lần hắn nhân lúc mọi người không ở trong phòng, lén lút mở ngăn kéo của Cố Dư Nhiên, muốn nhìn thử chiếc đồng hồ thể thao đắt tiền của đối phương.
Vừa lúc nhìn thấy báo cáo chẩn bệnh của Cố Dư Nhiên cũng ở trong ngăn kéo, Phùng Tiêu lúc này mới biết Cố Dư Nhiên nhìn bình thường vậy mà lại có bệnh tinh thần cố chấp.
Ngay lúc này Phùng Tiêu đang tức muốn hộc máu, nên mới đánh bạo nói chuyện Cố Dư Nhiên có bệnh tâm thần trước mặt mọi người.
Mà Cố Dư Nhiên là nhân vật nổi tiếng trong đại học G, trong sân trường ra ra vào vào rất nhiều sinh viên, vừa nghe thấy mấy chữ "Cố Dư Nhiên", "Đánh chết" liền sôi nổi đứng ở một bên vây xem.
Phùng Tiêu muốn chính là kết quả này, không khỏi đắc ý: "Lâm Phi Phồn, mày hao hết tâm tư câu dẫn Cố Dư Nhiên, bây giờ chắc hối hận lắm nhỉ? Đáng tiếc, hối hận cũng vô dụng, Cố Dư Nhiên sẽ không bỏ qua cho mày! Nói không chừng qua hai ngày nữa, bệnh tâm thần của hắn phát tác, nửa đêm nổi điên lên git......"
"Cố Dư Nhiên rất bình thường." Lâm Phi Phồn lạnh lùng đánh gãy Phùng Tiêu, thanh âm rõ ràng vừa đủ nghe, "Tôi thấy người có bệnh chính là cậu!"
Vừa dứt lời, một giọng nữ phẫn nộ từ bên cạnh vang lên: "Không sai! Cố Dư Nhiên rõ ràng rất bình thường, người có bệnh chính là cậu đấy Phùng Tiêu. Tôi nghĩ chắc là cậu bị thất tâm phong rồi đúng không? Bằng không sao lại hồ ngôn loạn ngữ ở trong trường học, bôi nhọ bạn học của mình."
Thất tâm phong: là một loại bệnh tâm lý, phát bệnh ở thần kinh đại não, do năng lực chịu đựng của tâm lý nhỏ hơn áp lực bên ngoài, do đó xuất hiện tâm lý, hành động, ý chí trở nên bất thường. Thường xuyên xảy ra ở nhóm người chịu áp lực lớn.
Người nói chuyện là Đường Chỉ Di, nói đúng hơn là bạn gái cũ của Cố Dư Nhiên, bạn gái cũ giả.
Chu Khải đi cùng Đường Chỉ Di, hai người cùng đi đến bên người Lâm Phi Phồn.
Lâm Phi Phồn liếc nhìn bọn họ một cái, cũng không biết vì sao bọn họ lại đi cùng nhau.
Tóm lại sau khi Đường Chỉ Di mở miệng, người có tính tình luôn hiền lành như Chu Khải cũng cả giận nói: "Phùng Tiêu, làm người phải quang minh lỗi lạc. Em nặc danh đăng bài bôi đen Phi Phồn, bây giờ còn ác ý hãm hại Dư Nhiên, loại hành vi như vậy có khác gì tiểu nhân đâu?"
Phùng Tiêu không đoán được bọn họ sẽ đứng ra giúp Cố Dư Nhiên nói chuyện, tức khắc thẹn quá hóa giận, chỉ vào mặt Chu Khải chửi ầm lên: "Mẹ nó! Đừng có xen vào chuyện của người khác! Mẹ nó tưởng mình lớn nhất ở đây hả? Lão tử đánh chết mày!"
Nói xong Phùng Tiêu liền muốn động thủ.
Nhưng mà hắn đã quên chỉ mới một tháng trước, tay chân đã bị Cố Dư Nhiên đánh gãy, hai ngày trước vừa mới đi tháo thạch cao. Lúc này động thủ, Chu Khải sợ Đường Chỉ Di bị thương, lập tức bắt lấy tay Phùng Tiêu.
Lâm Phi Phồn cũng nhân cơ hội đó, nhấc chân đá vào đùi hắn!
Cái chân bị đá từng bị Cố Dư Nhiên đánh gãy, Phùng Tiêu ăn đau kêu lên một tiếng, lăn trên mặt đất, ôm chân run rẩy.
