Giữa trưa, Lâm Cẩn cố ý trở về chung cư một chuyến, vừa mở cửa liền nhìn thấy căn phòng ấm áp mới bố trí đã bị thiêu đến hoàn toàn thay đổi.
Vách tường cùng sàn nhà đều đen như mực, sofa cùng bàn ghế đều bị đốt toàn bộ, quần áo cũng bị thiêu gần hết, trong không khí còn tàn lưu một cổ mùi tro vô cùng khó ngửi.
Nhìn thấy nhà bị đốt thành như vậy, Lâm Cẩn một chút tâm tình muốn thu dọn cũng không có, đứng ở trong phòng khách phát ngốc, lúc này mới nhớ tới phải tìm đến bên bất động sản để hiểu biết tình huống.
Nguyên nhân vụ cháy là do một người đàn ông ở lầu trên uống rượu say, đầu óc không tỉnh táo, làm rơi bật lửa ở quầy rượu trong nhà, vì thế mới gây ra một vụ nổ mạnh.
Hiện giờ người nọ đã bị nổ mạnh rồi tử vong, mấy hộ gia đình bị liên lụy muốn bồi thường chỉ có thể tìm người nhà của hắn.
Hiện tại cục cảnh sát đang tiến thêm một bước điều tra vụ cháy nổ này, trong lúc nhất thời Lâm Cẩn vẫn chưa thể được bồi thường.
Từ bất động sản biết được tin tức như vậy, Lâm Cẩn đành phải an ủi người trong nhà không có việc gì là tốt rồi, tiền tài đều là vật ngoài thân, cậu còn có thể lại kiếm tiền mua một căn hộ khác.
Buổi chiều Lâm Cẩn chạy về đoàn phim đóng phim, mới vừa đổi trang phục diễn, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Lê Hi.
"Tiểu Cẩn, cậu sao rồi? Không bị thương chứ?" Điện thoại truyền đến giọng nói quan tâm của Lê Hi, còn hàm chứa vài phần sốt ruột lo lắng.
Lâm Cẩn nhất thời không phản ứng kịp: "Tôi không có việc gì.
Làm sao vậy?"
"Không có việc gì thì tốt." Lê Hi thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Tôi vừa mới nghe nói căn chung cư cậu đang sống xảy ra hoả hoạn, thiêu cháy sáu tầng lầu.
Tôi nhớ nhà cậu ở tầng đúng không?"
"Ừm."
"Có phải cũng bị thiêu cháy rồi không?"
Lâm Cẩn lại ừ một tiếng, thở dài nói: "Đồ vật trong nhà đều bị thiêu rụi hết."
Ngay cả quần áo cậu mặc hôm nay cũng do Thịnh Diễn Chi kêu quản gia chuẩn bị, ngày mai cậu còn phải đi làm lại các giấy tờ cùng các thẻ cần thiết.
Như là bằng lái xe, thẻ ngân hàng, còn có sổ hộ khẩu, ngẫm lại liền đau đầu.
Cũng may chứng minh thư cậu vẫn luôn mang theo bên mình, bằng không càng phiền toái.
Lê Hi đầu tiên an ủi cậu một chút, rồi sau đó lại hỏi: "Hiện tại có phải cậu đang ở khách sạn hay không? Ở khách sạn lâu cũng không tiện lắm, không bằng trước tiên cậu qua chỗ tôi ở tạm đi.
Chỗ tôi có dư vài phòng, cậu có thể tự do chọn lựa.
A, đúng rồi, tôi còn chuẩn bị cho con trai bảo bối của cậu một căn phòng cho trẻ em......"
"Lê Hi." Lâm Cẩn nhịn không được kêu một tiếng.
"Sao vậy?" Lê Hi hỏi.
Lâm Cẩn mím môi, thấp giọng nói: "Không cần phiền anh, hiện tại tôi đang ở nhà của anh trai anh."
Hơi thở Lê Hi rõ ràng hơi ngừng một chút, trầm mặc vài giây, ngay sau đó cười hì hì nói: "Sao lại phiền chứ, cậu có thể dọn đồ từ nhà anh tôi qua đây mà."
Lâm Cẩn không biết là Lê Hi giả ngu hay vẫn là không hiểu, bất đắc dĩ nói: "Không được."
"Sao lại không được?" Thanh âm Lê Hi bỗng nhiên lên cao một chút, nghe tới có điểm nóng nảy, "Cậu ở lại nhà anh tôi là có ý gì.
