Thẩm Phàm là cái tên mà mỗi lần nhắc đến đều khiến Cố Ngôn Đình nghẹn đến nội thương. Lần này trở về hắn rất lưu ý quan sát nơi ở của Đường Dịch, cả công ty của cậu cũng để tâm đến. Phát hiện không có bóng dáng Thẩm Phàm, tâm tư cũng thoải mái phần nào. Bất quá chút ít thoải mái này cũng không được lâu bởi vì lại nghe cậu nhắc đến tên của y.
” Thẩm Phàm ” Cố Ngôn Đình há miệng, cầm cái áo trong tay không nhúc nhích, đột nhiên hỏi:” Vậy Chu Hạo là ai “
Đường Dịch đang ở tủ quần áo tìm quần cho hắn mặc, trong nhà tủ quần áo không lớn tựa vào một bên tường. Sau khi chia tay Đường Dịch vài lần đem quần áo Cố Ngôn Đình thu dọn lại định vứt bỏ, nhưng lại nhiều lần vì chuyện gì đó mà trì hoãn. Cuối cùng cậu đành đơn giản đem quần áo đóng gói lại, toàn bộ nhét vào một góc trong tủ quần áo, ước chừng chiếm hơn phân nửa tủ.
Hiện tại thời tiết chuyển lạnh, cậu thật vất vả lôi ra một cái quần đủ ấm. Chỉ thấy Cố Ngôn Đình vịn cửa nhìn cậu, Đường Dịch dừng một chút, khuôn mặt bình tĩnh trả lời:” Bạn trai “
Cố Ngôn Đình có chút mờ mịt tiếp nhận quần, lại nhìn quần áo trong tay:” Thế Thẩm Phàm thì sao “
” … ” Đường Dịch có chút không kiên nhẫn:” Bạn trai cũ “
Cố Ngôn Đình:”…”
” Em thế nhưng còn có thêm một người bạn trai cũ nữa à ” Đường Dịch đóng lại cửa phòng ngủ nghe hắn nói:” Chúc mừng em lên chức, không cần cảm ơn “
Tập đoàn Hoa Nguyên người phụ trách buổi chiều sẽ trở về, cùng lúc đó Trần tổng cũng sẽ về. Cố Ngôn Đình nơi này cũng bị bắt về. Lúc điện thoại gọi đến, Cố Ngôn Đình chỉ vừa mới thay xong quần áo, lời muốn nói còn nghẹn một bụng chưa kịp nói. Nhưng mà thái độ Đường Dịch cũng không phải thực bình tĩnh, nên lúc Trần tổng thúc giục hắn cũng thoáng do dự.
” Cố tổng, chuyến bay chiều nay đừng quên. Lần này thuận lợi ký hợp đồng, Cố tổng chính là ngời có công a! “
Trần tổng lời này nói ra có chút khó hiểu, chuyện ký hợp đồng này ER bên Đường Dịch là người vui vẻ mới đúng. Bất quá khẩu khí của y rất khó nén hưng phấn. Cố Ngôn Đình cùng y cũng không thân quen, nhíu mày hàm hồ nói đã biết.
Hắn gõ cửa phòng ngủ Đường Dịch, người sau cầm áo khoác chuẩn bị ra ngoài. Đường Dịch sau khi trở về còn chưa tắm rửa, lúc này lại thay quần áo khô nhưng tóc vẫn còn ướt. Ánh mắt Cố Ngôn Đình lướt qua tóc của cậu, dừng một chút dặn dò:” Đừng quên tắm nước nóng để xua đi khí lạnh “
Hắn lúc này ẩn ẩn có chút hối hận, sớm biết vậy đã để Đường Dịch đi tắm trước.
Đường Dịch trong đầu còn nhớ đến phải mua gì đó qua loa ừ một tiếng rồi đi ra ngoài. Thuận tiện còn đem một cái túi to đưa cho Cố Ngôn Đình.
