Ngay lúc tim Thẩm Điềm như đang muốn nổ tung.
Thì Thận Chi đã nhanh chóng rút tay lại, cầm một tờ khăn giấy lên và lau ngón tay của mình.
Nếu không phải anh đang ở trước mặt cô thì cô chắc chắn sẽ lấy điện thoại ra và tự soi mặt mình, xem có đúng là một chú mèo nhem nhuốc hay không.
Chu Thận Chi đứng dậy, dọn dẹp chén đũa.
Rồi nhìn cô.
Cô vẫn đang ở đấy lau lau khoé môi và cằm của mình.
Trong đáy mắt của anh gợn lên một nét cười dịu dàng.
Anh bưng chén đũa đi về phía phòng bếp. Trong phòng bếp có lắp đặt máy rửa chén tự động, anh vặn mở vòi nước đem những thứ còn sót lại trên đĩa rửa trôi, sau đó mới cúi người bỏ đĩa vào trong máy rửa chén.
Chu Thận Chi tựa người vào bàn nấu ăn.
Anh chậm rãi xử lý đống chén đũa.
Vô cùng cẩn thận.
Khi Thẩm Điềm sực nhớ ra thì anh đã làm xong gần hết việc rồi. Cô lấy tay che mặt lại, ít nhiều cũng thấy lo lắng không biết anh đã phát hiện ra điều gì, chắc anh ấy chưa phát hiện ra gì đâu nhỉ?
Bất cứ ai bị anh ấy chạm như thế này cũng sẽ bị đứng hình đó.
Đọc sách một lúc.
Chu Thận Chi bưng mâm ra rồi đến ngồi vào bàn ăn bên cạnh Thẩm Điềm. Hai người họ đều bất giác im lặng, ngay đến giọng nói cũng sẽ trở nên hay hơn rất nhiều.
Thẩm Điềm ho khụ một tiếng.
Nói: "Em đi tắm đây."
"Ừ." Giọng nói thanh trong vang lên từ trong phòng bếp.
Thẩm Điềm ngó đầu vào xem.
Thận Chi cầm coca và ngẩng đầu lên uống một ngụm, sau đó anh cúi người ấn vào nút rửa. Góc nghiêng với đường nét rõ rệt, yết hầu cũng hiện rõ lên.
Thẩm Điềm đỏ mặt, quay người rẽ vào phòng ngủ để lấy quần áo ngủ.
Khi bước ra.
Cô nghe thấy một chút tiếng động phát ra từ máy rửa chén, cùng với đó là Chu Thận Chi đang gọi cho ai đó ở trong phòng bếp. Thẩm Điềm nhanh chóng chạy vào nhà tắm, chính là nơi mà hôm trước cô té ở trong đó.
Chu Thận Chi đã lót một cái đệm chống trơn trượt.
Bởi vì chỗ đó là nơi dùng để treo bông tắm và khăn tắm, đệm chống trơn kia còn là hình một chú gấu màu hồng nữa, Thẩm Điềm cảm thấy con gấu này nhìn có chút quen mắt.
Cô tắm rửa xong.
Mang theo cả người đầy hơi nước bước ra ngoài.
Bèn trông thấy anh ngồi trên sofa, bộ dạng uể oải nhấn điện thoại.
Anh ngẩng đầu.
Cả người Thẩm Điềm đều là hơi nước, tóc thì mới sấy khô được một nửa. Cô mang một chiếc dép lê màu hồng, váy ngủ dài đến đầu gối. Cô chớp chớp mắt, nói: "Em tắm xong rồi."
Chu Thận Chi bấm tắt màn hình điện thoại.
Ừ lên một tiếng.
"Hôm sinh nhật của em, Trần Vận Lương nó nói cũng muốn giúp em, được không?"
Thẩm Điềm gật đầu.
"Tất nhiên là được."
Anh mỉm cười.
"Được, vậy thêm cả nó nữa."