Anh ấy là loại người vừa lạnh nhạt vừa không thú vị, tính tình còn kém, cậu cùng hắn ở bên nhau không phải là đang tự uất ức bản thân hay sao?"
Lâm Cẩn không thích cùng người khác nói về chuyện của cậu với Thịnh Diễn Chi, nói thẳng ra thì thật không cho người ta mặt mũi, vì thế liền ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Không có, anh trai anh chỉ là thoạt nhìn tính tình không tốt mà thôi."
Lê Hi cười nhạo một tiếng, đột nhiên hỏi: "Cho nên cậu vẫn là thích anh tôi?"
Lâm Cẩn không hiểu cậu ta tại sao lại đột nhiên lái đến chuyện này, hơi hơi hé miệng, lại không phát ra tiếng.
Lê Hi cũng không biết phát điên cái gì, liên tiếp ép hỏi: "Tại sao cậu không trả lời? Không thích hay là không dám thừa nhận?"
Lâm Cẩn bị Lê Hi hỏi đến tâm phiền ý loạn: "Đây là chuyện của tôi."
Ngụ ý là không liên quan gì đến anh.
Lê Hi tựa hồ bị những lời này khơi dậy hỏa khí: "Bởi vì là chuyện của cậu nên tôi mới muốn xen vào! Cậu biết rõ tâm ý của tôi mà cậu còn dọn qua ở cùng với anh tôi, cậu ngay cả một cơ hội cũng không thể cho tôi sao? Thử một chút cậu cũng đâu có mất gì."
Lâm Cẩn nghĩ trong đầu, anh đương nhiên có thể thử, nhưng tôi mà dám thử sẽ ngay lập tức bị Thịnh Diễn Chi hành cho chết đi sống lại.
Cậu vẫn bình tĩnh nói: "Chúng ta không thích hợp."
Lê Hi lại tích cực lên: "Chưa thử qua làm sao biết không thích hợp? Cậu cũng chưa từng thử với anh tôi, không phải cậu vẫn thích......"
"Hai người không giống nhau."
"Không giống chỗ nào? Hay là cậu chê tôi không bằng đẹp trai bằng anh ấy, không có tiền nhiều như anh ấy?" Lê Hi hỏi liên tiếp.
Lâm Cẩn có chút bất đắc dĩ: "Tôi không có ghét bỏ anh, anh cũng không kém, chỉ là tôi đối với anh không có cảm giác thích.
Được rồi, tôi phải đi đóng phim, hôm nào rảnh lại nói chuyện sau."
Cậu đang muốn cúp điện thoại, đột nhiên bên kia truyền đến thanh âm không cam lòng của Lê Hi: "Lâm Cẩn, cậu vẫn là tiện như vậy! Anh tôi chính là thích Giang Tinh Thần, cậu còn trông mong cho không anh ấy là có ý gì.
Cậu có phải là có tật xấu hay không? Người thích cậu, đối tốt với cậu, cậu không cần, một hai phải thích cái loại người......"
"Lê Hi!" Lâm Cẩn lại lần nữa cắt đứt lời Lê Hi, trong giọng nói cũng có chút tức giận, "Tôi đã nói, đây là việc riêng của tôi.
Tôi rất biết ơn anh vì đã cho tôi cơ hội đóng phim này, nhưng không có nghĩa là anh có thể can thiệp chuyện sinh hoạt cá nhân của tôi!"
Nói xong cậu liền cúp điện thoại.
Lê Hi rất nhanh gọi lại một lần nữa, Lâm Cẩn không tiếp, cũng không ấn từ chối, chỉ là đem điện thoại để thành chế độ yên lặng.
Một lát sau, đại khái là thấy cậu không chịu nghe điện thoại, Lê Hi rốt cuộc cũng không gọi nữa.
Không nghĩ tới mới vừa quay xong hai tràng diễn, nhân viên công tác đột nhiên vỗ tay nói: "Mọi người trước tiên nghỉ ngơi một chút, nhà đầu tư của chúng ta tới thăm ban!"
"Lê thiếu đặt trà sữa cùng điểm tâm đãi chúng ta một bữa a." Một nhân viên công tác khác tay xách theo hai túi lớn, trên mặt cười đầy vui vẻ.
Đoàn phim tức khắc một trận hoan hô.
