Hôm nay đã là thứ , ngày diễn ra buổi dạ hội của Ngọc Oanh.
Vì là một cô tiểu thư cành vàng lá ngọc, nên cứ đến sinh nhật là cô sẽ tổ chức một buổi tiệc hoành tráng, phô trương, đầy rẫy khách mời sang trọng.
Năm nay cũng thế, cô mời hẳn cả nhà tạo mẫu tóc và trang điểm đến cho Hà Trâm, còn gửi thêm một chiếc xe riêng để đưa cô đến buổi tiệc.
Hà Trâm ngồi yên trên chiếc ghế trang điểm, để mặc cho các chị nhân viên loay hoay với mái tóc và khuôn mặt của cô.
Sau một lúc, cô mặc vào người chiếc váy đã được Hoàng Trí mua tặng hôm trước, tóc được uốn xoăn nhẹ rồi búi lên, trên đầu được tô điểm thêm chiếc cài đính những hạt đá trắng sáng long lanh, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng nhưng rất sang trọng, ra dáng tiểu thư.
Mang cho mình đôi giày cao gót rồi cô từ từ bước lên xe, lộng lẫy y hệt nàng Lọ Lem đến buổi khiêu vũ trong cung điện vậy.
- ---------
Sau phút, xe đến nơi.
Cô được chú tài xế tận tình mở cửa xe cho, rồi cô chậm rãi bước vào bữa tiệc.
Sân nhà Ngọc Oanh rộng đến nỗi có thể làm cả một cái sân khấu biểu diễn nhạc ở đó, đèn led được treo khắp xung quanh sân trông vô cùng rực rỡ, khách mời đông đúc, ai nấy nhìn sơ cũng có thể nhận ra là người có địa vị, tiểu thư công tử con nhà giàu.
Cô đang bị choáng ngợp trước buổi dạ hội được tổ chức đầy lộng lẫy và xa hoa trong năm nay.
Đang đứng tiếp khách, Ngọc Oanh thấy Hà Trâm từ đằng xa nên đã vội chạy lại để dẫn cô về bàn ngồi.
Hoàng Trí và Hima cũng đã có mặt ở đây.
Thấy cô xuất hiện không thua kém gì các cô tiểu thư, Hima mặt đầy kinh ngạc, miệng há hốc "Wow" một cái, mắt không rời khỏi cô.
Hoàng Trí ngồi ghế đối diện cũng tấm tắc khen
- Nay cậu đẹp thật đó!
Được khen nên cô cũng vui vẻ mà cười tươi, thấy Hima vẫn cứng đờ mặt nhìn mình nên Hà Trâm giơ tay lên phẩy phẩy trước mặt cậu
- Đừng nhìn nữa, mình ngại lắm.
Hôm nay cậu mặc vest nhìn cũng trưởng thành lắm á!
Hima mặt đỏ bừng đầy xấu hổ cúi mặt cười nhè nhẹ.
Sau đó cậu nhận ra rằng phần lưng của chiếc váy này có chút "thiếu vải", không chần chừ cậu cởi ngay áo vest ngoài ra khoác lên vai cho cô
- Đẹp thật nhưng ăn mặc vậy sẽ làm cậu bị trúng gió đấy! Hahahaa
Nghe xong lời này cô cũng chỉ biết cười ngại, lúc này anh MC cũng đã mở lời bắt đầu buổi tiệc của đêm nay.
Ngọc Oanh lên sân khấu cũng phát biểu đôi lời cảm ơn khách mời rồi cắt bánh kem.
Sau đó là diễn ra phần chính của buổi tiệc, Dạ Hội!
Hima chỉnh đốn áo quần đứng lên giơ bàn tay ra định mời Hà Trâm ra nhảy cùng mình, thì Ngọc Oanh đã chạy vội lại đặt tay mình lên tay cậu rồi nắm lấy kéo cậu ra khu vực khiêu vũ.
Nhạc du dương nổi lên, khách mời ai ai cũng đã có bạn cặp của mình.
Hà Trâm đứng lắc lư theo điệu nhạc, trên tay cầm ly rượu vang đỏ nhắm mắt tận hưởng.
- Cô muốn ra nhảy với tôi không, thưa tiểu thư Hà Trâm?
Mở mắt nhìn thì thấy Hoàng Trí đang giơ một tay ra rồi cúi gập người rất lịch thiệp chờ câu trả lời từ cô.
Trông dáng vẻ lúc này của cậu rất dễ thương, với cả bầu không khí đang vui vẻ nên cô vừa đặt tay lên vừa cười tít cả mắt nói "Tất nhiên là được rồi".
Cả hai nắm tay nhau bước về phía trung tâm sân khấu rồi phiêu theo điệu nhạc.
Một lúc sau, cả Hà Trâm và Hima đều mệt lả người nên về bàn ăn ngồi nghỉ.
Còn Hoàng Trí thì đang lượn lờ đâu đó ở bàn buffet.
Hima mở lời trước với cô.
đam mỹ hài
- Tan tiệc mình chở cậu về nhé? Lần này đảm bảo an toàn.
Cô cười khúc khích trước câu đùa của Hima về lần tai nạn trước nhưng cô vẫn vui vẻ gật đầu đồng ý.
- Nhưng mà cậu thấy Ngọc Oanh đâu không? Nãy giờ có vẻ cậu ấy chưa ăn gì cả.
Hà Trâm đảo mắt nhìn hết khách mời có trong sân nhưng mãi không thấy cô bạn ở đâu, bèn lo lắng hỏi Hima nhưng cậu cũng lắc đầu không biết.
Trong lúc đó, ở sân sau của căn biệt thự có đôi tình nhân đang ôm ấp, trao cho nhau nụ hôn sâu đầy mãnh liệt
- Dừng lại thôi, lỡ có ai thấy chúng ta là tiêu đó!
Ngọc Oanh cất tiếng thều thào, mắt nhìn quanh kiểm tra.
Lúc này anh người yêu cô cau mày đáp
- Em yêu thằng Khánh Huy đó thật à? Nó có gì hơn anh chứ?
- Không đâu anh yêu, em chỉ là tán tỉnh vui đùa với nó thôi.
Em vẫn rất yêu anh mà.
Nói với ánh mắt trìu mến, Ngọc Oanh giơ bàn tay lên, lướt từng ngón tay nhẹ nhàng khắp mặt người đàn ông này để vỗ về.
Sau đó cô cho gọi một người phục vụ lại gần, bỏ vào ly nước cam một viên thuốc ngủ rồi nhắn nhủ anh ta mang đến cho Hima uống, chờ cậu ấy bắt đầu có dấu hiệu mất tỉnh táo thì đem cậu lên phòng ngủ của cô...!
- ---------
Trời đã tối sầm, bữa tiệc cũng vừa kết thúc.
Hoàng Trí ngỏ ý muốn đưa Hà Trâm về nhà nhưng cô nhất quyết từ chối vì đang đợi một người khác, hiểu ra ý ngầm của cô nên cậu bực tức lên chiếc xe oto ra lệnh tài xế chạy đi, không ngoảnh mặt lại nhìn dù một chút.
Hà Trâm đứng trước cổng nhà chờ đợi Hima trong mòn mỏi, nhưng mãi vẫn không thấy cậu đâu, khách mời cũng đã về gần hết.
Lo lắng cô lấy điện thoại gọi cho cậu nhưng không liên lạc được, bèn lại gần hỏi Ngọc Oanh
- Mày có thấy Hima đâu không? Lúc nãy hai người có khiêu vũ cùng nhau mà
- Khiêu vũ xong thì tụi tao không gặp nhau nữa nên tao cũng không rõ.
Chắc cậu ấy về trước rồi, mày về đi đừng chờ!
- Nhưng lúc nãy Hima đã nói là...!
Cô ảm đạm không thốt nên lời, cô không tin là Hima đã thất hứa với mình nên vẫn đứng trước cổng chờ cậu, vì không liên lạc được nên cô sợ rằng nếu cô về thì khi cậu tới sẽ không thấy cô đâu...!
Đã một tiếng trôi qua, khách đã về hết, trong sân chỉ còn những người phục vụ đang dọn dẹp, Hà Trâm thất thần ngồi sụp xuống, mắt vẫn không ngừng tìm kiếm bóng hình quen thuộc, lòng tin của cô dường như đang mất đi, sự kiên nhẫn cũng không còn nữa, cô gục mặt xuống, nước mắt rơi lã chã.
Lúc này có chiếc xe chạy đến dừng trước mặt cô.
- Đừng khóc nữa! Về thôi.
Là Hoàng Trí, cậu có linh cảm không an tâm nên đã yêu cầu tài xế quay xe lại đứng ở góc phía xa nhìn cô một lúc lâu.
Thấy cô bắt đầu bật khóc, cậu không chịu được nên đã chạy tới, nắm lấy tay cô dìu lên xe.
- Cậu bị ngốc à? Tên đó không tới thì phải tự biết bắt xe về chứ!
Hoàng Trí nhăn mặt trách móc, nhưng cô chỉ im lặng, ngả đầu ra lưng ghế, mắt ươn ướt nhìn ra ngoài cửa sổ xe nói một câu
- Đừng nói nữa...!Chỉ đi về thôi!.