Chiếc Lá Ký Sinh

chương 13

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không hề nhìn đến biểu tình của Cận Sĩ Triển, Tiễn Diệp cầm bát đũa đi vào phòng bếp, cho nước rửa bát vào bồn rửa, đưa tay mở vòi nước, trong lúc nhất thời, tiếng nước chảy “ào ào” đã át đi tất cả những âm thanh khác.

Chẳng bít đã qua bao lâu, thẳng đến khi bàn tay đang cầm khăn lau bát bị cầm lấy Tiễn Diệp mới ngẩng đầu.

Cận Sĩ Triển đứng ở phía sau hắn nói: “Ra ngoài cùng tôi đi!”

Tiễn Diệp thiêu mi một chút, mặc dù không cảm thấy chính mình nghe lầm nhưng cũng không quá tin tưởng vào việc rốt cục mình đã nghe thấy gì. Bầu không khí cùng trọng tâm câu chuyện biến đổi quá nhanh, trong nháy mắt có điểm khó tiếp thu.

Ra ngoài? Cùng ai?

Bất quá Cận Sĩ Triển cũng chẳng cho hắn nhiều thời gian để kịp tiêu hóa hàm ý của từ “ra ngoài”, nhanh chóng đưa tay cởi bỏ tạp dề của Tiễn Diệp ném sang một bên, lôi kéo hắn đi về phía cửa.

“Này ~ rốt cuộc anh –” Tiễn Diệp chưa kịp giãy dụa đã bị kéo ra ngoài cửa, nước trên tay cũng còn chưa lau.

Đây là “bắt cóc tống tiền” giữa thanh thiên bạch nhật sao?

Lực đạo trên tay Cận Sĩ Triển không chút thả lỏng chút nào, dường như là quyết tâm phải kéo Tiễn Diệp theo, lúc đi thì tiện tay cầm theo chìa khóa trên tường, sau khi ra ngoài mới buông Tiễn Diệp ra rồi nhanh chóng khóa cửa lại, thuần thục như ở nhà mình vậy.

Thân thể Tiễn Diệp theo bản năng mà co rúm lại một chút.

Bước vào mùa đông, khí trời buổi sáng lộ ra một tia hàn khí, trên người hắn chỉ mặc một chiếc áo đơn, vừa ra khỏi cửa thì một trận gió “mát mẻ” đã thổi tới.

Hắn mờ mịt mà nhìn động tác của Cận Sĩ Triển, muốn nói cái gì đó rồi lại thấy đối với cái người trước mắt này thì dù nói gì cũng vô ích, nhưng nếu không nói gì thì thực sự là không nhịn được, trong lúc nhất thời môi mở ra rồi lại khép vào. Cuối cùng, Tiễn Diệp xoa xoa hai tay, xoay người thấy được vẻ mặt đắc ý của Cận Sĩ Triển thì tức đến nghiến răng.

“Anh con mẹ nó tốt xấu gì thì cũng phải để tôi thay quần áo hãng chứ –”

Cận Sĩ Triển “phốc” một tiếng bật cười. Y cảm thấy vẻ mặt Tiễn Diệp lúc này có thể nói là “ủy khuất”, cho tới bây giờ y chưa từng thấy qua, thậm chí không nghĩ tới Tiễn Diệp cũng có loại biểu tình này.

Tiễn Diệp ảo não nhăn mi lại, đã thật lâu hắn không có loại xúc động này, xúc động đến muốn — đánh người!

“Đừng lo –” Cận Sĩ Triển đi tới ôm vai hắn, thân thể tiếp xúc, với khoảng cách này hai bên đều có thể cảm giác được độ ấm trên cơ thể người kia, “Rất nhanh sẽ ấm lên thôi.” Vừa nói vừa khẽ nhéo vành tai Tiễn Diệp.

Lời nói ái muội khiến cho sắc mặt Tiễn Diệp thay đổi một chút, Cận Sĩ Triển hẳn là không phát hiện ra, chỉ hít sâu một hơi rồi quay lại nói với Tiễn Diệp: “Người cậu thực sự là lạnh quá, rõ ràng vừa mới dùng bữa xong –”

“Anh muốn mang tôi đi đâu?” Tiễn Diệp cúi đầu hỏi một câu, thực sự là rất lạnh.

