Màn đêm lan tỏa, gió lạnh đập vào mặt.
Ta nhanh chóng chạy về hoàng cung.
Dọc theo đường đi, trong đầu ta suy nghĩ mọi loại hậu quả nếu ta về trễ.
Khi còn tại biệt viện Chiêu Dương phủ, ta đã lệnh Nguyệt Ẩn cẩn thận chú ý hết thảy đường đi của Viêm quốc
Đầu năm khi biết được tin tức viêm quốc bí mật luôn luôn ám sát ta, lấy danh là võ lâm hắc đạo, cũng điều động nhiều tổ chức ám sát.
Hai tháng trước, Phúc Khí đi điều tra, giao cho Nguyệt Ẩn xử lý nhiều việc.
Từ đó về sau hai tháng Nguyệt Ẩn liên tục giám sát phạm vi thích khách Vân quốc có thể lẻn vào, nhưng là bởi vì là trong hoàng cung vẫn chưa tra được hết mật giám, ta bảo bọn họ không cần thiết phải đả thảo kinh xà (đánh rắn động cỏ).
Hơn nửa tháng trước phát sinh việc của Phong Cực, lại thu được tin tức của Thương Nghi, ta theo lý thường cho rằng nội gián là thập hoàng tử Nam Hải – Phong Cực. Ta liền ra lệnh trong vòng nửa tháng Nguyệt Ẩn phải chuẩn bị thỏa đáng, đem tất cả thích khách Viêm quốc mang ra tróc nã quy án, thẩm vấn nghiêm hình.
Thẳng đến ngày hôm qua, ta nghĩ toàn bộ thích khách sa lưới. Xế chiều hôm nay thẩm vấn kết quả, lại phát hiện có thêm thích khách lẻn vào hoàng cung Vân quốc, cũng không rõ ràng là ai.
Buổi tối sau khi Dạ Nhi nghỉ ngơi, ta đến thiên lao thẩm vấn Phong Cực, không biết quanh co một hồi, Phong Cực thế nhưng không phải nội gián Viêm quốc. Như vậy hành động ngày hôm qua hẳn là đã đả thảo kinh xà. Bởi vì điều động một số lớn người ngựa tróc nã thích khách, nên sắp xếp có người của Nguyệt Ẩn trong cung, hiện tại số người tại hoàng cung chỉ sợ không đủ để ứng phó tình hình, tình huống nguy hiểm dị thường.
Đi tới hoàng cung, ta nhảy xuống xe ngựa, vội vàng cùng Phúc Khí chạy về phía Vĩnh Dạ cung. Ngự lâm quân theo sát phía sau.
Tiến vào phía trong, trong điện lặng yên không một tiếng động, ánh nến chớp lên, trong không khí thản nhiên tán mát một mùi thơm.
Vưu thái y cùng vài tên thái giám té xỉu trên đất, ở trên giường, sớm không thấy Dạ Nhi…
Đại não một trận chỗ trống, trước mắt ta chỉ toàn một màu đen.
Phúc Khí ở phía sau một tay đỡ lấy ta: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng…”
Ta nhắm mắt chờ đợi một lúc, hít thở mấy hơi, chậm rãi mở hai mắt.
Ta không ngờ bọn họ hành động mau như vậy
Đi vào phía giường, ta nhìn chăm chú sa trướng rơi trên mặt đất và xốc chăn lên, trong lòng một mảnh lạnh lẽo.
Phúc Khí tiến lên dò xét đệm giường….