Gia Hân tìm đến số ghế trên tấm vé, hàng thứ hai, ghế số , vị trí này là chính diện sân khấu, một vị trí đặt biệt thoải mái, có thể thấy rõ toàn bộ sân khấu, đối diện trực tiếp với sân khấu, ngồi ở vị trí này có thể quan sát rõ mọi hành động của người trên sân khấu, cũng có thể dễ dàng lọt vào tầm mắt của người trên sân khấu. Vị trí này chắc không ít người tranh, quả thật cậu tốn không ít tâm tư.
Sau khi tìm được vị trí, Gia Hân không ngồi lại cô tiến tới phía góc phải cuối dãy ghế, nơi có một cô bé thắt bím tóc, đeo mắt kính cận trông có vẻ rất ngây thơ Gia Hân đoán cô bé chắc là học sinh Cao Trung bên này, cô lịch sự nở nụ cười nói với cô bé.
- Chào em, chị có thể làm phiền em tí được không?
Cô bé chớp chớp đôi mắt ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhìn Gia Hân, nhưng vẫn lịch sự cười đáp trả lại lời cô.
- Ak, có gì không chị.
- Chị có thể đổi chỗ với em được không? Gia Hân cười cười chỉ vào số ghế trên vé nói với cô bé.
Cô bé có chút không tin nhìn Gia Hân, như hiểu được suy nghĩ của cô bé Gia Hân nói.
- Tại chị không chịu được ánh sáng trực tiếp của sân khấu chiếu vào. Gia Hân tìm một lý do cho việc làm của mình.
- Chị thật muốn đổi chổ với em. Cô bé vẫn có chút không tin lắm vào lời nói của cô.
- Uk. Gia Hân gật đầu chắc chắn.
Sau khi nghe Gia Hân nói vậy cô bé liền lập tức vui vẻ vội đổi chỗ với cô, như sợ giây sau cô liền đổi ý vậy. Trao đổi xong vé với cô bé, cô liền ngồi xuống vị trí mới. Vị trí này tuy không tốt bằng vị trí ban đầu của cô, không nhìn được chính diện bao quát sân khấu nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ sân khấu hơn nữa do nằm chếch về góc phía góc phải nên ánh đèn không lia tới, không quá trực diện, đây quả thật là lý do Gia Hân chọn vị trí này, có thể tránh được tầm mắt của cậu.
h dưới khán đài đã chật kín chỗ, tiếng ồn ào, la hét của các fan đã to trong không gian kín của hội trường lại càng vang vọng, tạo nên một không khí hào hứng, sôi động bừng bừng.
Ánh sáng màu lam tràn ngập cả khán phòng, nhấp nhô cứ như những đợt sóng màu lam, từng đợt, từng đợt tấp vào bờ biển. bg-ssp-{height:px}
Gia Hân lần đầu tiên được cảm nhận không khí phấn kích như thế này, tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn bị không khí ở đây cuốn theo mà hồi hộp.
Sân khấu bỗng dưng không có ánh sáng, sau đó tiếng nhạc bắt đầu nổi lên, biểu tượng chiếc phi cơ trên sân khấu từ từ hạ xuống một chiếc cầu thang, ở đó có một bóng dáng đang đứng ngược sáng mờ ảo không thấy rõ, bóng dáng ấy từ từ xuất hiện rõ ràng hơn đang từng bước từng bước, bước xuống, hình ảnh ấy làm cô bất giác liên tưởng tới sự xuất hiện của các vị thần Hi Lạp mang theo hào quang bước ra từ trong bóng tối mà cô đã từng đọc trong một cuốn sách nào đó. Âm nhạc sôi động vang lên, khán đài dường như nổ tung.
- Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải.
Gia Hân cũng bị không khí lây nhiễm, kích thích hùa theo gào thét. Mắt không chớp nhìn về phía ánh sáng kia.
Lần đầy tiên được thấy cậu đứng trên sân khấu, Gia Hân cảm tưởng như mình đang mơ vậy.
Không biết cảm giác của các fan khác lần đầu được thấy thần tượng mình trình diễn như thế nào nhưng Gia Hân có cảm giác xúc động muốn khóc, tất cả tế bào trong người đang sôi sục như thể bắn ra bất cứ lúc nào.
Khi cậu đứng trên sân khấu trình diễn sự ngại ngùng, lúng túng thường thấy sẽ biến mất thay vào đó là một khí chất tỏa sáng của một một ngôi sao, nghiêm túc, điêu luyện trong từng bước nhảy, đưa cảm xúc vào từng câu chữ, phiêu theo từng nốt nhạc, tất cả tạo nên một Vương Tuấn Khải rất khác, một Vương Tuấn Khải mang đầy hào quang lấp lánh, một Vương Tuấn Khải thật sự cách cô rất xa, rất xa.
bài hát, phần vũ đạo khép lại buổi tiệc sinh nhật, một bữa tiệc đáng nhớ trong cuộc đời cậu và các fan của cậu, vui có, cảm động có. Cậu hôm nay thần thái rất tốt, lại còn vô cùng, vô cùng đẹp trai, những màn trình diễn rất thành công, rất cuốn hút, được nhìn cậu một lần như thế này cô cảm thấy rất thõa mãn, dù có như thế nào đi chăng nữa đây mãi là một hình ảnh cô sẽ không bao giờ quên, sẽ mãi khắc khi giây, phút tỏa sáng này của cậu. Trong những lúc trò chuyện với MC, có một vài khoản khắc nào đó, cô thấy ánh mắt cậu lia về phía chỗ ngồi ban đầu của cô, tại vì khoảng cách với ánh đèn sân khấu quá chói cô không nhìn thấy rõ những gì trong mắt cậu, không biết là khi cậu không thấy cô sẽ như thế nào, có thất vọng không?
Trong năm đứng trên sân khấu, vào đúng ngày cậu tổ chức tiệc trưởng thành, những giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, những giọt nước mắt hạnh phúc, xúc động, đau lòng vì kiềm chề không được mà rơi, nhìn thấy cậu khóc tim cô như thắt chặt, bất giác nước mắt cũng rơi theo, cô biết cậu hướng nội, biết cậu cô đơn, biết cậu không giỏi bày tỏ, biết cậu luôn giấu mọi thứ ở trong lòng nhưng không nghĩ đến cả bố, mẹ cậu cậu cũng không thể mở lòng mà tâm sự với họ, cậu như vầy cô biết phải làm sao, liệu quyết định của cô có tàn nhẫn, ác độc với cậu quá không? Nhưng nếu không làm thế sẽ càng tàn nhẫn với cậu hơn, hơn nữa bây giờ cũng không còn kịp để mà hối hận nửa rồi, nước mắt của cô cũng vì đó mà bất giác rơi càng nhiều.
Bước ra khỏi cổng cô thẫn thờ nhìn dòng người đông đúc đang nối nhau ra về, đứng giữa chốn đông người sao cô vẫn cảm thấy mình cô đơn, lạnh lẽo quá, cô lấy điện thoại ra nặng nề nhập từng kí tự.
- Quà sinh nhật chị gửi cho em rồi nhé! Chiếc hộp màu xanh, hình tròn, có hình một bông hoa cẩm chướng, nhớ mở ra xem nhé.
Nhắn xong, cô tháo sim, bỏ vào túi, thở ra, lần nữa nước mắt lại rơi, trong một ngày lần rơi nước mắt, có phải đã quá nhiều rồi không, cô không phải là người thích khóc mà.