” Anh đem quần áo bỏ vào đi. Quần áo đang mặc tặng cho anh, tôi sáng mai cũng không ở nhà “
” Uhm, tôi biết rồi ” Cố Ngôn Đình nhận lấy túi đồ, dừng một chút sau đó đứng sang một bên, lại cầm một cái khăn mặt ném lên đầu Đường Dịch.
Đường Dịch theo bản năng nhận lấy lau hai cái, chợt nghe Cố Ngôn Đình khụ một tiếng nói:” Tôi buổi chiều sẽ quay lại thành G, lần này chủ yếu là đi hỗ trợ Trần tổng “
Hai người sớm chiều ở chung với nhau lâu như vậy, ý tại ngôn ngoại của đối phương trong lòng cả hai đều hiểu rõ. Đường Dịch tự động đem những lời này mở rộng ra thành Cố Ngôn Đình nghĩ muốn biểu đạt – Hắn lần này đi hỗ trợ Trần tổng nên mới về đây, trước cho thấy không phải là hắn về vì muốn cùng mình hợp lại. Gặp lại nhau chính là một sự tình cờ đẹp đẽ. Đường Dịch có bạn trai cũ, cũng có bạn trai mới. Hắn đương nhiên không có cơ hội xen vào, buổi chiều sẽ trở về, đáp lại bộ quần áo Đường Dịch tặng cho – Cố Ngôn Đình sẽ không trả lại quần áo, cũng sẽ càng không biết chết mà quấn lấy cậu. Hắn phải về, uhm, hắn bề bộn nhiều việc, sau này có thể sẽ không trở lại nữa.
Đường Dịch động tác lau tóc rất chậm rãi, giương mắt nhìn Cố Ngôn Đình.
Tới giờ phút này rồi, cậu mới phát hiện mình thế nhưng cũng không tiến bộ bằng Cố Ngôn Đình. Cậu như trước không hiểu sao lại phẫn nộ, dường như là vì việc Cố Ngôn Đình không hề có ý định sẽ trở về chọc giận, cậu đột nhiên dâng lên cảm giác điên rồ muốn cố tình gây sự.
Chính là lý trí đã muốn chiếm thế thượng phong. Đường Dịch cầm khăn mặt, thản nhiên nở nụ cười.
” Nga Trần tổng Chính là người sống dưới váy vợ đó sao Đi, chúc mấy người thuận buồm xuôi gió “
Đường Dịch thực sự có chút mê tín, tỷ như tiệc tất niên sẽ không bao giờ nói mấy lời mang điềm xấu. Không chỉ mình không nói, mà Cố Ngôn Đình cũng không thể nói. Mấy ngày đó ngay cả chữ ” tử ” cũng không được nói ra, hay là ” chết đói ”,” vui chết mất “, ” nhớ em muốn chết ” mấy câu này cũng tuyệt đối không được nói. Đồng dạng đi máy bay Đường Dịch sẽ dặn một câu:” Lên đường bình an “. Dù sao máy bay sợ thuận gió, thuận buồm xuôi gió chính là điềm xấu. Nhưng lần này cậu lại tích cực phá lệ.
Cố Ngôn Đình thở dài, bất đắc dĩ lấy tay xoa thái dương nhìn Đường Dịch.
Đường Dịch cười rộ lên rất dễ nhìn, cậu thoải mái cười to chính là bộ dáng Cố Ngôn Đình thích nhất. Có một lần Cố Ngôn Đình cảm thấy mình là chỉ có chút ít thích bộ dáng đó của cậu. Nhưng mà mỗi khi Đường Dịch mang theo chút trẻ con mà cười nhìn hắn, hắn liền mềm lòng, hỗn loạn. Lúc đó mới thấy mình không phải chỉ chút ít, mà là cực kỳ thích bộ dáng đó của cậu.
Nhưng mà không bao gồm cả điệu cười hiện tại của cậu. Khóe môi chỉ hơi nhếch, đuôi lông mày khóe mắt đều trong trẻo nhưng lại lạnh lùng nhàn nhạt cười. Nụ cười này của cậu chính là biểu hiện cậu hiện tại tâm tình không tốt, thậm chí là bực mình.
