Nghe giống như một bộ việc công xử theo phép công, một khẩu khí tuyệt đối không vượt rào, Thịnh Diễn Chi một trận khó chịu, sắc mặt lại trầm đi một ít.
"Việc cậu làm không đúng mực còn thiếu sao? Bộ dáng trên giường nào của cậu mà tôi còn chưa thấy qua, còn có mặt mũi nói đúng mực với tôi?"
Lâm Cẩn vẻ mặt nan kham, có ý muốn giải thích: "Tôi chỉ là......"
Thịnh Diễn Chi lạnh giọng đánh gãy: "Tôi không cần biết cậu diễn như thế nào, có đúng mực hay không.
Nói tóm lại, nếu cậu để lão gia tử biết chúng ta đang diễn kịch, tôi tuyệt đối không tha cho cậu!"
Lâm Cẩn đành phải đem lời muốn nói nuốt vào, do dự một lúc, lại hỏi một vấn đề khác: "Quan hệ của chúng ta có thể để những người khác biết không? Ví dụ như đoàn phim bên này."
"Đương nhiên không thể." Thịnh Diễn Chi cười nhạo một tiếng, "Nếu để cho người khác biết tôi có một người bạn trai như cậu, thì tôi làm gì còn mặt mũi đi gặp người khác."
Lâm Cẩn rũ mắt, nhàn nhạt mà ừ một tiếng.
Cậu đại khái đã hiểu ý tứ của Thịnh Diễn Chi, chính là cậu chỉ có đủ tư cách sắm vai người yêu trước mặt trưởng bối Thịnh gia, còn ở thời điểm khác không thể dây dưa với Thịnh Diễn Chi.
Thịnh Diễn Chi tựa hồ đối với cậu không yên tâm, lại cảnh cáo một câu: "Nếu cậu dám mượn cơ hội này lăng xê, nâng nhân khí của bản thân, đừng trách tôi không khách khí với cậu!"
Lâm Cẩn bất đắc dĩ nói: "Thịnh tổng quá xem trọng tôi rồi, tôi nào dám dùng anh để lăng xê."
"Cậu không dám?" Khoé môi Thịnh Diễn Chi hiện lên một mạt cười lạnh, liếc Lâm Cẩn một cái, "Tôi thấy cậu bề ngoài nhìn ngoan ngoãn nhưng chưa chắc bên trong cũng vậy, lá gan thật sự rất lớn!"
Lâm Cẩn biết Thịnh Diễn Chi đối với mình thành kiến rất sâu, giải thích như thế nào cũng đều là phí công.
Thay vì ở chỗ này lãng phí nước bọt, còn không bằng nghĩ làm sao để sắm cái vai này.
Đối với cậu mà nói, sắm vai người yêu của Thịnh Diễn Chi đúng là sự khiêu chiến gian nan.
Nếu diễn quá thân mật, Thịnh Diễn Chi khẳng định sẽ cho rằng cậu từ diễn thành thật, càng thêm chán ghét cậu.
Còn nếu diễn quá rụt rè, lại sợ trưởng bối Thịnh gia lại nghi ngờ.
Làm sao để diễn thật hoàn hảo thật đúng là khó có thể nắm chắc.
Lâm Cẩn nhìn bóng dáng đang rời đi của Thịnh Diễn Chi, lặng lẽ thở dài một hơi.
Thời điểm hai người từ trong phòng hóa trang bước ra, đoàn phim có rất nhiều đôi mắt đều trộm nhìn lén bọn họ.
Giang Tinh Thần mới vừa diễn xong, đang ngồi ở một bên nghỉ ngơi, cũng thấy được.
Trợ lý của hắn bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Anh Tinh Thần, Thịnh tổng có phải thích cái tên Lâm Cẩn kia không? Trước kia mỗi lần tới thăm ban Thịnh tổng đều tới tìm anh đầu......"
"Quản cho tốt cái miệng của cậu." Giang Tinh Thần sắc mặt không đổi, bên môi còn mang theo vài phần ý cười, ngữ khí lại có chút lạnh lẽo, "Cậu muốn cho cả đoàn phim đều chê cười tôi sao?"