“Đi theo tôi sẽ biết! Xe của tôi đỗ ở con phố đối diện, đi thôi!” Cận Sĩ Triển kéo tay Tiễn Diệp.

“Chúng ta đi hẹn hò.” ()

Tiễn Diệp nổi hết cả da gà, chẳng qua lần này không phải do lạnh.

Thụ động mà mặc cho Cận Sĩ Triển lôi kéo về phía trước, Tiễn Diệp nhìn bóng lưng người kia, lại cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình, vô ý thức muốn đưa tay đẩy kính, tay giơ lên một nửa lại đột nhiên nghĩ tới gì đó, dừng một chút, cuối cùng vẫn buông tay.

Không phản kháng, không lên tiếng, không giãy dụa, cái gì cũng không làm, nghe lời giống như một chú cún vậy, Cận Sĩ Triển, anh muốn thế nào mới có thể buông tha cho tôi —

Địa điểm “hẹn hò” của Tiễn Diệp và Cận Sĩ Triển là một gian đạo trường.

Đạo trường rộng rãi không một bóng người, có vẻ rất trống trải. Hai người một trước một sau vào trong, Tiễn Diệp nhìn lướt qua bốn phía,hỏi: “Anh muốn đánh nhau với tôi?”

Cận Sĩ Triển đang đi ở phía trước xoay người lại, cười hỏi: “Đúng vậy! Không tự tin sao?”

Tiễn Diệp nhìn y cởi áo khoác ném sang một bên, cũng không hứng thú lắm hỏi một câu: “Tôi cũng không phải đối thủ của anh.”

“Lần đầu tiên gặp mặt, thân thủ của cậu tôi đã lĩnh giáo qua, tôi rất tin tưởng vào khả năng của cậu –” Cận Sĩ Triển bắt đầu khởi động cổ tay.

“Anh cũng biết đó là chuyện trước kia.” Tiễn Diệp khoanh hai tay trước ngực, hắn biết rõ chính mình hiện tại đã không còn thân thủ như lúc xưa, đây là sự thực, vì vậy hắn không để tâm.

Cận Sĩ Triển đi về phía hắn, “Tôi rât tin tưởng cậu, thử xem đi! Cùng lắm là khoa tay múa chân một chút, không đánh thật, có thể không?” Nói xong thì đã đứng cách Tiễn Diệp một thước mà đưa tay ra mời.

Nhìn cánh tay trước mặt kia, Tiễn Diệp nhíu mi một chút, không có ý muốn xuất thủ.

Cái tay kia lại vẫy vẫy, giống như động tác gọi sủng vật, Tiễn Diệp nhấc mắt vừa lúc thấy bộ dáng tươi cười như chờ mong mà lại càng giống khiêu khích của Cận Sĩ Triển.

Chẳng biết có phải là do bị bầu không khí của chỗ này ảnh hưởng không, chờ đến lúc Tiễn Diệp kịp phản ứng thì tay hắn đã giơ lên.

Sớm như vậy đã mắc chứng “chức năng thần kinh mất cân đối” rồi sao? Tiễn Diệp nghi vấn ở trong lòng một chút, bất đắc dĩ vươn tay chấp nhận lời thách đấu của Cận Sĩ Triển.

Bộ dáng tươi cười của Cận Sĩ Triển biến đổi, dường như đã sớm đoán trước là hắn sẽ đáp ứng.

Chuẩn bị tư thế xong, cũng không vội vã bắt đầu. Đối diện với nhau, không tiếng động mà theo dõi đối phương cũng là một loại đấu trí, tựa hồ ai không nhịn được trước là thua một ván rồi.

Một mảnh tịch mịch, hai người hầu như là xuất thủ cùng lúc, chẳng qua là Cận Sĩ Triển tấn công còn Tiễn Diệp tránh.

Tiếp tục mấy chiêu, tiễn Diệp một chiêu cũng chưa ra nhưng lại tránh thoát được toàn bộ công kích của Cận Sĩ Triển, thân thể cùng động tác đều nhẹ tựa lông hồng.

