” Đo ” là một động từ rất trực tiếp, giữa hai người mà nói từ đó thật sự có chút mờ ám. Đường Dịch nghĩ rằng Chu Hạo sẽ từng bước tiến tới, không ngờ hôm nay hắn lại thừa lúc tuyết rơi mà hung hăng tiến công đến giai đoạn trọng yếu.
Chu Hạo đối với Đường Dịch không thể nói là không tốt. Sau ngày lễ còn mười một ngày quả thật không nhiều lắm, thế nhưng Chu Hạo cũng không để cậu một mình trải qua mấy ngày lễ. Bất kể là điện thoại hay là tự động hắn đến. Cậu cũng có thể bất động thanh sắc mà an bài chu đáo mọi việc.Nhưng đôi lúc Đường Dịch không tận lực chú ý, cũng khó phát hiện ra dụng ý bên trong.
Đường Dịch dần dần bắt đầu quen với tiết tấu như vậy. Ngẫu nhiên Chu hạo sẽ nói ra đôi lời tâm tình. Lúc đầu còn nóng lòng phủi sạch quan hệ mỉm cười đối phó. Nhưng lúc này cũng có chút không kịp phản ứng, chỉ tiếc Chu Hạo cũng không để cho cậu có cơ hội phản ứng. Ngay lúc cậu ngẩng đầu mờ mịt a một tiếng nhìn hắn, lưng áo đã bị người chế trụ, sau đó môi Chu Hạo liền áp tới.
Phòng khách TV còn vang lên, đằng sau cửa phòng còn mở. Đường Dịch bừng tỉnh, mặt lập tức đỏ bừng, đầu gối theo bản năng nhấc lên.
Đại khái là đá có chút mạnh, Chu Hạo kêu lên một tiếng buồn bực, sau đó lui ra một chút.
” Ba ba! ” Chu Duy Duy nhìn thấy sư tử trong thế giới động vật chiếu trên tv nên vô cùng hưng phấn, quay đầu nhìn thấy Chu Hạo tựa ở cửa đang hít khí lạnh hỏi:” Ba ba! Sư tử với hổ, con nào lợi hại hơn a! “
” … ” Chu Hạo xoa nhẹ chỗ bị đau chậm rãi hít thở, ánh mắt nhìn về phía Đường Dịch:” Chúng đều không lợi hại bằng Đường thúc thúc “
Đường Dịch thật lâu sau này mới biết được, Chu Hạo nói những lời này không phải để điều chỉnh bầu không khí lúc đó. Mà là từ tận đáy lòng nói ra.
Cậu lúc đó thay Chu Hạo nhận một bưu kiện, Chu Hạo nhờ chuyển đến thùng thư nhà cậu. Hơn mười giây sau cậu mới từ chấn động trước mắt phục hồi lại tinh thần.
Hòm thư có hai bưu kiện chưa mở, Đường Dịch không cẩn thận mở ra một bưu kiện. Nhưng bên trong không phải là tài liệu của Chu Hạo, mà là một xấp ảnh đầy tàn khốc
Trong ảnh là những con sư tử được xưng là chúa muôn loài, toàn thân đẫm máu bị người bắn chết. Đường Dịch nhịn xuống hoảng sợ tiếp tục xem những bức khác. Nhìn thấy mấy con sư tử con, thân hình xinh đẹp, cân xứng rắn chắc, mang theo một thân khí thế vương giả.
Chúng được người nuôi cho đến lớn, cuối cùng vận mệnh lại bị nhốt ở khu vực săn bắn dành cho các phú hào khắp thế giới. Những kẻ săn thú đa phần là người Âu Mĩ, Chu Hạo là người Châu Á gia nhập vào sớm nhất, cũng là một trong những người liều lĩnh nhất. Hắn xác định được mục tiêu của mình, săn bắn trái phép, người tổ chức không hề gây tê cho sư tử, toàn bộ người trong tổ săn bắn đều được phát súng ống đạn dược. Đem mục tiêu nhắm tới mà bắn chết.
Trong này còn có một hàng dài danh sách, nhìn sơ lượt thì mỗi ngày cũng phải tốn ít nhất mấy nghìn đô. Chu Hạo đã trả chi phí cho năm năm.
Đường Dịch bị mấy bức ảnh cực kỳ tàn nhẫn này mà dọa cho cả kinh, hít một hơi khí lạnh, nội tâm đều lạnh lẽo. Cậu tỉnh táo lại dựa theo yêu cầu của Chu Hạo cất kỹ tài liệu cho hắn, lúc gọi điện thoại lại nhịn không được nhắc đến.
” Mấy con sư tử đó … tôi đã thấy “
Chu Hạo trầm mặc một lúc, sau đó lại trả lời lảng tránh:” Đường Dịch, tôi chưa từng bắt em phải làm bất cứ việc gì. Trước kia đã không, sau này cũng sẽ không “
…
Lúc này Đường Dịch chỉ có thể nói câu ” Khiến anh chê cười rồi ” với hắn.