Lâm Cẩn ngẩng đầu lên liền thấy, Lê Hi đang đứng ở kế bên đạo diễn, thần sắc có chút lười biếng, khóe môi treo ý cười, tầm mắt lại dừng ở trên người cậu bên này.
Lâm Cẩn liếc mắt nhìn cậu ta một cái, lại cúi đầu lật xem kịch bản trong tay.
Chỉ chốc lát sau, Lê Hi đi đến trước mặt cậu: "Thực xin lỗi, Tiểu Cẩn, tôi không nên nói mấy lời như vậy ở trong điện thoại.
Cậu sẽ không tính toán mấy chuyện này đúng không?"
Lâm Cẩn ngẩng đầu nhìn Lê Hi, nhàn nhạt nói: "Tôi làm sao dám tính toán với Lê thiếu."
Lê Hi "Ai da" một tiếng, sau đó tiến đến trước mặt Lâm Cẩn, cợt nhả hỏi: "Tức giận sao? Vậy tôi đây đành phải khom lưng uốn gối nhận sai với cậu rồi."
Lê Hi làm bộ muốn khom lưng.
Lâm Cẩn sao có thể để cậu ta làm như vậy, vội vàng ngăn lại, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Được rồi.
Nếu như anh thật sự ở trước mặt mọi người trong đoàn khom lưng nhận lỗi với tôi, ngày mai tôi khẳng định sẽ được lên hot search."
Lê Hi nhướng mày, vươn tay ôm bả vai cậu: "Cũng được.
Như vậy có thể giúp đoàn phim bớt một chút phí tuyên truyền, còn có thể giúp cậu tăng nhiệt độ."
"Đừng có động tay động chân." Lâm Cẩn đẩy ra cánh tay Lê Hi ra, một lần nữa ngồi ở trên ghế xem kịch bản.
Lê Hi sờ sờ mũi, ở trước mặt cậu ngồi xổm xuống: "Tiểu Cẩn, tôi phát hiện cậu đối với tôi càng ngày càng không khách khí.
Lúc trước cậu còn gọi tôi một tiếng Lê thiếu, hiện tại cậu đều là gọi thẳng tên của tôi."
"Tốt, về sau tôi sẽ gọi anh là Lê thiếu."
"Đừng, cậu vẫn là gọi tên của tôi đi." Lê Hi nghĩ nghĩ, lại ý vị thâm trường mà bổ sung thêm một câu, "Hoặc là gọi là ca ca cũng được."
Lâm Cẩn: "......"
Lê Hi trêu chọc cậu một trận, trước khi đi thì hỏi: "Buổi tối cùng nhau ăn cơm không? Dẫn theo tiểu bảo bối nhà cậu theo luôn, tôi thật sự rất thích bé, khuôn mặt nhỏ vừa trắng vừa ú ú như bánh bao nựng thật đã tay."
Lâm Cẩn nghĩ thầm, anh muốn nặn mặt con tôi thành bánh bao, tôi còn dám dẫn bé tới ăn cơm cùng anh hay sao.
"Tối nay tôi không rảnh."
"Được rồi, vậy hẹn bữa sau đi." Trên mặt Lê Hi lộ ra một mạt thất vọng, xoay người hướng ra ngoài studio mà đi, đi tới cửa còn quay đầu lại nhìn Lâm Cẩn một cái.
Lâm Cẩn không biết gì, còn đang cúi đầu xem kịch bản.
Cậu quay phim đến giờ tối mới kết thúc công việc, thời điểm đến Kiều gia đón Tiểu Nặc, Kiều Tinh Lan nói: "Chú Lâm, chú có thể cho Nặc Nặc ở lại nhà con không?"
Lâm Cẩn cười hỏi: "Tại sao con lại muốn Tiểu Nặc ở lại nhà con?"
Kiều Tinh Lan hợp tình hợp lí nói: "Con thích a, Nặc Nặc cũng thích.
Lâm Nặc Nặc, cậu nói có phải hay không?"
Tiểu Nặc gật gật đầu, suy nghĩ một chút, lại lắc đầu: "Chính là mình cũng muốn ở cùng ba ba."
Kiều Tinh Lan phất phất tay nhỏ nói: "Không thành vấn đề, nhà mình rất lớn, cậu cùng chú Lâm đều có thể ở lại.
Ừm......!Chúng ta cùng nhau ngủ, mình sẽ đem giường cùng chăn chia cho cậu một nửa."
Tiểu Nặc ngẩng đầu lên, vẻ mặt động tâm nhìn Lâm Cẩn: "Ba ba......"
Bé thật sự không muốn ở lại nhà cái chú xấu xa kia.
Lâm Cẩn vừa định nói không được thì Kiều Tiểu Hân gặm quả táo đi tới, tùy tiện nói: "Được nha, các người đều dọn tới đây đi.
Chị của mình cùng chồng chị ấy một hai phải mua một căn nhà lớn như vậy, kết quả bọn họ lại không ở được, mười ngày nửa tháng đều không thấy bóng dáng, làm cho mình cùng Kiều Tinh Lan giống như cô nhi bị vứt bỏ vậy."
Lâm Cẩn bị cô hình dung làm cho buồn cười, lắc lắc đầu: "Không được.
Dù sao cậu cũng là phụ nữ, mình ở lại đây sẽ không tiện, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cậu, hơn nữa sau khi bạn trai cậu biết cũng sẽ tức giận."
"Không có việc gì, bạn trai mình biết cậu là đồng tính luyến ái.
Không đúng, phàm là người dùng Weibo phỏng chừng đều biết xu hướng giới tính của cậu.
Cậu cùng cái người....ừm.....!Thịnh Diễn Chi đúng không? Lúc trước hai người không phải lên hot search sao? Mình nhớ cậu còn phát Weibo thừa nhận."
Lâm Cẩn vẻ mặt xấu hổ.
Kiều Tiểu Hân làm mặt quỷ với cậu: "Hai người các cậu phát triển thế nào rồi?"
Lâm Cẩn hàm hồ nói: "Thôi mình về trước đây."
Thấy cậu không muốn nói, Kiều Tiểu Hân cũng thức thời, không tiếp tục hỏi nữa.
Lúc Lâm Cẩn mang theo Tiểu Nặc rời đi, Kiều Tinh Lan còn đuổi theo, luôn mãi khuyên Lâm Cẩn: "Chú Lâm, con và dì nhỏ đều thiệt tình hoan nghênh chú tới nhà con ở."
Lâm Cẩn ngồi xổm xuống, ôm ôm bé: "Được, cảm ơn con, chú sẽ suy xét."
Gần giờ tối, cậu cùng Tiểu Nặc mới trở lại nhà Thịnh Diễn Chi, vừa vào cửa liền nghe được lầu hai truyền đến thanh âm êm tai của dương cầm, tựa hồ người đánh đàn đang có tâm tình rất tốt.
Là Thịnh Diễn Chi đang đánh đàn dương cầm sao?
Lâm Cẩn nghĩ, giật mình, cậu chưa từng gặp qua bộ dáng đánh đàn của Thịnh Diễn Chi, chỉ biết đối phương tinh thông âm luật, thích nghe các loại âm nhạc cổ điển.
Vì thế Lâm Cẩn từng trộm đi học qua vài thứ kia, hy vọng có thể có nhiều đề tài để nói với Thịnh Diễn Chi.
Đáng tiếc cậu thật sự không có cái loại thiên phú này, học hơn nửa năm, mỗi ngày buộc chính mình nghe những âm nhạc đó, thậm chí còn làm bút ký.
Sau lại bị Thịnh Diễn Chi nhìn thấy cậu đánh rơi notebook trên mặt đất, liền cười khẩy nói: "Không có đầu óc, thì đừng học nhứng thứ không thuộc về mình."
Lâm Cẩn yên lặng đem notebook giấu đi, rốt cuộc cũng chưa từng thấy vui vẻ khi nghe nhạc cổ điển.
Tối nay đột nhiên nghe thấy âm thanh êm tai của dương cầm, Lâm Cẩn bỗng nhiên sinh ra một loại ý niệm muốn đi xem.
"Ba ba, là chú xấu xa đang ở trên lầu đánh đàn sao?" Tiểu Nặc nhỏ giọng hỏi.
"Ừm." Lâm Cẩn nói.
Cậu nắm tay Tiểu Nặc đi đến lầu hai, vừa nhìn vào phòng liền thấy, tức khắc ngây ngẩn cả người.
Thì ra người đàn dương cầm không phải Thịnh Diễn Chi, mà là Giang Tinh Thần.
Thịnh Diễn Chi ngồi ở một bên, khóe môi hàm chứa ý cười ôn nhu, chuyên chú mà nhìn người trong lòng.
~~~~~~~~~~~~
Dạo này em mê phim bede quá nên mọi người thông cảm.