Chu Khải hoảng sợ: "Đàn em Phi Phồn, chân hắn lại bị gãy hả?"
"Chắc là vậy." Lâm Phi Phồn lạnh nhạt liếc mắt nhìn Phùng Tiêu, vừa muốn chạy lấy người, hai viên cảnh sát đã đi về phía bọn họ.
Hai cảnh sát này tới tìm Phùng Tiêu.
Ngày hôm qua người của Cục Cảnh Sát đã đến bệnh viện tìm Cố Dư Nhiên và Lâm Phi Phồn để lấy lời khai, thẩm vấn ba tên lưu manh trả thù Lâm Phi Phồn.
Phùng Tiêu là chủ mưu đứng đằng sau, Cố Dư Nhiên bị đâm một đao, Cố gia tất nhiên sẽ không đơn giản chỉ làm Phùng Tiêu thôi học.
Phùng Tiêu vẻ mặt trắng bệch, ở trước mắt bao người bị mang lên xe cảnh sát.
Trường học còn chưa ra thông báo chuyện Phùng Tiêu có ý định trả thù nên đả thương người, chỉ xử lí việc thôi học cho hắn, cho nên nhìn thấy Phùng Tiêu bị cảnh sát mang đi, Đường Chỉ Di đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó mờ mịt nói: "Vừa rồi hắn mắng chửi người, có người báo cảnh sát sao?"
Cô cho rằng là do Phùng Tiêu chửi rủa Cố Dư Nhiên trước mặt mọi người nên mới bị bắt đi, ngay cả Chu Khải cũng nghĩ như vậy: "Hiệu suất làm việc của cảnh sát thật cao!"
Lâm Phi Phồn nhàn nhạt nói: "Phùng Tiêu sai sử người khác trả thù em, những người đó đâm Cố Dư Nhiên bị thương."
Đường Chỉ Di không kịp phản ứng: "A? Cố Dư Nhiên bị thương? Chuyện khi nào? Bị thương có nghiêm trọng không?"
Cô thoạt nhìn vẫn rất để ý Cố Dư Nhiên.
Chu Khải không khỏi nhìn cô một cái.
Hắn biết chuyện Cố Dư Nhiên bị thương, bất quá vẫn chưa nói với Đường Chỉ Di, cũng không nghĩ tới chuyện này có liên quan đến Phùng Tiêu.
Lâm Phi Phồn không có thói quen trả lời nhiều câu hỏi dồn dập của con gái, nghe xong có chút đau đầu, vì thế nói: "Đàn anh cũng biết."
Sau đó đi thẳng về hướng ký túc xá, lưu lại đàn anh hiền lành đi ứng phó Đường Chỉ Di.
Lâm Phi Phồn trở lại ký túc xá không được bao lâu, Cố Dư Nhiên đã gọi điện thoại tới.
Hỏi cậu đang ở đâu, làm gì, có mệt hay không, có đói bụng không, đang ở cùng ai, nghe rất giống như đang tra khảo.
Thần sắc Lâm Phi Phồn dừng một chút, sau đó cậu vừa sửa sang lại tư liệu vừa trả lời, Cố Dư Nhiên nghe được đáp án vừa lòng mới cúp điện thoại.
Nhưng mà đây chỉ là bắt đầu, lúc sau cách một khoảng thời gian Cố Dư Nhiên lại gọi điện thoại tới, cũng không có gì chuyện gì quan trọng, tới tới lui lui cũng chỉ hỏi Lâm Phi Phồn đang làm gì.
Lâm Phi Phồn dứt khoát ấn call video, đặt điện thoại ở bên cạnh, camera đối diện với chính mình, nhìn điện thoại nói với Cố Dư Nhiên: "Đừng hỏi, tự mình nhìn đi."
"Cậu tức giận sao?" Cố Dư Nhiên thật cẩn thận hỏi.
"Không có." Lâm Phi Phồn lắc đầu, "Tôi muốn viết hạng mục báo cáo, cậu gọi điện thoại sẽ làm tôi phân tâm."
Cố Dư Nhiên lập tức vui vẻ: "Được, vậy tôi chỉ nhìn cậu thôi, không nói gì hết."
Lâm Phi Phồn ừ một tiếng, mở tài liệu ra, nhìn màn hình máy tính gõ gõ bàn phím.
Trong phòng bệnh, Cố Dư Nhiên ôm ipad, giống như một tên bin thái, nhìn chằm chằm Lâm Phi Phồn không thèm chớp mắt.
Nhìn Lâm Phi Phồn có lúc sẽ nhíu mày, nhấp môi, uống nước...... Bất kể Lâm Phi Phồn làm cái gì, hắn đều cảm thấy vui vẻ, trong lòng có một loại cảm giác thỏa mãn quỷ dị.
Còn về Lâm Phi Phồn, thời điểm cậu nghiêm túc thường không để ý đến mọi thứ xung quanh, cũng không cảm thấy bị Cố Dư Nhiên nhìn chằm chằm như vậy có gì khó chịu.
Cậu viết báo cáo hai giờ đồng hồ, Cố Dư Nhiên cứ như vậy nhìn hai giờ.
Thẳng đến chạng vạng, mặt trời chiều ngã về tây, Cố Dư Nhiên mới mở miệng: "Bảo bối, cậu nên ăn chút gì đó."
Sau khi vào đại học, lúc Lâm Phi Phồn bận rộn thường xuyên không ăn cơm đúng giờ, hoặc chỉ ăn lung tung chút bánh mì bánh quy, thời gian dài làm ảnh hưởng đến dạ dày.
Lúc này có Cố Dư Nhiên nhìn chằm chằm, Lâm Phi Phồn cuối cùng cũng biết đói bụng.
Cố Dư Nhiên nói: "Tôi đặt cơm hộp cho cậu, đã giao tới rồi, cậu xuống lầu lấy đi."
Lâm Phi Phồn có chút kinh ngạc, nhấp môi lộ ra một tia cười nhạt hiếm thấy: "Ừm."
Cố Dư Nhiên thiếu chút nữa nhìn đến ngây người.
Đầu giờ chiều ngày hôm sau Lâm Phi Phồn không có tiết học, tới bệnh viện bồi Cố Dư Nhiên.
Thời điểm Hứa Thanh Dương gọi điện thoại tới, cậu đang ở trong toilet rửa trái cây cho Cố Dư Nhiên, điện thoại đặt ở trên bàn bên cạnh giường bệnh.
Do tiếng nước chảy nên cậu không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Cố Dư Nhiên nghe thấy, nhìn màn hình hiển thị ba chữ: Anh Thanh Dương.
Cố Dư Nhiên bất mãn hừ một tiếng, tiếp điện thoại: "Alo, tôi là Cố Dư Nhiên, bạn trai Phồn Phồn."
Những lời này hắn nói đặc biệt rõ ràng, như sợ Hứa Thanh Dương nghe không hiểu.
Hứa Thanh Dương "a" một tiếng, cũng không hỏi vì sao Lâm Phi Phồn lại không tự mình nghe điện thoại.
Người yêu thường thích chơi trò "Để anh thay em nghe điện thoại" để khoe ân ái, nếu cậu hỏi, chẳng phải tự đào cơm chó ăn sao?
Cậu mới không làm.
Hứa Thanh Dương nói thẳng: "Được, vậy tôi đây đành nói với cậu. Cậu và em trai Phi Phồn ngàn vạn lần không được nói chuyện tôi mặc đồ nữ ra ngoài, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm đàn ông của tôi."
Cố Dư Nhiên cười nhạo một tiếng: "Muốn tôi giữ bí mật giúp anh cũng được, bất quá tôi có một yêu cầu."
"Yêu cầu gì?"
"Lâm Phi Phồn là người của tôi, về sau anh cách xa cậu ấy một chút!"
Nghe được Cố Dư Nhiên nói tàn nhẫn như vậy, Hứa Thanh Dương sâu kín hỏi: "Cậu nhìn tôi có giống gay hay không? Sao các cặp gay mấy người đều thích đem lực chú ý đặt lên người thẳng nam như tôi vậy? Không phải xem tôi là tình địch thì cũng xem tôi là tình nhân. Ai, thật ra tôi nam nữ đều ăn, điểm này quả thực không tốt."
Nói đến câu cuối cùng kia, ngữ khí cậu còn có chút tự trách nho nhỏ.
Cố Dư Nhiên: "......"
Lâm Phi Phồn bưng trái cây ra tới, vừa lúc nhìn thấy Cố Dư Nhiên cúp điện thoại, hỏi: "Ai gọi?"
Cố Dư Nhiên bình tĩnh nói: "Bán nhà."
Lâm Phi Phồn không nghi ngờ, cũng không đi lật xem nhật kí cuộc gọi, thẳng đến sau này mới phát hiện Cố Dư Nhiên đổi ghi chú tên Hứa Thanh Dương thành "Môi giới bán nhà".