Hai người ở cùng nhau, đi đến một bước này chỉ là chuyện sớm hay muộn. Bọn họ đã sớm tỉnh tỉnh mê mê nói chuyện yêu đương được một năm. Muốn nói tiếp không phải chỉ còn một bước cuối cùng là lăn trên giường sao. Đường Dịch vẫn cảm thấy mình đã chuẩn bị kỹ càng, không ngờ chuyện này đột nhiên phát sinh khiến cậu như lâm đại địch toàn thân đề phòng.
Cậu dừng một lúc mới nhẹ giọng nói với Chu Hạo:” Thực xin lỗi “
Cuối cùng Chu Hạo đem theo Chu Duy Duy đi khách sạn mướn phòng. Đường Dịch khó tránh khỏi áy náy, ngược lại Chu Hạo đã khôi phục vẻ vân đạm phong khinh. Đường Dịch lúc nhìn hai cha con đang làm thủ tục nhận phòng, do dự một chút mới nói với Chu Hạo:” Bằng không chúng ta làm bạn bè thôi “
Chu Hạo vuốt cằm cười cười:” Em nói chuyện còn phải miễn cưỡng như thế. Làm bạn bè thế nào đây ”
Đường Dịch ngây ngẩn cả người.
” Em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng có thể chậm rãi mà chuẩn bị. Bây giờ còn chưa đáp ứng được, tôi có thể đợi ” Chu Hạo buông lõng ánh mắt: ” Chúng ta còn trẻ. Có một số việc, chỉ là sớm hay muộn mà thôi “
Chu Hạo trong tình thế bắt buộc khiến Đường Dịch nhịn không được nhíu mày. Lại cảm thấy tất cả là do mình một tay dựng lên. Từ lúc ban đầu cậu nhúng tay vào chuyện của Chu Duy Duy đã là không đúng mực. Tại Sanya lại không cự tuyệt ám chỉ của Chu Hạo. Lòng người nghĩ bậy, tham lam lại mưu tính, Đường Dịch xé da chui vào nội tâm của mình mà nhìn, không cách nào có thể phủ nhận. Chính cậu đối với Chu Hạo trong nháy mắt đã động tâm.
Trên thực tế bỏ qua việc này, Chu Hạo cũng có thể nói là một người tình hoàn mỹ. Hắn nói được làm được, quả thật không hề làm việc gì đi quá giới hạn, ngoài sáng ngầm cho Đường Dịch ủng hộ, lại không hề nói đến chuyện hồi báo.
ER sau khi chỉnh đốn rốt cuộc cũng phát triển theo hướng đa dạng hóa. Những dự án ban đầu dần bị thay đổi, Thẩm Phàm đem trọng tâm kinh doanh đặt vào thu mua khoa học kỹ thuật.
Công ty thành T đổi thành công ty con, Đường Dịch cuối cùng từ người phụ trách nhỏ bé trở thành tổng giám đốc quản lý công ty con này.
Cậu trong công việc đường lớn mở rộng. Đời này số mệnh tựa hồ từ lúc Cố Ngôn Đình đi mà sóng yên biển lặng. Cuộc đời tặng cậu một hầu bao lớn vận may, sau đó năm tháng như dòng chảy thuận buồm xuôi gió như muốn làm hư cậu.
Trên tình trường bốn bề cũng có thể nói là yên tĩnh. Hai năm qua bên người Chu Hạo ong bướm đều bị một gậy đuổi ra xa. Đường Dịch trong năm trăm mét hormones phân bố không như giống đực bình thường, tuyệt đối cấm dục, bên cạnh cũng chỉ có mình Chu Hạo.
Đường Dịch nói với Chu Hạo đừng đi Nam Phi, không thể giết mấy con vật đó. Chu Hạo cũng đồng ý.
Đường Dịch trở thành tổng giám đốc công ty con, trong công ty mẹ cũng có cổ phần. Cậu có quyền quản lý, nhân viên nghe hay không đều phải câm miệng. Những người khác cho dù không cam lòng, Chu Hạo cũng đem bọn họ chèn ép đến nhu thuận lại.
Đường Dịch nói:” Tôi đã bị tổn thương, chậm thì ba năm, muộn thì năm năm. Anh yêu thì … không thì cút “
Chu Hạo cũng như trước bất luận là gì cũng đồng ý.
Đến Thẩm Phàm cuối cùng cũng nhịn không được líu lưỡi, ác ý phỏng đoán Chu Hạo có lòng bất chính. Thế nhưng đem Đường Dịch tắm rửa sạch sẽ lột bỏ tất cả cũng không nhìn ra có chỗ nào có thể có ý đồ với cậu. Một mặt khác lại cảm thấy Chu Hạo cầu mà không được nên không cam lòng.
Ai cũng quên mất từng có một người là Cố Ngôn Đình.
Sau khi từ biệt, song phương đều ngừng liên lạc.
