Đã hoàng hôn rồi, trong phòng tràn ngập hương cơm tẻ nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ bay vào. Trên phòng ngủ lầu hai, Tiễn Diệp ngồi trước bàn, một tay khoát lên trên lưng ghế dựa, tay kia đặt trên mặt bàn, ngón trỏ gõ gõ theo tiết tấu. Đó là một giai điệu khá nổi tiếng, tên của nó hắn đã quên rồi chỉ có một phần giai điệu lặp lại trong trí nhớ. Thỉnh thoảng vô thức khẽ gật đầu, Tiễn Diệp giống như một nhạc trưởng chỉ huy dàn nhạc.
Tiết tấu còn đang tiếp tục, tay kia chậm chạp đưa lên, giống như là sợ sẽ quấy rối thanh âm kia, khẽ đẩy chiếc kính giống y hệt cái cũ trên mũi. Tiễn Diệp khẽ cong khóe miệng, có đôi khi, không khó để có một vật thay thế, khó là ở chỗ con người ta lại muốn chính thứ mà mình đã từng có.
Cuối cùng âm tiết cuối cũng kết thúc trên đầu ngón tay. Lúc dừng lại. tay Tiễn Diệp vẫn đang đặt ở chỗ cũ, một lúc lâu sau hắn mới cầm lấy mảnh giấy màu trắng vẫn đặt ở trong tay. Bề ngoài là giấy tái sinh có vẻ thô ráp, trên đó là hoa văn thiên nhiên dễ nhìn, tản mát ra một loại cảm giác tự nhiên. Đầu ngón trỏ sượt qua sượt lại mép giấy, một lần lại một lần, động tác vô cùng cẩn thận, vật nhìn như không đáng để mắt tới có khi cũng sắc bén ngoài ý muốn…
Tiễn Diệp nhìn dòng chữ ngắn gọn trên danh thiếp, phía sau tên là hai chữ ‘bác sĩ’. Dưới cùng là một dãy số, ngoài ra không còn gì khác. Hai mắt đằng sau cặp kính chậm rãi nhìn xuống, tia nắng cuối cùng từ ngoài cửa sổ chiếu vào phủ lên biểu tình cuối cùng của hắn.
Nhẹ buông tay, danh thiếp bị đặt xuống bàn. Tiễn Diệp mở ngăn kéo. lấy ra một cái di động, ấn nút khởi động máy, màn hình tỏa ra ánh sáng màu lam. Chờ cho tín hiệu đầy, Tiễn Diệp dường như do dự một chút nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, sau đó tốc độ bấm máy lại vô cùng nhanh gọn dứt khoát.
Xác nhận lại dãy số, ấn nút thực hiện cuộc gọi. Năm giây sau, Tiễn Diệp áp điện thoại lên tai, rất nhanh sau đó đầu kia đã tiếp máy.
Nghe được giọng nói của đối phương, Tiễn Diệp không tiếng động khẽ nở nụ cười, ánh mắt chuyển qua tấm danh thiếp trên bàn.
“Là tôi. Anh bảo tôi hãy nghiêm túc cân nhắc, tôi đã cân nhắc rồi … là nghiêm túc. Muốn hỏi anh một chút, lời anh nói có còn tính không?”
“Anh giữ lời, tôi cũng vậy …”
Cầm lấy danh thiếp trên tay thưởng thức một chút, Tiễn Diệp khẽ cong khóe miệng, “Chuẩn bị cho tôi một chức vụ đi! Lâu rồi không làm mấy chuyện ‘giết người phóng hỏa’ nên không quen lắm, đầu tiên bắt đầu từ cơ bản đi!”
Ba phần vui đùa, bảy phần nghiêm túc. Chẳng qua vừa mới dứt lời, bản thân lại nhịn không được bật cười.
Đối thoại ngắn gọi, chưa đầy hai phút đã kết thúc. Thời điểm khép điện thoại lại, Tiễn Diệp nhìn lòng bàn tay mình, có chút đăm chiêu nghĩ xem có nên gọi lại không, cũng chẳng phải không có gì để nói mà là có loại cảm giác ‘còn nhiều thời gian mà’. Rất kỳ lạ, khó có thể nói ra lời, rồi lại có cảm giác muốn cười.