"Anh Tinh Thần, thực xin lỗi, em không nói nữa." Trợ lý ngượng ngùng mà ngậm miệng lại.
Thần sắc Giang Tinh Thần có chút âm trầm, ánh mắt dừng ở trên người Lâm Cẩn cách đó không xa, lại nhiều một phần tối tăm.
Chỉ một lát sau đã thấy Thịnh Diễn Chi hướng về phía hắn đi tới, Giang Tinh Thần lập tức điều chỉnh cảm xúc, cười hỏi: "Diễn Chi, hôm nay sao lại có thời gian rảnh tới đây thăm ban?"
"Phim mới của cậu ngày đầu tiên khởi động máy, mình chắc chắn là có rảnh rồi." Thịnh Diễn Chi đứng ở trước mặt hắn, khóe môi hơi hơi cong lên, "Cũng không biết Giang lão sư tối nay có thể cùng tôi ăn một bữa cơm hay không."
Ngày thường người ở trong giới đều gọi Giang Tinh Thần là Giang lão sư hoặc là anh Tinh Thần, nhưng Thịnh Diễn Chi vẫn luôn gọi hắn là Tinh Thần.
Lúc này nghe được đối phương trêu ghẹo mình, tâm tình Giang Tinh Thần rất tốt, gương mặt nhiễm vài phần sung sướng: "Thịnh tổng mời, tôi chắc chắn phải rảnh rồi."
Hai người nhìn nhau cười.
Hình ảnh này trong mắt mọi người ở đoàn phim, tự nhiên sẽ không tránh được bị người ta bát quái một phen.
Nhưng dù bát quái thì cũng không dám nói bậy gì, liền đem đề tài dẫn tới trên người Lâm Cẩn.
"Hôm nay Thịnh tổng cùng Lê thiếu đều tới tìm Lâm Cẩn, còn ở trong phòng hóa trang lâu như vậy, Lâm Cẩn khẳng định không phải là đèn đã cạn dầu.
Ai, các người nói Thịnh tổng có phải đã di tình biệt luyến hay không?"
"Sao có thể.
Tôi có một phỏng đoán, tôi cảm thấy Thịnh tổng chính là đem Lâm Cẩn trở thành thế thân của Giang lão sư.
Các người không cảm thấy Lâm Cẩn đặc biệt giống Giang lão sư sao?"
"Giống a."
"Còn không phải sao.
Tôi cảm thấy Thịnh tổng có thể là lấy Lâm Cẩn tới kích thích Giang lão sư, có lẽ không bao lâu nữa, Giang lão sư sẽ cùng Thịnh tổng công bố tình yêu."
Lời này vừa nói ra, một người mới bên tổ đạo cụ lập tức trợn tròn mắt: "Không phải Giang lão sư không phải đồng tính luyến ái sao?"
Mấy người kế bên hắn đều bật cười.
Trong đó có một người nói: "Ngốc quá, kia đều là dỗ fan mà thôi.
Lại nói, vì phải lấy được tài nguyên tốt, đồng tính hay trai thẳng có gì khác nhau đâu.
Chờ cậu ở lâu trong cái giới này, cậu sẽ hiểu thôi."
Cậu ta cái hiểu cái không gật gật đầu, nhìn thoáng qua Giang Tinh Thần bên kia, nhìn đến hắn bị Thịnh Diễn Chi ôm lấy bả vai, hai người vừa nói vừa cười.
Cậu ta lại tò mò tìm kiếm thân ảnh Lâm Cẩn, nhìn xung quanh một lần, rốt cuộc cũng thấy được Lâm Cẩn ở trong một góc đoàn phim.
Lâm Cẩn ngồi một mình trên ghế nhỏ, cúi đầu nhìn kịch bản.
Lúc này, thành phố G như cũ nóng đến lợi hại, ban ngày có thể lên tới độ.
Lâm Cẩn không giống Giang Tinh Thần, bên người có trợ lý hỗ trợ lấy nước với lau mồ hôi.
