Chích Thủ Già Thiên

chương 116: lần này đi không có nguy hiểm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Khác với nỏ tay lần trước, chi phí cho loại nỏ này thực sự quá mức đắt đỏ nên chỉ có thể trang bị cho rất ít quân đội. Nhưng việc thiết kế nó đã kéo dài mất hơn mười năm. Vô số đời thợ giỏi ở Kim Thạch Ty đã hao tổn vô số tâm huyết lên thiết kế này, rốt cục đến giờ cũng đã đại công cáo thành rồi!" Dịch Tổng đốc mở lớn hai mắt, thấp giọng nói: "Đây không phải là liên nỏ bình thường."

Ánh mắt lão đưa nhìn sang hướng Phồn Đóa Nhi, thiếu nữ thiên tài liền bước lên trước vài bước rồi giải thích: "Liên nỏ trước kia lợi dụng sức mạnh của các cơ quan bên trong mà chỉ bắn được nhiều nhất là sáu phát liên tiếp. Nếu như là người có tài bắn cung cao siêu thì chỉ cần kỹ xảo tay không người đó cũng có thể làm được, như vậy có thể nói nó không có uy hiếp quá lớn, mà thiết kế lần này đã trải qua hơn mười năm không ngừng thí nghiệm và cải tiến, giờ đây nó có thể bắn được một lần liên tiếp hai mươi bốn mũi tên, ý nghĩa của nó khi hai quân đối chọi là hoàn toàn khác biệt rồi."

Phồn Đóa Nhi bổ sung: "Đặc biệt là chi phí chế tạo nó không đắt, ước chừng chỉ cần tốn hơn ba trăm lượng bạc là được. Chế tạo ra năm ngàn cỗ cùng lắm cũng chỉ mất đi một năm thuế má của Đại sở, có năm ngàn cỗ liên nỏ kinh khủng như vậy ở trên chiến trường thì ta nghĩ cho dù đám người Man có xông tới như bài sơn đảo hải chỉ sợ cũng sẽ ngã xuống như bài sơn đảo hải mà thôi."

Đám Đề đốc ai nấy cũng đều là người có lòng dạ thâm sâu, trải qua nhiều phong ba tới giờ, vậy mà khi vừa nghe thấy vậy đều cuống cuồng biến sắc mặt.

Không cần tới năm ngàn cỗ, chỉ cần năm trăm cỗ thôi, mỗi cỗ hai mươi bốn phát liên tiếp cũng đã cực kỳ kinh khủng rồi, thậm chí có thể có được hiệu quả là hoàn toàn áp chế quân địch.

Lúc này Tần Phi tửu hứng trào dâng, không nhịn được thốt lên: "Theo ta thấy như vậy không phải quá khủng bố hay sao chứ, chi bằng thay dây cung thành hỏa dược tạo lực đẩy, lợi dụng lực va chạm của nó bắn nỏ ngắn ra xa, nỏ ngắn cứ lần lượt rơi vào trong cơ quan, đừng nói hai mươi bốn phát liên tiếp, cho dù là một trăm phát liên tiếp cũng không phải là vấn đề gì to tát cả."

Phồn Đóa Nhi vừa nghe thấy vậy thì sắc mặt liền trở nên khó coi. Đây là tâm huyết kết tinh hơn mười năm của vô số người trong Kim Thạch Ty, hiện giờ bị Tần Phi nói như thể không có gì đáng giá vậy sao, nàng liền trả lời lại với giọng mỉa mai: "Ngươi cho là Kim Thạch Ty chúng ta chưa thử phương án đó hay sao? Thứ nhất, nỏ ngắn không có uy lực lớn như nỏ dài nên hiệu quả khi đối phó với giáp nặng không tốt. Tiếp nữa là khi dùng hỏa dược bắn thì mũi tên sẽ bay loạn khắp nơi mà không thể nói trước được, mà đường tên cũng ngắn đi không ít, còn chưa đánh được một vòng mà kỵ binh đã đến trước mặt rồi thì có ích gì không?"

