- Ba con đã hy sinh rồi...
Giọng người phụ nữ nghẹn lại, tưởng chừng như có gì đó chặn ngang cổ bà làm bà khó khăn thốt lên thành lời. Nước mắt cứ thi nhau lăn dài trên má bà, đôi mắt bà đẫm lệ, bà đau đớn nhìn cô con gái ngây thơ không biết gì, cô bé vẫn mở to mắt nhìn bà, nét mặt cô có hơi tái đi
- Mẹ, mẹ đang đùa Yên Nhi phải không? Mẹ nói dối Yên Nhi- Cô bé lùi lại, tuyệt vọng hét lên. Nước mắt bắt đầu rơi trên đôi má phúng phính, nhìn như những " giọt" pha lê trong suốt.
- Yên Nhi, mẹ.....mẹ không muốn lừa con. Mẹ xin lỗi, nhưng đó là sự thật- Người phụ nữ ngập ngừng, giọng gần như đã lạc đi vì khóc, đôi mắt bà đỏ hoe, khuôn mặt trắng bệch, cả người bà như run lên. Bà mệt mỏi bước về phía con gái, và ôm cô bé vào lòng. Cái vẻ oán giận của con làm tim bà như thắt lại. Đau không tả được! Tại sao ông trời lại nghiệt ngã vậy chứ? Con gái bà, nó còn quá nhỏ mà thôi.
- Không, không đúng. Ba ơi!!!!
Tiếng hét của cô bé vang vọng khắp nhà. Giọng nói trong trẻo ấy nghe thật thê lương, chứa chất nỗi đắng cay, xót xa của một cô bé ngây thơ giờ phải chịu mất đi người thương yêu nhất.
Hai mẹ con ôm nhau khóc. Nhưng khóc thì mọi chuyện cũng không thể trở lại như ban đầu. Nước mắt chỉ giúp con người ta xả bớt nỗi đau trong lòng, chứ đâu có làm lành lại mọi vết thương
Chiều hôm đó....
Bầu trời âm u đến lạ. Những đám mây đen kéo đến, giăng kín trời. Gió giận dữ rít lên từng cơn, làm nghiêng ngả mấy thân cây yếu ớt, thổi bay hết mọi thứ. Sấm ì ùng rền vang, bà chớp vung một nhát kiếm loé sáng, rạch ngang bầu trời. Thời tiết thật xấu, như báo hiệu cho một nỗi đau sắp đến
Trong một khu nghĩa trang, cây cỏ xơ xác, mấy ngôi mộ nằm san sát nhau, cỏ dại mọc đầy phần trên, đâu đây vang lên tiếng quạ kêu réo, thật buồn và xót xa! Ở một khu đất là hàng trăm con người đứng đông đúc. Có ba bốn người đang đào một cái hố, cạnh họ là quan tài. Xa xa là một người phụ nữ, nét mặt tái xanh, đôi mắt sưng húp, mặc đồ tang trắng, đang đứng than khóc. Vẻ tiều tuỵ và tiếng khóc của bà làm ai cũng phải xót thương. Ngay bên bà là một cô bé, đôi mắt ngân ngấn nước, mặc một chiếc áo trắng, đứng thơ thẩn nhìn mọi người. Đôi mắt ngây thơ ấy khiến mọi người không khỏi ngậm ngùi, rơi nước mắt. Đằng xa vang lên tiếng kèn đám ma, tiếng nhạc buồn bã.
Thế rồi, chiếc quan tài được hạ xuống hố, Thình lình, người phụ nữ ngồi khuỵu xuống, khóc lóc thảm thương. Cô bé cũng đứng đó, cất tiếng khóc nho nhỏ, khuôn mặt xinh xắn đẫm nước mắt. Mọi người không ai kìm được nước mắt. Vậy là, người đàn ông ấy đã nhẫn tâm bỏ lại người vợ trẻ và đứa con thơ để đi đến một thế giới mới. Nỗi đau của người ở lại, ai hiểu hết đây? Ai cũng xót đau trước sự ra đi của viên cảnh sát tốt bụng, thanh liêm đấy. Không ai kìm được nước mắt của mình
Quan tài cũng đã chôn xong. Người phụ nữ lảo đảo lùi lại, và đột nhiên, bà ngất xỉu. Mọi người xung quanh nháo nhào cả lên. Họ giục nhau đỡ người phụ nữ về. Tất cả tản mác dần đi, ngay cả cô bé cũng bị họ lôi đi. Cô quay lại nhìn ngôi mộ của cha một lần nữa, ánh mắt tràn ngập sự đau khổ, buồn bã. Dù chỉ là một đứa trẻ, còn ham chơi, nghịch ngợm nhưng thực ra suy nghĩ của cô bé, đã sớm trưởng thành hơn những đứa trẻ khác. Cô bé thấu hiểu được nỗi đau mất cha là như thế nào.
Kể từ ngày cha mất, cô bé không còn thoải mái vui chơi nữa, bởi sẽ không còn ai ngày ngày cùng chơi với cô, luôn dạy cô vẽ tranh, động viên cô. Cô bé ôm di ảnh của cha trong lòng, và thút thít khóc. Vừa mới hôm nào, cô cùng cha chơi đùa vui vẻ, vậy mà cha cô đã mãi mãi ra đi.
- Yên Nhi, sao con không ra ăn cơm?
Người phụ nữ bước vào phòng, cố gắng nở nụ cười, nhưng vẫn không che giấu nổi vẻ hốc hác, mệt mỏi và đôi mắt sưng húp của bà. Cũng phải thôi, có người vợ nào lại không đau khi chồng mất chứ. Hơn nữa, bà còn yêu thương, kính trọng chồng vô cùng. Chồng bà vốn làm nghề cảnh sát, ông rất nghiêm minh, công bằng, hễ ai làm việc phạm pháp thì kể cả có chức to đến đâu, ông vẫn không nề hà gì cả, ông thẳng thừng trừng phạt, có lẽ vì vậy mà bà luôn yêu thương, kính trọng ông. Nhưng người thanh liêm thường bị hại, làm cảnh sát thì có bao giờ được bình yên, chính vì thế, ông đã bỏ bà và con gái mà ra đi
Thấy con gái im lặng, bà thở dài, bước đến bên con, bà nhẹ vuốt mái tóc mềm mại của con, dịu dàng nói:
- Yên Nhi ngoan, con mau ra ăn cơm đi
Cô bé ngước đôi mắt long lanh mọng nước lên nhìn bà, đôi môi hồng xinh mím chặt, cô bé thổn thức:
- Mẹ à, tại sao....ba lại bỏ con đi vậy? Có phải con hư nên ba ghét con không?
Cảm xúc dường như vỡ oà. Những giọt nước mắt thi nhau lăn dài trên má, người phụ nữ ôm chầm lấy con, bà nghẹn ngào:
- Không phải đâu, Yên Nhi ngoan mà. Chỉ vì ba con không may, lại bị ông trời bắt đi thôi
- Mẹ....- Cô bé siết chặt áo người phụ nữ
- Được rồi, Yên Nhi ngoan, nếu con không muốn ăn cơm thì thôi, con mau chuẩn bị sách vở đi, mẹ đưa con đi học- Người phụ nữ lau nước mắt, bà đứng dậy, bước ra cửa
Cô bé nhìn theo mẹ, đôi mắt xôn xao, khác lạ
Ở trường tiểu học....
Cô bé ngồi một mình ở xích đu, nét mặt buồn bã. Nếu như mọi khi, cô sẽ rất vui khi được đi học để chơi với các bạn, nhưng giờ cô bé lại thấy không vui chút nào. Cô nhớ cha cô vô cùng. Mỗi sáng, trước khi cô đi học, ông thường thơm vào má cô, và chúc cô học vui vẻ. Càng nghĩ về cha, cô bé càng buồn hơn, cô cụp mắt, ngồi im lặng. Bỗng.....
- Ê con kia!
Một đám trẻ toàn con trai từ đâu tới, vây quanh cô. Cô bé sợ hãi nhìn lên, run rẩy hỏi:
- Các cậu tìm gì mình?
- Con nhỏ hèn mạt, lẽ ra mày không nên học ở đây. Tao nghe bố mẹ tao nói bố mày do ăn hối lộ, nhưng lại đi phản bội nên mới bị giết để bịt đầu mối đúng không? Thế mà bày đặt làm cảnh sát thanh liêm- Đám trẻ trừng mắt nhìn cô bé
Cô bé sững người, rồi lắc đầu:
- Không phải đâu mà. Ba mình, không phải như vậy
- Con nhỏ này!
Một đứa trẻ trong số đó hét lên, rồi bất ngờ đẩy ngã cô bé. Mấy đứa trẻ khác thấy vậy hò reo, rồi ném mấy mẩu rác ở dưới đất vào người cô bé, vừa ném chúng nó vừa cười lớn:
- Ha ha, đáng đời. Bố mày, chỉ là hạng lừa đảo thôi, đồ tham tiền, đi ăn hối lộ. Mày cũng chỉ là con mồ côi cha thôi, không có tư cách học ở đây
- Không, không phải. Đừng mà- Cô bé lấy hai tay đỡ, và khóc lớn. Tại sao, họ lại nói cha cô như vậy chứ? Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Tại sao...? Tại sao....? Chẳng lẽ, mồ côi cha cũng là tội sao?
(P/S: Ai đi ngang để lại cho tác giả cái cmt để tác giả có động lực viết tiếp đi T.T)