Chích Thủ Già Thiên

chương 223: ý vượt ngoài lời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuộc sống của quan viên xung quanh thái tử sẽ không trôi qua yên lành.

Thái tử không nói câu nào mà chỉ lặng lẽ xem hồ sơ những năm gần đây của tỉnh An Đông. Tiểu An Tử ở bên cạnh nhẹ nhàng quạt xua đuổi bướm và muỗi. Hai cung nữ thuần thục pha trà, tài nghệ pha trà của các nàng hết sức cao siêu thường được thái tử yêu cầu pha quanh năm. Lần lượt rót vào từng chén từng chén nhưng không có một âm thanh nào phát ra.

Đầu Mục Thanh Sơn đã toát mồ hôi còn lưng của Lý Tử Trần đã ướt đẫm... Hơn mười vị quan đã đứng trước mặt thái tử báo cáo hơn một canh giờ rồi, trong đám này không có Tần Phi và Sở Dương vì thái tử chưa muốn gặp hai người.

Cung nữ cầm tách trà được pha chế công phu đến trước mặt thái tử. Tiểu An Tử nhận lấy chén trà, ngón tay cái bàn tay trái lẳng lặng thò ra một cái ngân châm ngâm trong chén trà một lúc mà vẫn sáng ngời màu bạc. Sau đó, gã mới đưa đến trước mặt thái tử nói nhỏ nhẹ:" Thái tử gia, nhân lúc còn nóng uống đi."

Thái tử chậm rãi khép hồ sơ, hai mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua đám quan viên.

Ánh mắt của hắn dừng lại trên từng người một, người nào cũng sợ hãi mà rùng mình. Không phải ai cũng giống Tần Phi "mục trung vô nhân", cũng không phải ai cũng có tư cách nhìn thẳng vào mặt thái tử. Dù Mục Thanh Sơn là Tổng đốc nhưng hắn biết rõ Tổng đốc An Đông không được coi trọng bằng một Tri phủ giàu có ở trong nội địa, nhưng nếu mình là Tổng đốc ở mấy vùng quan trọng ... Hừm, có lẽ khuôn mặt thái tử sẽ tươi cười tiếp đón.

" Đất An Đông chỉ hơi cằn cỗi nhưng các vị đều hưởng bổng lộc triều đình, liệu tất cả đã tận tâm tận lực hay chưa?" Thái tử thong thả nói rồi nâng chén trà lên lấy tay che miệng uống một hơi cạn sạch.

Mục Thanh Sơn cung kính đáp:" Thân là mệnh quan triều đình, tự nhiên phải cúc cung tận tụy, tận trung vì nước."

"Nói hươu nói vượn!" Thái tử quát to lên, hất đổ đống hồ sơ trước mặt xuống đất. Hắn đứng bật dậy đi xuống, vừa giơ tay chỉ đám quan viên vừa lớn tiếng khiển trách:" Thiệu Gia Tuyên là thủ bị An Đông, năm Chính Xương thứ mười lăm ngươi được thăng chức điều nhiệm đến trấn thủ An Đông. Lúc đó hai mặt thuỷ bộ gần vạn binh sĩ. Nhưng sau tám năm, trộm cướp ở An Đông nổi lên như ong làm dân chúng thấy mà cảm thán. Những bọn giặc cướp tụ tập hơn trăm người có hơn hai mươi đám. Bọn hải tặc Đông Hải thực lực càng ngày càng lớn. Trong hồ sơ năm Chính Xương thứ mười lăm có viết, hải tặc mới tụ tập hơn ba trăm người có mười bảy con thuyền lớn nhỏ, bất ngờ đánh úp La Quang cướp bóc vô số lương thực vải vóc. Trong công văn năm Chính Xương thứ hai mươi hai lại viết hải tặc xuất động hơn một ngàn người với bốn mươi con thuyền lớn nhỏ, chúng đổ bộ từ bãi Bạch Sa xông vào đất liền diễu võ dương oai tấn công huyện Côn Lâm, huyện vỡ bọn chúng cướp sạch kho thóc và kho vũ khí rồi nghênh ngang bỏ đi."