Tần Phi miễn cưỡng hừ một tiếng, khẽ cười nó: "Nhưng nếu cho đầu mũi tên xoay tròn trước khi ra ngoài, thì không phải có thể bảo đảm được tầm bắn và mục tiêu hay sao? Chi phí của nỏ dài cao, hai mươi bốn phát liên tiếp đối phó với kỵ binh thảo nguyên đương nhiên là tốt rồi, nhưng Ngô Quốc từ trước đến giờ vẫn là đại địch, lính đánh thuê của bọn chúng tới mấy chục vạn đều là bộ binh. Ta thấy nếu mang cái nhúm kia đi đánh đám bộ binh thì quả đúng là ... tự sát!"

Đám Đề đốc không hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả, họ chẳng hiểu nổi hai người trẻ tuổi này đang tranh luận cái gì nữa. Một khi đã là người trong nghề thì khẳng định là giỏi rồi, chỉ một câu của Tần Phi ngay lập tức đã khiến Phồn Đóa Nhi bừng tỉnh. Nha đầu này căn bản không để ý có nhiều quan lớn như vậy đang có mặt ở đây mà hét lớn lên một tiếng, cuống cuồng cuộn lại bản vẽ vừa mở ra rồi ba chân bốn cẳng chạy về phía Kim Thạch Ty...

Thẩm Thanh Sơn kinh ngạc hỏi: "Tần Trấn đốc... không phải ngươi có nghiên cứu gì về vũ khí đấy chứ?"

Tần Phi vỗ nhẹ vào mồm một cái, ngượng ngùng nói: "Say rượu nói lung tung ấy mà, xin đừng để ý."

"Ta thấy... đề nghị của ngươi hẳn là rất hữu dụng, nếu không Phồn Đóa Nhi sẽ không chạy nhanh đến mức không coi mặt mũi của đám cấp trên ra gì đâu." Dịch Tổng đốc cười lắc đầu: "Nàng chính là người như vậy, khi vừa nghĩ ra thứ gì đó thì cho dù người đứng trước mặt nàng là bệ hạ đi nữa thì chỉ sợ cũng không ngăn nổi nàng đi thử nghiệm."

Tần Phi cười cười xấu hổ, vừa muốn cáo lui thì đột nhiên nghe thấy Dịch Tổng đốc cất cao giọng: "Tần Trấn đốc, việc ở Cựu Án Xử cũng không nhiều lắm, chờ khi nào vũ khí mới ra lò, ngươi cần phải đích thân tới kiểm nghiệm một phen. Ta thấy nếu ngươi đã đưa ra đề nghị như vậy thì sắp tới ngươi cũng nên đi theo nàng thử nghiệm nó mới phải."

Tần Phi còn đang tưởng là chỉ cần tìm một cái sân rộng ở Đông Đô để thử vũ khí mới thôi, liền đồng ý ngay lập tức. Không ngờ, Thẩm Thanh Sơn thấp giọng thì thầm bên tai: "Tần Trấn đốc, đây là cơ hội lập công tốt, đến lúc đó không chừng ngươi sẽ còn có nhiệm vụ khác nữa đấy."

"A?" Tần Phi ngạc nhiên nói: "Còn có gì nữa?"

Thẩm Thanh Sơn ngẩn người ra một chút, nhưng ngay sau đó tỉnh ngộ lại, giải thích: "Tần Trấn đốc, ngươi vào Sát Sự Thính chưa lâu. Theo lệ thường ở chỗ chúng ta thì sau khi nghiên cứu chế tạo ra vũ khí dùng cho quân đội sẽ có người của Sát Sự Thính dẫn theo một nhóm người được tuyển chọn từ Ngự Lâm quân đến thảo nguyên đánh một trận với người Man để thử hiệu quả của nó một chút."

"Tới thảo nguyên sao? Lại còn phải đánh giặc?" Lúc này Tần Phi mới hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề.

Quân Sơn Thủy nén âm xuống nhỏ như tơ, thấp giọng nói với Tần Phi: "Đây là chuyện tốt, trước kia nếu có cơ hội như vậy thì cho dù là Đồng tri Trấn đốc hay Trấn đốc cũng đều phải tranh nhau vỡ đầu ra đấy. Công lao thì có được dễ như trở bàn tay mà khi trở lại thì lại thăng quan phát tài..."

