Hai người đối ẩm mấy chén, Vân Kha dùng chút thức ăn, Vân Ly yên lặng ngồi ở một bên.
Buông bát xuống, Vân Kha nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Vân Ly, lần này thần điện phái tới thần quan là ai?”
Vân quốc luôn luôn lệ thường, phàm là có chiến sự lớn, tất yếu đều có thần quan cùng đi, vi chiến sĩ tướng lãnh cùng Vân quốc vận mệnh quốc gia cầu phúc.
Vân Ly buông ly rượu trong tay, nhợt nhạt cười nói: “Không phải người đó ở trước mắt Hoàng Thượng sao.”
“Cái gì?” Vân Kha chấn động, cau mày nói:
“Sao lại là ngươi? Ngươi chính là đại thần quan Thủy thần điện cao nhất, nếu là vậy phải có trẫm phê chuẩn. Trẫm phê chuẩn lúc nào?”
“Thần đã gửi yêu cầu tới cho Văn tể tướng, Văn Tể tướng và Khánh vương đã chuẩn tấu, đại khái mấy ngày nay sẽ trình lên cho ngài, xin ngài hãy chuẩn tấu.”
“Không được!” Vân Kha quả quyết cự tuyệt, không chỉ là bởi vì Vân Ly là thần quan cao nhất Vân quốc, cũng bởi vì hắn là thân đệ đệ của mình, thật sự không hy vọng hắn mạo hiểm đi chiến trường.
Vân Ly đột nhiên đứng dậy, cung kính quỳ xuống hành lễ trước Vân Kha, nói: “Hoàng Thượng, thần năm đó từng ở trước Thủy thần lập lời thề, nhất định phải tận mắt chứng kiến Viêm quốc diệt vong, để an ủi linh hồn tiên đế trên trời. Xin Hoàng Thượng hãy cho thần tỏ một chút hiếu tâm, thành toàn tâm nguyện!”
Nguyên lai năm đó không phải chỉ có mình ở trước lăng mộ tiên hoàng lập lời thề.
Vân Kha có chút cảm động, cuối cùng gật gật đầu: “Được rồi! Trẫm chuẩn! Ngươi đứng lên.”
Nhìn Vân Ly, Vân Kha trong lòng không biết nên nói vui hay là chua xót. Vui sướng chính là Vân Ly dường như không oán hận phụ hoàng, vẫn lấy thân phận nhi tử lập lời thề, hy vọng tận mắt gặp thù cha có thể báo. Chua xót chính là phụ hoàng mất đi đứa con nhu thuận trí tuệ không tại bên người, không có trách nhiệm phụ thân, mặc hắn từ nhỏ một mình ở Bách trạch nội hải độc thân lớn lên.
“Nguyên lai ngươi và Dạ Nhi bốc đồng giống nhau.” Khẽ thở dài, Vân Kha vui đùa dường như thuận miệng nói. Chính là lời vừa ra khỏi miệng, lập tức liền nghĩ hôm nay vừa mới xa Dạ Nhi, trong lòng nhất thời lại đau
Vân Ly nghe vậy cũng cứng đờ.
Kỳ thật lấy trí tuệ hắn, như thế nào không biết Hoàng Thượng cải trang vi hành, hành tung không rõ một thời gian ngắn rốt cuộc đi nơi nào, chính là làm bộ như không biết thôi.
Hiện tại nhìn vẻ mặt Hoàng Thượng, liền biết Hoàng Thượng đang nhớ tới Chiêu Dương hầu. Khi ở kinh thành nghe được Chiêu Dương hầu bị bắt đi, lúc ấy cảm thấy bán tín bán nghi. Phải biết rằng, Chiêu Dương hầu võ công, cơ trí, cường hãn…mình ở Bách Trạch thấy tận mắt, như thế nào có thể bị người khác dễ dàng mang đi?
Vân Ly tự nhiên không biết trong hoàng cung phát sinh chuyện Vong mạng quả, cửu chuyển kim thâu, trên thực tế người biết việc này cũng không nhiều, cho nên tránh không được cảm thấy nghi hoặc.