Cận Sĩ Triển cười cười. Xem ra mà nói thì ai cũng biết, luận về sức mạnh, Tiễn Diệp không phải đối thủ của Cận Sĩ Triển, mà tốc độ của Tiễn Diệp thì không phải người bình thường nào cũng có thể sánh được.

Sau mấy hiệp, Tiễn Diệp đột nhiên nhân lúc hai người đình chiến đưa tay làm dấu hiệu “ngừng”, thở hổn hển thật sâu, hắn hơi cúi người ngẩng đầu nói với Cận Sĩ Triển: “Lợi hại, tôi chịu thua –a!” Vừa mới dứt lời trước mắt chợt tối sầm, Cận Sĩ Triển đã nhào tới trước mặt hắn, hai người cùng nhau ngã trên mặt đất. Phần ót Tiễn Diệp va vào cái ghế gần đó, không phải là quá đau nhưng tuyệt đối không phải là không đau.

Đã lâu không “vận động kịch liệt”, lại lăn qua lăn lại như thế, bản thân Tiễn Diệp cũng không rõ trên người có bị đau không.

“Anh –” hắn chỉnh lại kính mắt suýt chút nữa rơi ra, sau khi điều hòa tiêu cự thì thấy rõ Cận Sĩ Triển, người kia vẫn đang ở trên người hắn.

“Dễ dàng chịu thua như vậy, tựa hồ không phải là chuyện cậu sẽ làm nhỉ?” Cận Sĩ Triển một tay chống xuống mặt đất, tay kia đi tới cằm Tiễn Diệp, chậm rãi vuốt ve.

Tiễn Diệp khẽ nhếch khóe miệng, “Anh biết tôi là người như thế nào sao?”

“Chí ít cũng không phải như bây giờ phải không?”

“Đó là do anh chỉ mới gặp qua tôi trước kia.” Thu hồi bộ dáng tươi cười, Tiễn Diệp nói.

Cận Sĩ Triển gần như là nhìn hắn không chớp mắt, ngón tay chậm rãi di chuyển đến khóe mắt Tiễn Diệp, cảm thấy không thoải mái, Tiễn Diệp hơi nheo mắt một chút, nghe được Cận Sĩ Triển nói: “Tướng mạo bình thường, cùng lắm chỉ có thể nói là thanh tú — vóc người bình thường, ban đầu coi như là ôm cũng thoải mái nhưng hiện tại rõ ràng là quá gầy — tính cách, không làm cho người ta ưa thích, có phần u buồn còn có điểm hỉ nộ vô thường –”

Tiễn Diệp chớp chớp mắt.

“Dường như không thể tìm ra ưu điểm gì –” Cận Sĩ Triển nhíu mi một chút, sau đó cười cười, cười đến chói mắt, nói: “Tiễn Diệp, có muốn đến bên người tôi không?”

Vừa vào đến cửa, trong nhà toàn bộ đều là mùi rượu khiến Cận Sĩ Triển vô ý thức nhíu mày. Một tay cởi cúc áo sơ mi, một tay bật đèn, vừa chạm vào công tắc điện thì tay đã bị nắm lấy. Hình như đã sớm biết rằng sẽ như vậy, y không nói gì, trực tiếp ấn công tắc sau đó bỏ qua cái tay kia đi thẳng đến ngồi xuống sô pha.

Trên bàn trà thủy tinh bày một chai rượu cùng hai cái ly, một cái trong đó chỉ còn sót lại chút rượu ở đáy, mà bình rượu đã hết phân nửa.

Cận Sĩ Triển thở dài, “Sao cậu lại uống nhiều như vậy?”

Một đôi tay ôm lấy y từ phía sau, người kia miệng đầy mùi rượu, Cận Sĩ Triển xoay đầu …

“Ha ha! Tâm tình không tốt sao? Đối với tôi xa cách như vậy –”

“Cậu đang vui sao?”

Người phía sau, Kỷ Nhược Phi nở nụ cười, từ phía sau toàn bộ ôm lấy Cận Sĩ Triển, “Đi nơi nào phong lưu vậy? Người ta không hầu hạ anh thoải mái à? Dục cầu bất mãn sao?”

