Trong rừng cây yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ lay động xuyên qua tán cây cùng tiếng nước chảy trong con suối nhỏ.
Nữ nhân ở bên giòng suối, sắc mặt có chút tái nhợt. Cảnh vật xung quanh trở nên lạnh lẽo khiến nàng không thở nổi.
Lưu Vân kiếm vững vàng đặt trên cổ nàng. Xuyên qua hình ảnh trên mặt nước nàng có thể thấy người phía sau nắm chuôi kiếm là ai. Thần sắc hắn lạnh như băng, con ngươi nhược hàn tinh, quanh thân đầy sát khí.
Không có thời gian kinh ngạc Lưu Vân kiếm tại sao lại ở trong tay hắn.
Xác định hiện tại mạng mình đang phi thường nguy hiểm, nữ nhân cười khan một tiếng.
“A! Thiếu chủ tỉnh khi nào vậy?”
“Giải dược khóa hồn tán công ở đâu?”
“Bị Bách Tùng cầm đi rồi.”
“Kỳ, ta nghĩ ngươi là người thông minh.” kiếm khí Lưu Vân kiếm mang theo hàn băng lạnh thấu xương đâm vào lục phủ ngũ tạng, hướng vào yếu huyệt toàn thân, nhất thời tứ chi lạnh lẽo, khí huyết cuồn cuộn, bố khăn trong tay rơi xuống.
Lâm kỳ kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng xanh. Biết mình cùng Bách Tùng tuy là phụng mệnh làm việc, nhưng lấy khóa hồn tán chế trụ hắn, lại dẫn hắn rời đi kinh thành đã là phạm vào tối kỵ của hắn. Giờ phút này hắn quyết không niệm tình cũ, nếu phản kháng, phải chết là không thể nghi ngờ.
Lâm Kỳ run giọng nói, “Ở trên người ta, bình dược màu lam.”
Quanh thân yếu huyệt đã bị kiếm khí chế trụ, Lâm Kỳ xụi lơ trên mặt đất.
Mắt thấy trứ Thiếu chủ sờ tìm trên người mình, Lâm Kỳ chỉ biết âm thầm kêu khổ. Mấy thứ này trừ bỏ nguyên bản theo trong cốc mang ra, còn có rất nhiều thứ chính là nàng tân tân khổ khổ, nghiên cứu sáng tạo ra, là tân phẩm rất giá trị. Hiện tại Thiếu chủ cứ thế mà lấy đi.
“Thiếu chủ có phải hay không sớm tỉnh? Sao lừa bịp thuộc hạ?”
Vân Dạ lạnh lùng liếc nhìn một cái, “Huyệt đạo trên người ngươi bốn canh giờ sau tự giải. Nếu cố ý giải khai hoặc để Bách Tùng trợ giải huyệt cho ngươi, khi đó hàn khí xâm nhập thể, hậu quả ngươi tự biết.”
Nói xong Vân Dạ cũng không quay đầu lại mà ly khai luôn, để lại Lâm Kỳ ngã bên dòng suối, nửa người còn ở trong nước, khổ không thể tả.
Đi đến xe ngựa, Vân Dạ đột nhiên cước bộ hỗn độn, thân mình nhoáng lên một cái, gục ở càng xe thượng. Lưu Vân kiếm trong tay đã rơi trên mặt đất.
Miễn cưỡng đỡ lấy càng xe chống đỡ chính mình, một tay chậm rãi ấn bụng, đầu đã đầy mồ hôi.
Hắn hiện tại thân thể không thể so với bình thường. Thai nhi dương tính phản ứng vốn mãnh liệt, nếu chưa thi cửu chuyển kim thâu thuật còn có thể nỗ lực ngăn chặn dược tính cùng thai nhi xao động. Nhưng là hiện tại…
Dọc theo đường đi, Vân Dạ vẫn vì Lâm Kỳ sử dụng hóa hồn tán công, hành động không thể tự do.
Vạn Hoa Cốc đồng, bách, phong, lâm tứ đại hộ vệ, lấy Đồng Khu cầm đầu. Hắn là tâm phúc của Thẩm Băng Phong, túc trí đa mưu, kinh nghiệm phong phú, võ công lại tinh thâm. Nếu có hắn ở, quỷ kế chỉ sợ khó có thể thực hiện được. Chính là Bách Tùng tuy rằng võ công cao cường, lại tính tình trung hậu, không biết nghi kỵ. Lâm kỳ giảo hoạt thông minh, nhưng một lòng ham mê nghiên cứu dược vật trong Cốc, ít đi lại ở trên giang hồ, khuyết thiếu kinh nghiệm giang hồ. Cho nên với hai người kia, Vân Dạ cho dù hành động bất tiện cũng vẫn có thể ứng phó. Hắn Liền làm bộ như thân thể chống đỡ hết nổi, dụ bọn họ vận công giúp mình hấp thu cửu lộ sự ngưng đan cùng bổ thai hoàn, nhanh chóng khôi phục nội lực, hiện tại cuối cùng đã khôi phục được ngũ thành. Chính là bởi vì dùng cửu chuyển kim thâu thuật, thân thể suy yếu dị thường, thai nhi lại ngày càng ảnh hưởng, chân khí thập phần hỗn loạn, không thể sử dụng dễ dàng.
Vân Dạ tính toán lợi dụng bọn họ một hồi, thêm chân khí củng cố thể lực. Ai ngờ vừa rồi ở ngoài trà tứ, nghe được tin tức làm ngũ tạng như thiêu đốt, chỉ hận không thể có thêm đôi cánh bay quay về bên cạnh Vân Kha
Rốt cuộc hắn bất chấp hết thảy, biết rõ mình không thể vọng động chân khí vẫn thừa dịp Bách Tùng không ở đó, chỉ còn một mình Lâm Kỳ, mạnh mẽ giải khai khóa hồn tán, chế trụ Lâm Kỳ lấy đi giải dược. Nhưng hành động lỗ mãng như thế không chỉ tác động thai nhi mà chân khí càng thêm hỗn loạn.
Khẽ vuốt bụng, cảm nhận được thai nhi xao động bất an, cũng là vô lực trấn an, chân khí ở quanh thân tán loạn, ức chế không được.
Vân Dạ dồn dập thở, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa, tứ chi cơ hồ hư thoát.
Cố gắng chống đỡ một trận, cuối cùng nỗ lực áp chế chân khí hỗn loạn, Vân Dạ chậm rãi vận công. Chính là thai nhi trong cơ thể xao động cùng từng đợt với tim đập nhanh, lại làm cho hắn vô kế khả thi.
Biết Bách Tùng sẽ nhanh trở về, phải chạy nhanh rời đi, mau chóng trở lại bên cạnh Vân Kha.
Vừa nghĩ tới Vân Kha hiện tại sinh tử chưa biết, hắn bất chấp trong bụng xao động, cắn răng một cái, rất nhanh cầm Lưu Vân kiếm, xoay người lên xe ngựa.
Xe ngựa đi nhanh như mũi tên, bay nhanh ra khỏi rừng cây.
Trong không trung mây đen dần dần dầy đặc.
Cơn mưa to đầu hạ sắp đến…