Cậu mặc trang phục diễn vừa dày vừa kín, một tay lật xem kịch bản, một tay quạt gió, gương mặt tuấn tú ở chung với mấy diễn viên tầm trung đặc biệt nổi bật.
Người mới bên tổ đạo cụ bất tri bất giác nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, thẳng đến khi Lâm Cẩn phát hiện, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Lâm Cẩn đầu tiên là sửng sốt một chút, không nghĩ sẽ có người đang nhìn mình, hướng đạo bên này cười cười.
Cậu thanh niên cuống quít cúi đầu, lỗ tai cùng cổ đều đỏ lên.
Cậu cứ nghĩ Lâm Cẩn và Giang Tinh Thần cười rộ lên sẽ có chút giống nhau, kỳ thật bọn họ một chút đều không giống.
Hôm nay là ngày đầu tiên đoàn phim khởi động máy, không có diễn đêm, tới chạng vạng giờ đạo diễn liền tuyên bố kết thúc công việc.
Khi Lâm Cẩn chuẩn bị về nhà, đạo diễn gọi cậu lại, cười nói: "Lâm Cẩn đúng không? Cậu diễn không tồi, ánh mắt cũng rất thu hút.
Cậu tốt nghiệp từ học viện nào?"
Lâm Cẩn có chút lúng túng nói: "Tôi không có học qua lớp học diễn xuất nào, đều là ở đoàn phim tự học tự diễn."
Đạo diễn ha ha cười: "Xem ra cậu rất thích hợp ăn chén cơm nàu.
Tôi nhớ không lầm, ngày mai cậu có ba đoạn diễn, trong đó có một đoạn hơi khó.
Tới đây, tôi thuận tiện giảng vài câu......"
Vừa nghe thấy đạo diễn cố ý chỉ đạo mình, Lâm Cẩn vui sướng không thôi, vội vàng lấy kịch bản ra đưa cho đạo diễn.
Cách đó không xa, Giang Tinh Thần vừa định lên xe bảo mẫu, dư quang liếc đến đạo diễn tính tình luôn luôn khó ở, dễ nổi nóng thế nhưng lại chỉ Lâm Cẩn diễn kịch, trên mặt còn mang theo biểu tình thưởng thức.
Trợ lý theo tầm mắt hắn nhìn qua, lập tức tức giận bất bình nói: "Anh Tinh Thần, đạo diễn Tiếu cũng thật quá đáng! Anh cùng hắn hợp tác nhiều lần rồi cũng không thấy hắn dụng tâm chỉ đạo anh như vậy.
Hiện tại công việc ở đoàn phim đều đã kết thúc, còn cố ý ở lại giảng diễn cho Lâm......"
"Nói đủ chưa? Tôi có mắt, không cần cậu lắm miệng!"
Thanh âm Giang Tinh Thần ép tới rất thấp, vẻ mặt âm trầm lên xe bảo mẫu.
Trợ lý đi theo ngồi lên xe, ủy khuất nói: "Anh Tinh Thần, cho dù anh mắng em em cũng muốn nói.
Anh ngàn vạn lần đừng thiếu cảnh giác, Lâm Cẩn kia ỷ vào lớn lên giống anh, nói thẳng chính là muốn cướp mọi thứ của anh."
Giang Tinh Thần bực bội mà khảy một chút tóc.
Trợ lý lại tức giận nói: "Anh nhìn xem hôm nay, cậu ta đầu tiên là cướp Thịnh tổng, hiện tại lại đi thông đồng đạo diễn.
Anh lại không cho cậu ta một chút sắc mặt, cậu ta liền leo lên đầu anh mà ngồi."
Giang Tinh Thần không có lên tiếng.
Một lát sau, hắn hướng trợ lí nói: "Cậu có biện pháp gì cho cậu ta một chút giáo huấn không?"
Trợ lý tròng mắt xoay chuyển, cười nói: "Anh Tinh Thần, em hiện tại có một kế rất hay, bảo đảm cái tên họ Lâm kia sẽ không dám cùng anh tranh giành nữa.".