Trong ánh đèn lờ mờ của phòng khách, một người ngồi ở dưới sofa, một người đứng trước cửa của nhà vệ sinh. Cách nhau hẳn một bàn trà, thế mà không hiểu tại sao, vành tai của Thẩm Điềm lại đỏ lên.
Cô nói: "Em vô phòng đây."
Anh gật đầu.
Thẩm Điềm lập tức đi vội vào phòng ngủ chính.
Chân còn chưa bước vào phòng.
Giọng nói của Anh lại lần nữa vang lên: "Em sấy tóc cho khô rồi mới ngủ nha."
"Ok."
Cô gái đưa tay lên "ok" rồi đóng cửa lại.
Một tiếng cạch khẽ vang lên.
Chu Thận Chi nhướng mày.
Anh chống cằm, tiếp tục trả lời email.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô gái miệng dính đầy sốt vừa nãy, có cố như thế nào cũng không liếm được. Anh khẽ bật cười một tiếng.
Rồi chợt nhớ về lúc xưa.
Khi vẫn còn học lớp , dường như Trần Vận Lương có nói qua rằng Thẩm Điềm rất đáng yêu.
Ừ.
Đúng vậy.
Qua một lúc, trong đầu anh lại hiện ra gương mặt đầy nước mắt của cô khi té vào hôm đó, dáng vẻ trông rất đau đớn nhưng vẫn cố chịu đựng. Rồi anh đứng dậy và đi vào phòng ngủ chính.
Anh đứng dựa vào vách tường.
"Điềm Điềm."
Anh gọi tên cô.
Người con gái trong phòng lặp tức ngây người.
"Sao thế?"
"Chân và hông của em thế nào rồi? Còn đau không?"
Giọng nói của cô ngọt ngào mềm mại vang lên: "Hết đau rồi!"
Anh nhướng mày.
"Vậy thì tốt."
- ------
Thẩm Điềm vốn dĩ đang tựa lưng vào đầu giường chơi ipad, xem show truyền hình nhưng nghe thấy anh hỏi thì cô lập tức ngồi bật dậy. Cô không khoá cửa, anh ấy muốn vào cũng được.
Nhưng mà hình như anh ấy cũng không có ý muốn bước vào.
Chỉ hỏi thăm vài câu mà thôi.
Thẩm Điềm cũng bất giác xoa xoa vào chân và hông xem thử, cô nói về phía cửa: "Thuốc của ông nội tốt thật đó, đúng là thần dược!"
Chu Thận Chi định bước đi rồi.
Nhưng nghe được câu này.
Anh bèn bật cười, quay người lại, đáp lời: "Hôm sau anh sẽ cảm ơn ông nội!"
Thẩm Điềm: "???"
Anh ấy cảm ơn nội làm cái gì?!
Sau khi kết hôn nghỉ ngơi ba ngày, Thẩm Điềm cuối cùng cũng phải đi làm. Hôm sau tỉnh dậy, trên bàn đã được bày sẵn bữa sáng, chỉ có điều Thận Chi phải ra ngoài trước nên để lại một tờ giấy.
Bảo cô ăn sáng.
Một bát cháo nóng và trứng chiên.
Thẩm Điềm ăn xong chuẩn bị đi xuống bãi đỗ xe dưới hầm để lái xe đi.
Nhưng sau lại nhìn ra cửa sổ, vừa nhìn ra cửa đã trông thấy bảng hiệu của công ty xuất bản. Khoảng cách gần như vậy, cô dự tính sẽ đi bộ sang đó, dù sao cũng vẫn còn sớm.
Cô đi qua cầu vượt.
Vừa đi vừa nhắn tin với Tào Lộ.
Thẩm Điềm: Tớ đã thực hiện được cuộc sống lý tưởng: tiền nhiều, ít việc và gần nhà rồi.
Tào Lộ: Trời mé, tớ còn đang kẹt xe nửa đường đây này. Bên Tam Hoàn kẹt xe cực, Điềm, tớ đang đố kỵ với cậu đấy.
Thẩm Điềm: /Xoa đầu/
Tào Lộ: Nhưng mà tiền nhiều việc ít này còn cần phải đàm phán đã.
Thẩm Điềm: /Thở dài/ Đúng rồi.
Lương của Thẩm Điềm ở công ty cũng không phải là nhiều. Nhưng mà phúc lợi ở công ty rất tốt, hơn nữa mỗi năm cô đều sẽ tham gia một số cuộc thi, lấy được cũng không ít tiền thưởng.
Như vậy cũng xem như ổn rồi.
Tất nhiên, không thể so sánh với công việc ăn theo phần trăm của Tào Lộ được.
Thế nhưng Thẩm Điềm rất hài lòng với thu nhập hiện tại. Những cuộc thi mà cô tham gia mới là nguồn thu nhập lớn, từ từ tích lũy.
Vừa bước vào toà cao ốc.
Bắt gặp một vài đồng nghiệp thân quen, Thẩm Điềm bèn phát kẹo hỷ cho bọn họ.
"Thẩm Điềm, tân hôn vui vẻ!"
"Thẩm Điềm, sớm sinh quý tử!"
"Thẩm Điềm, em mới có hai mươi bốn tuổi thôi đã kết hôn rồi. Chị ba mươi bốn rồi vẫn còn cô đơn lẻ bóng... Hay là em giới thiệu cho chị một người đi? Chị không ngại yêu người nhỏ tuổi đâu, em xem thử xem chồng em có bạn bè hay anh em gì không, san cho chị một người đi."
Chị biên tập ôm lấy vai của Thẩm Điềm, đôi mắt như phát sáng.
Thẩm Điềm sững người một lúc.
"Chị, kém mười tuổi lận."
"Chị không quan tâm."
Thẩm Điềm: "... Vậy thôi để em xem giúp cho."
Con người của chị này rất tốt, Thẩm Điềm chẳng thể nói được lời từ chối. "Cảm ơn nha bé, kẹo này chị lấy đi coi như hưởng ké không khí đám cưới nè." Chị ấy nhướng mày về phía Thẩm Điềm, sau đó thì mang kẹo đi.
Cô trợ lý nhỏ đứng một bên đợi, nhìn thấy chị ấy đi rồi lập tức chạy ra đón.
"Chị Thẩm Điềm, chị muốn giới thiệu cho chị ấy thật hả? Hay là cũng giới thiệu cho em một người nữa đi?"
Thẩm Điềm búng nhẹ một cái vào trán của cô ấy, sau đó vùi kẹo vào tay của cô: "Em ăn kẹo trước đi."
Cô trợ lý nhỏ bật cười hí hửng.
Lột vỏ kẹo và bỏ vào miệng.
Thẩm Điềm bảo cô lấy bản thảo đã được sửa lại của heo Peppa cho cô xem. Nghỉ ngơi mấy hôm tuy vẫn có làm việc nhưng vẫn bỏ qua một vài thứ. Cô trợ lý nhỏ thốt lên "Tuân lệnh".
Hai người chuẩn bị bước vào phòng làm việc.
Thì trông thấy một người con trai trông khá chật vật bị đuổi ra khỏi phòng của Tiêu Mộng, tiếp đó là bảy tám bản thảo bị vứt vào mặt của cậu.
Thẩm Điềm chỉ nhìn sơ qua chuẩn bị đẩy cửa phòng làm việc bước vào.
Thì cô trợ lý nhỏ giữ lấy Thẩm Điềm.
"Chị, Giang Hoài là đàn em khoá dưới của chị đó."
Thẩm Điềm ngây người.
Nhìn sang đó.
Gương mặt thanh tú của cậu trai ấy bị bản thảo sượt qua cắt thành vài vết thương nhỏ. Cậu ấy đưa mắt nhìn qua đây và nhận ra Thẩm Điềm: "Chị Thẩm Điềm."