Tiễn Diệp cong khóe miệng, có kế hoạch cũng ngăn không nổi biến hóa, những lời này quả thật là chân lý.
Lúc này, di động đột nhiên kêu lên khiến Tiễn Diệp ngẩn người. Là một tin nhắn. Điện thoại đã lâu không dùng vậy mà lại có tin nhắn đến, quả thật là chuyện hiếm có.
Dãy số xa lạ, mở ra chỉ có một câu: Tiểu Diệp, cậu vẫn khỏe chứ?
Ở cuối còn thêm vào một biểu tượng mặt cười. Tiễn Diệp nở nụ cười, giống như nhìn vào màn hình điện thoại là có thể thấy được biểu tình của người gửi tin. Không nhanh không chậm nhắn tin lại, ở cuối dòng cũng thêm một biểu tượng mặt cười, Tiễn Diệp thỏa mãn xem lại một lần rồi gửi đi.
Tôi sống rất tốt …
Tuyệt đối tốt hơn trước đây.
Lần thứ hai nhìn tháy Cố Kinh duy đã là một ngày sau. Tiễn Diệp khó có được một giấc ngủ không mỏi mệt như thế, lúc tỉnh dậy đã giờ rồi. Ánh nắng rất rực rỡ nhưng vẫn chẳng thể che giấu thời tiết càng ngày càng trở lạnh. Đã quen với nhiệt độ thấp, Tiễn Diệp dùng nước lạnh đánh răng rửa mặt rồi tiến lại mở cửa sổ ra. Lúc này hắn phát hiện dưới lầu nhà mình có một chiếc xe màu đen đang dỗ. Không biết có phải cảm ứng được hay không mà khi hắn vừa phát hiện ra chiếc ô tô kia thì cửa xe cũng mở ra. Người đi ra không phải Cố Kinh Duy mà là Tiêu Tuấn Phi.
Mái tóc được ánh nắng chiếu rọi làm thứ ‘ánh sáng đáng hâm mộ’ bắn ra bốn phía. Tiễn Diệp nhíu mày, hắn còn chưa đeo kính. Sau đó, Tiêu Tuấn Phi vừa ngẩng đầu đã phát hiện ra Tiễn Diệp. Giống như khám phá ra đại lục mới, gã nhếch mép cười, hàm răng trắng bóng còn chói mắt hơn mái tóc kia, rồi vẫy vẫy tay với Tiễn Diệp. Tiếp theo, Cố Kinh Duy từ trên xe đi xuống, áo sơ mi trắng, com lê đen, cà vạt đen, giày da đen, chỉ còn thiếu có mỗi cặp kính râm màu đen nữa thôi. Nhưng mà thật ra rất ít khi được thấy anh ta mặc như vậy.
Cố Kinh Duy cũng ngẩng đầu lên nhìn Tiễn Diệp, bốn mắt nhìn nhau. Tiễn Diệp bỗng nhận ra mình vẫn mặc áo ngủ. Chẳng biết là do ánh mắt Cố Kinh Duy không đúng hay là vẻ mặt của Tiễn Diệp không đúng mà Tiêu Tuấn Phi ở bên cạnh lại cảm thấy hình như có loại cảm giác giống chú rể tới đón cô dâu …
Tiễn Diệp đeo kính vào, thay quần áo với tốc độ nhanh hơn so với bình thường một chút.
Ra tới cửa, Cố Kinh Duy cùng Tiêu Tuấn Phi đang tựa vào xe chờ hắn. Tiễn Diệp hỏi: “Hôm nay đi nhận chức sao?”
Cố Kinh Duy đầu tiên là cười cười, sau đó nghiêm túc gật đầu.
“Ừ! Có công việc.”
Tiễn Diệp cảm thấy anh ta đang nói đùa với mình.
Tiêu Tuấn Phi cũng đi tới chào hỏi, hướng về phái Tiễn Diệp nháy mắt, “Sau này chúng ta là ‘đồng nghiệp’ rồi!” Giọng nói trong lúc đó khó nén hưng phấn.
Đồng nghiệp? Tiễn Diệp khẽ nháy mắt, không nói gì.
