Lam Yên chán nản mở sổ sách ra và bật máy tính lên. Cô kiên nhẫn dò tìm trên máy tính, sau đó chép lại vào sổ những vị khách quan trọng của công ty. Sở dĩ cô phải làm vậy vì sắp tới, Gia Vũ phải gặp mặt những vị khách quan trọng, cho nên cậu bắt cô phải liệt kê hết tên của những người đó ra. Có điều là danh sách quá dài, cô cặm cụi chép từ nãy mà vẫn chưa xong.
Lam Yên khẽ thở dài. Cái tên Gia Vũ này trẻ con hơn cô tưởng. Cô biết thừa rằng cậu cố ý làm khó cô, chứ mấy cái việc nhỏ như này, Gia Vũ có thể sai người khác làm. Nhưng biết sao được, hiện giờ cô đang trong vai trò là thư ký riêng của Gia Vũ, nên cô phải tuân theo lệnh của cậu. Hơn nữa, cô cũng không thể làm gì khác, bởi đâu có nơi nào nhận cô vào làm. Cô được vào làm ở đây là rất tốt rồi, nên cô không thể phản đối.
Lam Yên đang mải mê chép danh sách thì bỗng cô nghe thấy tiếng ồn ào. Cô hơi nhíu mi. Có chuyện gì mà mọi người lại ồn ào thế nhỉ? Chẳng lẽ có vị khách nào tới công ty sao? Hay là bác Đình Nhã tới? Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu Lam Yên, càng nghĩ cô càng tò mò, cuối cùng, cô đành tạm thời để tờ danh sách xuống ngăn kéo, rồi đứng dậy, bước ra ngoài.
Vừa ra ngoài, cô đã thấy mọi người đang hối hả trang trí, lau dọn. Có người thì vội vã chỉnh lại trang phục, có người thì chỉnh sửa đầu tóc. Lam Yên thắc mắc vô cùng, cô bèn lại gần, khẽ hỏi một cô nhân viên đứng gần đó:
- Xin lỗi cho tôi hỏi. Có chuyện gì thế ạ?
Cô nhân viên kia quay ra nhìn Lam Yên với ánh mắt ngạc nhiên khiến Lam Yên hơi ngại ngùng. Lam Yên hắng giọng, và quay mặt đi để tránh ánh nhìn săm soi của cô nhân viên kia. Sau khi nhìn Lam Yên chằm chằm, cô nhân viên kia thở hắt ra, rồi thì thầm:
- Việc quan trọng vậy mà cô không biết sao. Hôm nay, công ty chúng ta có một vị khách tới. Hình như anh ta là chủ tịch tập đoàn KW thì phải. Anh ta rất giỏi đấy, mới tuổi thôi mà đã trở thành chủ tịch của tập đoàn lớn vậy rồi. Nghe đồn rằng anh ta là con riêng của Dương lão gia, nhưng Dương lão gia vốn không yêu quý gì anh ta, nên anh ta ra ở riêng luôn. Tập đoàn KW cũng do anh ta tự lập ra đấy. Anh ta thật giỏi quá nhỉ!
- Vậy sao?
Lam Yên sửng sốt nói. Cô thật không ngờ là cái người khách đó lại giỏi đến vậy. Dù còn trẻ mà anh ta đã tự lập được tập đoàn riêng, không chỉ vậy, tập đoàn ấy còn rất phát triển nữa. Tập đoàn KW thỉnh thoảng cô cũng có nghe qua trên tivi. Nó đứng hạng nhất nhì trong giới kinh doanh, ai ai cũng biết đến tập đoàn này. Chỉ có điều cô không nghĩ rằng tập đoàn nhà bác Đình Nhã lại hợp tác với tập đoàn KW. Thường thì những tập đoàn nằm trong hạng top thì luôn cố gắng cạnh tranh nhau chứ nhỉ, bởi vì lòng tham của con người là vô đáy. Ai cũng muốn giàu hơn, mạnh hơn mà.
Lam Yên đang mải suy nghĩ thì bỗng cảm thấy không khí xung quanh trở nên thật yên tĩnh. Cô giật mình, vội quay ra nhìn thì thấy ở cửa, một người đàn ông đang bước vào. Dáng người anh ta cao lớn, hai bờ vai rắn chắc. Chiếc quần tây âu bao lấy đôi chân dài rắn rỏi, chiếc áo sơ mi đen dường như làm tăng thêm sự quyến rũ của anh ta. Tuy nhiên, điều khiến cô chú ý hơn cả là đôi mắt sâu thẳm kia. Nó ẩn chứa một điều rất sâu xa, tưởng như không thể ai chạm đến được. Từng bước chân của anh ta thật chững chạc, mạnh mẽ, khi anh ta bước đến gần hơn, cô mới phát hiện ra, gương mặt của anh ta đầy lạnh lùng. Một gương mặt khiến ai cũng sợ hãi khi nhìn vào. Lam Yên thoáng run lên, cô lùi lại một bước.
Người đàn ông kia bước qua Lam Yên. Lam Yên cảm thấy căng thẳng vô cùng, cô mím chặt môi, cúi mặt xuống. Người đàn ông kia liếc cô ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên rồi rất nhanh lại trở về vẻ lạnh lùng ban đầu. Anh ta tiếp tục bước đi.
- Rất hân hạnh được gặp anh, Dương Hàn Phong. À không, tôi phải gọi là Dương thiếu gia chứ, đúng không?
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Lam Yên cùng tất cả nhân viên ngẩng lên nhìn.
- Ồ, rất hân hạnh...- Người đàn ông tên Dương Hàn Phong nhếch mép, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như thế