Ngón tay Thái tử vung vẩy trước mặt Thiệu Gia Tuyên :" Suốt tám năm ngươi đều báo cáo là đang trừ bọn phiến loạn. Tại sao càng diệt càng nhiều? Ngươi giải thích cho bổn thái tử nghe coi! Giải thích luôn đi!"

Thiệu Gia Tuyên mồ hôi đầm đìa hai chân run rẩy đưa mắt cầu cứu Mục Thanh Sơn.

" Thái tử điện hạ, thật ra điều này không hoàn toàn thuộc trách nhiệm của Thiệu thủ bị. Bọn hải tặc Đông Hải hành tung bất định nay đây mai đó, bọn ty chức xuất binh tiễu trừ thì bọn nó trốn sâu trong biển. Phần lớn bọn hải tặc là binh sĩ lâu năm của thuỷ sư Nguỵ quốc nên kinh nghiệm phong phú lại biết cách sinh tồn trên biển. Vài thuỷ binh già cả còn biết cách nhìn trời ngắm gió có thể biết trời mưa to bão lớn. Chúng không dám giao phong với thuỷ binh triều đình nên cứ trốn đông núp tây. Bọn ty chức không thể một lần tiêu diệt được hết."

Mục Thanh Sơn phải ra mặt cứu lấy thuộc hạ, cũng để cho tâm lý quan viên An Đông ổn định lại. Phần lớn quan viên An Đông chưa từng gặp nhân vật thượng tầng như thái tử nên khi báo cáo cảm thấy vô cùng áp lực, ở đây chỉ có Mục Thanh Sơn đã từng diện kiến nhà vua mới có tư cách ra mặt nêu lên ý kiến. Tâm trạng Thiệu Gia Tuyện đã thoải mái hơn rất nhiều, y thầm nghĩ hai trăm lượng vàng kính biếu lần trước thật không uổng phí...

"Thái tử, hải tặc tụ lại không phải chỉ ngày một ngày hai. Những ngư dân lười biếng không muốn hành nghề đàng hoàng nhẹ dạ cả tin chỉ cần bị bọn hải tặc dụ dỗ bằng mộng tưởng uống chén rượu lớn ăn miếng thịt to là sẽ nhập bọn làm đạo tặc. Vả lại trên biển có nhiều tộc người chưa xác định được. Có người nói cứ đi về phía đông thì sẽ tới một đảo quốc...Đại Sở chúng ta chưa qua đó nên ty chức không dám chắc chắn có thật là có hay không. Nhưng nếu có thì có thể đây là nơi hải tặc bổ sung binh lính cũng không biết chừng."

Thiệu Gia Tuyên nghe mấy câu đỡ lời của tổng đốc bèn lén ngước mắt nhìn sắc mặt thái tử rồi vội vã cúi đầu.

Thái tử nhìn sắc mặt của đám người câm như hến trong lòng âm thầm đắc ý, trên mặt cố lạnh lùng vẫn hiện lên nụ cười rồi hắng giọng nhàn nhạt nói:" Các ngươi biết đấy, bổn thái tử đến An Đông là muốn đưa công chúa Vũ Dương ra khơi ngắm cảnh. Đại Sở chúng ta hùng cứ thiên hạ, phía Tây đến ngọn Tuyết Sơn, phía bắc tiến tới đại mạc, bờ biển phía Đông dài vô tận tại sao mà so với thuỷ sư Ngô quốc lại kém hơn nhiều thế?"

Mục Thanh Sơn sợ run người, y bỗng nhiên hiểu dụng ý của thái tử.