“Lên xe đi!” Cố Kinh Duy thay Tiễn Diệp mở cửa xe. Hắn chỉ chỉ phía sau ý nói mình còn phải khóa cửa hãng.
Chờ Tiễn Diệp vào nhà khóa kĩ cửa, Cố Kinh Duy cùng Tiêu Tuấn Phi đều đã ngồi vào xe. Cửa sau vẫn chưa đóng, Tiễn Diệp đi tới, Cố Kinh duy đang ngồi ở ghế sau hút thuốc.
Cửa vừa đóng lại, xe cũng khỏi động, Cố Kinh Duy quay đầu nhìn Tiễn Diệp, hỏi: “Đã ăn sáng chưa?”
Tiễn Diệp ăn ngay nói thật, “Chưa.”
Giống như đang chờ những lời này của hắn, Cố kinh Duy chẳng khác gì làm ảo thuật từ phía sau lấy ra một chiếc túi. Trên mặt anh ta còn mang theo biểu tình tiểu nhân xu nịnh đưa nó tới trước mặt Tiễn Diệp.
“Cảm ơn.” Ngữ khí rất bình thường, chẳng mang cái cảm giác thụ sửng nhược kinh nhưng lại làm cho người ta cảm thấy đó là lời thật lòng. Nhận lấy chiếc túi vẫn còn hơi nóng, Tiễn diệp ngẩng đầu hỏi: “Thịt gà cuộn?” Còn có mùi cà phê nồng đậm nữa.
“Vừa nãy cậu không ngửi thấy mùi sao?”
“Không?” Tiễn Diệp cúi đầu mở túi ra, lại nói: “Bị mùi thuốc của anh át đi rồi.”
Sau đó, cửa sổ xe mở ra, mùi khói thuốc cũng bay đi. Đối với hành động của Cố Kinh Duy, Tiễn Diệp chỉ cười cười, không nói gì.
Công việc, đích thật là có. Hơn nữa đối với đàn ông mà nói còn là việc rất ‘gian khổ’.
Khi ba người đàn ông trưởng thành đứng trước cửa trung tâm mua sắm, Tiễn Diệp ngẩng đầu nhìn lướt qua mấy tấm biển quảng cáo bên ngoài trung tâm, thật khoa trương nhưng vẫn chưa khoa trương bằng bọn hắn.
Một người thì đen từ đầu đến chân, nếu bảo là đại ca xã hội đen thì ai cũng tin. Một người trước tiên chưa nói đến áo sơ mi in hoa cùng áo khoác da thì quả tóc tỏa sáng kia của gã cũng đủ khiến người khác chú ý. Người còn lại mặc áo sơ mi trắng bình thường cùng com lê đen, trên cổ còn quàng một chiếc khăn ca rô đen trắng, đeo một cặp kính nhã nhặn. Tất cả khiến mọi người đều phải nhìn không chớp mắt.
Trong ba người nếu có một là phụ nữ thì thôi cũng cho qua nhưng cả ba lại đều là đàn ông, còn là ba loại hình nam giới khác hẳn nhau. Là đàn ông thì không tính toán, Tiễn Diệp hỏi: “Đến đây làm gì?”
Cố Kinh Duy cười với hắn, “Mua quần áo.”
Tiễn Diệp cũng chẳng phản đối gì, bây giờ Cố Kinh Duy là sếp, dù có đi mua tên lửa hắn cũng phải theo.
Vì vậy, nhóm ba người đi dạo hết cửa hàng cao cấp này đến cửa hàng cao cấp khác. Vóc người Cố Kinh Duy rất chuẩn, khuôn mặt cũng coi như ‘duyên dáng’, hơn nữa khi thử y phục thì có cảm giác chẳng khác gì người mẫu. Sau khi chọn vài bộ com lê phù hợp màu tối, nhận được sự tán dương của Tiêu Tuấn Phi cùng vài cái gât đầu khe khẽ của Tiễn Diệp, anh ta lại bắt đầu chuyển sang chọn mấy bộ thường phục.
Nhân lúc Cố Kinh Duy vào thử quần áo, Tiêu Tuấn Phi tiến lại gần Tiễn Diệp – người đang đứng trước giá treo quần áo, nói: “Làm sao mà anh đột nhiên lại nghĩ thông thế? Tôi vẫn cho rằng Cố đại ca còn phải cố gắng nhiều ấy chứ!”
Tiễn Diệp khẽ đẩy mắt kính, nhìn gã một cái qua khóe mắt, cười như không cười nói: “Đã có kết quả rồi, quá trình còn quan trọng sao?”
“Tất nhiên!” Tiêu Tuấn Phi cười cười vô lại, “Trong quá trình cũng có thể hưởng thụ niềm vui mà!”
Không tiếp lời, Tiễn Diệp đưa tay cầm lấy một bộ quần áo trên giá, hỏi: “Anh có muốn mặc thử không?”
Tiêu Tuấn Phi nhìn lướt qua bộ quần áo kia.
Tiễn Diệp mỉm cười, nhìn gã, nói một câu vô cùng đúng trọng điểm: “Rất hợp với anh.”
Lúc Cố Kinh Duy thử đồ cũng không nhận được sự ‘khích lệ’ đến như vậy, Tiêu Tuấn Phi gã còn chưa mặc vào đã bị khen thành như thế, đến khi mặc lên không biết còn bị khoa trương đến mức nào đây!
Đưa ta ra nhận lấy, Tiêu Tuấn Phi lập tức chạy vội vào phòng thử đồ, đồng thời trên đường còn thành công chen ngang mội người đàn ông đang muốn vào thử, một phát đẩy người ra phía sau.
Khi Cố Kinh Duy đi ra vừa lúc nhìn thấy Tiễn Diệp nâng kính đang cười cười giảo hoạt mà lại lộ ra một chút … ý tứ không nói lên lời.
Phát hiện ra anh ta đang nhìn mình, Tiễn Diệp rút lại nụ cười với Tiêu Tuấn Phi, quan sát Cố Kinh Duy từ trên xuống dưới rồi nói một câu: “Rất đẹp trai.”
Chỉ cần hai câu nói của hắn, cửa hàng này đã bán thêm được hai bộ quần áo.
Nụ cười của cô nhân viên bán hàng vừa nhiệt tình vừa ngọt ngào, đó có thể là do khuôn mặt của ba người bọn họ. Sau đó khi Cố Kinh Duy lấy thẻ tín dụng từ trong chiếc ví Gucci ra, cấp bậc của nụ cười kia lại tăng thêm một tầng.
Tiễn Diệp nhìn chiếc ví kia, dường như đang suy nghĩ gì đó. Phát hiện ra ánh mắt của hắn, Cố Kinh Duy liếc qua chiếc ví mình đang định nhét lại vào túi,hỏi Tiễn Diệp, “Cậu thích à?”
Tiễn Diệp lắc đầu. Thật ra hắn nhớ là Quan Trí cũng từng có một chiếc trông giống hệt như thế. Cậu ta mua nó tại một sạp hàng vỉa hè với giá đồng, ông chủ nói thách là đồng.
Lúc tiến vào cửa hàng thứ tư, Cố Kinh Duy cùng Tiễn Diệp ngồi xuống sô pha, trong tay xách theo túi lớn túi nhỏ. Nhưng thật ra Tiêu Tuấn Phi lại rất có hứng thú với cửa hàng này, chọn hết bộ này đến bộ khác dưới sự hướng dẫn của nhân viên bán hàng.
Tiễn Diệp thoáng quan sát bốn phía một chút, phát hiện ra một bộ quần áo rất quen mắt, đúng rồi … Trong nhà cũng bó một bộ giống hệt như thế, là bộ hắn đoạt lấy từ trên người kẻ khác, xem ra không rẻ chút nào. Đang lúc tự mình suy xét xem có nên gửi trả nó không, Tiễn Diệp quay đầu, vừa vặn đối mặt với đường nhìn của Cố Kinh Duy. Có vẻ như đối phương đang dùng loại ánh ‘thích thú’ đánh giá hắn.
Loại ánh mắt này, tuy Tiễn Diệp không thấyác cảm nhưng cũng chẳng hề ưa thích.
“Có chuyện gì sao?” Hắn hỏi.
“Có thì có. Nhưng mà không muốn hỏi.” Cố kinh Duy cười cười.
