Tối nay Hoàng Trí sẽ chính thức lên máy bay sang Paris để bắt đầu hành trình mới của mình.
Hà Trâm cũng đang chỉnh sửa quần áo trước gương để chuẩn bị đi taxi đến sân bay tiễn cậu như đã hứa.
Ting ting
Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên, chẳng hiểu sao nhưng cô lại cảm nhận được sự gấp rút của cuộc gọi này
- Alo Ngọc Oanh?
- Chuyện gấp lắm, đừng nói gì cả mà hãy nghe tao.
Khánh Huy sắp gặp nguy rồi, mày gọi xe cứu thương rồi chạy đến căn nhà bị sập trên đường H đi, mau lên! Không là cậu ấy chết mất!
- Khoan, chuyện gì v...!
- Nhanh lên, đừng nói gì nữa, tao sẽ giải thích sau!
Dù chẳng hiểu chuyện gì nhưng nghe giọng Ngọc Oanh vô cùng hoảng loạn như thế nên Hà Trâm cũng gấp rút làm theo rồi bắt taxi chạy đến đó.
Một điều may mắn là khi xem chiếc video hắn gửi, Ngọc Oanh đã nhanh chóng nhận ra đó là nơi mà hắn và đồng bọn thường tụ tập nên cô nhanh chóng nhờ người ứng cứu.
Mất một lúc sau, Hà Trâm đến nơi trước và ngay lập tức chạy vào bên trong, khung cảnh vô cùng hoang tàn và bụi bặm, chẳng có một bóng người.
Cứ chạy mãi như thế vào đến cuối căn nhà, cô nhìn thấy Khánh Huy máu me chảy đầy người và dưới sàn xi măng.
Cậu đã hôn mê, nằm bất động trên sàn nhà lạnh lẽo, cô vội vã chạy lại cất giọng run run gọi nhưng chỉ nghe thấy những tiếng thều thào không rõ của cậu.
Vừa kịp lúc xe cứu thương đến nơi, Hà Trâm chạy ra ngoài cửa hối thúc các y bác sĩ sơ cứu cho cậu.
Ting ting
Ting ting
Ting ting
- ---------
Hà Trâm ngồi trên hàng ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu, tay chân cô vẫn chưa hết run bần bật vì lo sợ.
Một lúc sau, Ngọc Oanh cũng chạy đến với vài người vệ sĩ phía sau để canh chừng cô tiểu thư.
Đúng lúc bác sĩ cũng bước ra thông báo tình trạng
- Chịu tác động mạnh nên xương của bệnh nhân bị nứt, gãy ở nhiều nơi, cần phải băng bó trong thời gian dài và tịnh dưỡng ở bệnh viện.
Và cả phổi của cậu ấy cũng bị dập, tuy nhiên thật đáng mừng là mức độ không quá nghiêm trọng, không hề gây ảnh hưởng tới tính mạng.
Cả hai cô nàng thở phào nhẹ nhõm, ngồi gục xuống ghế chờ.
Ngọc Oanh cũng nhận được tin từ cảnh sát là đã bắt được nhóm người bạo hành thể xác và sẽ có hình phạt thích đáng cho họ.
Đây cũng là dấu chấm hết cho cô và tên người yêu côn đồ kia
Vừa thở phào thoải mái được một chút, Hà Trâm sực nhớ ra chuyến bay của Hoàng Trí.
Cô vội vã mở điện thoại ra định gọi cho cậu thì nhận được rất nhiều tin nhắn
- Cậu đến chưa? phút nữa mình bay rồi
- Con heo này lại chơi trò cao su rồi à?
- Có chuyện gì sao? Mình còn phút nữa
- Không đến thật à? Cậu đã hứa rồi mà...!
- Tới giờ rồi, ừ thì...!Dù không ở bên cạnh nhưng mình vẫn sẽ là thiên thần hộ mệnh cho cậu đấy nhé! Mình thích cậu.
Tạm biệt...!
Khoé mắt Hà Trâm ươn ướt, cô mỉm cười nhẹ nhàng xen lẫn chút áy náy, lẩm bẩm "Xin lỗi cậu, mình thất hứa..."
- ---------
Vài ngày trôi qua, Khánh Huy đã tỉnh lại.
Vì cậu sống trong thành phố một mình nên không ai chăm sóc và nương tựa, nên Hà Trâm và Ngọc Oanh luân phiên nhau để tới thăm nom cậu
- Cảm ơn
Ngọc Oanh vui vẻ cắm hoa tươi vào bình thì bất giác ngạc nhiên vì Khánh Huy mở lời trước với cô, cô cũng thản nhiên đáp lại
- Chuyện gì chứ?
- Tiền viện phí
Ngọc Oanh bật cười khúc khích nhìn cậu, đặt bình hoa lên bàn nhỏ cạnh giường bệnh rồi nói
- Tôi chỉ trả món nợ thôi.
Cố mà đối xử tốt với Sun
Vừa dứt lời, Hà Trâm đã hớn hở mở cửa bước vào, trên tay cầm rất nhiều túi đồ ăn đặt lên bàn, mọi người ai nấy cũng vui vẻ ăn uống, rộn ràng cả phòng bệnh.
Vì có việc riêng nên Ngọc Oanh ra về trước, đi ra đến sân của bệnh viện thì cô thấy trên hàng ghế đá có một người phụ nữ trung niên mặc đồ bệnh nhân đang ho khù khụ, mặt mũi tái xanh, lo lắng nên cô đến hỏi thăm
- Bác có sao không ạ? Hay để cháu gọi bác sĩ?
- khụ..khụ Được rồi, cảm ơn cháu.
Bác hơi choáng tí thôi
Cảm thấy không yên tâm nên cô lấy trong túi xách ra chai dầu xanh rồi thoa lên thái dương, tay xoa xoa cho người phụ nữ này.
Sau một lúc, thấy sắc mặt có vẻ hồng hào hơn nên cô vui vẻ chào tạm biệt rồi đi về, trong lòng vẫn khó chịu, hoài nghi mà suy nghĩ "Người nhà đâu sao lại để người bệnh một mình ở đấy chứ?"
Vừa suy nghĩ vừa đi chầm chậm ra cổng, đột nhiên gót giày cao gót của cô bị gãy làm cô chuếnh choáng ngã chúi người về phía trước.
Vừa may có cánh tay săn chắc giữ cô lại, nhanh chóng cô ngẩng mặt nhìn
- Cảm ơn..
Ánh mắt của người này hoàn toàn không thân thiện một tí nào, anh ta đăm chiêu nhìn xuống đôi giày của cô rồi cúi người bất chợt cởi nó ra
- Nè, anh làm cái gì vậy?
- Bệnh viện hay sàn diễn mà mang giày cao gót? Thật là ồn ào! Có mang thì mua đôi đắt tiền mà mang, gãy gót thế này chắc hàng dỏm
Giọng nói vô cùng lạnh lùng, nhưng chẳng hiểu sao lại hút hồn đến vậy, còn lời nói thì chua ngoa.
Nói xong anh dùng tay bẻ đứt luôn chiếc gót giày rồi vứt xuống đất, ngoảnh mặt đi thẳng.
Ngọc Oanh tức tối trong lòng, lớn tiếng la hét
- Anh có biết đôi giày này có giá hơn triệu đồng không? Cái tên điên này là ai vậy chứ, đúng là tức chết mà.