Cố Ngôn Đình đi đến một nơi rất xa không được biết tới. Đường Dịch nặc danh gửi cho ba mẹ Cố Ngôn Đình mấy món đồ. Bản thân nước lên thuyền lên cũng ra tay giúp đỡ Tao Bàn làm một số chuyện khó giải quyết. Chỉ có cùng cố Ngôn Đình là ngàn dặm xa cách không chút liên lạc, cậu không có ý định đi hỏi tin tức. Tao Bàn không biết, cậu cũng chẳng muốn hỏi mẹ hắn. Ngược lại học trưởng kia lại kiên nhẫn cách một thời gian sẽ gọi đến.
” Tiểu Đình hiện làm việc ở đâu vậy ”
” Tiểu Đình quay về chưa ”
Đường Dịch mới đầu còn có chút bực mình kiên nhẫn ứng phó. Cuối cùng dứt khoát đem số điện thoại bỏ vào danh sách đen để bản thân có thể thanh tịnh.
Thời gian càng lâu chuyện lại càng không muốn nhắc đến. Vô luận là với Thẩm Phàm hay Chu Hạo. Đường Dịch ba năm qua đều là ngậm chặt miệng không đề cập tới. Có đôi khi bị hỏi chỉ hận không thể quay trở lại quá khứ đem đoạn thời gian đó xóa bỏ.
Có đôi khi cậu cũng khó tránh khỏi giận chó đánh mèo. Chu Hạo từ hôm giáng sinh đến bây giờ cũng không có hành động gì quá phận. Đường Dịch không cách nào đối với việc hắn đối tốt với mình mà coi như không thấy, có khi cố tình muốn tiến tới một bước, run rẩy vươn móng vuốt nhưng lại không biết nên đặt ở đâu.
Chu Hạo sắp xếp mọi việc trước giờ luôn cẩn thận. Đường Dịch lại không thích bị động tiếp nhận. Cho đến trung thu năm đó, hắn ở thành phố kế bên mắc mưa, Đường Dịch mới có được cơ hội.
Ngày đó Chu Hạo đi công tác, vốn nói sẽ về thành T ăn cơm với Đường Dịch. Không ngờ lại đột nhiên mưa lớn, một đám người không cách nào rời đi được.
Đường Dịch một mình ngẩng đầu nhìn trời. Cười an ủi hắn hai câu, nói không sao tự mình ăn cũng giống nhau thôi. Chỉ là trung thu thôi mà. Sau đó trực tiếp lái xe hơn hai trăm km đội mưa đến khách sạn Chu Hạo ở.
Cậu khuôn mặt trầm tĩnh, quần áo ngay ngắn lúc gõ cửa phòng Chu Hạo còn giữ nguyên tươi cười trên mặt.
Chu Hạo mở cửa, một khắc sau kịch liệt kiềm chế biểu tình chấn kinh của mình. Cho đến khi Triệu thư ký ôm theo laptop cung kính đi ra nói vài câu với Đường Dịch. Chu Hạo bên cạnh mới bình tĩnh lại bảo Triệu thư ký rời đi.
Triệu thư ký rất biết nhìn tình hình, lập tức dán vào khe cửa chạy biến. Tâm tình vô cùng cao hứng. Chu Hạo không trở lại được thành T, trong lòng lo nghĩ liền giày vò đám nhân viên đi theo hắn. Những người khác luôn không rõ được tính tình Chu Hạo, chỉ có thể nơm nớp lo sợ. Triệu thư ký nghĩ thầm tổng giám đốc thủ đoạn cao minh. Theo đuổi Đường tổng một năm rưỡi, Đường tổng từ một quản lý nhỏ trở mình tiến đến long môn rồi mà tổng giám đốc nhà mình một nửa cũng chưa ăn được. Trung thu chỉ là ngày lễ cho trẻ con, lại có biến hóa lớn.
Nhưng mà bị các loại báo cáo giày vò hơn nửa giờ, hắn cũng nhịn không được bắt đầu cầu trời mà tự kiểm điểm bản thân sai rồi. Không biết đến trung thu là một ngày lễ trọng yếu như vậy.
Chu Hạo mỉm cười nhìn Đường Dịch, hắn đứng cả buổi cũng không thể động. Đường Dịch tự mình tiến vào, khóa cửa lại, mỉm cười đem người đẩy một cái, nâng cằm Chu Hạo hôn lên.
Chu Hạo trong lúc khiếp sợ hoàn hồn rất nhanh đảo khách thành chủ. Môi lưỡi giao triền một khắc đó, hắn thậm chí sinh ra chút ý niệm chết cũng đáng trong đầu. Thân thể Adrenaline ( hormones kích thích thần kinh) kịch liệt tăng vọt, protein trong cơ thể đều tăng lên. Hắn cảm thấy toàn thân nóng đến lợi hại, thanh tâm quả dục nhiều năm khó khăn lắm mới chạm đến cánh cửa của thế giới cực lạc.
” Đường Dịch … ” Chu Hạo trầm thấp hít một tiếng:” Cùng tôi thử một lần, được không Không thích thì chúng ta lại chia tay “