Cận Sĩ Triển né tránh đôi môi tiến lại gần, “Cậu uống bao nhiêu rồi? Về ngủ đi –”

“Không được! Hôm nay tôi phải ngủ ở đây!” Người say xấu lắm đều là có gan nói thẳng.

“Hôm nay tôi mệt chết đi rồi, không có thời gian chơi với cậu, có chuyện gì ngày mai nói đi!” thật sự là không muốn nháo với hắn, Cận Sĩ Triển vỗ vỗ tay Kỷ Nhược Phi, ý bảo hắn buông mình ra, tiếc rằng người kia căn bản không muốn cứ như vậy buông tha y.

“Không được! Tôi muốn biết có phải anh đã bị ai đó ép khô rồi không, hôm nay tôi nhất định phải ngủ ở đây!” Vừa nói tay chân vừa đồng thời cử động từ sô pha nhào tới trên người Cận Sĩ Triển, thiếu chút nữa ngã xuống, may mắn Cận Sĩ Triển phản ứng nhanh một tay kéo lấy hắn, cũng để cho hắn thuận thế tiến vào trong lòng mình, tay chân hắn lại chặt chẽ cuốn lấy y.

Hơi thở nóng bỏng, để lộ thân thể đã chuẩn bị đầy đủ, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy biểu tình dụ hoặc, Kỷ Nhược Phi ngẩng đầu chậm rãi tiến lại gần đôi môi Cận Sĩ Triển.

Nếu là bình thường, Cận Sĩ Triển sẽ không cự tuyệt nụ hôn này. Chẳng qua hôm nay —

“Không nên náo loạn! Mau đứng lên!” Y khẽ quát một tiếng, trong thanh âm đã bắt đầu lộ ra sự không kiên nhẫn, dụng lực một cái, người đang ngồi ở phía trên bị y đẩy xuống phía dưới.

Hai người đều ngây ngẩn cả người. Kỷ Nhược Phi có chút chật vật ngồi dưới đất, không dám tin tưởng ngẩng đầu nhìn Cận Sĩ Triển, người kia tựa hồ cũng không nghĩ tới sẽ làm như vậy, vài giây sau, thở dài đưa tay kéo hắn dậy.

Kỷ Nhược Phi không bắt lấy bàn tay Cận Sĩ Triển đưa tới.

“Cậu làm sao thế?” Cận Sĩ Triển nhíu mày, lại là cái loại biểu tình không nhịn được này.

“Những lời này hẳn là tôi nên hỏi anh mới phải!” Kỷ Nhược Phi cắn răng, lông mày gắt gao nhíu chặt, “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”

Cận Sĩ Triển im lặng, nhìn Kỷ Nhược Phi vẫn ngồi trên mặt đất không đứng dậy, đến đứng trước mặt hắn. Kỷ Nhược Phi vươn hai tay gắt gao nắm chặt áo Cận Sĩ Triển.

“Anh rốt cuộc muốn tôi thế nào? Cận Sĩ Triển, năm mười lăm tuổi tôi bày tỏ với anh, anh nói anh không ngoạn thiếu niên, hai năm sau anh ngoạn thiếu niên bị tôi bắt được, anh nói anh không động tới vị thành niên, hôm nay tôi cũng đã tròn hai mươi, anh còn muốn mượn có gì để xua đuổi tôi?”

An tĩnh nghe hắn nói xong, Cận Sĩ Triển nhắm mắt.

“Nếu như chỉ là muốn xua đuổi cậu, tôi đã sớm lên giường với cậu –”

“Đó là vì cái gì? Anh biết tôi thích anh, từ nhỏ đến giờ vẫn thích, lẽ nào tôi với anh không có lực hấp dẫn như thế?” Bởi vì bị rượu kích động, Kỷ Nhược Phi trên mặt một mảnh đỏ bừng, cả người không ngừng được mà run lên, viền mắt cay cay.

Thở dài, “Không phải là cái dạng này, cậu biết –”

“Tôi biết! Thế nhưng đó là khi tôi còn bé! Hiện tại tôi cần anh cho tôi đáp án!” Hắn rượu cũng đã uống để đủ can đảm đi mê hoặc y, còn muốn hắn thế nào?

“Lẽ nào trong lòng anh tôi chỉ có trong công việc mới có giá trị lợi dụng? Tôi chỉ có thể là công cụ kiếm tiền của anh?” Kỷ Nhược Phi cuồng loạn gầm lên.

Cận Sĩ Triển càm thấy bên tai như có gì đó nổ tung, y không thích loại cảm giác này. Nhưng còn có một thanh âm đang nói cho y: Nếu như là người kia, nhất định sẽ im lặng, không nói một lời — cho dù là trong lúc thống khổ nhất —

Trong ngực không có lý do đột nhiên nổi lên một trận phiền loạn, phảng phất như không thở nổi, Cận Sĩ Triển một phát kéo người đang cầm tay mình lại, Kỷ Nhược Phi lảo đảo thiếu chút nữa ngã vào trên người y, còn chưa kịp ngẩng đầu, cằm đã bị nắm lấy.

Bị ép buộc ngẩng đầu, nhìn thấy Cận Sĩ Triển diện vô biểu tình cùng ánh mắt chán ghét của y.

“Đến bây giờ, cậu cũng không hề có tư cách để nói những lời này với tôi, cậu không có quan hệ gì với tôi, tôi lên giường với ai cũng như không muốn lên giường với ai là tự do của tôi –”

Sắc mặt Kỷ Nhược Phi thoáng cái trở nên trắng bệch.

“Nhớ kỹ, tất cả đều là cậu tự nguyện.”

Khớp hàm cắn chặt rồi lại thả lỏng ra, cuối cùng, Kỷ Nhược Phi đứng dậy, môi run rẩy không thể khép lại. Giống như là ý thức được cái gì, Cận Sĩ Triển muốn đưa tay dìu hắn lại bị né tránh.

Trước khi đi, Kỷ Nhược Phi không quay đầu lại nói với Cận Sĩ Triển: “Anh thực sự là một người đàn ông tàn nhẫn! Thật muốn nhìn một chút khi anh bị người khác đối xử tàn nhẫn như vậy thì sẽ như thế nào!”

Nhìn căn phòng trống rỗng vắng vẻ, Cận Sĩ Triển vuốt một chút tóc trên trán về phía sau, cười khẽ một tiếng.

Y cũng rất mong đợi, chẳng qua, còn có một chuyện khác khiến y càng chờ mong hơn. Hôm nay, Tiễn Diệp hỏi y: Cận Sĩ Triển, anh muốn trở thành Niếp Phong Vũ thứ hai sao —

Ông, nội, mày!

Đứng ở cửa nhà mình, cánh cửa vẫn còn đóng chặt của mình, coi như là Tiễn Diệp rốt cuộc cũng nhịn không được mà mắng một câu ở trong lòng. Trên cửa không thiếu gì, chính là không khóa. Có lẽ hẳn là hắn nên mua một cái xích sắt to bằng ngón tay — mặc dù hắn cảm thấy mình căn bản cũng không có cái gì giá trị để người khác vào trộm.

Trong đầu nghĩ như vậy, Tiễn Diệp đưa tay đẩy cửa tiến vào. Trong phòng rất an tĩnh, cũng không phải là một mảnh hỗn độn bị lục lọi giống như trong tưởng tượng, dường như hoàn toàn giống với lúc hắn rời đi, cái gì cũng không thiếu, trái lại lại còn có thêm một thứ, hay nói đúng hơn là một người.

Ngồi trên chiếc ghế sáng nay Cận Sĩ Triển ngồi, người kia bắt chéo chân, một tay đặt trên đùi, khửu tay kia đặt trên mặt bàn chống cằm, xem ra đã ngồi như thế này một lúc lâu rồi, nhìn thấy Tiễn Diệp, tư thế biến đổi một chút, trên mặt nhiều thêm một nụ cười.

Tiễn Diệp nghĩ người này cười như thể y mới là chủ nhân của nơi đây.

“Chờ anh đã thật lâu.” Y nói.

Nhìn ra được, Tiễn Diệp khẽ đẩy kính mắt, hỏi: “Anh đều là trực tiếp đi vào nhà người khác để chờ người ta về sao?”

Y cười hai tiếng, cầm lấy một cái khóa ở trên bàn, chính là cái Tiễn Diệp dùng để khóa cửa, lắc lắc cái khóa trong tay, tuyệt không chột dạ mà nói: “A Phi nói anh hẳn là nên đổi khóa đi. Hắn dùng dây thép chọc vài cái đã mở.”

Tiễn Diệp vô lực, “Tôi đây hẳn là nên cảm tạ các anh đã nhắc nhở nhỉ?”

“Cũng không phải ý này, nếu như anh nổi giận –” y nhún nhún vai, buông khóa, “Tôi xin lỗi anh, dù sao lần này tới cũng là để nói lời cảm tạ anh.” Nói xong ngừng một chút, lại bồi thêm một câu. “Là thành tâm!”

“Không cần, anh đã cho tôi tiền rồi.” Cũng không quá để ý, Tiễn Diệp chậm rãi ngồi xuống ghế, một tay bóp bóp vai.

Người kia cười ra tiếng, nhìn Tiễn Diệp nói: “Tiền chỉ là một chút vật chât để bày tỏ, tôi tới là để biểu đạt tâm ý.”

Tiễn Diệp nhìn y một cái, nghĩ có lẽ vật chất vẫn là tương đối thực tế hơn một chút.

Hắn biết, với người trên giang hồ, luôn luôn đặc biệt coi trọng “ơn cứu mạng”, bởi vì bọn họ cho rằng tính mạng của mình so với người bình thường thì đáng giá hơn.

Đối với loại trầm mặc này của hắn cũng không ngại, người kia đột nhiên đứng thẳng dậy sáp lại gần, nhìn Tiễn Diệp rồi chính thức nói: “Tôi là Cố Kinh Duy. Cảm tạ ơn cứu mạng lần trước của anh!”

So với tình cảnh chật vật cả người đầy máu ngã trên mặt đất lần trước, người kia lần này có thể nói là “xuân phong đắc ý” (đường làm quan rộng mở), từ đầu đến chân đều là dáng điệu thân sĩ, xem ra vết thương cũng đã bình phục bảy, tám phần, hẳn là thể chất ban đầu cũng không tồi lắm, nếu không cũng không thể bình phục nhanh như vậy, ngay cả biểu tình đều tràn ngập tự tin.

“Không cần khách khí, tôi chỉ giúp anh băng bó vết thương một chút.” Nếu như chạy chữa không kịp thì chết cũng là chuyện sớm muộn.

“Điều tôi muốn ám chỉ không phải là băng bó vết thương –” khóe miệng vung lên, Cố Kinh Duy cười xấu xa, “Tôi là muốn cảm ơn bánh quy của anh. Lúc đó thật là đói muốn chết!”

Nghe thấy như vậy, Tiễn Diệp mới đem Cố Kinh Duy liên hệ với người đàn ông ngày đó bên ngoài chảy máu bên trong cũng chảy máu, xem ra — mỉm cười, Tiễn Diệp có điểm trào phúng nói: “Anh là lành sẹo đã quên đau rồi!”

Cố Kinh Duy cũng bật cười, “Vừa nãy là nói đùa thôi. Thật sự là nhờ có anh giúp tôi băng bó miệng vết thương thật tốt, không thì dù có ăn nhiều nữa cũng chỉ có tử lộ mà thôi.”

Tiễn Diệp không nói gì, chỉ là cười cười, lời khách sáo hắn sẽ không nói. Mà Cố Kinh Duy dường như cũng vô cùng rành mạch điểm này.

“Mấy hôm trước thân thể tôi còn không khỏe, nên đã bảo A Phi đến thay tôi cảm tạ anh. Hắn không gây phiền phức gì cho anh chứ?”

Vô ý thức mà nhìn thoáng qua quầy hàng không có kính trong quán, Tiễn Diệp tùy ý nói một câu: “Không có.”

—–

Hết

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio