Tác giả có điều muốn nói:
Nếu tôi tính toán sai lầm mọi người cũng đừng trách nha ~ ORZ Nói chung, lần thứ hai xin mọi người hãy cẩn thận với chương này!
Vết thương trên cổ tay cũng không đau, nhưng vào thời điểm nước khử trùng dính vào, Tiễn Diệp lại cảm thấy nhức nhối vô cùng.
Mảnh vải như bị nhuộm thành màu đỏ chậm rãi được cởi ra, miệng vết thương bị vật dụng cùn cắt lung tung còn vương vệt máu, ngay cả thịt gần như cũng hiện ra.
Đương nhiên, những việc này Tiễn Diệp không biết.
Hắn nằm trên giường, giơ tay, hờ hững nhìn chằm chằm trần nhà, dù chiếc còng đã được mở nhưng cũng không có phán ửng gì, vì sớm muộn cũng sẽ bị khóa lại.
Trong không khí là vị thuốc gay mũi, người bên cạnh gần như cung kính mà xem xét miệng vết thương của hắn.
“Đau không?”
Không nhìn. Hoặc là căn bản không nghe thấy, trên trần nhà giống như có gì đó vô cùng hấp dẫn, khiến tất cả sự chú ý của Tiễn Diệp đều tập trung vào đó. Có lẽ, hắn chỉ muốn an tĩnh mà ngẩn ngơ.
“Tiễn Diệp…” Trong giọng điệu lộ ra một chút khẩn cầu, còn có bất đắc dĩ, đã tổn thương một lần rồi, cũng hy vọng là lần duy nhất. Chẳng qua, hiển nhiên không có khả năng.
“Nói gì đi. Cậu không muốn nhìn tôi cũng không sao, nói với tôi một câu, nói cho tôi biết cậu cảm thấy thế nào, trên người còn đau không… Một từ thôi cũng được!”
‘Thỏa hiệp’ cuối cùng rốt cuộc được Tiễn Diệp chú ý.
Chậm rãi di chuyển ánh mắt, Tiễn Diệp nhìn thoáng ra Cố Kinh Duy đang ngồi bên giường. Bốn mắt nhìn nhau, lại có rất nhiều thứ không thể thấy rõ ràng.
Một chữ… phải không?
Tiễn Diệp cười cười, thân thể trải qua ‘tàn sát bừa bãi’ phối hợp với nụ cười nhàn nhạt khiến người ta không thể rời đi ánh mắt.
Cho rằng hắn rốt cuộc đồng ý nói chuyện với mình, Cố Kinh Duy còn chưa kịp vui vẻ một giây, Tiễn Diệp liền hoàn thành tâm nguyện của anh ta, rõ ràng phun ra một chữ…
“Cút”
Còng tay vẫn là bị đeo lại, chẳng qua là đổi bên.
Thương tổn một mặt, lại đổi sang mặt khác, phải chờ cho đến khi hắn trăm tổn ngàn thương mới có thể ngừng sao?
Tiễn Diệp tự hỏi chính mình. Hết lần này đến lần khác, hắn không cho rằng Cố Kinh Duy đang tổn thương hắn, hắn vốn là một kẻ chẳng biết tiết tháo gì, thân thể có thẻ bị thương tổn nghìn lần vạn lần, cuối cũng vẫn lành lại, trừ khi hắn chết đi. Chẳng qua là, hắn không hiểu, người ta nói thích hắn, người ta nói thương hắn, vậy tại sao, đến cuối cùng đều là kết cục như vậy…
Chẳng lẽ, yêu chính là như thế sao?
Còng tay được Cố Kinh Duy đặt bên cạnh gối đầu, như vậy Tiễn Diệp có thể thoải mái một chút, không cần phải giơ tay. Vào lúc Cố Kinh Duy rời đi, đã từng cúi đầu muốn hôn Tiễn Diệp nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng trừng trở lại.
Không cam lòng nhưng cũng không tiến thêm một bước.
Anh ta nói: “Tiễn Diệp, cho tôi chút thời gian, chúng ta có thể chậm rãi bắt đầu…”
Tiễn Diệp thật muốn biết, cái gọi là ‘thời gian’, rốt cuộc kéo dài bao lâu? Thời gian mà hắn đã chờ, chẳng lẽ còn chưa đủ lâu sao?
Rèm cửa bị kéo xuống che khuất toàn bộ ánh sáng, hiện tại ngay cả mấy giờ Tiễn Diệp cũng không biết, càng không có khái niệm đã qua bao lâu. Hắn nhớ, Cận Sĩ Triển còn đang chờ hắn trở về, đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Hiện tại, ai có thể trở về còn chưa biết…
Nhớ tới Cận Sĩ Triển, Tiễn Diệp bỗng nhiên cảm thấy, thời gian hắn bên cạnh người đàn ông kia hẳn mới là đủ lâu. Rõ ràng là hai kẻ không liên quan gì đến nhau, lại tiến triển đến tình trạng này, không thể nói rõ…
Tiễn Diệp lắc đầu, tự nói với mình: Tiễn Diệp, là lỗi của mày, mày đã mềm lòng…
Chính là, hắn chẳng qua đã cô đơn lâu lắm rồi.
Bên tai truyền đến âm thanh vặn cửa, suy nghĩ của Tiễn Diệp bị gián đoạn. Phòng này, vào lúc Cố Kinh Duy đi đã khóa rồi, ngoại trừ anh ta không ai có chìa khóa.
Nhưng lúc cửa mở ra, người đi vào cũng không phải Cố Kinh Duy.
“Anh có khỏe không?”
Là tiếng nói Tiêu Tuấn Phi, những lời này không khơi dậy hứng thú của Tiễn Diệp, ‘lời dạo đầu’ của gã càng làm Tiễn Diệp cảm thấy châm chọc. Một người đàn ông bị một tên đồng giới khác cường bạo, sẽ khỏe sao?
Không nhận được trả lời, Tiễn Diệp thậm chí cũng chưa ngẩng đầu liếc gã một cái, Tiêu Tuấn Phi nhăn mày, chẳng nói gì nữa, bưng đồ ăn đến bên giường, đem khay đặt lên tủ ở đầu giường.
Hương vị thức ăn nóng hổi khiến Tiễn Diệp hơi quay đầu.
Tiêu Tuấn Phi cho rằng hắn không muốn thấy mình. Đứng bên giường, gã nhìn Tiễn Diệp được vây trong chăn, thân thể không xem rõ, nhưng dấu tay trên bờ vai lộ ra bên ngoài, còn có một tay bị còng một tay bọc băng gạc, nghĩ đến những dấu vết này là như thế nào mà có, trong lòng Tiêu Tuấn Phi vô cùng khó chịu.
“Anh ấy là đại ca của tôi, đối xử không tệ, tôi sẽ không phản bội anh ấy.”
Lý do Tiễn Diệp từng nói, hiện tại bị Tiêu Tuấn Phi đón nhận, có loại cảm giác châm chọc sâu xa.
“Tôi không phải muốn giải thích cái gì, tôi chỉ là…” Chỉ là cái gì, lại không nói rõ ràng.
Nhắm mắt lại, Tiễn Diệp không nói một lời.
Sự trầm mặc của hắn khiến Tiêu Tuấn Phi bất an, nhưng cũng không biết làm thế nào.
“Tiễn Diệp, anh không cần…”
Tiễn Diệp như đang ngủ, thân thể theo nhịp hô hấp cao thấp phập phồng, xem ra bất kể Tiêu Tuấn Phi nói gì hắn cũng sẽ không tỉnh.
Thật lâu sau, Tiêu Tuấn Phi vươn tay về phía người trên giường, cuối cùng rút trở lại. Từ trong túi tiền lấy ra một thứ ném lên giường.
“Anh không cần đợi Cận Sĩ Triển nữa, y sẽ không đến đây.”
Tiễn Diệp mở mắt, không hề nhúc nhích.
Trên người hắn, là một chiếc cà-vạt.
“Mọi chuyện cho tới bây giờ, đây chính là kết quả.” Nhìn bóng lưng Tiễn Diệp vẫn bất động, Tiêu Tuấn Phi cảm thấy cảm giác tội lỗi của gã so với lúc ‘giết chóc’ còn nặng hơn, người kia, rõ ràng đã sớm chết lặng.
“Anh, nghỉ ngơi cho tốt. Nếu có thể, ăn chút gì đó. Rất nhanh sẽ thả anh.”
Hắn còn cho rằng, hắn sẽ bị giam ở chỗ này cho đến chết.
Cuối cùng Tiêu Tuấn Phi nhìn Tiễn Diệp thật sâu một cái, khóe miệng mím chặt, có điều gì đó chần chừ trong cổ họng, như là chỉ một chút nữa thôi, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Có vài thứ, gã không thể lựa chọn, chỉ có thể buông tha.
Sai thời điểm, gặp được đúng người, cũng là một loại sai lầm.
Tiếng đóng cửa vang lên, sau đó là âm thanh khóa cửa. Trong phòng một ần nữa hoàn toàn yên tĩnh, mãi cho đến khi ngoại trừ tiếng thở của mình không còn nghe thấy gì khác, Tiễn Diệp mới chậm rãi quay đầu, vươn bàn tay bị băng bó tầng tầng lớp lớp, cầm lấy chiếc cà-vạt kia.
Cà-vạt tơ tằm đen tuyền, quả thật là của Cận Sĩ Triển.
Đầu ngón tay truyền đến cảm xúc ẩm ướt, Tiễn Diệp buông tay, nhìn máu trên đó, màu đỏ rất mới, còn tản ra mùi máu tanh nồng.
Cười cười, hắn biết, là Cận Sĩ Triển.
Ngay cả mùi máu của Cận Sĩ Triển hắn cũng nhớ rõ.
Chậm rãi nhắm mắt lại, cánh tay che đi hai mắt, Tiễn Diệp không khóc, trong lòng tràn ngập cảm giác mờ mịt. Trực giác vốn sắc bén lúc này lại trở nên chậm chạp, chỉ số thông minh thoáng cái biến mất như chưa từng có, muốn suy nghĩ, trong đầu lại trống rỗng.
Quá mệt mỏi, cả người hắn đều là vết thương, không còn tinh thần suy nghĩ điều gì khác.
Cứ như vậy… đi.
Thời gian giao nhau giữa ngày và đêm hẳn đã sớm qua.
Trong phòng trước sau chỉ một màu, mịt mù tăm tối. Thức ăn đã sớm trở nên lạnh như băng, hương thơm cũng mất đi. Cố Kinh Duy không trở lại, không có bất luận người nào trở lại, nơi này dường như đã trở thành một góc bị quên lãng.
Tiễn Diệp một mình yên lặng chờ đợi.
Tiêu Tuấn Phi nói hắn không cần chờ Cận Sĩ Triển nữa, nếu vậy, hắn muốn hỏi, bây giờ bản thân còn có thể chờ ai.
Mọi người đều rời đi, hắn hiện tại, ngay cả đối tượng để chờ đợi cũng không còn.
Mơ màng, Tiễn Diệp muốn ngủ, bởi vì sự an tĩnh khác thường, chỉ có thể ngủ say. Chẳng qua, hắn đã không thể phân biệt rõ liệu có phải mình đang ngủ không, mắt vẫn luôn nhắm, là ngủ phải không?
