Sáng sớm tại công ty
Thư kí Trang đứng trong phòng làm việc của Thiên Sơn
“ Đừng gấp, nói từ từ thôi, phiên dịch tiếng Pháp đâu”Thiên Sơn Ra hiệu cho thư kí Trang khiêng cái ghế đến bên cạnh của mình ngồi
“Cô ấy xin nghỉ cưới rồi bây giờ đang hưởng tuần trăng mật ở Luân Đôn tôi đã cố gắng liên lạc với cô ấy nhưng vô ích”
Thiên Sơn trầm ngâm bởi vì công ty trước đó rất ít lui tới hợp tác nghiệp vụ với bên Pháp, nên công ty chỉ có duy nhất phiên dịch tiếng Pháp
Như Ý từ ngoài cửa bước vào nghe được toàn bô câu chuyện “ Tổng giám đốc có thể để tôi xem bản Fax đó không?
“Hử “ Tống Thiên Sơn có tí bất ngờ “Cô biết tiếng Pháp sao?”
Như Ý liếc mắt nhìn anh khinh bỉ nói” Anh nghĩ sao, tôi từng du học ở nơi đó năm nhửng câu không nên biết sớm đều đã biết hết rồi, Couillon”
“Cô nói gì, cou...illon từ đó có nghĩa như thế nào?” Thiên Sơn khó hiểu nhìn cô, ra là vậy năm qua thì ra là cô ở bên đó thảo nào anh lại không tìm thấy
Như Ý mỉm cười nhìn anh “ Không có gì, chỉ khen anh thôi”
Khen sao? Couillon
“Thật chứ quá tốt rồi “ không đợi Thiên Sơn lên tiếng thư kí Trang mừng rỡ bật khỏi ghế chạy tới bên cạnh nhét bản Fax đó vào tay cô rồi giục cô”Làm ơn làm ơn dịch dùm tôi bản Fax này đi lúc nữa là phải trả lời cho công ty bên đó rồi” Như Ý dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Thiên Sơn, thấy anh gật đầu mới nhận lấy bản Fax
Như Ý nhíu mày “ Người này thật khoa trương..” Cô vừa nhìn liền khẽ hô
“ Sao?” Thư kí Trang lanh lẹ hỏi
“Ông ấy toàn dùng chữ kiểu, phải luyện tập rất lâu mới viết đẹp được” Như Ý giải thích đúng chủ tịch của tập đoàn lớn có khác ngay cả chi tiết nhỏ này mà ông ta cũng cầu toàn như vậy
Như Ý bắt đầu chăm chú vào bản Fax rồi dịch ra giấy
“Xong rồi” Trương Như Ý đem nội dung vừa dịch viết ra giấy đưa cho Tống Thiên Sơn.
Anh cầm lấy tờ giấy nhìn sơ ua”Tờ Fax dài vậy mà chỉ dịch ra nhiêu đây thôi sao?“. Như Ý miễn cưỡng gật đầu.
“Tốt rồi, tốt rồi, tổng giám đốc tôi lập tức đi gặp phó tổng tiếp tục tiến hành dự án như đã định” Thư kí Trang vui mừng nhìn Thiên Sơn. Thật ra thư kí Trang rất tốt, chỉ là lúc chưa gặp mặt Như Ý cô tưởng rằng Như Ý là tình nhân của tổng giám đốc không có thực lực chỉ giỏi việc lên giường bây giờ mới biết bản thân suy nghĩ sai nên liền trở về bản chất thật của mình.
Thư kí Trang đi rồi chỉ còn lại Như Ý và Thiên Sơn ở trong phòng. Bầu không khí bắt đầu trở nên nặng nề thình lình Thiên Sơn lên tiếng “Hôm nay tôi có lịch trình gì?“.
Như Ý chăm chú nhìn vào quyển sách lật từng trang ra xem” Trưa nay h anh có cuộc hẹn với công ti Cimon bàn về chuyện hợp tác về khu đất kinh doanh ở phía Tây còn chiều khoảng h công ti có cuộc họp về việc đấu thầu sắp tới, h thì hẹn ăn cơm với giám đốc Từ!“.
“Tôi biết rồi!”
Anh đan bàn tay lại với nhau đặt ở trên bàn lưng dựa hờ hững vào ghế “Đúng rồi ngày nữa công ti sẽ tổ chức buổi tiệc dành cho các doanh nhân nổi tiếng hôm đó cô củng phải có mặt?”
Cô khó chịu nhưng thoáng cái cô vẫn giữ được bình tĩnh “Những buổi tiệc quan trọng như vậy nhân viên quèn như tôi cần gì phải tham gia!”
“Là ba cô yêu cầu cô nhất định phải đi”
“Ba tôi”
“Đúng vậy”
“Tôi biết rồi” im lặng một lát cô xin phép về phòng của mình.
Đôi mắt như chim ưng Thiên Sơn nhìn xoáy vào bóng lưng Như Ý cho đến khi cô đóng cửa lại, cô làm anh nhớ cô yêu cô, từng cử chỉ ánh mắt lời nói hay thái độ nó cứ hiện hữu trong trí óc của anh muốn quên củng không thể nào quên được muốn chạm vào nhưng lại càong khó khăn hơn.
“Cốc..cốc...cốc”
Thiên ngồi ngay ngắn thu lại mớ suy nghì hỗn loan của mình “Vào đi“.
Người bước vào là Cảnh Tuấn anh bước đến đối diện bàn làm việc của Thiên Sơn tự nhiên ngồi xuống
“Tao nghe nói em gái tao làm trợ lí cho mày sao rồi nó làm tốt chứ?”
Thiên Sơn mỉm cười hòa hoảng nói” Khá tốt, năng lực khiến tao bất ngờ, so với trước kia đúng là trời vực “
Cảnh Tuấn trầm mặt suy tư” Mày có cảm thấy nó thay đõi không?”
Thiên Sơn chăm chú nhìn Cảnh Tuấn trả lời chắc nịch” Có, hình như đã trở thành con người hoàn toàn xa lạ, khiến cho tao không nắm bắt được, mày biết không hôm qua tao còn bắt gặp cô ấy cùng bạn mình ở hộp đêm!“.
“Nó... năm trước ngay vào ngày đính hôn với mày, gặp tai nạn khiến cho nó hoàn toàn mất sạch tất cả kí ức, đến cả tao mà nó cũng không nhận ra mà!” Giọng nói Cảnh Tuấn run run đượm buồn
“Sao?” Thiên Sơn hoan toàn ngạc nhiên khuôn mặt căng cứng thấy rõ những nét gân xanh
Cảnh Tuấn không nói gì chỉ im lặng khẽ gật đầu thầm xác định những lời mình nói lúc nãy là sự thật “Sơn, hay là mày hủy hôn với nó đi?
“Mày có ý gì” giọng âm trầm của Thiên Sơn vang lên, anh có chút khó chịu
“Nó nói với tao...trong lòng nó nó hiện giờ đã có người mà nó yêu nó mặc kệ mày với nó trước kia có chuyện gì nó còn nói nó hiện giờ chỉ yêu và cưới người đàn ông mà không phải là mày, trước kia là nó đuổi mày chạy còn bây giờ là mày đuổi nó chạy”ngừng chút Cảnh Tuấn nói tiếp” Bây giờ con bé mệt rồi mày cho nó nghỉ ngời đi, tao thấy hay là mày nên...”
“Được rồi chuyện này dừng ở đây đi, không còn chuyện gì nữa thì mày về phòng của mình đi” Thiên Sơn cắt ngang lời của Cảnh Tuấn trực tiếp đuổi người.
Cảnh Tuấn chơi thân với anh từ nhỏ rất rõ tính cách Thiên Sơn một khi đã quyết định thì anh sẽ cắn chặt không buông. Cảnh Tuấn vừa bước ra khỏi phòng, Thiên Sơn lại tiếp tục những suy nghĩ của mình.