Chiếc Hộp Ánh Trăng

nụ hôn đầu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bước vào đại sảnh, cô trợ lý nhỏ tiến lên trước khoác vào tay Thẩm Điềm rồi ghé đầu sang, nói: "Anh rể đưa chị đến à?"

Thẩm Điềm nhìn theo chiếc G-Class đang chạy đi, cô ừ một tiếng.

Gương mặt cô trợ lý nhỏ ngập tràn sự ngưỡng mộ: "Tốt thật đấy ạ."

Thẩm Điềm đưa tay sờ vào lỗ tai đang nóng ran rồi đi vào thang máy cùng cô trợ lý nhỏ.

Chiếc xe thân cao.

Khuôn mặt chồng Thẩm Điềm thoáng vụt qua.

Đúng thật là ngầu như trong lời đồn.

Tất nhiên vẻ điển trai không phải là điều chủ yếu mà còn vì thân phận cùng với nghề nghiệp của anh nữa.

Tiểu Diệp của tạp chí Time đứng ngay trong thang máy ở phía sau lưng của Thẩm Điềm. Cô ấy bĩu môi, dạo gần đây cô ấy đi đến trụ sở nghiên cứu và phát triển của Giang Thị và gặp được trợ lý của Chu Thận Chi - Tiểu Tùng.

Tiểu Tùng cứ bảo rằng, Chu Thận Chi trong một thời gian dài, tạm thời không tiếp nhận bất cứ cuộc phỏng vấn nào.

Tiểu Diệp đã bị từ chối mấy lần.

Vậy mà lúc nãy lại thấy Chu Thận Chi đưa Thẩm Điềm đi làm, rõ ràng là có cơ hội mà.

Thẩm Điềm chính là không muốn giúp đỡ mà thôi! Là vợ chồng với nhau cả có gì mà không thể nói chứ.

Đi lên đến lầu.

Thẩm Điềm và cô trợ lý của mình bước ra khỏi thang máy, vừa bước ra thì đã thấy Tiêu Mộng đứng khoanh tay, kiêu căng ngạo mạn nhìn vào Giang Hoài. Cô ta nhìn thấy Thẩm Điềm đi đến, cười nhạt một tiếng rồi nói với Giang Hoài: "Muốn đi sang tổ của tổ trưởng Thẩm lắm rồi phải không? Nửa đêm nửa hôm không ngủ đợi tổ trưởng Thẩm người ta trả lời tin nhắn cậu à? Cậu mô phỏng phong cách của người ta, người ta độ lượng không chấp nhất với cậu đã đành, cậu thì hay rồi, muốn nương theo cột bò lên rồi nhỉ."

"Đến rồi kìa, tổ trưởng Thẩm đến rồi kìa. Không phải cậu muốn đi sang tổ của cô ta sao? Đi đi, tôi đích thân đưa cậu sang." Tiêu Mộng cầm lấy cánh tay của Giang Hoài rồi hất cậu sang phía của Thẩm Điềm.

Tất cả người trong công ty đều chứng kiến trận nháo nhào này. Âm thanh từ giày cao gót của Tiêu Mộng cọ sát xuống sàn ken két khiến người ta nhức tai vô cùng. Bên đây của Thẩm Điềm cũng không ít người châu đầu ghé tai to nhỏ mà xem.

Thẩm Điềm nhíu mày nhìn qua Tiêu Mộng: "Tổ trưởng Tiêu, chị có ý gì đây?"

"Ý gì à, gửi lại đàn em khóa dưới của Mỹ viện các người đây. Thành toàn cho đàn chị, đàn em các người trở thành một đoạn giai thoại nè." Tiêu Mộng càng nói Giang Hoài càng trở nên khó xử. Một đứa con trai thân cao một mét tám như cậu phải đối mặt với sự hung hăng cay nghiệt như thế của Tiêu Mộng mà chỉ có thể bất lực, xấu hổ.

Cô trợ lý nhỏ vụt đến chắn trước mặt của Thẩm Điềm: "Các người đừng có đến đây, tổ chúng tôi đủ người rồi không cần thêm một người nữa đâu."

Tiêu Mộng cười nhạt, liên tục đẩy Giang Hoài về phía trước: "Thêm một Giang Hoài nữa cũng đủ đó."

Thẩm Điềm nhìn Tiêu Mộng một lúc.

Cái người này đúng là muốn làm mọi việc trở nên khó coi hơn.

Cô ngoảnh đầu nói với tổ viên ở cách đó không xa: "Tiểu Thiên, em đi gọi tổng biên tập qua đây. Nếu như tổ trưởng Tiêu không cần Giang Hoài nữa thì tổ chúng ta cố gắng nhét một chút cũng vẫn có thể được."

"Chị Thẩm!" Cô trợ lý nhỏ sững người, vội vã thốt lên.

Sắc mặt của Tiêu Mộng cũng thay đổi theo.

Thẩm Điềm nhìn qua phía Tiêu Mộng một lần nữa, nói: "Sự bất mãn của tổ trưởng Tiêu đối với Giang Hoài cũng không phải ngày một ngày hai nữa rồi. Chúng tôi bước ra từ Mỹ viện, cũng chẳng dễ gì để cho người khác ức hiếp như vậy. Công ty rộng lớn thế này, không sợ không có vị trí nào dành cho Giang Hoài."

"Cô!" Tiêu Mộng chỉ tay vào Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm không màng quay lại nhìn Tiêu Mộng nữa, đưa tay đẩy cửa phòng làm việc và bước vào.

Cô trợ lý nhỏ cũng gấp gáp đi theo.

Cửa được đóng lại.

Để lại ở bên ngoài là Tiêu Mộng với gương mặt khó coi của cô ta cùng với đồng nghiệp hóng chuyện xong bèn thầm cười. Còn Giang Hoài thì đưa mắt nhìn về phòng làm việc đang đóng cửa kia, rất lâu rất lâu cũng chẳng rời mắt.

- -------

"Chị Thẩm, chị muốn thu nhận Giang Hoài thật ạ?" Cô trợ lý tiến gần lên phía trước Thẩm Điềm hỏi.

Thẩm Điềm lấy một cuốn sách mẫu trên bàn lật ra xem, không trả lời câu hỏi này của cô ấy, chỉ nói: "Pha cho chị một ly cà phê đi."

Cô trợ lý nhỏ ồ một tiếng.

Rồi quay người đi pha cà phê cho cô.

Thì trông thấy tổng biên tập đi vào phòng làm việc của Tiêu Mộng. Cô trợ lý nhỏ muốn ghé qua hóng hớt nhưng nhìn vào ly cà phê trong tay bèn ngẩn người, vẫn là nên về phòng làm việc trước.

Cô ấy đưa cà phê cho Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm vừa uống vào một ngụm.

Thì tổng biên tập đến.

Chị ấy đứng ở trước cửa, đưa tay lên gõ nhẹ vào cửa: "Thẩm Điềm, cực cho em rồi, hôm nay em chạy sang xưởng in một chuyến nữa nha."

Thẩm Điềm đồng ý đáp lời.

Tổng biên tập cứ thế mà đi mất.

Cô trợ lý nhỏ gương mặt hoang mang: "Hả? Không phải đến để nói chuyện của Giang Hoài sao?"

Thẩm Điềm buồn cười nhìn sang cô trợ lý nhỏ của mình, cô cũng chẳng tính giải thích cho cô ấy nghe.

Tiếp theo cả ngày hôm đó, Giang Hoài tất nhiên là sẽ không đến tổ của Thẩm Điềm. Thái độ của bên Tiêu Mộng đối với Giang Hoài cũng có sự thay đổi, không làm khó dễ cậu ấy như trước nữa.

Nghe nói còn lắp một bàn làm việc mới cho cậu ấy nữa.

Cô trợ lý nhỏ nhìn thấy cảnh này cũng ngơ ngác. Lúc ở xưởng in, cô ấy một bên nhìn giấy một bên lén lút liếc nhìn Thẩm Điềm: "Chị Thẩm, chuyện này rốt cuộc là vì sao vậy? Sao mà ầm ĩ một phen, đãi ngộ của Giang Hoài ngược lại tốt lên hẳn thế."