Nửa tháng sau, Cố Dư Nhiên xuất viện.
Lúc trước Lâm Phi Phồn đã đồng ý cùng dọn ra ngoài ở chung với hắn, cho nên Cố Dư Nhiên đã sớm cho người đi mua phòng ở, còn mua thêm một chiếc xe.
Xe này hắn dùng để đưa đón Lâm Phi Phồn đi học, bởi vì phòng ở không ở gần trường, đi đường mất tầm phút.
Ban đầu Lâm Phi Phồn xin học ngoại trú hai lần cũng không được phụ đạo viên đồng ý, lần này Cố Dư Nhiên trực tiếp gọi điện thoại cho hiệu trưởng của bọn họ, rất nhanh đã được chấp thuận.
Ngày xuất viện, Cố Dư Nhiên gấp không chờ nổi muốn dọn ra ngoài, vì thế hai người tốn mất một buổi trưa để thu dọn đồ vật.
Chu Khải biết bọn họ muốn dọn ra ngoài, không khỏi cảm khái: "Tốc độ yêu đương của hai đứa cũng nhanh thật."
Một tháng trước Lâm Phi Phồn còn tát "bốp bốp" vào mặt Cố Dư Nhiên, trong nháy mắt hai người đã chính thức quen nhau.
Lâm Phi Phồn nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Anh và Đường Chỉ Di cũng rất nhanh."
"A, cái này......" Chu Khải trong một giây lập tức biến thành đàn anh lắp bắp ngốc nghếch.
Cố Dư Nhiên nhướng mày: "Phải nói đàn anh xuống tay nhanh mới đúng."
Chu Khải dùng sức ho khan hai tiếng: "Duyên phận, đều là duyên phận."
Trong mắt Lâm Phi Phồn nhiễm chút ý cười, không tiếp tục trêu ghẹo Chu Khải.
Phòng ở đã được quét tước sạch sẽ, các loại gia dụng đồ điện đều đầy đủ mọi thứ, Cố Dư Nhiên đã sớm cho người chuẩn bị tốt.
Buổi tối hai người liền dọn vào.
Dưới ánh đèn sáng ngời, Lâm Phi Phồn ngồi ở trên thảm trong phòng khách, hơi hơi cúi đầu, vừa đọc sách vừa ăn dâu tây.
Cố Dư Nhiên đi đến bên người cậu, nhìn cần cổ trắng tuyết, tinh tế lại xinh đẹp, tinh xảo giống như bạch ngọc.
Cố Dư Nhiên nhịn không được thò lại gần, môi mỏng dừng trên cần cổ trơn bóng như ngọc, hai tay ôm lấy Lâm Phi Phồn, từng chút từng chút hôn lên.
Cổ là vị trí mẫn cảm của Lâm Phi Phồn, bị Cố Dư Nhiên hôn như vậy, cậu không khỏi run run, dâu tây trong tay cũng rớt xuống.
"Đừng...... Dâu tây rớt......" Lâm Phi Phồn nhíu mày giãy giụa hai cái.
"Rớt thì bỏ đi, tôi cho cậu ăn thứ này ngon hơn." Giọng Cố Dư Nhiên khàn khàn, dùng tay nâng mặt Lâm Phi Phồn, hôn lên môi cậu.
Lâm Phi Phồn ý thức được chuyện Cố Dư Nhiên sắp làm, không đẩy hắn ra, chủ động ôm lấy cổ Cố Dư Nhiên.
Hơi thở Cố Dư Nhiên lập tức rối loạn, trở nên thô nặng nóng rực, đột nhiên xoay người, đè Lâm Phi Phồn xuống dưới thân!
Bóng đêm mông lung, nơi xa lộng lẫy ánh đèn như điểm đầy sao sáng, trong đêm tối phá lệ động lòng người......
Lâm Phi Phồn mệt đến không được, đụng giường liền ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cậu cảm thấy hai tay của mình có gì đó khác thường.
Cảm giác khác thường này làm cậu trong nháy mắt cứng đờ cả người, lập tức nhớ tới hồi ức không đẹp nào đó.
Cậu cứng đờ cúi đầu, nhìn thấy hai tay mình vẫn giống như thường ngày đặt chỉnh tề ở trên bụng nhỏ, nhưng bị dây thừng trói lại!
~~~~~~~~~~~