Thẩm Điềm thì chẳng nhận ra cậu ấy là ai.
Nhưng mà tin tức của sinh viên Mỹ viện đều được lan truyền với nhau. Cậu ấy đến công ty xuất bản này chắc chắn cũng biết cô ở đây. Cô là học trò cuối cùng của thầy Thịnh Nguyên, danh tiếng tuy không quá lớn nhưng vẫn có.
Thẩm Điềm hỏi cậu ấy: “Mấy bản thảo kia của cậu sao vậy?"
Giang Hoài lắc đầu.
"Em không biết, chị ấy nói không thích hợp."
Thẩm Điềm bước qua đó, cúi người nhặt những tấm bản thảo dưới đất lên rồi xem chúng.
Phong cách vẽ rất giống với cô.
Có chút mô phỏng.
Nhưng cách dùng màu của cậu trai này mạnh dạn hơn một chút thế nên cũng rất đẹp. Chỉ là không thích hợp làm minh hoạ cho sách báo thiếu nhi mà thôi.
Thẩm Điềm nói: "Sách báo thiếu nhi điều quan trọng nhất là phải phù hợp với đặc điểm của thiếu nhi. Cách dùng màu phải lành mạnh, tươi sáng, nhân vật phải đáng yêu, linh hoạt. Cách dùng màu này của cậu đặt lên người nhân vật, cậu thấy có thích hợp không?"
Cô nhìn vào Giang Hoài.
Giang Hoài ngơ ngác một lúc rồi nhìn vào bản thảo của chính mình.
Cậu ấy khẽ giọng: "Không thích hợp."
Thẩm Điềm mang bản thảo đặt lên tay của cậu, nói: "Về sửa lại đi, cậu bị mắng không oan đâu."
Giang Hoài ngước lên nhìn vào đôi mắt cô.
Cô không nhìn cậu ấy một lần nào nữa, dứt khoát quay người bước vào phòng làm việc.
Cô trợ lý nhỏ ghé sát vào nói với Giang Hoài: "Cậu đi theo Tiêu Mộng là thảm rồi. Lúc nào chị ta cũng như vậy, sai ở đâu cũng không bao giờ chỉ ra cho cậu đâu, chúc cậu may mắn."
Dứt lời, cô ấy cũng đi vào phòng làm việc với Thẩm Điềm.
Cũng vừa đúng lúc tổng biên tập trả lời mail của cô. Bản thảo bên tạp chí Time đã được duyệt. Thẩm Điềm mở ra vào kiểm tra lại một lần nữa mới gửi lại cho chủ biên Trần.
Buổi chiều.
Giang Hoài kết bạn wechat với Thẩm Điềm.
Và nhắn cho Thẩm Điềm lời cảm ơn gì đã chỉ dẫn cho mình.
Cậu ấy nói sau khi cậu ấy sửa xong một bản thảo và gửi cho Tiêu Mộng xem thì Tiêu Mộng không còn mắng cậu nữa.
Thẩm Điềm trả lời: Tốt, cố lên.
- -----
Bên đây.
Cuộc họp buổi sáng vừa mới xong.
Chu Thận Chi cài nút áo của chiếc áo blouse trắng vào, ngồi xuống bên cạnh máy in D. Một bên điều chỉnh máy, một bên tạo mô hình. Bỗng nhiên anh nhận được cuộc gọi của Trần Vận Lương.
Chu Thận Chi bắt máy, rồi đặt bừa ở bên cạnh.
Trần Vận Lương vô cùng phấn khích nói với anh.
"Người anh em à, tao thành công rồi!"
Tay của Chu Thận Chi vẫn di chuyển con chuột, ngữ khí uể oải.
"Chúc mừng."
"Tao có thể yên tâm đi về giúp Thẩm Điềm Điềm tổ chức sinh nhật rồi!" Tối hôm qua Trần Vận Lương gọi điện thoại cho anh, bộc lộ ra tâm trạng đầy hồi hộp của mình sau đó thì bèn nhắc đến chuyện này.
Ngón tay Chu Thận Chi khẽ ngừng lại.
Anh điều chỉnh âm lượng của điện thoại lớn hơn một chút.
"Cái giọng điệu của mày là ý gì đây?"
Trần Vận Lương ngơ ngác một lúc.
"Hả?"
Chu Thận Chi buông con chuột ra, rồi bắt đầu thao tác trên máy in. Anh cầm điện thoại đặt ra sau một chút, đặt bên cạnh tai mình, mắt nhìn vào máy in nói: "Em ấy lớn rồi, đừng gọi Thẩm Điềm Điềm mãi thế."
Trần Vận Lương sững người.
Trong giây lát.
Anh ấy bèn hiểu ra cái cảm giác là lạ kia ở đâu đến rồi.
Chu Thận Chi.
Đi công tác mà còn nhớ tới Thẩm Điềm!
Đúng là cái này!
Thân là anh em với nhau, thật ra Trần Vận Lương cũng rất rõ chuyện Chu Thận Chi kết hôn là việc bất đắc dĩ! Chẳng qua chỉ vì người đó là Thẩm Điềm, Trần Vận Lương sau này cũng cảm thấy Thẩm Điềm là lựa chọn thích hợp nhất, cô là kiểu khiến cho người ta muốn đi cùng nhau lâu dài. Tuy là có thể không mãnh liệt nhưng ít nhất là rất thoải mái!
Thế nhưng.
Theo như Vận Lương thấy thì.
Muốn phát sinh ra phản ứng hoá học cũng không dễ dàng gì.
Trần Vận Lương ở đầu dây bên kia do dự một lúc.
Hỏi Chu Thận Chi: "Lúc nãy mày đừng nói với tao là mày thấy giọng điệu đó của tao giống bạn trai của cậu ấy đúng không?"
Chu Thận Chi lấy chiếc ống nhỏ ra khỏi máy in, cúi đầu đo đạt, ngữ khí chậm rãi.
"Mày biết là tốt."
Trần Vận Lương: "..."
Đúng là người có quỷ trong lòng!
Nghe cái gì cũng sợ!
Trần Vận Lương luôn cảm thấy chuyện này không có khả năng xảy ra. Thế nên anh cũng không muốn vạch trần ra quá nhanh, dự tính sẽ quan sát thêm một thời gian nữa.
Chu Thận Chi đo xong kích thước của ống.
Thì tựa lưng vào bàn, dáng vẻ mệt mỏi.
"Mày thấy tao có rảnh không?"
Trần Vận Lương: "... bỏ đi, tắt đây."
Tút tút lên vài tiếng.
Trần Vận Lương đầu bên kia đã tắt máy.
Chu Thận Chi đặt điện thoại xuống.
Rồi cầm chiếc ống nhỏ kia ra ngoài.
- ------
Vài ngày sau khi kỳ nghỉ kết hôn kết thúc, Chu Thận Chi đều phải tăng ca. Thẩm Điềm hôm nào về đến nhà thì anh vẫn chưa về, có lúc cô thức dậy đi vệ sinh mới nhìn thấy anh bước vào nhà.
Thẩm Điềm dụi mắt, lẩm bẩm nói.
"Mấy hôm nay anh bận quá nhỉ?"
Chu Thận Chi thay giày ra, đưa mắt nhìn cô, nói: "Ừ, bận nốt đợt này thì đến sinh nhật em sẽ không bận nữa."
Thẩm Điềm ngây người.
"Em có phải là ý này đâu."
Anh khẽ bật cười.
Thận Chi cau mày có chút mệt mỏi, ngồi xuống sofa.
Thẩm Đi đi vào nhà vệ sinh, đi được vài bước thì rẽ sang bên cạnh máy nước lọc, lấy ly của anh xuống rót cho anh một ly nước ấm rồi quay ngược trở lại đặt trước mặt anh.
"Nè, uống nước đi."
Chu Thận Chi đặt tay lên đầu gối, vốn định lấy gói thuốc.
Nhưng ly nước của cô gái ấy khiến anh ngẩn người.
Anh ngước mắt nhìn cô.
Thẩm Điềm chỉ nghĩ đưa nước xong thì đi nhưng lại không cẩn thận nhìn vào mắt anh.
Chu Thận Chi giơ tay lên vén những sợi tóc đang rơi trước mặt cô về phía sau.
"Em mau ngủ đi, nhìn em buồn ngủ lắm rồi."
Tim Thẩm Điềm không ngừng đập nhanh.
Cô đứng phắt dậy, vội vã nói: "Vậy em đi ngủ đây."
Nói xong, cô đi về phía phòng ngủ chính.
Sau khi đi vào mới chợt nhớ ra vẫn chưa đi vệ sinh, cô quay người mở cửa, chuẩn bị bước ra nhưng lại thấy anh đã lấy quần áo ngủ đi về phía nhà vệ sinh.
Thẩm Điềm nhanh chóng đuổi theo, chạy lên phía trước anh.
"Em đi vệ sinh đã."
Cô không muốn nhịn tiểu.
Sau đó thì cứ cắm đầu đi vào nhà vệ sinh.
Cạch.
Cửa được đóng vào.
Cô đỏ mặt đi xong thì cọ rửa sạch sẽ, sau đó thì rửa tay. Cô sợ có mùi nên lấy chai xịt thơm xịt vài cái mới mở cửa ra. Chu Thận Chi để quần áo lên vai, khoanh tay đứng bên cạnh nhìn cô.
Thẩm Điềm cười gượng gạo: "Anh đi đi."
Đáy mắt anh ẩn chứa nét cười dịu nhẹ.
"Ừ."
Sau đó anh bước vào.
Thẩm Điềm gấp rút chạy về phòng ngủ, quay đầu nhìn lại.
Thấy anh đang dùng một tay đóng cửa vào.
Cửa chỉ đóng một nửa, tay còn lại thì cởi quần áo ra, có thể lờ mờ nhìn thấy được cơ bụng của anh.
Thẩm Điềm đơ cứng.
Cô bèn vụt quay đầu vào phòng ngủ!
Mẹ ơi.
Mặt cô đỏ bừng cả lên, không hiểu tại sao lúc nãy mình quay đầu lại xem làm gì. Cô đi lên giường, vồ nằm xuống rồi cầm điện thoại lên xem.
Một giờ sáng.
Anh tăng ca đúng là rất muộn.
Nhưng mấy hôm nay, cho dù anh có tăng ca thì vẫn sẽ nấu bữa sáng hoặc là sẽ mua về cho cô. Thẩm Điềm xoay người, đặt báo thức, dự tính mai sẽ thức dậy làm bữa sáng cho anh.
Đâu thể cứ để cho anh bỏ công bỏ sức mãi thế được.
Nếu nghĩ như vậy.
Hình như đúng thật là thế.
Mấy hôm nay kể từ khi kết hôn về sống với nhau, cơm là do Thận Chi làm, bữa sáng cũng là do anh chuẩn bị. Có khi việc vệ sinh trong phòng khách cũng là đa số khi anh trở về rồi khởi động máy quét tự động. Thẩm Điềm nghĩ ngợi một lúc bèn lập tức bật dậy, hôm nay khi về nhà dường như cô cũng quên mất phải quét dọn nhà rồi.
Cô vội bước xuống giường, mở cửa đi ra.
Tiếng nước trong nhà vệ sinh vẫn lách tách, anh vẫn còn tắm. Thẩm Điềm đi qua rồi ngồi xuống, khẽ tiếng nói: "Tiểu Điềm, Tiểu Điềm, quét dọn thôi."
"Đã rõ."
Người máy quét dọn ding lên một tiếng trả lời, sau đó xoay vòng vòng chạy ra từ cái cột sạc pin, kết quả vừa mới bước ra thì bị kẹt ở thảm.
Thẩm Điềm nhấc nó lên, chuẩn bị đẩy nó qua một bên.
Thì tiếng mở cửa phía sau lưng vang lên.
Sau đó thì người con trai với dáng người cao ráo bước ra, tay anh lau tóc nhìn về phía cô gái đang ngồi ở một bên. Anh đi sang đó, nửa ngồi xổm xuống bên cạnh cô, ngữ khí uể oải.
"Làm gì đấy? Không phải đã bảo em đi ngủ sao?"
Giọng nói bất ngờ thốt lên bên tai làm cho Thẩm Điềm giật mình.
Cô kêu lên một tiếng rồi ngã về sau.
Bên đó là chỗ sạc điện của người máy quét nhà.
Chu Thận Chi lập tức đưa tay giữ chặt lấy cô, kết quả lực quá mạnh giật ngược lại khiến cho cô ngã xuống người anh, anh đỡ lấy người cô, giữ chặt còn sau lưng anh thì đập vào bàn trà.
Thẩm Điềm choáng váng nhưng người vẫn đang nằm trên người anh.
Người anh có mùi thơm của sữa tắm, là mùi hoa quế, nó giống hệt với mùi hương thời còn đi học của anh. Thẩm Điềm hoảng loạn ngẩng đầu lên xin lỗi: "Xin lỗi."
Cô nhìn vào mắt anh.
Đôi mắt đào hoa vẫn còn đọng nước của anh dường như sâu hơn rất nhiều.
Chu Thận Chi ôm lấy eo của cô, chăm chú nhìn vào mắt cô.
Lúc này.
Anh vẫn chưa buông ra, vẫn ôm rất chặt.
Bên dưới cánh tay.
Là chiếc eo thon thả bên dưới lớp áo ngủ mỏng manh kia.
Trong ánh đèn mập mờ.
Thẩm Điềm không hiểu tại sao lại bị nhìn đến nỗi tim đập loạn hết cả lên.
Cô mở lời: "Sao anh không nói gì vậy."
Chu Thận Chi hỏi ngược lại cô: "Nói gì?"
Thẩm Điềm vội vã đáp: "Em nói xin lỗi với anh đấy."
Chu Thận Chi khẽ hả một tiếng.
"Ồ. Nhưng mà không thể nói không có gì được, tại vì đằng sau lưng anh đập đau quá."
"Thật không? Em xem thử." Thẩm Điềm lập tức đứng dậy, cánh tay của Chu Thận Chi cũng theo đó mà buông lỏng, anh đứng dậy. Thẩm Điềm muốn đi qua đó vén áo anh lên.
Nhưng Chu Thận Chi giữ cổ tay cô lại.
"Thôi."
Thẩm Điềm ngơ ngác, trong đầu hiện lên hình ảnh cơ bụng của anh lúc nãy.
Cô vội rút tay về, ngẩng đầu nói.
"Vậy anh tự xoa đi, em đi lấy thuốc."
Chu Thận Chi khẽ dùng lực, kéo cô trở lại, nói: "Anh giỡn đấy."
Anh liếc nhìn vào chiếc đồng hồ treo trên tường.
"Em mau đi ngủ đi, anh còn phải xem tư liệu một chút, tiện thể canh chừng luôn người máy Tiểu Điềm này."
Thẩm Điềm chăm chú nhìn vào anh.
"Có thật là không sao không?"
Chu Thận Chi giơ tay xoa đầu cô.
"Không sao thật mà."
Anh cụp mắt nhìn cô.
"Mắt của em đỏ lên rồi, muốn khóc hay là buồn ngủ rồi đấy?"
Thẩm Điềm không hiểu vì đâu, đầu mũi có chút cay.
Cô lập tức nói.
"Em buồn ngủ đấy, em đi ngủ đây."
Dứt lời bèn quay người đi về phòng ngủ.
Cạch.
Cửa được đóng lại.
Chu Thận Chi nhặt lên chiếc khăn tắm của mình, tiếp tục lau nước còn đọng lại trên cổ. Anh ngoảnh đầu nhìn vào người máy Tiểu Điềm, bảo nó quét vào mấy mấy góc tường nhỏ. Sau đó không biết sao anh lại nhớ đến dáng vẻ lúc nãy của Thẩm Điềm.
Anh có chút thẫn thờ.
Bước đến bên cửa của phòng ngủ chính.
"Điềm Điềm, em khóc sao?"
Đầu ngón tay Chu Thận Chi gõ nhẹ vào cửa.
Nghĩ bụng.
Chắc là cô ấy ngủ rồi.
Nhưng khi chuẩn bị rời đi, anh lại bất ngờ quay người xoay mở tay nắm cửa, bước vào trong.
Thận Chi bước đến cạnh giường, anh kéo chiếc chăn ra thì thấy Thẩm Điềm đang cong người nằm bên trong, úp mặt xuống. Anh nhìn cô một lúc, đột nhiên lại đưa tay ra sờ vào đôi gò má của cô, đôi gò má đang ươn ướt.
Chu Thận Chi sững người.
Anh ngồi xuống bên cạnh giường: "Sao tự nhiên lại khóc vậy."
Tim Thẩm Điềm mãi đập nhanh không thôi.
Cô cũng không hiểu sao bản thân mình lại khóc, có thể là nhớ đến những ngày qua, Thận Chi quá tốt với cô. Cô mới khóc thành như vậy, khuya thế này rồi anh vẫn phải xem tài liệu, sau đó còn phải lo liệu vệ sinh trong phòng khách, vừa nãy còn bị cô đụng trúng mà lại không thèm xử lý. Đại khái là thế nên cô mới khóc nhưng mà Thẩm Điềm như vậy có phải là hơi lộ liễu rồi không.
Chu Thận Chi: "Nói gì đi."
Thẩm Điềm chỉ có thể ngồi bật dậy, tựa lưng vào đầu giường, cô chớp chớp đôi mắt.
Nước mắt từng giọt rơi xuống nóng ran.
Chu Thận Chi nhìn thấy cô như vậy cũng khẽ nheo mắt.
Anh rút ra khăn giấy đặt trên tủ cạnh đầu giường, lau nước mắt cho cô: "Đi làm bị ức hiếp hả?"
Thẩm Điềm: "Còn lâu mới thế."
Cô tuyệt đối không thể nói ra là vì lo lắng cho anh được, cô ậm ờ lên tiếng: "Thì đụng anh rồi, cảm thấy áy náy trong lòng. Lúc nãy em còn nghe anh la lên một tiếng, chắc là đau lắm."
Chu Thận Chi nhìn vào mắt cô.
Anh bật cười.
Thận Chi đứng dậy rồi vén lên vạt áo ở phía dưới.
"Nhìn nè, có vết thương đâu?"
Thẩm Điềm đưa mắt nhìn lên.
Quét mắt nhìn về phía anh.
Đường nét trên eo của anh rất mượt, cơ bụng ẩn hiện trước mắt. Thẩm Điềm bỗng bỏ bừng mặt, cô chẳng nhìn được gì khác, cô nói: "Được rồi được rồi."
Chu Thận Chi buông tay ra.
Vạt áo cũng rơi xuống.
Anh một tay đặt vào túi quần, một tay vò tờ khăn giấy vứt vào thùng rác.
Rồi nhìn sang cô.
"Dễ tin vậy sau này sao dám đùa với em nữa."
Thẩm Điềm lẩm bẩm.
"Anh đi ra đi! Em phải đi ngủ rồi."
Cô thẹn quá hóa giận, đuổi anh ra ngoài.
- ------
[Tác giả có điều muốn nói]
Chu Thận Chi: Em ấy dễ thương vậy sao!
Bán Tiệt Bạch Thái: Giờ cậu mới biết à! Cậu mù rồi đấy!