Hoá ra giáo huấn là giả, mục đích thực sự là đám hải tặc xúi quẩy kia. Công văn gửi triều đình luôn hoang báo số người chết để lấy công, khi bị thất bại thì viết đại ý là:"Không phải ty chức vô năng mà do đám hải tặc quá ư giảo hoạt"! Thật ra vào năm Chính Xương thứ mười lăm, chỉ có mấy trăm hải tặc đột kích, nhưng đến năm Chính Xương thứ hai mươi hai việc hải tặc công thành đã được thổi phồng lên. Lúc ấy, chỉ có bốn trăm đến năm trăm tên hải tặc tấn công một huyện thành nhỏ coi như không có lực lượng phòng thủ, lực lượng canh gác thấy hải tặc đến liền bỏ chạy. Bên trong thành có hơn hai trăm quân coi giữ, nhưng vì an nhàn lâu quá nên thấy hải tặc lên bờ đã quá sợ hãi đến mức một mũi tên cũng không bắn nổi đã giơ tay đầu hàng. Đã vậy còn giúp hải tặc duy trì trật tự bên trong thành, giúp khiêng lương thực, vũ khí...

Vì thể diện của binh sĩ An Đông, quân đội ở An Đông nhất định phải thổi phồng, bốn năm trăm tên hải tặc sao đã đủ? Ít nhất cũng phải hơn một ngàn tên. Chỉ cầm đại đao với trường mâu thì không được? Ít nhất cũng phải có nỏ công thành với phá thành chuy. [DG: Cái chuỳ phá cổng thành]

Đây là cách sống trong quan trường, thái tử chắc chắn sẽ không hiểu. Nhưng thái tử lại muốn đốt đám lửa này, nếu Mục Thanh Sơn chưa nhìn ra thì nên đập đầu vào đậu hũ mà tự tử.

Thái tử muốn quân công.

Vào lúc này các hoàng tử đều chỉ ăn chơi ở Đông Đô, nếu thái tử lập được quân công thì địa vị kế thừa sẽ vững chãi như núi. Thứ nhất là dù đánh hải tặc không phải là việc khó nhưng thân phận hải tặc lần này không giống như bình thường, triều đình ai cũng biết hải tặc Đông Hải chính là một phần của bọn phản tặc Nguỵ Vũ Tốt. Công lao giết phản tặc còn hơn đánh dẹp mười nhóm đạo tặc.

Thứ hai, sau khi tiêu diệt đám hải tặc, trong phần báo công sẽ lựa chọn ra một nhóm người có công lao, nhóm người này sẽ cảm ơn ân đức của thái tử mà ủng hộ hết mình. Nhóm quan quân này sẽ được điều đến nhiều nơi trợ giúp thái tử bồi dưỡng thân tín để tăng thêm thế lực trong quân đội.

Tính xuôi ngược thế nào cũng là một vụ buôn bán vô cùng lời lãi, xem ra thái tử tính toán cơ hội này rất lâu rồi. Thâm chỉ có thể kế hoạch đi thăm thú của hắn và công chúa Vũ Dương căn bản là vì việc tiêu diệt hải tặc mà thành.

Suy nghĩ thông suốt đạo lý này, Mục Thanh Sơn cảm thấy trên người nhẹ bẫng liền cao giọng nói:" Cường đạo hung hăng ngang ngược tàn sát bừa bãi bá tánh vùng duyên hải. Quan viên An Đông đều có lòng giết giặc nhưng không có cách nào sắp xếp một kế hoạch thống nhất nên khó tránh khỏi việc hiệu lệnh không thông... Hức ..."

Mục Thanh Sơn còn chưa nghĩ ra lời nói tiếp theo thì Thiệu Gia Tuyện đã nhìn thấy cơ hội liền thừa dịp chen vào:" Thái tử đại giá quang lâm An Đông, vậy không bằng mời thái tử điện hạ thân chinh cầm ấn soái, thái tử gia chỉ huy hai phía thuỷ bộ đồng loạt ra quân một mẻ tiêu diệt cái hoạ hải tặc hai mươi năm ròng."

Tất cả quan viên nhìn thấy ánh mắt Thiệu Gia Tuyên không giống như lúc trước, Thiệu Gia Tuyện còn chưa kịp phản ứng gì thì Tiểu An Tử đi nhanh xuống tát một cái thật mạnh vào mặt y rồi cất giọng the thé quát lên:" Đồ hỗn xược, lời này mà một thủ bị có thể nói hay sao? Thái tử gia là thân phận gì mà tự thân phải làm thống soái, ta thấy ngươi chính là gian tế Nguỵ Vũ Tốt, có thế mới nói những lời này?"

Đám quan viên lấy Mục Thanh Sơn làm chủ, tất cả đều tập trung ánh mắt thương hại Thiệu Gia Tuyện đang quỳ.

Đúng là đồ lỗ mãng! Mục Thanh Sơn thầm thở dài một cái rồi thi lễ:" Thái tử là tấm thân ngàn vàng không nên xông vào nơi nguy hiểm. Lúc giao chiến mũi tên không có mắt. Thái tử tu vi cái thế dĩ nhiên không sợ mấy tên hèn mọn hại dân hại nước. Nhưng làm thần tử khi lâm trận phải tiến lên phía trước sao có thể để thái tử thân lâm hiểm cảnh. Lại nói, bậc danh tướng xưa nay đều không cần phải xung phong hãm trận, thái tử tinh thông thao lược, tài trí hơn người chỉ cần chỉ điểm cách thức phá địch thì quân mã An Đông nhất định toàn thắng."

Thiệu Gia Tuyên ngoái cổ nhìn về phía Mục Thanh Sơn. Giờ y mới hiểu tại sao người ta là Tổng đốc còn mình mới chỉ là thủ bị.

Thái tử nghe những câu nói của Mục Thanh Sơn thì rất hài lòng, tâm tình vui vẻ nên không muốn bắt tội Thiệu Gia Tuyên. Hắn cười nói:" Hay lắm, bổn thái tử cũng nên chia nỗi lo với phụ hoàng, vì hạnh phúc của dân chúng An Đông mà lập mưu tiêu diệt hải tặc. Cứ thế đi. Thiệu Gia Tuyên ngươi trở về chỉnh đốn binh mã. Chuyện hôm nay tạm thời ghi lại cho ngươi lập công chuộc tội."

Thiệu Gia Tuyên dập đầu bình bịch tạ ơn. Sau khi tạ ơn thì ngậm chặt miệng không dám nhiều lời.

"Sắc trời đã tối, ngày sau lại nghị luận tiếp." Tiểu An Tử hô lớn.

Mục Thanh Sơn và hơn mười vị quan viên nối đuôi nhau rời khỏi thư phòng.

Tiểu An Tử phất tay để cung nữ biết ý mà thu thập trà cụ rời khỏi phòng.

Thái tử nhẹ nhàng thở ra miệng một hơi:" Ta xem đi xem lại hồ sơ năm nay thì thấy Tần Phi ở An Đông gây sự với rất nhiều người. Mục Thanh Sơn đúng là tên ngu ngốc, hắn không đè được Tần Phi lại không có khả năng chấn nhiếp Sở Dương. Ta cũng không thể cứ trơ mắt nhìn Tần Phi và Sở Dương cứ thế phát triển. Tiểu An Tử..."

Tiểu An Tử cúi đầu nói:" Thái tử gia, chúng ta có một kế nhưng không biết có nên dùng hay không."

"Nói đi!"

Tiểu An Tử thì thầm:" Tần Phi thân là trấn đốc, sự uy hiếp so với Sở Dương lớn hơn rất nhiều. Việc cần nhất bây giờ là không để cho Tần Phi và Đoan Vương liên kết. Ta thấy hắn đã là Trấn đốc thfi việc tiêu diệt hải tặc cũng không thể thiếu phần của hắn, hay là đem công lao này quẳng cho hắn."

Thái tử nhăn mặt hỏi:"Sao lại cho hắn?"

Tiểu An Tử cười gian xảo:" Để cho Tần Trấn đốc đi chiêu hàng hải tặc trước. Những tên hải tặc là bọn Nguỵ Vũ Tốt tất nhiên sẽ không đầu hàng. Vậy Tần Phi chỉ có hai con đường hoặc là bị hải tặc giết chết hoặc là không hoàn thành nhiệm vụ quay về cứ xử theo quân pháp. Đây chính là đúng tình hợp lý danh chính ngôn tuận đó."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio