Tiễn Diệp lấy ly nước cùng một ổ bánh mì, lần theo đường cũ trở về chỗ Cố Kinh Duy, vào phòng, thái độ trên mặt so với khi gặp Cố Kinh Duy ban nãy, đã có thêm một tia khác biệt tinh tế.
Cuối hành lang, Tiêu Tuấn Phi đứng dựa vào tường, miệng còn ngậm điếu thuốc đã cháy gần hết, xem ra gã đã đứng ở đây một lúc lâu rồi. Phát hiện có người lại gần, Tiêu Tuấn Phi ngẩng đầu, tàn thuốc theo động tác của gã mà rơi xuống, gã nhìn Tiễn Diệp cùng những thứ trong tay, khẽ cười một chút, hỏi: “Đã suy nghĩ như thế nào rồi?”
Chậm rãi bước đến gần, Tiễn Diệp hơi cuối đầu, “Còn chưa xong.” Thành thật đến mức khiến người ta khó tin.
Tiêu Tuấn Phi nhíu mày suy nghĩ.
“Tôi đã cho anh quá nhiều thời gian…”
“Đối với cậu mà nói có thể là lâu, nhưng đối với tôi, cậu không cảm thấy quá đột ngột sao?” Tiễn Diệp hơi mỉm cười, ngược lại so với biểu tình thường ngày của hắn.
Tiêu Tuấn Phi khong nói gì, nhìn bánh mì trên tay hắn, hỏi: “Cho anh ta sao?”
“Ừ, tôi muốn đi xem lại xem anh ấy thế nào.”
Lời Tiễn Diệp làm biểu tình của Tiêu Tuấn Phi có chút thay đổi, dời ánh mắt, Tiêu Tuấn Phi dựa lại vào tường hút thuốc, vẻ mặt mang một thêm tia phiền muộn, động tác cũng thô lỗ hơn.
Tiễn Diệp vẫn luôn quan sát hành động của gã, hỏi: “Cậu lại lo lắng cái gì?”
Động tác của Tiêu Tuấn Phi khựng một chút, đến khi phản ứng lại thì ngẩng đầu cười cười với Tiễn Diệp:
“Lo lắng anh bỏ rơi tôi.”
Tiễn Diệp cũng cười theo, chẳng qua giọng điệu lại nghiêm túc khác hẳn với nụ cười kia: “Vậy cậu có thể giết tôi.”
Biết hắn chẳng phải đang nói giỡn, Tiêu Tuấn Phi cũng không cười.
“Tiễn Diệp, tuy chưa yêu anh đến mức dở sống dở chết, nhưng nếu phải giết anh, tôi tuyệt đối không xuống tay được.”
Những lời lại thật ra có chút ngoài dự đoán của Tiễn Diệp. Chẳng qua hắn cũng có thể hiểu được. Những kẻ xuất hiện trong cuộc đời hắn, loại cảm thấy hứng thú hoặc thương hại, đồng tình với hắn thì có rất nhiều, thế nhưng chẳng được mấy người là thật lòng yêu hắn.
“Vậy thật sự là…” Tiễn Diệp khẽ nhếch khóe miệng, “Vô cùng cám ơn.”
Tiêu Tuấn Phi hung hăng đem thuốc ném đi.
Lần này Tiễn Diệp gõ cửa. Chẳng qua không đợi người bên trong trả lời, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Trong phòng vẫn rất tối, hương vị mốc meo dường như đã nhạt hơn nhiều, hoặc là do đã trở nên quen thuộc. Tiễn Diệp đóng cửa, đi đến bên giường, Cố Kinh Duy vẫn đang giữ nguyên tư thế như khi hắn rời đi.
Anh ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Tiễn Diệp đem ly nước trong tay đưa tới trước mặt anh ta, hỏi: “Chỉ có bánh mì, được không?”
“Cậu đi lâu như vậy,chỉ tìm được một ổ bánh mì?” hỏi như vậy, Cố Kinh Duy vẫn nhận lấy nước cùng bánh.
Tiễn Diệp không trả lời, ngồi lên ghế, nhìn Cố Kinh Duy đem nước uống một ngụm, bánh mì lại không chạm qua.
“Tôi đã nghĩ cậu sẽ không trở lại.” Uống xong nước, Cố Kinh Duy quay đầu nhìn Tiễn Diệp.
“Tôi bảo rồi, đi lấy thức ăn cho anh, việc đã đáp ứng, tôi sẽ làm được.”
Nhìn Tiễn Diệp, Cố Kinh Duy cong khóe miệng: “Nghe có vẻ là ưu điểm, nhưng cũng là khuyết điểm lớn nhất của cậu. Tiễn Diệp, cậu rất dễ mềm lòng.”
Những lời này, không chỉ có Cố Kinh Duy nói qua. Tiễn Diệp cũng chưa bao giờ phủ nhận, bởi vì không thể nào phủ nhận được.
“Tôi muốn rời đi.” Thật đột nhiên thốt ra một câu.
Cố Kinh Duy cũng không có biểu hiện giật mình, thậm chí còn có vẻ “như trong dự kiến”.
“Vì cái gì?” Anh ta hỏi.
Tiễn Diệp: “Anh biết mà.”
“Vì Cận Sĩ Triển?”
Có chút bất đắc dĩ, dường như mọi người đều nhận định Cận Sĩ Triển là toàn bộ nguyên nhân, mà Tiễn Diệp lại là người trời sinh không biết cách phản bác. Cho nên, hắn im lặng.
Có đôi khi, im lặng chính là thừa nhận.
Cố Kinh Duy nhướng mi, nhìn biểu tình ‘cam chịu’ của Tiễn Diệp.
“Cuối cùng, cậu vẫn chọn anh ta sao?”
Tiễn Diệp chậm rãi ngẩng đầu: “Cố Kinh Duy, đừng khiến tôi nghĩ rằng tôi vĩnh viễn thiếu nhân tình của các anh. Ai tôi cũng không nợ, tất cả mọi việc tôi làm, đều không thương tổn bất kì kẻ nào.”
“Cậu cho rằng một câu có thể cùng tôi phân rõ quan hệ?” Cố Kinh Duy chậm rãi thẳng người, “Cậu nói cậu không làm tổn thương bất kì kẻ nào? Vậy còn tôi?”
“ Anh cố tình đâm đầu đi về phía tảng đá, đến lúc va vào chảy máu chẳng lẽ còn muốn đổ lỗi cho nó sao?” Đánh giá vô tình như vậy lần đầu tiên từ miệng Tiễn Diệp nói ra.
“Ba~” một tiếng, ly thủy tinh trong tay Cố Kinh Duy rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt vỡ tan, tiếng thủy tinh nát vụn như một tín hiệu. Tiễn Diệp không thèm nhắc lại, nước từ trong cốc bắn đầy lên mép quần hắn, ướt đẫm một mảnh.
Sự im lặng bao trùm bốn phía đến đáng sợ, nhân tố phẫn nộ bắt đầu từ từ bùng nổ.
“Tiễn Diệp, cậu thật sự làm tôi thất vọng.” Cố Kinh Duy lạnh lùng nói.
Thất vọng, ngay từ lúc bắt đầu, đã không nên có hi vọng gì, đối với người như hắn … Thở dài một tiếng, Tiễn Diệp đứng dậy.
“Cậu nghĩ mình có thể rời đi như vậy sao?” Cố Kinh Duy hỏi.
“Tôi nhất định phải đi.” Những ngày tiếp theo, hắn muốn vì chính bản thân mình mà sống. Cúi người, Tiễn Diệp nhặt mảnh thủy tinh lớn nhất để sang một bên, sau đó đem từng mảnh, từng mảnh nhỏ khác đặt lên trên.
“Tôi sẽ không để anh chết.” Hắn vừa nhặt vừa nói, không nhìn Cố Kinh Duy, “Tôi sẽ tìm biện pháp để Tiêu Tuấn Phi thả anh, những việc tiếp theo, các anh tự giải quyết… Khụ!” Ngay từ đầu, yết hầu đã phát ngứa, nơi ngực cảm thấy lạ lạ, cảm giác không tốt lắm. Nhẫn nhịn một hồi, Tiễn Diệp khụ một tiếng.
Cố Kinh Duy ngồi trên giường cúi đầu nhìn động tác của hắn, Tiễn Diệp đang quỳ một gối trên mặt đất, làm cho người xem có cảm giác thành tựu. Khẽ cười một cái trong im lặng, Cố Kinh Duy xốc chăn lên.
“Nếu ban đầu cậu nói câu này, có thể tôi sẽ thật cảm động, đáng tiếc… chậm một bước.”
Sợ run một chút, Tiễn Diệp nâng đầu lên, thấy một trận choáng váng, cả thân thể đều ngã về phía trước, hắn vội vàng lấy tay chống xuống mặt đất, lòng bàn tay chạm phải mảnh vỡ thủy tinh, tuy rằng phát đau, nhưng đau đớn cũng làm cho ý thức thoáng rõ ràng hơn.
“Anh… Khụ, khụ!” Không biết vì cái gì, ngực thật khó chịu, ngay cả hô hấp đều bắt đầu trở nên khó khăn hơn, từng hơi từng hơi thở hỗn hển. Tiễn Diệp có chút không dám tin nhìn chằm chằm Cố Kinh Duy vừa bước xuống giường.
Đứng trước mặt hắn, Cố Kinh Duy cởi bỏ đầu đầy băng gạc, một tầng lại một tầng, rất nhanh, đống băng gạc xếp thành một tòa núi nhỏ trên mặt đất, mà trên đầu anh ta, hoàn toàn không có vết thương.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Tôi thật ra đã cho cậu rất nhiều cơ hội…” Anh ta bắt đầu gỡ băng gạc trên tay, Tiễn Diệp càng ho dữ dội. “Thế nhưng cậu đều bỏ qua.”
“Khụ khụ! Khụ khụ khụ ~~~!” Tiễn Diệp ho đến mức không nói nên lời, mùi vị gay mũi phảng phất xung quanh làm cho người ta có cảm giác muốn nôn mửa. Hiện tại hắn đã biết, tại sao mùi nấm mốc trong phòng lại nồng như vậy.
“Có lẽ mềm lòng, là ưu điểm, cũng là khuyết điểm của cậu.” Đem băng gạc trên cánh tay ném xuống, Cố Kinh Duy bắt đầu gỡ lớp băng cuối cùng trên ngực, băng gạc thấm đấm máu nhưng cũng không nhất định là máu của anh ta.
“Anh… khụ khụ!” Một tiếng cuối cùng, Tiễn vừa đưa tay lên che miệng, một cỗ huyết tinh đã từ cổ họng trào ra. “Khụ!” Trên tay nóng lên, bao phủ trên đó là những tơ máu chảy ra từ vết cắt do thủy tinh ban nãy. Tiễn Diệp nhìn máu đỏ trên tay, càng nhiều chính là máu chảy ra từ khóe miệng.
Cố Kinh Duy nhíu mày, cúi đầu nhìn dòng máu vẫn đang rỉ ra từ khóe miệng Tiễn Diệp, thì thào nói: “Không nghĩ tới, cậu đối với thuốc phản ứng lớn như vậy…”
Tiễn Diệp chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng lại trên mặt Cố Kinh Duy. Biểu tình trên mặt anh ta mang theo một chút thương tiếc. Cố Kinh Duy cúi người xuống, cùng Tiễn Diệp đối mặt, giơ tay lau đi vết máu bên miệng Tiễn Diệp. Tiễn Diệp đột nhiên ho một tiếng, máu văng đến trên mặt anh ta.
“Tôi cũng nghĩ sẽ đi đến bước này, nhưng mà tôi không còn lựa chọn nào khác… Mặc kệ có thể đạt được hay không, cũng không thể buông tha cho Cận Sĩ Triển, muốn khiến Cận Sĩ Triển xuất hiện, chỉ còn cách hy sinh cậu. Tôi chờ cơ hội này lâu lắm rồi…”
Thân thể Tiễn Diệp lay động, Cố Kinh Duy vươn tay muốn đỡ lại bị đẩy ra.
“Thì ra, tất cả…. thật sự khụ! Đều là anh… Ah ~”
Tiêu Tuấn Phi phản bội là giả, Cố Kinh Duy muốn lợi dụng hắn…
Cố Kinh Duy hạ mi mắt, nhìn khuôn mặt dần mất đi huyết sắc của Tiễn Diệp. “Thì ra cậu đã sớm biết…”
Thật ra cũng không sớm, Tiễn Diệp vào thời điểm nhìn thấy Tiêu Tuấn Phi cùng Tiểu Kỳ nói chuyện mới có chút nghi ngờ. Chẳng qua dù có hoài nghi, hắn cũng không nghĩ rằng Cố Kinh Duy sẽ ra tay trên người mình.
“Không có sớm… Khụ khụ ~! Như anh tưởng tương. Khụ, khụ khụ ~!” Lời còn chưa nói xong đã bị tiếng ho khan không dứt ngắt quãng. Tiễn Diệp che miệng, thân thể nga về phía sau, ngay vào lúc cả người sắp chạm vào mặt đất , Cố Kinh Duy vươn tay ra kéo hắn vào lòng.
Tiễn Diệp đã không có sức mạnh để giãy dụa.
“Hắn hẳn là đã ở trong nhà này rồi nhỉ?” Cố Kinh Duy hỏi.
“Anh…”
“Cậu thật lâu mới trở về, là ở cùng hắn? Đáng tiếc…” Cố Kinh Duy khẽ lắc đầu.
Tiễn Diệp cảm thấy thanh âm của mình đều bị máu ngăn lại, một chữ cũng không nói ra được.
Hắn sẽ chết sao?
Đỡ lấy vai hắn, Cố Kinh Duy ôm Tiễn Diệp lên, “Yên tâm! Tôi sẽ không để cậu chết.” Cam đoan của anh ta, đối với Tiễn Diệp mà nói thật không có ý nghĩa.
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, thong thả mà do dự.
“Vào đi.”
Cửa bị chậm rãi mở ra, Tiêu Tuấn Phi đi vào, nhìn thấy Tiễn Diệp nằm trong lòng ngực Cố Kinh Duy, bị hình dáng cả người đầy máu của hắn dọa sợ.
“Đại ca, anh ta…” Vừa mở miệng, Tiêu Tuấn Phi đã bị hương vị trong phòng làm nhíu mày.
“Cận Sĩ Triển đã đến đây.” Cố Kinh Duy nói một câu.
“Cái gì?” Tiêu Tuấn Phi ngẩn ra.
Cúi đầu nhìn thoáng qua người trong ngực, Cố Kinh Duy ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía trước, “Phái người tìm cho ra hắn.” Nghĩ nghĩ lại nói, “Trước tiên tìm phòng bếp thử xem.”
Như là động tác giãy dụa cuối cùng của con mồi sắp bị giết, Tiễn Diệp khẽ mở to mắt, lại không thể khống chế ý thức càng lúc càng mơ hồ. Mất máu quá nhiều? Hay là phản ứng của thuốc? Đều không quan trọng, loại cảm giác này rất khó chịu, thâm chí khiến người ta nghĩ rằng thà chết còn dễ chịu hơn một chút. Thế nhưng hắn một khi đã sống đến tận bây giờ, thì sẽ không dễ dàng chết đi như vậy.
Việc hắn đã hứa, hắn sẽ làm được.
Hết