Điểm đó Tiễn Diệp rất tán thưởng, hắn biết Cố Kinh Duy muốn hỏi chuyện gì nhưng đồng dạng anh ta cũng biết hắn không muốn trả lời. Vì vậy, chẳng hỏi gì cả là hay nhất bởi vì kết quả đã được định sẵn rồi.
“Bao giờ thì chính thức làm việc?”
“Bây giờ không phải đang làm sao?”
Tiễn Diệp trợn trắng mắt nhìn Cố Kinh Duy một cái. Đối phương cảm thấy dường như mình có thể từ trong ánh mắt Tiễn Diệp tìm thấy một chút gì đó gọi là ‘oán giận’, không tồi chút nào.
“Anh thuê nhân viên hay thuê người đi dạo phố cùng mình đấy?”
Cố Kinh Duy nhìn túi lớn túi nhỏ xung quanh hai người, nói: “Thật ra đàn ông đi dạo phố với nhau cảm giác cũng không tệ lắm!” Lời nói ra còn mang theo chút cảm giác chưa đủ.
Tiễn Diệp bật cười. Sau khi cười xong, hắn khẽ đẩy kính mắt, nhìn Cố Kinh Duy, nói: “Cố Kinh Duy, tôi nói rồi, từ giờ trở đi tôi sẽ làm việc cho anh. Chỉ cần có liên quan đến công việc, anh bảo tôi làm gì tôi sẽ làm tất cả. Anh không cần lo lắng về động cơ của tôi. Anh nói anh giữ lời, tôi cũng như vậy.”
Tiêu Tuấn Phi vào thử quần áo vẫn chưa ra. Cố Kinh Duy không biết có phải Tiễn Diệp cố ý chọn lúc này để nói những câu đó không, chẳng qua …
Y nhìn Tiễn Diệp, vậy mà lại lộ ra biểu tình thoáng thất vọng, nhắm mắt lại nói: “Tiễn Diệp, tôi thật sự không hi vọng rằng cậu lại nói rõ ràng như vậy, ngoại trừ công việc …”
Tiễn Diệp mặt không đổi sắc nhìn anh ta.
Rút lại lời đang muốn nói, Cố Kinh Duy ung dung cười.
“Được rồi! Chúng ta cứ từ từ rồi sẽ đến, còn có thời gian mà.”
“Thế nào? Đẹp trai không? Man không?” Tiêu Tuấn Phi chọn thời điểm thích hợp ra khỏi phòng thử đồ. Ngay cả gương cũng chưa soi đã cố ý chạy ra trước mặt Tiễn Diệp cùng Cố Kinh Duy pose dáng người mẫu.
Man là manly ấy ạ.
Chỉ là chưa kịp nghe thấy lời bính luận hay tán thưởng nào thì câu chào ngọt ngào “Chào mừng quý khách” của cô nhân viên bán hàng đã vang lên. Theo sau đó là giọng nam quen thuộc khiến Tiễn Diệp vô thức quay đầu nhìn về phía cửa.
“Cận, chính là bộ đó! Giống hệt như vậy!”
Hai người vừa từ cửa tiến vào đã đụng phải tầm mắt của bọn hắn. Cửa hàng thoáng đãng sáng sủa, vừa nhìn đã biết, trốn cũng chẳng có chỗ mà trốn.
Đầu tiên Cận Sĩ Triển nhìn thấy Tiễn Diệp, sau đó là Cố Kinh Duy, Tiêu Tuấn Phi tự động bị coi như không thấy, sau đó nhìn hai người một lượt, cuối cùng nhìn chằm chằm vào mặt Tiễn Diệp, Y không có biểu hiện gì quá rõ, chỉ là vùng xung quanh lông mày hơi nhăn lại một chút, với khoảng cách của hai người trong lúc đó thì không thể phát hiện ra được.
Tiễn Diệp liếc nhìn Cận Sĩ Triển một cái, lại nhìn Kỷ Nhược Phi bên cạnh y. Trên mặt cậu ta còn mang theo oán hận, xem ra vẫn nhớ mối thù bị lột sạch. Cũng phải thôi, mới qua hơn mười mấy tiếng mà, mối hận đó vẫn chưa tiêu được. Nhưng mà hắn đã để lại cho cậu ta cái quần lót rồi còn gì!
Gặp lại kẻ thù, giả bộ không thấy. Đó là nguyên tắc của Tiễn Diệp. Vì vậy, hắn quay đầu, đặt hết sự chú ý lên người Tiêu Tuấn Phi. Lúc này, Tiêu Tuấn Phi đã thực sự trở thành ‘người mẫu’, đứng tại chỗ không nhúc nhích, trừng mắt nhìn Cận Sĩ Triển. Người không biết còn tưởng gã có ‘thù giết cha’ với người ta.
Đáng tiếc, đối phương chẳng hề chú ý đến gã.
Cố Kinh Duy nhìn Cận Sĩ Triển một chút, lại liếc nhìn Tiễn Diệp, sau đó đứng lên trước.
“Cận tiên sinh, thật trùng hợp.”
Cận Sĩ Triển thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm gáy Tiễn Diệp trở về, mỉm cười, vươn tay về phía Cố Kinh Duy, “Đúng vậy! Đã lâu không gặp …”
Hai người bắt tay nhau chẳng khác gì tinh anh xã hội.
Lời khách sáo cũng không ngừng thoát ra từ miệng bọn họ, đây gọi là giả dối. Rõ ràng ánh mắt cả hai đều đang nói rằng thật hận không thể ‘ăn tươi nuốt sống’ đối phương.
Tiễn Diệp đột nhiên cảm thấy có đôi khi đối nhân xử thế quả thật rất mệt mỏi. hắn bây giờ đã chẳng còn sức nữa rồi. Vì vậy, hắn đứng lên đưa tay chỉnh sửa cái áo Tiêu Tuấn Phi đang mặc, đem hồn đối phương mang trở về.
“Bộ này không tồi, tôi cũng thử xem sao.”
Hắn vừa nói xong, Tiêu Tuấn Phi sửng sốt, “Anh muốn thử á?”
Gật đầu.
Nhưng mà … Nói về phối hợp, từng chiếc trong bộ quần áo trên người Tiêu Tuấn Phi để riêng ra thì đều rất được, chỉ là khi kết hợp thành một bộ thì thấy thế nào cũng giống như ngưu lang! Gã mặc như thế rất đúng phong cách của gã, thế nhưng Tiễn Diệp … đó rõ ràng không phải phong cách của hắn mà!
Tiễn Diệp hất cằm về phía nhân viên bán hàng bên cạnh, “Giúp tôi lấy một bộ giống hệt như vậy.” Nói xong hắn đi vào phòng thử đồi, vứt lại đám người kia ở phía sau.
Hai phòng thử đồ phía trước đều đã có người, cô nhân viên bán hàng mời Tiễn Diệp vào thử đồ ở gian ít người hơn. Tiễn Diệp nhìn một chút, một góc an tĩnh, không tồi.
Trong phòng thử cồ có một cái ghế, cô nhân viên vẫn chưa mang quần áo đến nên Tiễn Diệp vào trước, ngồi xuống, dựa lưng vào gương, chẳng suy nghĩ gì nữa. Chỉ chốc lát sau, nhân viên đã ôm quần áo vào, từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân đều đặt lên trên ghế chẳng khác gì một tòa núi nhỏ.
“Ngài chậm rãi thử.” Cô khép cửa đi ra ngoài.
Tiễn Diệp đứng tại chỗ một hồi, đưa lưng về phía cửa nhìn đống quần áo kia, thầm nghĩ dù sao cũng không có chuyện gì. Vì vậy hắn cởi khăn quàng cổ ra, rồi cởi áo khoác, vừa lúc treo áo sơ mi lên móc áo trên tường, đang định thử nội y trước thì cửa đột nhiên mở ra.
Phản ứng đầu tiên của Tiễn Diệp chính là “may mà chưa cởi quần”, sau đó mới là ‘cô gái kia sao vào mà không chịu gõ cửa.”. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, trong gương xuất hiện một bóng người cao lớn ở phía cửa, sau đó ‘cạch’ một tiếng, cửa bị khóa lại.
Phòng thử đồ chật chội lập tức chật cứng.
Tiễn Diệp nhíu mày, xoay lại nhìn người kia, hỏi: “Cận Sĩ Triển, anh muốn làm gì?”
Hết