Đàn ông có thể mang thai sao?
Không thể.
Đây là nhận thức chung cơ bản nhất.
Cố lão gia tử luôn rất tín nhiệm lão trung y, giờ phút này nghe được lão trung y nói Lâm Phi Phồn có thai, mặt lập tức trầm xuống: "Ông đang nói đùa với ông già này sao?"
Lão trung y lắc lắc đầu, không chút hoang mang nói: "Lão tiên sinh, ngài cũng biết tôi cứng nhắc nhàm chán, chưa từng nói đùa với người khác bao giờ. Nếu ngài không tin chẩn đoán của tôi, thì có thể đưa Lâm thiếu gia đến bệnh viện để kiểm tra. Nếu tôi chẩn đoán sai, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không làm nghề y nữa!"
Một vị trung y lâu năm say mê y học đã nói ra những lời quyết tuyệt như vậy, có thể thấy được ông rất chắc chắn về chẩn đoán của mình.
Mà lão trung y thật sự có kinh nghiệm, ông đã khám bệnh cho trên dưới Cố gia hơn hai mươi năm nay, chưa bao giờ phạm phải sai lầm.
Lúc trước năng lực sinh dục của Cố Minh Sơn không tốt, chậm chạp không có con nối dõi, cũng là do lão trung y điều trị cho ông hơn nửa năm, lúc sau Cố Dư Nhiên mới được sinh ra.
Bất quá lão trung y cũng chẳng phải "thần y", về sau Cố Minh Sơn vẫn mất đi năng lực sinh dục, có điều trị thế nào cũng vô dụng.
Nhưng đàn ông thật sự có thể mang thai sao?
Không có khả năng.
Sắc mặt Cố lão gia tử rất khó xem, cảm thấy bản thân đang bị lừa gạt.
Vào lúc trong phòng khách một mảnh an tĩnh, Lâm Phi Phồn đột nhiên nói: "Tôi tin."
Tức khắc, tất cả ánh mắt người Cố gia đều dừng trên người cậu.
Cố Dư Nhiên cong cong môi, thấp giọng nói bên tai Lâm Phi Phồn: "Ngốc quá, em là nam, sao có thể mang thai. Hay là, em đặc biệt muốn sinh con cho anh?"
Lâm Phi Phồn trừng mắt nhìn hắn.
Cố Dư Nhiên vẫn rất hăng hái, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe được nói: "Không sao, tối nay anh sẽ nỗ lực nhiều hơn, đảm bảo......"
Lời còn chưa nói xong, Lâm Phi Phồn đột nhiên dùng khuỷu tay mạnh vào bụng hắn.
Cố Dư Nhiên kêu lên một tiếng, lúc này mới thành thật ngậm miệng lại, nhưng chỉ nhìn khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Lâm Phi Phồn, hắn vẫn có chút xao động.
Cố lão gia tử cau mày.
Ông nhớ tới đời thứ tư của Thịnh gia, tháng tư năm trước Thịnh gia lại có thêm một đôi long phượng, trong lúc nhất thời khiến rất nhiều người hâm mộ không thôi.
Mà cháu trai trưởng của Thịnh gia lại cưới Lâm Cẩn - anh trai của Lâm Phi Phồn, Lâm Cẩn cũng là đàn ông.
Cố lão gia tử híp híp mắt, đáy mắt loé lên một tia sáng, đột nhiên nói với Cố Minh Sơn: "Gọi điện thoại cho Thịnh gia."
Một câu không đầu không đuôi làm Cố Minh Sơn không hiểu gì cả: "Ba, ngài đây là?"
Lâm Phi Phồn nhẹ giọng nói: "Không cần, tôi tự mình gọi cho anh trai."
Cố Dư Nhiên cho rằng cậu sợ hãi thân thể của mình có vấn đề, cần người nhà trấn an, vội vàng nắm chặt tay cậu: "Đừng sợ, không có việc gì, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."
Lâm Phi Phồn không để ý tới hắn, lấy điện thoại từ trong túi Cố Dư Nhiên, gọi cho Lâm Cẩn.
Phía bên Lâm Cẩn tiếp rất nhanh: "Alo, Phi Phồn."
Thần sắc Lâm Phi Phồn rất bình tĩnh: "Anh, hình như em mang thai."
Bang!
Phía bên kia điện thoại truyền đến tiếng vật thể rơi xuống.
Qua mấy chục giây, Lâm Phi Phồn mới nghe được thanh âm trấn tĩnh của anh cậu: "Phi Phồn, em đừng sợ, em không phải quái vật."
"Em biết." Lâm Phi Phồn rất bình tĩnh.
Dù sao cậu cũng đã tận mắt nhìn thấy anh trai mình sinh hạ ba đứa nhỏ như thế nào, cho nên cậu cũng không sợ hãi, cũng không ghét bỏ cơ thể mình.
Anh trai đã nói, đàn ông sinh con chỉ là một chuyện hiếm thấy mà thôi, cũng không phải chuyện gì lạ, đừng vì cấu tạo cơ thể khác với người khác mà sinh ra tâm lý chán ghét cơ thể mình.
Giống như phần lớn tóc của con người trên thế giới đều là màu đen hoặc màu vàng, nhưng cũng có cực ít những người được trời sinh cho màu tóc đỏ.
Bởi vì cuộc điện thoại này, Lâm Phi Phồn nhanh chóng được Thịnh Diễn Chi sắp xếp vào bệnh viện tư nhân có tính bảo mật nghiêm ngặt.
Thời điểm Lâm Cẩn mang thai đã đi kiểm tra và sinh hạ đôi long phượng tại chính bệnh viện này.
Đây là bệnh viện tư nhân của Thịnh gia, chỉ khám và chữa bệnh cho Thịnh gia và tập đoàn Thịnh Thế.
Toàn bộ bác sĩ và hộ lí đều được Thịnh gia mời về với giá cao, hoặc là từ các trường đại học do tập đoàn Thịnh Thế tài trợ đào tạo, sự riêng tư và tính chuyên nghiệp không hề thua kém các bệnh viện nằm trong top đầu.
Lúc này, màn đêm đã buông xuống, trên hành lang bệnh viện đèn đuốc sáng trưng, viện trưởng tự mình tiếp đón Lâm Phi Phồn, còn sắp xếp một gian phòng nghỉ cho người của Cố gia.
Lâm Phi Phồn vẫn còn ở trong phòng kiểm tra, Cố lão gia tử, Cố Minh Sơn cùng với Cố Dư Nhiên đều tới bệnh viện.
Lâm Cẩn lo lắng cho thân thể của Lâm Phi Phồn, cũng ở phòng nghỉ chờ.
Thịnh Diễn Chi tới cùng cậu, để Lâm Cẩn dựa vào ngực mình ngủ một lát.
Lâm Cẩn làm sao ngủ được, trong lòng rất bất an, thấp giọng nói: "Phi Phồn đã trải qua hai lần phẫu thuật tim, nếu mang thai, không biết thân thể em ấy có chịu được hay không."
Mang thai không phải một việc đơn giản, thai nhi cần lấy dinh dưỡng từ cơ thể mẹ, điều này có nghĩa thai nhi sẽ làm hao mòn cơ thể của người mẹ.
Làm anh trai, Lâm Cẩn thật sự không hy vọng Lâm Phi Phồn phải chịu nỗi khổ này, nhưng hẳn là Cố gia rất hy vọng Lâm Phi Phồn có thể sinh đứa nhỏ này ra?
Lâm Cẩn nhìn thoáng qua Cố Dư Nhiên, đối với người đã làm em trai mình mang thai lại mất đi vài phần hảo cảm.
Cậu nhịn không được oán giận với Thịnh Diễn Chi: "Phi Phồn còn nhỏ như vậy, việc học còn chưa xong, Cố Dư Nhiên còn không biết sử dụng biện pháp phòng tránh."
Có đánh chết Thịnh Diễn Chi cũng không dám đề cập đến chuyện mình làm Lâm Cẩn mang thai vào lúc cậu tuổi, có chút chột dạ, vì thế hắn cũng hùa theo khiển trách Cố Dư Nhiên: "Đúng! Anh sẽ thay em dạy dỗ thằng nhóc này."
Người sắp phải đối mặt với đại hoạ từ trên trời rớt xuống - Cố Dư Nhiên lúc này vẫn không biết gì, trước sau vẫn luôn nhíu chặt chân mày, lo lắng thân thể Lâm Phi Phồn xảy ra vấn đề.
Khoảng nửa giờ sau, Lâm Phi Phồn ra khỏi phòng kiểm tra.
"Chúc mừng ngài, Lâm thiếu gia mang thai." Bác sĩ làm kiểm tra đưa tờ kết quả cho Cố lão gia tử, "Thai nhi đã được tuần, phát triển rất khỏe mạnh."
Cố lão gia tử nhìn chằm chằm tấm hình siêu âm màu, mặc dù thai nhi chỉ lớn bằng hạt đậu, nhưng ông cụ vẫn cứ nhìn rất lâu.
Hai mắt Cố Minh Sơn đều đỏ, thò lại gần xem các danh mục kiểm tra, không ngừng xoa tay: "Ai da, không ngờ đứa nhỏ Phi Phồn này thật sự mang thai."
Cố Dư Nhiên không để ý tới cái hạt đậu bé xíu kia, nắm lấy vai Lâm Phi Phồn đánh giá từ trên xuống dưới: "Thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không? Còn buồn nôn không?"
Lâm Phi Phồn lắc lắc đầu.
Cố Dư Nhiên nhịn không được nắm tay cậu, đặt lên môi hôn hôn.
Vừa lúc Lâm Cẩn đi tới, lỗ tai Lâm Phi Phồn lập tức đỏ bừng.
"Anh, em không sao." Cậu chủ động thông báo tình huống thân thể của mình cho Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn hơi yên tâm một chút, lộ ra nụ cười ôn nhu: "Chăm sóc thân thể cho tốt, đừng có suy nghĩ lung tung biết không."
Lâm Phi Phồn gật gật đầu.
Trầm mặc một lát, cậu hỏi bác sĩ: "Tôi có bệnh tim bẩm sinh, như vậy có di truyền sang đứa nhỏ hay không?"
Đột nhiên, Cố lão gia tử và Cố Minh Sơn đều đồng thời ngẩng đầu, thần sắc ngưng trọng.
Bác sĩ cũng không giấu giếm, nói đúng sự thật: "Có khả năng di truyền nhất định. Nhưng trước mắt thai nhi vẫn còn nhỏ, phát triển rất khỏe mạnh, không phát hiện vấn đề gì. Bất quá tôi cũng phải nhắc nhở cậu, một số thai nhi phải đến tuần thứ mới phát hiện ra bệnh tim được di truyền."
Sắc mặt Lâm Phi Phồn có chút trắng bệch, vô thức nắm chặt tay Cố Dư Nhiên, hỏi: "Nếu phát hiện sẽ như thế nào?"
Bác sĩ trấn an: "Thông thường, nếu tình huống không nghiêm trọng thì sau khi đứa nhỏ được sinh ra, có thể tiến hành phẫu thuật. Nhưng nếu tình huống nghiêm trọng thì nhất định phải ngưng thai."
Ngưng thai..... chính là sinh non.
Đối với Cố gia mà nói, đây là một tin tức vui buồn lẫn lộn.
Cố Dư Nhiên quan tâm đến thân thể Lâm Phi Phồn hơn, vội vàng hỏi: "Mang thai có tăng áp lực lên tim của em ấy không? Em ấy sẽ chịu được chứ?"
"Cái này thì không cần lo lắng, tim của Lâm tiên sinh đã được phẫu thuật rất thành công, khả năng hồi phục cũng rất tốt, hiện tại đã không khác gì người bình thường.
Nếu Lâm tiên sinh quyết định muốn sinh đứa nhỏ này, thì việc tiếp theo cậu cần làm là tới bệnh viện kiểm tra định kì đúng hạn và nghỉ ngơi thật tốt."
Lâm Phi Phồn "ừ" một tiếng, Cố Dư Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu mang thai gây hại cho cơ thể của Lâm Phi Phồn, cho dù có nói gì hắn cũng không cần đứa nhỏ này.
Đời này hắn chỉ cần duy nhất một mình Lâm Phi Phồn, có con hay không đều không quan trọng.
Kết tinh tình yêu tất nhiên là một chuyện rất tốt đẹp, nhưng Cố Dư Nhiên càng hy vọng người bên gối của mình được bình an và hạnh phúc hơn.
Khi trở về, Lâm Cẩn dặn dò Lâm Phi Phồn: "Tối nay em cứ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh sẽ nói cho em biết những việc cần lưu ý trong khoảng thời gian mang thai."
Đàn ông mang thai là một chuyện vô cùng khó tin đối với rất nhiều người và kinh nghiệm khi mang thai cũng không có nhiều, nên Lâm Cẩn mới muốn truyền tải những kinh nghiệm mình có cho Lâm Phi Phồn.
"Dạ." Lâm Phi Phồn khẽ mỉm cười.
Lâm Cẩn cười xoa đầu cậu, xoay người ngồi vào trong xe, rất nhanh đã rời khỏi bệnh viện.
Buổi tối, Lâm Phi Phồn nằm ở trên giường, tay nhẹ nhàng ve bụng nhỏ vẫn phẳng lì như cũ của mình.
Cố Dư Nhiên từ phòng tắm đi ra, thấy cậu nằm ngẩn ngơ, thò lại gần hôn cậu một cái: "Sao em lại trông như có tâm sự nặng nề vậy?"
Lâm Phi Phồn nghiêng đầu, nhìn hắn một lát, bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Anh có muốn đứa nhỏ này không?"
Cố Dư Nhiên không chút do dự nói: "Không muốn."
Đáp án này đã nằm trong dự kiến của Lâm Phi Phồn.
Cố Dư Nhiên bất mãn nói thầm: "Nếu có con, thì sẽ có thêm một người nữa lấy đi tinh lực của em. Tinh lực của con người là hữu hạn, nếu em dành một phần tinh lực trên người đứa nhỏ, em tự nhiên sẽ không quan tâm đến anh như trước nữa."
"Nhưng em muốn." Lâm Phi Phồn vùi mặt vào trong ngực Cố Dư Nhiên.
Trên thế giới này, người có quan hệ huyết thống với cậu chỉ có duy nhất một mình anh trai, nhưng anh trai cũng đã có gia đình của anh ấy.
Từ sau khi anh trai kết hôn với Thịnh Diễn Chi, Lâm Phi Phồn vẫn luôn cảm thấy trong ngực mình như thiếu đi một mảnh ghép, loại cảm giác ấy vô cùng rõ ràng.
Hiện giờ cậu mang thai, trong bụng có một sinh mệnh nhỏ là máu thịt của cậu, Lâm Phi Phồn phát hiện cảm giác thiếu hụt kia đã biến mất.
Cậu rất thỏa mãn, cũng rất lo lắng, lo lắng sinh mệnh nhỏ này sẽ di truyền bệnh tim của cậu.
"Muốn sinh thì sinh." Cố Dư Nhiên nâng mặt Lâm Phi Phồn lên, hôn lên môi cậu, "Dù sao em cũng đừng hòng bỏ rơi anh."
Lâm Phi Phồn trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng trong mắt lại nhiễm một tia ý cười.
Hình như trước giờ cậu chưa từng nói ra, kỳ thật cậu rất thích bị Cố Dư Nhiên chiếm hữu.
Ngày hôm sau, Lâm Phi Phồn tới nhà Lâm Cẩn.
"Chú nhỏ." Tiểu Nặc ngồi trước cửa sổ sát đất, biểu tình uể oải không vui, xung quanh bày đầy tạp chí địa lý.
"Không vui sao?" Lâm Phi Phồn đi qua, ngồi xuống trước mặt bé.
"Kiều Tinh Lan muốn đi nước ngoài." Tiểu Nặc đưa cho Lâm Phi Phồn một trang nào đó trên quyển tạp chí, "Ba mẹ cậu ấy đi làm ở chỗ này, cậu ấy nói muốn di cư qua đó, thật lâu thật lâu về sau mới trở về."
Kiều Tinh Lan là bạn của Tiểu Nặc, hai đứa như hình với bóng từ thời còn học mẫu giáo, Kiều Tinh Lan còn hứa sau khi trưởng thành sẽ cưới bé.
Kiều Tinh Lan nói: "Tiểu Nặc, chờ đến sinh nhật tuổi của cậu, mình sẽ trở lại."
Tiểu Nặc nghiêm túc nói: "Cậu đã nói sẽ tặng mình một phòng đầy quà sinh nhật."
Sắc mặt Kiều Tinh Lan cũng rất nghiêm túc: "Hôm sinh nhật tuổi là cậu có thể nhận."
Trái tim của trẻ con là chân thành nhất, nhưng ký ức của trẻ con cũng ngắn ngủi nhất.
Mười năm sau, Lâm Nặc mới hiểu được, những lời hứa hẹn khi còn nhỏ rất dễ gây tổn thương trong một khoảng thời gian dài, cậu cứ như vậy, ngây ngốc đợi trong mười năm.......
~~~~~~~~