Có tiếng thứ gì đó bị mở ra, Tiễn Diệp hoài nghi mà nhớ lại tiếng động vừa nghe được, không phải cửa… Như vậy, chỉ còn có thể là…
Mới vừa nghĩ đến đây, cảm giác ai đó đang bên cạnh trở nên rõ rang. Tiễn Diệp lập tức mở mắt, vừa vặn đối diện với đường nhìn của người đang đứng trong bóng tối cách đó không xa.
Trong nhất thời không ai nói gì.
Hai mắt sáng ngời trong bóng đêm, còn có ánh trăng xuyên qua bức màn đang bị gió lay động, Tiễn Diệp hiện tại lại có cảm giác dường như cuối cùng mình cũng chìm vào giấc mộng rồi.
Mặt hắn không biểu cảm cùng với sự ‘thờ ơ’ trên đó khiến cho đối phương bất mãn. Tiễn Diệp nhìn hàm răng của y lộ ra trong bóng đêm, tựa như dã thú muốn săn mồi, càng ngày càng tiến lại gần.
“Đáng chết!” Y mắng, giơ tay nắm lấy tay hắn, chạm đến cổ tay đầy băng gặt lại giảm nhẹ lực nắm, ít nhất, không làm đau Tiễn Diệp.
“Cậu đã nói rằng sẽ trở lại!” Lời nói hỗn loạn không rõ cảm xúc, rất nhiều việc đã xảy ra, những lời này cũng không phải đang oán giận.
Kỳ thật, bọn họ chỉ mới xa nhau vài giờ.
“Anh…” Thật lâu không mở miệng, âm thanh của Tiễn Diệp có chút mất tự nhiên, Cận Sĩ Triển nhíu mi nhìn hắn.
“ Là người hay là quỷ?”
Ách ! Đây là câu hỏi quái gì!
Sự căm giận lúc nãy khi vừa nhìn thấy Tiễn Diệp mới biến mất được một lát rốt cuộc bùng nổ lần nữa, Cận Sĩ Triển cúi đầu hung hăng hôn lên cái miệng sẽ không nói của Tiễn Diệp.
Trách mắng đồng thời cũng là trừng phạt, quá trình cực kỳ kịch liệt.
Tiễn Diệp ngoan ngoãn mà nhận lấy, sau đó đáp lại, cánh tay tự do kia ôm lấy bả vai Cận Sĩ Triển, phảng phất quanh mũi đều là mùi vị của đối phương, còn có mùi máu tươi nhàn nhạt khiến người ta càng thêm hưng phấn.
Hơn mười giây sau, hai người dính sát vào nhau, cảm giác môi mình bị cắn một chút, khóe miệng Tiễn Diệp cong lên, tranh thủ thì giờ nói một câu : « Rất đau… »
Buông môi hắn ra, hơi thở Cận Sĩ Triển hơi hổn hển, trừng Tiễn Diệp.
« Biết đau, thế mới có thể nhớ lâu »
Tiễn Diệp cười cười : « Việc này, anh nghĩ oan cho tôi rồi… »
Hai người nhìn nhau, nhất thời im lặng, chẳng ai nói lời nào, cũng không cảm thấy có gì bất thường.
Rốt cuộc vẫn là Cận Sĩ Triển phản ứng trước, nhìn thoáng quá bộ dáng hiện tại của Tiễn Diệp, thân trên trần trụi, xem chừng phía dưới chăn cũng không mặc gì, trong ánh mắt hiện lên cái gì đó, sau lại bị giấu đi, dời tầm mắt, phát hiện tay Tiễn Diệp còn bị treo ở trên không cùng chiếc còng tay màu bạc.
« Tôi muốn giết… » Nghiến răng nghiến lợi, mới nói được nửa lời liền bị Tiễn Diệp ngăn lại, dùng môi.
Gần như là lấy lòng, lại muốn xác nhận điều gì, một lần lại một lần liếm láp trên môi Cận Sĩ Triển, rất nhanh được đáp lại. Hai người dây dưa cùng một chỗ, không nhớ rõ hay để ý bọn họ hiện đang ở đâu, chỗ nào, có thứ còn quan trọng hơn đang chờ bọn họ.
Vào lúc hai người cùng ngã xuống giường, Cận Sĩ Triển cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Tiễn Diệp đang liếm cổ y, tuy rằng một tay không thể động đậy, nhưng chỉ với một tay kia, Tiễn Diệp cũng có thể cởi quần áo đối phương. Hơn nữa tiếng còng tay ma sát thanh chắn đầu giường trong bóng đêm khiến y có một loại cảm giác hưng phấn. Chẳng qua là, tuy rất hưởng thụ, nhưng hiện tại thời gian và địa điểm không thích hợp.
Dựa vào ‘ý chí’ kinh người, Cận Sĩ Triển định ngồi dậy, “Tiễn Diệp, chúng ta…”
“Hư…” Tiễn Diệp hơi dẩu môi, nâng lên một chân đẩy Cận Sĩ Triển sang bên cạnh, “Đến bên này!”
Hắn đang quyến rũ y!
Cận Sĩ Triển khẳng định trăm phần trăm. Y chưa bao giờ nghĩ Tiễn Diệp thuộc loại hình ‘Càng ngăn càng làm’! Trong hoàn cảnh này chẳng lẽ lại muốn thách thức yêu cầu cao độ sao?
Chờ suy nghĩ xong này nọ, y gần như đã bị Tiễn Diệp đè trên giường.
“Tiễn Diệp!” Không dám phát ra âm thanh quá lớn, giọng nói Cận Sĩ Triển trở nên ẩn nhẫn.
Tiễn Diệp cho y một nụ hôn trấn an nồng nhiệt.
“Anh bị thương sao?” Hắn hỏi.
Cận Sĩ Triển không biết phải trả lời sao mới tốt.
“Không có…” Ôm chặt thân thể Tiễn Diệp, đầu ngẩng lên rất cao, tiện cho động tác hôn môi.
“Cà-vạt…”
“Hửm?”
“Có máu…” một tay của Tiễn Diệp vuốt ve cơ thể dưới thân.
“Ừm… vết thương nhẹ, đó là tôi dùng để ghìm thằng nhóc họ Tiêu kia… Tiễn Diệp?” Cảm giác Tiễn Diệp đang chen vào giữa hai chân y, Cận Sĩ Triển sửng sốt một chút, ngẩng đầu, khuôn mặt của Tiễn Diệp trong bóng đêm như càng thêm hấp dẫn, ánh mắt vô tội giống như không biết bản thân đang làm gì, nhưng Cận Sĩ Triển tuyệt đối biết hắn tiếp theo muốn làm gì.
“Cậu muốn gì chứ?”
Tiễn Diệp thực thành thật, “Tôi muốn làm anh.”
Giọng điệu vô tội cùng biểu cảm mê hoặc, quả thật như một loại ‘tội lỗi’, trước đây Cận Sĩ Triển chưa từng thấy qua. Hơn nữa có loại cảm giác, nếu y từ chối, đó mới chính là ‘tội lỗi’.
Tiễn Diệp cho y ‘kinh hỉ’ nhiều lắm!
“Cậu… Tôi…” kinh ngạc, do dự, khó tin. Lần đầu tiên cảm thấy ‘hết đường chối cãi’.
Nháy mắt, biểu tình của Tiễn Diệp trở nên đau buồn.
“Cận Sĩ Triển, anh biết không?”
Một câu, mọi cảm xúc của Cận Sĩ Triển như đều bị đập tan, y biết Tiễn Diệp đang hỏi gì, hắn cũng biết…
“Anh biết có phải hay không?” Tiễn Diệp kia, lúc nào cũng mang thái độ không quan tâm đến bất kì thứ gì, nhưng hiện tại loại vẻ mặt này khiến người ta cảm thấy dường như không ai quan tâm đến hắn.
Hiện tại, Cận Sĩ Triển biết, loại biểu cảm này của Tiễn Diệp khiến là để cho người ta đau lòng. Dường như đã vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, Tiễn Diệp…
Sau đó, y ôm lấy Tiễn Diệp, là cam chịu hay thoả hiệp, là đồng tình hay là gì khác… Thuận theo suy nghĩ của hắn đi.
Một lần lại một lần, lần đầu tiên nếm thử tình ái như vậy, Cận Sĩ Triển cảm thấy sắp thở không nổi.
Trong thân thể bị lấp đầy, tiếng gầm rú như muốn từ trong ngực phát ra cuối cùng thành thở dốc, không biết thân thể bị bộ phận hay là đồ vật gì tiến vào.
“Cận Sĩ Triển… Cận Sĩ Triển… Cho tôi!” Tiễn Diệp ghé vào bên tai y không ngừng nói.
Cười khổ một tiếng, Cận Sĩ Triển đem chân mở ra lớn hơn, ôm bả vai Tiễn Diệp giúp hắn giữ thăng bằng.
“Không phải… đã cho cậu sao… A!” Đỉnh nhập thật mạnh, khiến tiếng rên rỉ của y nuốt trở về.
“Tiễn Diệp, nhẹ chút…”
Một bàn tay chống tại đầu giường, tại giữa khe hở mông Cận Sĩ Triển ra vào, loại tư thế này gần như không thể dung từ ‘dâm loạn’ để hình dung. Tiễn Diệp cười cười, vươn ra đầu lưỡi liếm liếm đôi môi khô khốc của chính mình.
“Anh trước kia, cũng là đối với tôi như vậy…”
Vừa nói xong, tính khí Cận Sĩ Triển đang ‘không có đất dụng võ’ lập tức run rẩy một chút.
Tiễn Diệp không kiêng nể gì cười ra tiếng, hỗn loạn, biếng nhác, gợi cảm, khiến Cận Sĩ Triển hung hăng ‘thèm nhỏ dãi’ một phen.
“Cậu thật là… muốn chết!” Đây là từ duy nhất mà y có thể đánh giá hắn hiện tại.Tiễn Diệp vui vẻ tiếp thu, còn dung động tác kịch liệt đáp lại. �
“Ách!” Kêu nhỏ một tiếng, Cận Sĩ Triển trừng người phía trên. “Mẹ nó nhẹ chút! Làm chết bây giờ!”
“Yên tâm…” Tiễn Diệp vốn từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ chậm rãi mở ra, ý cười dịu dàng: “Sẽ không chết, tôi luyến tiếc…”
Giờ này khắc này, đây thật là câu khiến người ta hưởng thụ.
Kéo đầu Tiễn Diệp xuống, Cận Sĩ Triển hung hăng hôn một chút. Thịt cùng thịt ma sát, một lần lại một lần kêu tên Tiễn Diệp.
“Tiễn Diệp… Là cậu… Chỉ có cậu, tôi mới cho phép…”
Thật lâu sau, mới ghe Tiễn Diệp thản nhiên đáp lại.
“Tôi biết…”
Chờ thời điểm Cận Sĩ Triển có cảm giác lại, y không biết mình đã ngủ bao lâu. Thân thể tản ra nhiệt độ cao hơn so với bình thường, cổ họng hơi khô, muốn vươn tay sờ người bên cạnh, lại phát hiện cánh tay kia không thể động.
Trước tiên mở ra hai mắt, thứ nhìn thấy chính là khuôn mặt như cười như không của Tiễn Diệp.
“Cậu…” Muốn ngồi dậy, lại phát hiện không thể động đậy, nhìn lại cánh tay, thì ra là bị khoá , chiếc còng vốn trên tay Tiễn Diệp không biết lúc nào lại đổi qua tay y.
Giật mình, Cận Sĩ Triển quay đầu kinh ngạc nhìn Tiễn Diệp, người kia ngồi trên giường, nói với y: “Chào buổi sáng.”
Hết