Thẩm Điềm cúi người kiểm tra chất liệu của giấy.

Nói: "Tổ trưởng Tiêu căn bản không tính đẩy cậu ấy sang tổ của chúng ta. Nếu như chị ấy thực sự không cần Giang Hoài nữa thì cần thiết phải làm ầm ĩ lên vậy sao? Trực tiếp tự mình điều đi là được rồi."

Cô trợ lý nhỏ ngây người.

"Đúng ha, trợ lý trước đó của chị ta nói đổi là đổi, lặng im không nói một tiếng nào cả."

Thẩm Điềm: "Vậy thì đúng rồi, một tổ trưởng ầm ĩ khó coi như vậy chẳng qua là muốn thăm dò thái độ của chị thôi, có thực sự muốn đem Giang Hoài đi không."

"À!" Cô trợ lý nhỏ vỗ tay: "Chị ta vẫn rất nể thầy Thịnh Nguyên cũng tức là nói chị ta rất thích Giang Hoài. Nhưng mà lại sợ chị cũng thích Giang Hoài, cộng thêm việc Giang Hoài hình như cũng rất sùng bái chị, còn mô phỏng phong cách của chị nữa. Sợ chị sẽ đi tranh với chị ta nên làm ầm ĩ lên trước."

Thẩm Điềm đứng thẳng người lên, cười tít mắt nói: "Đúng rồi nè."

Cô trợ lý nhỏ woa một tiếng, đôi mắt sáng lên.

"Chị Thẩm giỏi thật đấy, chẳng trách khi sáng lúc chị bảo muốn Giang Hoài vào tổ mình thì sắc mặt của chị ta thay đổi ngay, hahaha."

Thẩm điềm khẽ mỉm cười.

Đi từ xưởng in ra cũng đã đến giờ tan làm rồi. Thẩm Điềm và trợ lý bắt taxi về trung tâm thành phố, sau đó thì tan làm luôn, ai về nhà nấy.

Thẩm Điềm bắt xe về thẳng siêu thị ăn cơm.

Trịnh Tú Vân nhìn thấy cô: "Sao hôm qua không có chụp hình vậy?"

Thẩm Điềm cười tít mắt: "Con chụp rồi, đợi chút nữa cho mọi người xem."

Ăn cơm xong.

Hai vợ chồng ở hai bên cùng với Thẩm Nghiệp Lâm ngồi lại sát cạnh Thẩm Điềm. Thẩm Điềm mở album ảnh ra rồi cho mọi người xem ảnh chụp ở khách sạn Hán phục tối qua.

Tào Lộ cũng chụp lại cảnh Thẩm Điềm khiễng chân lên chạm vào quả bóng nhưng không chạm đến. Sau đó Chu Thận Chi đứng sau lưng cô, đưa tay ôm lấy eo cô rồi nâng lên.

Trịnh Tú Vân nheo mắt.

Nhìn sang Thẩm Điềm: "Ngày thường cũng thân mật thế này sao?"

Thẩm Điềm sửng người, mặt đỏ hết cả lên, cô lắc đầu.

Trịnh Tú Vân hừ lên lạnh nhạt.

Thẩm Xương Minh ở bên cạnh cười hí hửng nói: "Vợ chồng thân mật một chút thì bình thường mà."

Trịnh Tú Vân lại tặng cho chồng mình một cái nhìn trợn trắng.

Thẩm Điềm khoác tay của Trịnh Tú Vân, Trịnh Tú Vân liếc nhìn cô, hỏi: "Nó tặng quà gì cho con."

Thẩm Điềm nói là một chiếc máy tính của thương hiệu nào đó.

Trịnh Tú Vân nghe xong, yên lặng một lúc.

"Là món con thích sao?"

Thẩm Điềm gật gật đầu.

"Tất nhiên rồi ạ, con luôn muốn mua nó đó ạ."

Trịnh Tú Vân ngẩn người, nói: "Vậy thì được."

Thẩm Xương Minh ở bên cạnh có chút xúc động: "Lúc trước chúng ta toàn là xem Điềm Điềm thích cái gì thì mua cho con bé cái đó. Bây giờ lại thêm một người đối xử với nó như vậy cũng rất tốt mà."

Trịnh Tú Vân nói: "Ông nín cho tôi."

Thẩm Xương Minh: "???"

"Đàn ông mà thiếu kiến thức thì tóc mới ngắn vậy đấy." Bà trêu chọc ông vài câu.

Khiến cho ông lập tức đưa tay sờ lên đầu mình.

...

Sắp rụng hết rồi.

- -----

Chín giờ rưỡi tối.

Thẩm Điềm quay về Lam Nguyệt. Vừa bước chân vào nhà cô đã ngồi bịch xuống sofa, ngồi một lúc lâu mới mở điện thoại ra.

Tầm hai giờ rưỡi trưa.

Chu Thận Chi đáp chuyến bay xuống bèn gửi wechat sang cho cô.

"Anh đến rồi."

Giọng nói thanh trong rất dễ nghe.

Thẩm Điềm lúc đó vừa làm việc xong, cô trả lời "Ok, nhớ ăn cơm trưa đấy."

Giọng nói của anh lại uể oải.

Đáp lời cô.

"Được."

Sau đó thì cô không trả lời anh nữa.

Lúc sáng anh nói buổi tối sẽ gọi video.

Có khi nào là nói bừa không nhỉ.

Vừa nghĩ đến đó.

Điện thoại cô bèn đổ chuông, là một cuộc gọi video.

Ảnh đại diện của anh chớp lên.

Thẩm Điềm bật ngồi thẳng người rồi trượt xuống thảm, lấy một giá đỡ điện thoại cố định nó, sau đó thì nhấn vào nghe máy.

Đầu dây bên kia.

Điện thoại sau khi được cố định.

Chu Thận Chi đứng lên cầm ly nước rồi ngồi xuống, uống một ngụm và nhìn cô.

"Em ăn tối ở đâu đấy?"

Ngữ khí của anh uể oải.

Thẩm Điềm nhìn thấy yết hầu của anh khi uống nước chuyển động, cô ho khụ một tiếng rồi chống cằm cười khẽ, nói: "Em đi về siêu thị ăn."

Chu Thận Chi đặt ly nước xuống.

Khẽ ồ lên.

Anh nhẹ nhếch môi cười.

Tư thế ngồi của Thẩm Điềm rất tùy hứng, cô chống cằm cách camera rất gần, gương mặt của cô cũng đủ che mất camera rồi. Vậy nên ngũ quan của cô trông rất rõ nét, hàng mi rất dài.

Chu Thận Chi cười hỏi cô.

"Ba mẹ nấu món ngon gì thế."

Thẩm Điềm trả lời anh: "Ba em nấu cá chua ngọt nè. Lần đầu ba làm nhưng rất thành công, còn có cả vịt hầm lần trước anh có ăn rồi đó."

"Ừm," Anh gật đầu rồi tựa lưng về sau, chống cằm, "anh có ăn rồi."

Thẩm Điềm mới chú ý đến hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng còn đeo thêm cà vạt nữa. Chỉ có điều cà vạt được mở ra rồi, cúc áo cũng gỡ ra làm cho cổ áo cũng mở rộng thêm.

Có một chút thờ ơ gợi cảm.

Hai từ gợi cảm nảy lên trong đầu cô.

Gương mặt Thẩm Điềm bỗng đỏ bừng, cô khẽ tựa người về sau.

"Điềm Điềm." Giọng nói của anh thanh trong, nói: "Ngày mai khoảng năm giờ rưỡi chiều sẽ có người đến giao tủ về nhà mình, lúc đó em ra nhận hàng nha."

Thẩm Điềm hả lên bất ngờ.

Cô chớp chớp mắt.

"Tủ gì vậy?"

Chu Thận Chi nhìn cô.

"Tủ đặt cạnh tường. Anh tính đặt nó ở thư phòng, chỉ có điều trong thư phòng vẫn còn tài liệu, em cứ để trước cửa là được."

Thẩm Điềm ừ đáp.

"Được thôi."

"Còn anh thì sao, hôm nay có bận không?" Thẩm Điềm nhìn anh, nhẹ hỏi.

Chu Thận Chi mỉm cười.

"Cũng tạm được, chỉ là phải xã giao có chút phiền."

"Anh uống rượu à?" Thẩm Điềm lập tức hỏi.

Chu Thận Chi gật đầu.

Thẩm Điềm lại hả lên một tiếng, lẩm bà lẩm bẩm.

"Sao anh cứ uống rượu mãi thế."

Anh lại khẽ bật cười.

"Phải đấy..."

Đột nhiên ngay lúc này ipad Thẩm Điểm đặt trên bàn có thông báo đến, Thẩm Điềm vươn tay ra lấy rồi cô cúi đầu mở ra.

Đầu dây đang gọi video với cô bên kia.

Chu Thận Chi kéo chiếc cà vạt ra, nhẹ giọng hỏi.

"Ai vậy, khuya thế này rồi còn gửi tin nhắn."

Thẩm Điềm không ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ chăm chú trả lời tin nhắn wechat nhưng cô trả lời câu hỏi của Chu Thận Chi: "Là cậu em khoá dưới Giang Hoài. Cậu ấy gửi tin nhắn cảm ơn em."

Đôi mắt Chu Thận Chi khẽ nheo lại.

Động tác chợt khựng lại.

Ngữ khí có chút mệt mỏi.

"Ồ? Tại sao cậu ta lại cảm ơn em."

Thẩm Điềm đặt ipad xuống bàn trà rồi ngước mắt lên nhìn thẳng vào Chu Thận Chi. Anh chống cằm, không hiểu tại sao có một chút ánh đèn dường như đang chiếu xuống gương mặt anh, trông có lúc sáng lúc tối.

Thẩm Điềm ngây người một lúc.

Cô sờ vào chiếc ly rồi cắn chiếc ống hút, uống một ngụm nước. Sau đó mới đem sự việc lúc sáng kể lại cho anh nghe.

Chu Thận Chi nghe rất chăm chú.

Tư thế của anh có chút lờ đờ.

Nghe xong.

Anh nhìn cô gái ở bên kia màn hình.

"Điềm Điềm làm rất tốt."

Thẩm Điềm đột nhiên được khen.

Gương mặt bừng đỏ lên, cô huơ tay: "Tổ của em vốn dĩ cũng chẳng cần thêm người."

Anh ừ một tiếng.

Tính của cô rất vô tư.

Nhưng cậu đàn em khoá dưới kia được người đẹp cứu, có vô tư hay không thì chưa rõ.

- -----

Hôm sau, chiếc tủ được giao đến.

Thẩm Điềm bảo họ đặt chiếc tủ sát vách tường bên ngoài cửa của phòng ngủ. Đặt sát vách tường đã đợi Chu Thận Chi về rồi sắp xếp sau.

Ba ngày tiếp theo, dường như Thận Chi rất bận rộn. Buổi tối chẳng còn gọi video lâu như hôm đầu tiên nữa, có lúc chỉ gửi tin nhắn thoại wechat đến.

Công việc bên xưởng in của Thẩm Điềm vẫn chưa xong.

Lúc nào cũng bận rộn, thời gian ở phòng làm việc cũng khá ít.

Hôm nay.

Cô đi về ghế và ngồi xuống, gọi cô trợ lý nhỏ đến.

Cô trợ lý nhỏ cầm một chiếc ipad bước vào, Thẩm Điềm nhìn thấy mặt ngoài là một tuần lễ thời trang, hỏi cô ấy: "Này là gì vậy?"

Cô trợ lý nhỏ đáp: "Bên phía tổng biên tập nhận được vài thiệp mời của tuần lễ thời trang. Chị ấy bảo mang theo vài người đi nữa, em đang xem thử là cái gì, có đẹp không hoặc là có người mẫu nào em thích không thì sau đó mới đưa một thiệp sang cho chị."

Thẩm Điềm buồn cười: "Chị không có thời gian đi đâu."

"Đi xem mấy chị xinh đẹp, mấy anh đẹp trai nè. Bên Tiêu Mộng chỉ tức là không thể đi ngay bây giờ kia kìa, chị Thẩm ơi, không lẽ anh có cơ bụng ở nhà chị có thể so được với mấy anh người mẫu luôn à."

Thẩm Điềm đỏ mặt.

Cô cũng không biết.

Ngay lúc này.

Cô lại nhìn đến một loạt cái tên của người mẫu ở tuần lễ thời trang.

Có Quan Châu Vân.

Ở trong đó.

Thẩm Điềm tức khắc ngẩn người, cô nhấn mở video ra.

Thì trông thấy Quan Châu Vân mặc một chiếc bandeau bra màu đen, một chiếc áo vest màu đen cùng với quần tây cũng màu đen nốt, chân đi trên một đôi cao gót bước ra. Cô ta còn đeo cả kính râm, phong thái vô cùng ngầu.

Cô trợ lý nhỏ chỉ vào cô ta, nói: "Ngầu lắm có đúng không, hình như người này cũng là bạn học của chị á, lần trước dự hôn lễ của chị em có thấy chị ấy."

"Có màn trình diễn của chị ấy, chị quyết định không đi thật ư?"

Trong video.

Quan Châu Vân cởi bỏ chiếc áo khoác bên ngoài, đặt tay vào trong, eo của cô thon thả khi sải bước nhìn thẳng vào ống kính một cái rồi xoay người đi về.

Ánh đèn chiếu xuống gương mặt Châu Vân.

Châu Vân vẫn rực rỡ như vậy, vẫn kiêu hãnh như vậy.

Thẩm Điềm ngây người, nói: "Chị không đi. Chị không rảnh, còn nữa, người đó không phải bạn học của chị đâu, cô ấy là học sinh của trường nghệ thuật đấy."

Cô trợ lý nhỏ woa lên ngạc nhiên.

Thẩm Điềm chống cằm.

Cô cảm thấy trạng thái bây giờ của Quan Châu Vân đã tốt hơn trước rất nhiều rồi.

Cũng xinh đẹp hơn.

Cô ta mặc quần áo như thế, lạnh lùng và kiều diễm hơn rất nhiều hệt như biến thành một con người khác vậy.

Vào buổi chiều, tổng biên tập mua trà chiều mời mọi người ăn. Thẩm Điềm cũng đang pha cà phê thì nghe mọi người đang nói đến Giang Hoài, nói về chuyện cậu đi trễ và bị mắng vào lúc sáng.

Cô trợ lý nhỏ nói: "Giang Hoài tội nghiệp quá. Em đi trễ mà chị Thẩm có bao giờ mắng em đâu, với cả em cũng đâu phải cố ý đi trễ."

Mấy người bọn họ quay sang nhìn Thẩm Điềm.

Cười nói: "Chị Điềm Điềm là tốt nhất rồi."

Giang Hoài vừa bước vào, mọi người bèn im lặng, vài giây sau thì Giang Hoài nhìn về phía Thẩm Điềm: "Đàn chị ơi, em có thể hỏi chị một chút không?"

Thẩm Điềm bưng cà phê trên tay xoay người.

Nhìn cậu ấy.

"Sao thế?"

Giang Hoài ngây người giây lát rồi nói: "Em nghe nói chị ở Lam Nguyệt Nhã Các, ở bên đó có phải có một khu nội thành cũ không ạ."

Thẩm Điềm suy nghĩ một lúc.

"Hình như là có đó."

Giang Hoài nhìn cô, nói: "Tan làm em muốn đến đấy xem thử, em muốn thuê phòng ở đó."

Thẩm Điềm gật đầu: "Được chứ. Nhưng mà nhà ở khu đó sẽ đắt hơn vùng ngoại ô một chút."