Nhưng mà giờ phút này hắn cũng không có lời nào để nói. Công việc an bài chính xác là như thế. Hai người gặp lại cũng không phải do ai cố ý muốn. Cố Ngôn Đình có lòng hướng đến Đường Dịch tiến một bước. Chỉ tiếc bên cạnh cậu lại có người. Hắn nếu tiến về phía trước, Đường Dịch tuy sẽ không lâm vào rối rắm, nhưng hắn sẽ khổ sở. Mà nếu thật khiến cậu rối rắm, hắn lại càng đau lòng.
Cố Ngôn Đình thoáng trầm mặc, gật gật đầu nói:” Cảm ơn “
Hai người tự mình thu dọn đồ đạc của mình. Cố Ngôn Đình đem quần áo mình thay ra bỏ vào trong túi Đường Dịch đưa. Đường Dịch thì trở lại phòng ngủ lấy ra hóa đơn, rồi đến phòng khách lấy tiền. Hai người cũng không nói gì nữa, lúc ở cửa thay giày Đường dịch bộ dáng phục tùng, ánh mắt tĩnh lặng, dư quang cũng không hề hướng về phía Cố Ngôn Đình dù chỉ một chút.
Lúc chờ thang máy, Cố Ngôn Đình muốn nói gì đó đánh vỡ bầu không khí ngượng ngùng này nhưng lại thôi. Đợi đến lúc thang máy đã xuống dưới cũng chưa nghĩ ra nên nói cái gì. Trên thực tế hắn cũng không có chuẩn bị tốt, nhìn Đường Dịch đứng phía trước, trước đây chưa từng hy vọng xa vời hai người có thể gặp lại nhau. Đến lúc gặp lại tâm tư của hắn đều đặt trên người cậu, mà trong đầu hắn lại chẳng nghĩ ra cách nào có thể cầu cậu quay lại.
Cửa thang máy mở ra đồng thời Cố Ngôn Đình cũng chuẩn bị tốt để mở lời. Chỉ là vừa mới hé miệng, thì bị bốn ánh mắt từ ngoài phóng tới.
” Phải ra ngoài sao ” bốn người, hai nam hai nữ, trong đó có một cô gái nhận ra Đường Dịch. Cười chào cậu:” Bên ngoài còn mưa, không mang theo dù sao “
” Không mang theo ” Đường Dịch cười với nàng:” Phải đi siêu thị mua chút đồ “
” Nga, nga ” Cô gái hiểu ý cười cười. Lại nhìn người đàn ông bên cạnh chỉ chỉ:” Lần trước là nhờ người ta chuyển máy tính cho tôi, hừ, trông cậy vào anh thì tôi sớm mệt chết “
Người đàn ông kia mất mặt mà cười gượng, ánh mắt nhìn Đường Dịch cũng không có thiện ý. Cố Ngôn Đình nhướng máy, dứt khóat chen lên phía trước cô gái, đem Đường Dịch chặn phía sau.
Bốn người kia khi ra khỏi thang máy, mơ hồ còn có thể nghe thấy người nam nhân kia nói thầm:” Ai thế chả biết, thang máy của hắn sao! Chen lấn cái gì không biết! ” Còn muốn nói gì đó thì bị cô gái đi phía sau tán một cái cho im miệng.
Cố Ngôn Đình khụ một tiếng, cùng Đường Dịch ra khỏi thang máy trái phải nhìn thấy không có ai, mới nhịn không được kéo cậu lại.
” Đường Dịch ” Cố Ngôn Đình giữ chặt tay Đường Dịch:” Tôi còn chuyện muốn nói “
Đường Dịch đứng yên bất động, nghiêng mặt lạnh lùng nhìn hắn.
” Tôi không biết em hiện tại sống thế nào. Cũng không biết Chu Hạo đó nhân phẩm có tốt không, bất quá tôi tin tưởng lựa chọn của em. Nếu em thực sự thích hắn, tôi … chúc em hạnh phúc “
Cố Ngôn Đình nói những lời này vô cùng khó khắn. Trên thực tế trong lòng hắn lại nghĩ khác hoàn toàn. Nên khi nói mấy lời này, biểu tình trên mặt vô cùng khó coi.
Đường Dịch nheo mắt, khóe môi nhếch lên chờ hắn nói tiếp.
Cố Ngôn Đình khẽ cắn môi, lời nói sau đó cũng suôn sẻ hơn:” Nhưng mặc kệ thế nào, tôi vẫn hy vọng chúng ta có thể duy trì liên lạc. Nếu quan hệ bạn bè em không thích, thì em có thể coi tôi là bạn học cũ hay là tùy tiện gì đó cũng được. Ít nhất cũng để tôi biết được tin tức của em, em sống tốt hay không “
” Sau đó thì sao ” Đường Dịch rút tay về, cười lạnh một tiếng:” Tốt thì thế nào, không tốt thì lại thế nào “
“Nếu không tốt … ” Cố Ngôn Đình dừng một chút:” Hai năm nay, tôi vẫn chưa từng thay đổi “
…
Cố Ngôn Đình trên đường trở về nhà mới gọi cho Tao Bàn. Y nghe hắn nói phải về cũng không kinh ngạc lắm. Chính là đối với việc Cố Ngôn Đình bảo y đến lấy chìa khóa dự phòng thì mới có chút kinh ngạc:” Chìa khóa đó anh giữ đi. Không phải chỉ cần đặt dưới chậu hoa gần đó là được sao “
” Để ở đó không an toàn. Tôi một chút nữa phải đến sân bây. Phòng bếp còn chút đồ ăn, còn có một túi gạo cậu cầm lấy mà ăn. Trên bàn tôi để lại số điện thoại công ty, đến lúc đó phiền cậu giúp tôi trông nhà một chút. Quét dọn một tuần một lần là được “
” Hừm, hừm, hừm. Anh cũng học người ta khách khí ” Tao Bàn sách một tiếng:” Chỉ cần quét dọn Anh không cần ai ở đó “
Cố Ngôn Đình đã thu dọn xong đồ đạc, đang gọi taxi. Nghe vậy ừ một tiếng, nói địa chỉ cho tài xế, sau đó nói: “Không nhất định. Tiền ở dưới tủ TV. Đúng rồi, đồ mua cho con cậu tôi để trên bàn trà. Nhớ phải lấy đó “
Cố Ngôn Đình lúc trở về còn chưa biết Tao Bàn đã có con, sau biết liền mua một cái khóa trường mệnh cùng với một miếng ngọc phật. Vốn dĩ trước đây toàn là Đường Dịch lõi đời chuẩn bị, tặng bạn bè đồ vật gì cũng không khiến hắn để tâm qua. Cố Ngôn Đình cảm thấy cũng rất đơn giản, nhưng hai năm này mọi chuyện đều tự mình làm mới biết được khó khăn nhất chính là ” độ ” ( cân nhắc, suy nghĩ, tính toán)
Tao Bàn đáp ứng, nói với hắn:” Lão đại. Anh đến đây một chuyến, không nghĩ gặp tôi hai ba lần liền đi a Ai, tôi còn nghĩ anh lần này trở về là vì Đường ca, sẽ không đi nữa. Sớm biết anh chỉ là đi ngang ghé lại một chút, vậy mà còn đi trêu chọc Đường ca làm gì a! “
Cố Ngôn Đình bị y một lời nói trúng tâm tư, cả rãnh răng cũng phát đau:” Tôi đi nhưng thất bại rồi “
…
Đường Dịch đem đồ vào nhà, mu bàn tay ẩn ẩn đau đớn. Vừa rồi còn ác liệt với Cố Ngôn Đình như thế, kết quả là đem tay quẹt lên tường, nhất thời làm rách một mảnh da. Lúc này thoạt nhìn vết thương có chút dữ tợn.
Nói đến chuyện đánh nhau, Cố Ngôn Đình vốn dĩ không phải đối thủ của Đường Dịch. Cậu có mười mấy năm kinh nghiệm ẩu đả với người khác. Cậu nhỏ con lại thể trạng yếu ớt, lớn lên gầy teo nên bị đánh chiếm đa số. Nhưng sau này lại bắt đầu nảy sinh ác ý đùa giỡn, động thủ cùng rất có thể khiến người bỏ mạng. Thân thể của cậu lúc học đại học phát dục tương đối rõ ràng, khí lực dồi dào, hormones cũng phân bố đầy đủ. Nhiều lần trong lòng đột nhiên phát hỏa không có việc gì cũng sẽ tìm người gây sự một chút. Nhưng mà cậu lúc vừa mới ở cùng với Cố Ngôn Đình, hai người một khi vì chuyện gì tranh chấp đến động tay động chân, cho đến bây giờ cũng đều là Đường Dịch xuống thế hạ phong.
Làm việc vài năm, Đường Dịch cũng lười. Đi phòng tập thể hình cũng là muốn tăng cường thể chất, rất ít chú ý đến việc luyện tập cho có thân hình lực lưỡng như người ta. Mà Cố Ngôn Đình lại tương phản, hai năm trước cơ bắp của hắn cũng có thể tính là đẹp, nhưng mà cũng không như hiện tại cân xứng hữu lực. Buổi sáng lúc ở trường học, Cố Ngôn Đình đẩy một cái đầy lực đạo, Đường Dịch cũng đẩy không lại hắn. Nhưng cũng tùy theo thay đổi, mặc kệ là tình huống nào, Đường Dịch chỉ cần động thủ cũng có thể chiếm được thế thượng phong,
Không phải chiếm thế thượng phong, mà là Cố Ngôn Đình để cậu đánh, cũng không có ý muốn đáp trả.
Đường Dịch mua một đống đồ chơi cho thú nuôi hình dáng giống nhau để lên bàn. Sau đó đến ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc Vân Nam. Thoa dược lên vết thương bị rách da, nơi đó kết vảy rất nhanh. Lúc di động hiện lên cuộc gọi từ Chu Hạo, Đường Dịch đang nhíu mày lo lắng nghĩ có cần đem băng cá nhân băng lại vết thương hay không.
” Đường thúc thúc! ” Điện thoại bên kia là Chu Duy Duy. Đường Dịch lên tiếng, chợt nghe Chu Duy Duy thực hưng phấn hỏi hắn:” Ngày mai chúng ta đến công viên giải trí phải không Ba ba còn mua cho con một cái túi nhỏ! “
Điện thoại bên kia mơ hồ truyền đến tiếng của Chu Hạo. Tựa hồ đang thấp giọng thương lượng với Chu Duy Duy cái gì đó. Hai người nói thầm hai câu, sau đó Chu Duy Duy quyết đoán nói ” không “, Đường Dịch lẳng lặng ở bên cạnh nghe. Đợi một lúc mới nghe Chu Duy Duy nhỏ giọng oán giận với cậu:” Ai, thật không biết người lớn nghĩ cái gì. Con cũng không phải con gái mà đi thích mấy cái túi màu hồng nha “
Đường Dịch nghe nó tức giận nói chuyện, Chu Duy Duy hiện tại cũng đã lớn. Nhưng mà hai răng cửa mới thay, lúc này vẫn còn bị sún.
” Vậy con thích màu gì ” Đường Dịch cười hỏi nó:” Đường thúc thúc tặng con một cái “
” Màu của con trai ” Chu Duy Duy dừng một chút, sửa lại:” lam, màu lam “
Đường Dịch nhịn không được vui vẻ. Chu Duy Duy cũng rất hiểu ý mà hắc hắc cười hai tiếng rồi nhỏ giọng nói:” Không cần tặng a, Đường thúc thúc à, con còn có tiền riêng đó!