Lúc này thấy Hoàng Thượng hai hàng lông mày nhíu lại, thần sắc sầu lo, tựa hồ tình huống Chiêu Dương hầu thật sao không hảo. Liền nhẹ giọng hỏi: “Thần ở kinh đô và vùng lân cận nghe nói Chiêu Dương hầu bị kẻ bắt cóc mang đi, lại không biết hiện nay tình huống như thế nào?”
Vân Kha giống như giật mình không nghe thấy, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, cười nói: “Đã không có việc gì. Chỉ là hiểu lầm thôi.”
Vân Ly hơi cảm thấy kỳ quái, “Không biết Chiêu Dương hầu hiện tại ở đâu, có hay không đã hồi kinh đô và vùng lân cận?”
Vân Kha lắc lắc đầu, “Hắn hiện tại ở nơi khác dưỡng thân, tạm thời không trở lại kinh thành.”
Kinh thành trong cung ngoài cung quan hệ phức tạp, công việc bề bộn, chính mình lại không ở bên cạnh hắn. So với việc Vân Dạ lưu ở kinh thành thì hắn ở lại Vạn Hoa Cốc càng làm cho mình an tâm.
Tính tính ngày, Chiêu Dương hầu thụ thai cũng hơn bảy tháng, sinh sản sắp tới. Cũng không hồi cung chờ sanh, mà ở nơi khác tĩnh dưỡng, nếu là người khác nghe xong, nhất định sẽ có nhiều thắc mắc. Chính là Vân Ly từ nhỏ ở thần điện lớn lên, tính tình đạm mạc, đối rất nhiều sự cũng không quá để ý. Lúc này nghe xong, tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng là không hỏi lại, nhìn xem thời điểm không còn sớm, liền hướng Hoàng Thượng cáo lui.
Phúc Khí tiến vào sai người thu thập đồ ăn, hầu hạ Hoàng Thượng nghỉ ngơi.
Phúc Khí lui ra xong, Vân Kha một người nằm ở hành cung, sờ khoảng không lạnh bên nửa giường lớn, thở dài.
Chỉ tại Vạn Hoa Cốc trong ngắn ngủn mấy ngày, chính mình đã lại thói quen Dạ Nhi làm bạn.
Kỳ thật từ năm trước khi Dạ Nhi hồi cung, hai người cùng giường cộng lại số lần quả thực có thể đếm được trên đầu ngón tay. Bởi vì hắn đang có mang, mình vẫn chưa từng ở Vĩnh Dạ cung ngủ lại, nhiều lắm chính là mỗi ngày chờ hắn ngủ xong lại quay về thư phòng phê duyệt tấu chương rồi ngủ lại Vĩnh Tường cung. Sau đến hắn bị Phong Cực hạ vong mạng quả, lại thi cửu chuyển kim thâu, chính mình tuy rằng ở Vĩnh Dạ cung cùng hắn, lại bởi vì hắn thân thể suy yếu, không dám cùng hắn một giường, chỉ ở gian phòng bên cạnh. Ở Vạn Hoa Cốc trong thời gian không đến một tháng, hai người mới là thật sự sớm chiều làm bạn, mỗi ngày cùng nhau ngủ, cùng nhau thức dậy, gắn bó thân mật, như một cặp vợ chồng bình thường.
Tính tính toán, mình cùng Dạ Nhi quen biết đã mười ba năm, cũng là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Tuy rằng ái mộ yêu nhau, nhưng chân chính làm bạn cùng một chỗ cũng không quá ba tháng. Quả nhiên là khó khăn thăng trầm không ngừng.
Từ trong lòng lấy ra tú khăn, Vân Kha vẫn chưa trả lại cho Dạ Nhi. Cảm thấy ám niệm, không biết Dạ Nhi lúc này đang làm gì? Đã nghỉ ngơi chưa? Đứa nhỏ không biết có lại nháo hắn không? Buổi tối không có mình giúp hắn nhu phủ, không biết hắn có thể bình yên đi vào giấc ngủ?
Trong lòng nhất thời trăm mối lo, trằn trọc hơn nửa đêm, cuối cùng bất quá do mỏi mệt, Vân Kha mơ màng đi vào giấc ngủ.