Tần Phi gật đầu bất đắc dĩ không còn cách nào khác đành phải đồng ý, còn nhiều việc ở Đông Đô mà hắn chưa xử lý xong đến thế, giờ lại lắm miệng để phải đi Bắc Cương nữa. Đi đến đó chưa nói những khoản khác, phải nhớ đến đầu tiên đó là địa bàn của Yến Vương mà? Không được, nếu phải đi thật thì phải đòi chút chỗ tốt từ Dịch Tổng đốc mới được..."

Tần Phi vừa ngẩng đầu thì đúng lúc ánh mắt của Dịch Tổng đốc quét tới chỗ hắn, hai người liếc mắt nhìn nhau, Dịch Tổng đốc chậm rãi nói: "Tần Phi, ngươi đến đây."

Khi Tần Phi đi tới bên cạnh Dịch lão đầu thì vị Tổng đốc có vẻ hơi già mà vẫn còn không đứng đắn này nhìn hắn hết sức nghiêm túc, chậm rãi nói với hắn bằng một âm điệu khiến người khác không thể nghe được: "Việc đi Bắc Cương này vốn là đã được định đoạt từ trước rồi. Có đề nghị này hay không thì sớm muộn ngươi cũng phải đi. Ngươi không phải lo lắng, sau khi rước dâu ta cũng đã đưa tin tới Bắc Cương tỏ rõ thái độ của ta."

"Thái độ của Tổng đốc đại nhân là..." Tần Phi giả ngu ngơ hỏi.

"Ty chức còn chưa muốn khắc tên mình lên tấm bia ở cửa lớn đâu." Tần Phi khiêm tốn nói: "Ty chức cảm thấy mình còn chưa đủ tư cách."

"Đây là một loại vinh quang." Dịch lão đầu cười đến mức khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng như một đóa hoa cúc nở rộ: "Dĩ nhiên ta cũng cảm thấy ngươi không cần đến thứ vinh quang này."

................

Khi Tần Phi về đến nhà thì gà trống ở Đông Đô đã bắt đầu gáy báo sáng rồi.

Vào tới chính đường, hắn thấy Lôi Lôi đang một tay chống thái dương nằm lim dim bên cạnh bàn. Có lẽ là do tiếng bước chân trở về của Tần Phi khiến nàng giật mình nên vị Đại tiểu thư này xông lên như tên bắn, gần như áp sát vào khuôn mặt Tần Phi rồi hít lấy hít để, nhưng ngay sau đó lại uể oải quay lại chỗ ngồi lẩm bẩm: "Chỉ có mùi rượu mà không có mùi son phấn, hóa ra không phải là đi uống hoa tửu... thật là khiến người ta thất vọng quá đi."

Con ngươi đen nhánh của nàng xoay chuyển, dường như nàng nghĩ tới điều gì, liền bật cười ha hả nói: "Mà này, tâm trạng ngươi gần đây không đúng không, bởi thế nên mới đi uống rượu một mình như thế. Uống rượu với nam nhân có thể hết cả đêm... có phải là các ngươi? Hừ hừ...?"

"Đừng có đoán lung tung nữa đi." Tần Phi phất tay liên tục: "Đại tỷ của ta ơi, ngài nhanh chóng tìm chỗ ở đi cho ta nhờ có được không vậy? Hai chúng ta là trai chưa dựng vợ gái chưa gả chồng, vẫn còn tình ngay lý gian. Nếu vì thế này không ai thèm lấy ngươi ta cũng mặc kệ, nhưng mà khiến ta không lấy được vợ sớm là to chuyện lắm rồi đấy. Phiền phức thế này, ngài nhanh chóng tìm lấy một phòng ở đi..."

Lôi Lôi tủi thân đứng dậy: "Sư tỷ thế này khiến người khác cảm thấy phiền phức hay sao chứ? Ngươi nhìn mà xem, sau khi sư tỷ tới đây thì cái ổ chó của ngươi cũng có người thu dọn mà. Muốn ăn cơm nhà cũng có người giúp ngươi làm nấy..."

Tần Phi chỉ mấy đĩa thức ăn trên bàn không biết đã để được bao nhiêu ngày, miễn cưỡng nói: "Xào rau cháy thành than đúng là món không phải người bình thường làm được. Tiểu đệ không có phúc hưởng nó đâu ạ!"

"Một nữ tử độc thân như ta ra ngoài ở, ngộ nhỡ gặp phải sắc lang gì đó thì sao, ta sợ lắm đó." Lôi Lôi tỏ vẻ đáng thương nhìn Tần Phi: "Phòng ngươi lớn thế này mà không chứa nổi một tiểu nữ nhân như ta sao!"

"Ối giời, sắc lang gặp phải ngươi mới là người đáng phải sợ." Tần Phi khinh thường hừ lạnh một tiếng rồi đi thẳng vào phòng ngủ, hắn lớn tiếng nói: "Ta phải đi ngủ bây giờ, nếu ngươi làm cơm thì tuyệt đối đừng có gọi ta dậy ăn đấy."

Lôi Lôi cười hì hì một tiếng đáp: "Ôi, sư đệ tốt của ta, sư tỷ sẽ ra ngoài mua cho ngươi chút điểm tâm sáng. Ta quên nói cho ngươi biết, hôm qua ta thu dọn ngăn kéo của ngươi có thấy một tờ ngân phiếu năm trăm lượng bạc, dạo này hầu bao sư tỷ rất là trống trải, ta lấy ra dùng tạm chút nha..."

Thừa dịp tiếng gầm thét của Tần Phi còn chưa kịp phát ra, Lôi Lôi đã nhanh chóng trốn thoát. Bóng đêm vào thời điểm một khắc trước rạng đông thỉnh thoảng còn xen lẫn mấy tiếng gà gáy chó sủa, căn bản không nhận được ra ai. Ngay cả phu canh cầm canh gõ mõ thì hiện giờ cũng đã không còn khí lực nữ, âm thanh gõ mõ trở nên rời rạc uể oải cực kỳ khó nghe.

Lôi Lôi qua đường quá ngõ rồi lặng lẽ đi tới một tòa trạch viện. Cửa trạch viện mở ra, gần đó có một vị gác cổng đang quét sân, Lôi Lôi cứ thẳng đường mà vào, mà người gác cổng cũng như không hề nhìn thấy nàng mà chỉ cắm cúi lo quét sân, sau khi nàng đi vào thì lại ra đóng cửa lớn lại.

Lôi Lôi dương như rất quen thuộc với nơi này, nàng đi thẳng tới một gian phòng ngủ khẽ gõ cửa, từ bên trong truyền ra một giọng nữ: "Là ai?"

"Mở cửa!" Lôi Lôi quát khẽ.

Cửa phòng vừa mở ra liền thấy cô nương đã giả mạo Trấn Phủ Ty Thiên Hộ Ngạn Thanh còn đang ngái ngủ đứng trước cửa thấp giọng nói: "Thiên Hộ Đại Nhân".

"Đêm qua Đông Đô xảy ra chuyện." Vẻ mặt Lôi Lôi nghiêm túc dường như đã biến thành một người khác, nàng ra lệnh: "Sát Sự Thính bắt được pháo hiệu của mật thám mà đã lâu không thấy châm lên. Mà khi Tần Phi trở lại thì mặc dù trên người có mùi rượu nhưng lại mang theo sát khí nồng đậm, hẳn là đêm qua hắn đã đi giết người, rất có thể là mật thám... Trấn Phủ Ty có tổn thất nhân thủ nào không?"

"Không có!" Ngạn Thanh nói như chém đinh chặt sắt.

"Vậy thì hiềm nghi lớn nhất là người trong thảo nguyên rồi, đương nhiên là cũng có thể có người Sắc Mục ở Tây Vực và người của Yến Vương ở Bắc Cương nữa." Lôi Lôi lạnh lùng nói: "Sau khi Thiên Tình Tử chết thì tình báo ở Đông Đô của Trấn Phủ Ty đã đổi thành Hạt Tử và lung Tử, lần này nếu ta muốn gây dựng lại mạng lưới tình báo phải bắt đầu từ chuyện này. Truyền lệnh xuống, lập tức điều tra rõ cho ta những tên mật thám kia là ai, chúng muốn gì?"

Ngừng lại một chút, trên khuôn mặt xinh đẹp của Lôi Lôi hiện lên một vẻ trào phúng: "Bọn chúng muốn có thứ gì, ta cũng muốn có thứ đó!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio