- À phải rồi, vừa qua làm ở công ty gặp nhiều chuyện như vậy, nên chú muốn bồi thường cho cháu một chút
- Dạ? Bồi thường chuyện gì ạ? Cháu không sao mà…
- Cháu cứ nhận nhé, đừng từ chối.
Chú đã sắp xếp một chuyến du lịch cho mấy đứa rồi
Hà Trâm vô cùng bất ngờ trước “món quà bồi thường” của chủ tịch, nhưng hình như cô vừa nghe được một điều gì đó rất khó hiểu
- “Mấy đứa” là sao ạ?
- Chú đã bàn bạc với Hoàng Trí trước đó, sợ cháu đi chơi sẽ buồn nên chú nói nó mời thêm bạn bè của cháu nữa.
Cô kinh ngạc đến nỗi chẳng thốt nổi lời nào, chủ tịch sắp có cuộc họp nên chỉ nói thêm rằng Hoàng Trí sẽ nói cho cô nghe hết về lịch trình, sau đó ông rời đi.
Chống nạng đi về, xuống đến sảnh chính thì cô nghe ai đó gọi mình nên quay lại nhìn
- Chị Huệ Ân?
- Hà Trâm, em có thời gian không? Mình nói chuyện chút
Dù sao cũng không bận bịu gì nên cả hai đi vào khu vực ghế chờ.
Ngồi ấp úng mãi Huệ Ân mới sụt sịt mũi rồi nói
- Chị xin lỗi em, tất cả chỉ vì chị tham lam, ghen tị nên… Ban đầu chị không nghĩ sự việc nó sẽ đi xa như vậy
Nói đến đây Huệ Ân bắt đầu bật khóc, làm Hà Trâm ngồi phía đối diện cũng bối rối chồm người tới vỗ vai an ủi
- Em không sao rồi, em cũng không trách chị đâu mà
- Khi nghe tin em gặp tai nạn, thật sự chị sợ với thấy hối hận lắm, xin lỗi em rất nhiều…
Hà Trâm đi sang ngồi ghế bên cạnh rồi choàng tay ôm cô, Huệ Ân cứ mải miết khóc trong vòng tay của Hà Trâm như một đứa trẻ vậy
Đến chiều tối hôm đó, Hoàng Trí gọi điện cho Hà Trâm thông báo về chuyến du lịch.
Cậu nói rằng chuyến đi sẽ kéo dài ngày đêm ở một bãi biển, cậu đã gửi lời mời cho tất cả bạn bè thân thiết của cô nhưng chỉ có Ánh Hân và Bảo My là từ chối vì bận việc riêng.
Nên chuyến du lịch này sẽ chỉ có bốn người gồm Hà Trâm và Hoàng Trí, Ngọc Oanh và Khánh Huy.
Hiện tại chân cô vẫn chưa lành hẳn nên sẽ dời lại vào một tháng sau.
- ---------
Một tháng sau
Tầm giờ sáng, tất cả mọi người đều có mặt đông đủ ở sân bay để di chuyển đến điểm du lịch.
Chẳng mấy chốc đã đến nơi, họ được xe riêng của resort tận tình đón tiếp trước cổng sân bay.
Sắp xếp hành lý riêng vào phòng xong cả bốn người bắt đầu đi ăn uống và tham quan những địa điểm hút khách du lịch nhất.
Đi chơi cả ngày nên ai ai cũng mệt mỏi, quyết định buổi tối sẽ chỉ nghỉ ngơi và hoạt động tự do.
Hà Trâm đang thư giãn trong phòng thì Hoàng Trí gõ cửa nói rằng muốn cô đi cùng cậu đến một nơi.
Thay đồ chỉnh tề, lịch sự rồi cả hai ngồi lên chiếc xe sang trọng trước sảnh đi đến một nhà hàng Ý.
Vừa bước vào nhân viên đã ngay lập tức hướng dẫn họ đến phòng VIP, càng bất ngờ hơn nữa là phía bên trong có ngài chủ tịch và phu nhân đã ngồi chờ sẵn.
- Nhìn thấy cháu khoẻ lại cô cũng thấy mừng
- Chân cháu ổn rồi chứ?
- Dạ cháu hồi phục hoàn toàn rồi ạ.
Bữa ăn bắt đầu với một không gian vô cùng ấm cúng và riêng tư, món ăn thì được bày trí cực kỳ đẹp mắt.
Không khí cũng rất vui vẻ, chợt phu nhân nhìn Hà Trâm cười hạnh phúc nói
- Con dâu tương lai làm ta hết sức ưng ý, cháu có muốn kết hôn sớm không?
- Dạ? Con dâu ạ?
Cô ngượng ngùng, bối rối quay sang nhìn Hoàng Trí.
Nhưng cậu chỉ âm thầm cúi đầu cười, chẳng quan tâm đến ánh mắt đang cầu khẩn của cô
- Dạ, thật ra thì cháu với Hoàng Trí không phải là...!
- Mẹ à, đừng nói chuyện đó.
Tụi con vẫn còn trẻ mà
Hà Trâm chưa nói hết câu giải thích thì cậu đã lên tiếng.
Cái sự hiểu lầm này ngày càng lúc khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Đến cuối bữa ăn, phu nhân và chủ tịch xin phép về trước vì không muốn ảnh hưởng đến kì nghỉ của mọi người, lúc đi trên hành lang của nhà hàng, Hà Trâm thỏ thẻ với cậu
- Này, chúng ta không nên để người lớn hiểu lầm như vậy
- Thế thì nên biến nó thành sự thật
- Gì chứ?
- Cậu chưa từng nghĩ tại sao mình luôn học cùng trường với cậu à?
Hoàng Trí đột nhiên ép sát mặt vào cô, làm cô lúng túng đến nỗi ấp úng, bập bẹ từng chữ
- Trùng...hợp....!
- Hừ...!Đơn giản vậy thôi sao? Là vì mình..
- Nhìn kìa! Bầu trời đêm nhiều sao quá, đi dạo trên biển không?
Không phải vô tình, mà là cố tình cắt ngang lời cậu, Hà Trâm không muốn nghe cậu thốt ra câu nói đó.
Thật là éo le, cô muốn nghe nó từ nhiều năm trước chứ không phải bây giờ.
Cả hai bắt xe về đến resort rồi đi bộ sang bãi biển, cứ im lặng hóng gió trời, đi dạo như thế, không ai nói với ai câu gì.
Được một lúc lâu thì Hoàng Trí cất giọng nói, có thể cảm nhận rõ sự luyến tiếc trong cậu
- Mình...sắp phải đi du học rồi
- Hả? Sao lại gấp như thế?
Hà Trâm nửa bất ngờ nửa vui mừng cho cậu, du học sẽ là một bước tiến tốt để học thêm nhiều kiến thức cho tương lai
- Ba mình đã âm thầm chuẩn bị hồ sơ từ lâu, và đó cũng là điều kiện ba đặt ra cho mình để nhận cậu vào công ty làm việc
- Thế...khi nào cậu đi?
- Tuần sau.
Ba muốn mình học thêm về cách quản lý, điều hành công ty nên là...!
- Ừm, đi mạnh khoẻ.
Hôm đó mình chắc chắn sẽ ra sân bay tiễn cậu
Hoàng Trí chìa ngón tay út ra nói "Hứa nha?", Hà Trâm liền gật đầu chắc nịch rồi ngoắc tay hứa với cậu..