"Không sao ạ."

Cô trợ lý nhỏ nghe xong, lập tức nói: "Em cũng muốn đi nữa, em cũng muốn đổi nhà. Chị Thẩm ơi, tan làm chị đưa tụi em đi nha, em đi xem thử nếu được thì sau này có thể tan làm cùng chị rồi."

Thẩm Điềm quét mắt nhìn sang cô trợ lý nhỏ, nhéo mặt cô ấy một lúc: "Vậy thì tan làm đi cùng nhau đi."

Giang Hoài sững người.

Lén nhìn lên Thẩm Điềm rồi mới rời khỏi phòng uống nước.

Mấy hôm nay Thẩm Điềm đều không lái xe, cô chỉ đi bộ đến chỗ làm. Thế nên hôm nay khi tan làm, cô nhìn thấy Giang Hoài và cô trợ lý nhỏ của mình đứng ngoài đại sảnh, cô trợ lý nhỏ cười tít mắt đến khoác vào tay cô còn Giang Hoài thì đeo theo sau một chiếc cặp, lặng lẽ đi phía sau bọn họ.

Thẩm Điềm hỏi về yêu cầu khi thuê nhà của bọn họ trên đường đi.

Giang Hoài không ngại việc phải ở ghép cùng người khác.

Cô trợ lý nhỏ bên cạnh thì hy vọng sẽ thuê được một căn hộ đơn, giá cả hợp lý một chút là được. Thật ra kinh nghiệm của Thẩm Điềm về khoảng thuê nhà cửa này không nhiều nhưng cô trợ lý nhỏ của cô đúng thật là vì đường xa nên mới đi trễ vài lần. Thẩm Điềm cũng cảm thấy nếu trợ lý của mình có thể ở gần một chút cũng tốt, thế là ba người bước vào khu nội thành cũ.

Khu nội thành cũ chỉ cách Lam Nguyệt một con đường cái mà thôi.

Ở bên đây có một ngôi chợ rất lớn.

Ba người đi xem đến khi mặt trời lặn xuống ở phía tây.

Bầu trời cũng chập tối, ánh đèn sáng lên trong con hẻm, vài con muỗi đang bay lòng vòng quanh ánh đèn.

Giang Hoài nói muốn mời mọi người uống nước.

Thẩm Điềm và cô trợ lý nhỏ cũng chọn một loại nước nhưng Thẩm Điềm vẫn giành thanh toán. Giang Hoài ngẩn người cũng chẳng kiên quyết làm gì, Thẩm Điềm kéo theo cô trợ lý của mình hỏi cô ấy buổi tối muốn ăn gì.

Cô trợ lý đang suy nghĩ.

Hai người bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Thì bèn trông thấy một dáng người cao cao đặt tay vào túi quần, trên tay kẹp điếu thuốc đứng tựa dưới cột đèn, đôi mày tản mạn cùng ánh mắt đào hoa khẽ nhướng lên nhìn vào cô.

Người đó là Chu Thận Chi.

Thẩm Điềm sững sờ.

"Anh về rồi à!"

Chu Thận Chi vừa nhìn thấy người con trai phía sau lưng cô, bộ dạng anh uể oải đứng thẳng người lên, giọng nói thanh trong.

"Ừm."

Đôi mắt Thẩm Điềm cong lên đi về phía anh: "Sao anh lại ở đây vậy?"

Anh cụp mi nhìn cô.

"Mua đồ nấu ăn."

Ngữ điệu của anh mệt mỏi.

"Ai ngờ được lại gặp được vợ anh ở đây chứ."

Tim Thẩm Điềm như đập nhanh lên một nhịp.

Cái gì?

Anh ấy đang nói gì đấy.

"Đi thôi, về nhà nào." Anh quay người đi về phía đầu đường. Thẩm Điềm ngơ ngác rồi lập tức tạm biệt với cô trợ lý nhỏ, cô trợ lý cầm lấy chai nước cười tít mắt, vẫy tay.

Giang Hoài im lặng nhìn theo, không thốt lên một lời nào cả.

Thẩm Điềm đuổi theo bước chân của Chu Thận Chi, nói: "Ở trong nhà vẫn còn đồ để nấu mà, sao anh lại chạy ra ngoài mua nữa vậy."

"Hết trứng gà rồi."

Thẩm Điềm à lên ngạc nhiên.

Sắp phải sang đường, Chu Thận Chi rút tay ra khỏi túi và nắm lấy tay cô, dẫn cô sang đường.

Tim Thẩm Điềm cứ đập nhanh mãi không thôi.

Sau khi vào tiểu khu.

Chu Thận Chi dập tắt điếu thuốc ở gạc tàn phía trên thùng rác.

Một tay anh đút lại vào trong túi còn một tay thì nắm lấy cô suốt cả quãng đường lên lầu. Vừa bước vào cửa, Thẩm Điềm bèn thay giày ra thì mới sực nhớ lại, cô nhìn xuống tay của anh: "Nhưng mà đang đã mua trứng gà đâu."

Chu Thận Chi đưa mắt nhìn lên nhìn cô.

"Đúng thế, anh lại quên mua rồi."

Thẩm Điềm mang dép lê vào, nhún nhún vai nói

"Không sao cả, không có trứng gà mình ăn bừa cái gì cũng được."

Cô chợt nhìn thấy vali của anh dựng đứng ở một bên, cô mỉm cười bước qua rồi vỗ vào chiếc tủ ở bên ngoài phòng ngủ chính nói: "Nè, cái tủ của anh nè. Hôm qua em lau qua một lần rồi, anh có thể dùng được ngay luôn."

Chu Thận Chi đi đến đó.

Anh rất thờ ơ liếc nhìn qua hệt như chẳng mấy để tâm vậy.

Sau đó, anh tiến về phía trước một bước.

Một tay ôm lấy eo của Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm sửng người, hết sức kinh ngạc.

Chẳng đợi Thẩm Điềm phản ứng.

Chu Thận Chi đã ôm cô đặt lên trên tủ.

Tay của Thẩm Điềm theo phản xạ bấu chặt chiếc tủ: "Anh..."

Chu Thận Chi cúi đầu, cụp mắt nhìn cô: "Anh hỏi em chuyện này."

Trên người anh mang theo thoang thoảng mùi hoa quế.

Mùi hương vô cùng dễ chịu.

Thẩm Điềm ngơ ngác một lúc, khẽ lùi về sau: "Anh hỏi đi."

Chu Thận Chi nhìn vào đôi mắt cô.

"Bây giờ em không thích ai cả đúng không?"

Tim Thẩm Điềm đập mạnh, cô nhìn vào ánh mắt Thận Chi, gật đầu.

Chu Thận Chi vẫn giữ nguyên tư thế này, giọng điệu chậm rãi: "Tốt."

"Vậy anh có thể hôn em không?"

Thẩm Điềm sửng sốt như tiếng sét vang ầm bên tai. Thế nhưng, chẳng đợi Thẩm Điềm trả lời.

Chu Thận Chi đã dùng một tay nâng gương mặt của cô lên, bàn tay đang đeo chiếc nhẫn ở ngón út kia thì nhẹ đỡ dưới cằm của cô. Tiếp sau, anh đặt một nụ hôn lên môi cô.

Trước mặt là mùi hương của bạc hà, Long Tiên Hương và mùi hoa quế lần lượt ập đến.

Bờ môi chợt nóng ran.

Thẩm Điềm đơ cứng.

Hoàn toàn mất đi khả năng chống cự.

Thận Chi hôn cô được một lúc thì trông thấy eo của cô vẫn luôn dịch chuyển về sau. Thế là anh giữ chặt lấy eo cô, chỉ để cô hít thở trong vài giây và rồi ngón tay kia lại nâng cao chiếc cằm của cô lên, anh chiếm trọn lấy đôi môi cô và hôn cô thêm một lần nữa.

- ------

[Tác giả có điều muốn nói]

Woa~

Moa moa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio