Hôm nay Tùng đưa cha cậu về nhà, sau những ngày nằm viện của cha cuối cùng ông cũng khá hơn có thể xuất viện về nhà chăm sóc…
…Cậu đã đến xin anh nghỉ vài ngày để đưa cha về quê, anh không nói gì chỉ nhìn cậu với đôi mắt hoàn toàn không thể đoán … Rồi anh nói bằng một giọng trầm trầm mà cậu nghe ớn lạnh cả sống lưng.
– Bao giờ làm lại?
– Dạ, em xin nghỉ một tuần thôi ạ, xắp xếp nhà cửa ổn rồi em đi làm lại liền.
– Được. Hôm nay là thứ năm, thứ năm tuần sau cậu tới đây nhận việc mới.
– Việc mới? Là việc gì ạ?
– Thứ năm đến đây nhận việc, bây giờ thì đi đi tôi đang bận.
Cậu đứng tần ngần một lúc thấy anh chẳng có vẻ sẽ cho cậu biết anh sẽ giao cậu công việc gì cậu đành ra ngoài.
Sau cả tháng thay phiên nhau túc trực trong bệnh viện cả nhà cậu ai cũng ốm mất mấy ký, phần ăn ngủ không được phần lo lắng cho cha cậu từng giây. Cũng may sau khi xuất viện bệnh viện gọi lên nhận lại tiền thừa, còn khá nhiều làm cậu mừng húm….thật ra cậu lo nhất là nếu bệnh viện gọi đóng viện phí nửa thì cậu chẳng biết sẽ đi đâu tìm ra tiền….may là…
…Nhìn tờ giấy xuất viện mà cậu bật khóc. Cậu phải vội tránh ra xa để không ai biết cậu khóc. Cậu khóc vì mừng rằng cha cậu đã có thể xuất viện và cũng mừng là không phải chạy vạy thêm khoản nào để có thể giữ tính mạng cho ông…
Bây giờ khi cha cậu nằm yên trên chiếc giường quen thuộc trong nhà. Ông cười.
– Về nhà thật dễ chịu, cứ tưởng không thể về nhà rồi chứ.
Mẹ cậu nghe vậy thì cứ khóc bù lu bù loa, bao năm làm việc cực nhọc không nghe bà khóc mà bây giờ bà lại khóc ngon lành như đứa trẻ đang ăn vạ… Cha cậu thì lại cười…
– Bà này lạ, tự dưng giờ lại bù lu bù loa lên thế…thôi nào, con cái nó cười cho bây giờ…
Thằng Sơn chen vô.
– Cha cứ để cho mẹ khóc cho đã đi. Mẹ mừng quá đó mà mấy bữa cứ lo ba bỏ mẹ đi trước không.
Cha cậu quay mặt vô tường, có lẽ ông cũng rơm rớm nước mắt mà không muốn cho mọi người thấy… Ông cũng mừng vì không bỏ lại cả nhà khi mà ông chưa lo được gì cho tới nơi tới chốn cả.
…Khóc thỏa mẹ cậu đi lo nấu miếng cháo cho cha cậu ăn uống thuốc…
…Thấy bà cứ đứng tần ngần trong bếp thằng Sơn hỏi.
– Gì vậy mẹ?
– Hết gạo rồi, mấy bữa cả nhà ở trển không, không biết hai đứa nhỏ làm sao?
– Tụi nó ăn bên bác hai đó.
– Vậy… vậy lại phiền người ta rồi, lát mẹ phải qua nói chuyện…
– Mẹ đừng lo, là bác hai qua biểu tụi nó qua ăn cơm mỗi ngày với bác. Chuyện lớn bác không lo phụ được nhưng mấy chén cơm bác nói không sao.
– Vậy nhà mình lại nợ người ta rồi.
– Chị dâu tương lai mà…
Nghe thằng con trai thứ bà nói sao bà nghe như có gì đó buồn buồn mà bà không kịp nghĩ là chuyện gì, bà bận suy nghĩ làm sao để có ít gạo nấu cho chồng bà chén cháo. Trước khi đi bà cũng không quên dặn thằng Sơn.
_ Đừng để anh hai mày biết đó nha, bữa nay nó chạy vạy đủ thứ nó cực lắm rồi đừng để nó lo thêm nữa, về nhà rồi thì mọi chuyện để mẹ lo”.
Đứng sau nhà Tùng nghe hết mọi chuyện…Vậy là nhà cậu bây giờ đang lâm vào cảnh khó khăn khác… Nhưng số tiền thừa từ bệnh viện hôm trước cậu mang trả bớt cho tụi cho vay rồi…
…Cậu bỏ ra sau vườn nhà đi loanh quanh xem có gì hái vào được không…nhưng về nhà thì cậu đành thua mẹ cậu thật. Trời trưa bà đã lo cho cả nhà bữa cơm tươm tất…
Buổi chiếu bà biểu cậu theo bà qua nhà bác hai cám ơn chuyện đã chăm sóc hai đứa út nhà cậu trong khi cả nhà gặp khó khăn…
Qua nhà bác hai gặp ngay con Nhàn trong sân, con nhỏ chào mẹ cậu nhưng không thèm nhìn cậu lấy một cái, dường như nó có vẻ ghét cậu. Chắc là nó cũng không thích chuyện hai nhà kết thông gia kiểu cổ điển này.
Bác hai đang nằm hóng gió trên chiếc võng treo bên hiên nhà, thấy mẹ con cậu qua bác lật đật ngồi dậy gọi con Nhàn mang trà lên.
– Không sao đâu mà, anh Hai để tui tự nhiên.
Với tay rót hai ly nước mời hai mẹ con cậu, bác Hai hỏi thăm cha cậu.
– Anh khỏe rồi ha chị, tui nghe tụi nhỏ nói anh về sáng nay, nhưng chưa qua thăm… Tui tính để anh nghỉ khỏe sau khi đi đường xa về cái, rồi qua nói chuyện cho nó đã. Mấy bữa tôi tính lên thăm ảnh ở bệnh viện mà thằng Sơn nó không cho lên, nó nói lên cũng không vô thăm được mà đường lại xa…
Bác hai nói, một thôi một hồi như phân bua chuyện bác không lên thăm ông xui tương lai được nên mẹ cậu trấn an bác.
– Nó nói phải đó anh, cả mấy mẹ con tui ngồi ở ngoài hoài chứ có vô chăm gì được đâu, thôi mấy cô y tá cứ tự làm tự tiêm thuốc gì đó tụi tui cũng vô thăm có giờ hà.
Nghe nói vậy bác hai có vẻ cũng bớt áy náy, bác hớp ly trà rồi lại hỏi.
– Anh mới về mà chị với thằng Tùng có chuyện gì không mà ghé qua tui sớm vậy?
– Tui nghe thằng Sơn nói hai đứa nhỏ ở nhà nhờ vả anh hết trơn, thiệt tui áy náy quá chỉ biết qua nói tiếng cám ơn chứ cũng không biết phải cám ơn sao cho xứng.
– Trời! Tưởng chuyện gì chứ chuyện vậy mà chị cũng lật đật qua đây nữa. Chuyện tụi nó thêm chén cơn đôi đũa có tốn bao nhiêu.
– Đâu có nói vậy được, anh giúp đỡ…
– Chị nói vậy mai mốt con Nhàn nhà tui về làm dâu chị thì sẽ phiền chị dài dài sao. Cứ để con dâu tương lai nó phụ một tay coi như thực tập vậy mà…ha…ha…ha.
Má cậu thì cười theo nhưng mặt méo xẹo, mặt cậu cũng méo xẹo theo… Bác hai coi bộ không bỏ qua cái vụ cưới hỏi này trong khi cậu thì…
Nói thêm vài chuyện mẹ con cậu cũng cám ơn rồi về… Trên đường đi bà cứ chép miệng hoài…
– Tùng à, hay con gật đầu ưng đi con, nhà bác hai cũng tốt mà.
– Mẹ à, vậy khó cho con lắm… mà cũng tội con gái người ta… Con có yêu ái gì đâu.
– Con có người yêu rồi phải không?
– Có gì đâu.
Trên con đường quê uốn quanh các bụi tre dẫn từ nhà bác hai về gió chiều hiu hiu thổi hai mẹ con cứ im lặng bước. Cậu biết mẹ cậu thấy bác Hai có tình có nghĩa, nhà lại đàng hoàng nên mẹ cậu cũng thấy khó mà từ chối trong khi cha cậu đã nhận lời làm xui gia với người ta rồi.
Còn cậu thì cũng dở khóc dở cười, người yêu… Cậu làm gì có. Nhưng giờ mọi thứ cậu có cậu bán hết rồi chẳng biết tuần sau lên lại thành phố anh giao cho cậu công việc gì nữa đây… Bây giờ cậu như kẻ hầu, như thú vui của người ta chứ có chút tự do nào đâu… Lấy vợ dễ gì anh để yên, không chừng mọi chuyện lại đến tai cha cậu thì cậu có nước đi nhảy sông…
…Ông mà biết công việc cậu đang làm việc như một thằng điếm thì ông có nước mà đột tử. Mà cậu thấy mình ngày càng giống mấy cô gái bán hoa, bán thân xác cho người ta vui chứ không có chút tình cảm nào…
…Mà sao anh tàn nhẫn với cậu như vậy. Anh đối với cậu như loại trai bao rẻ tiền vậy, thích thì gọi tới giải khuây, không thích thì bảo cậu đừng xớ rớ trước mặt…
…Mỗi khi anh ôm ấp cậu, cậu chẳng còn thấy vui vẻ gì vì anh đối xử với thân thể cậu rất thô bạo không có gì gọi là yêu đương, cứ như công cụ giải tỏa nhu cầu tình dục mà thôi…
…Làm gì với mớ bòng bong này bây giờ, không khéo mình cũng trở thành cuộn tơ mất…
Rung…rung…cậu có điện thoại…
– Alo!
– Tùng hả, sao giờ nay còn tỉnh queo vậy, quá ngày trả tiền lời rồi sao cậu còn chưa trả…
– Em xin lỗi, để vài bữa được không, cha em còn chưa khỏe mà… Vả lại hôm trước em trả bớt nợ rồi mà.
– Cậu giỡn hả, tháng nào trả tháng nấy.
– Ai gọi cho con vậy?_Mẹ cậu dừng lại hỏi khi nghe cậu trả lời có vẻ căng thẳng_
– Không, quản lý chỗ con làm việc đó mà, công chuyện nhiều quá nên họ gọi.
– Vậy mẹ về trước, con coi không được thì cứ đi làm lại đi. Ở nhà mẹ lo được mà.
– Dạ, con biết rồi, mẹ về trước đi.
Đợi mẹ cậu đi xa xa một chút cậu gắt vô điện thoại.
– Còn chút mẹ tôi nghe rồi…
– Cậu trách gì tôi, là cậu năn nỉ tôi chỉ chỗ. Bây giờ tìm không được cậu họ tới chỗ tôi quậy nè. Cậu không trả tiền họ tới tận nhà đó…
– Em xin lỗi_Cậu dịu giọng_
– Tôi không biết, cậu lên ngay đi.
– Mấy bữa nữa em lên, chị nói giùm họ chờ cho vài ngày.
– Cậu trễ rồi không nói thêm nữa được đâu, ngày mai cậu không mang tiền tới là coi như cậu tự chấm hết đó, tụi nó là dân du đãng không có tính người đâu, tui cảnh cáo cậu rồi mà cậu không nghe.
Nói rồi chị ta cúp cái rụp. Cậu lại thêm một mối lo. Ngồi bệt xuống đất cậu chẳng biết làm gì với những thứ đang quay cuồng quanh cậu nữa, bao nhiêu là chuyện cứ dồn dập thậm chí cậu chẳng có thời gian để buồn đau hay ủy mị nữa. Cậu chỉ có một cách là bước tới và tìm cách giải quyết những chuyện kinh khủng cứ đưa tới.
…Những cơn gió chiều cứ mạnh dần, nó thốc từng đợt qua những bụi tre xộc vào người cậu mang theo đất đỏ phủ lên cậu…
…Cậu ước gì nó mang nhiều nhiều đất một chút để có thể lấp cậu lại, chôn cậu ngay tại chỗ này luôn càng tốt. Cậu sẽ không phải lo lắng mệt mỏi như thế này nữa…
– Lại có chuyện gì phải không anh hai?
Giọng thằng Sơn từ phía sau vọng tới. Nó lo lắng chuyện mẹ nó và anh hai nó qua nhà bác hai nên lén đi theo. Nó chứng kiến và nghe những gì anh nó nói trong điện thoại, nó đã loáng thoáng hiểu phần nào…
…Mấy hôm nay nó cũng thắc mắc nhiều về chuyện anh nó xoay sở một số tiền lớn và một cách nhanh chóng như vậy từ đâu mà có và bây giờ hình như nó có câu trả lời…
– Người ta đòi tiền hả anh hai?
– Không, chỉ là tới hạn đóng tiền lời thôi._ Giọng anh nó thiểu não_
– Nhiều không anh?
– Không cần lo, nhưng một lát mày về nói phụ anh với cha sao khéo khéo để mai anh lên thành phố lại mà cha không lo… Mới báo với cha được nghỉ một tuần mà bây giờ đi liền thì sẽ bị nghi…
– Ừ! Hay để em lên với anh coi có giúp được gì không?
– Lên thì làm được gì, cứ ở nhà đi.
Tùng đứng dậy phủi phủi đít quần cho mớ đất đỏ rơi xuống, cậu bỏ đi về nhà, thằng Sơn lủi thủi theo sau không dám nói năng thêm gì vì nó biết nếu là vấn đề tiền bạc thì đúng là nan giải…
Canh lúc cả nhà ăn tối Tùng tranh thủ thông báo.
– Ngày mai con lên lại thành phố tranh thủ coi có gởi thêm được đồng nào về mua thuốc cho cha không.
– Không nghỉ thêm ngày nào hả con? _ Mẹ cậu lo lắng hỏi_
– Thôi, con ở nhà cũng có làm được gì đâu, tranh thủ lúc nào hay lúc ấy.
– Phải đó mẹ_Thằng Sơn phụ họa_ Con chắc cũng lên luôn tranh thủ kiếm thêm gì làm.
Tùng trừng mắt nhìn nó, vậy là dù cậu bảo nó chẳng giúp được gì nhưng dường như nó không nghe. Thấy cậu trừng mắt liếc nó, nó lùa vội thêm đũa cơm rồi thòng thêm một câu.
– Trường cũng nhập học rồi con không thể vắng lâu được… Dù gì học phí cũng đóng hết rồi.
Nói rồi nó cúi gằm ăn tiếp chén cơm không dám nhìn lên. Nó sợ nhìn thấy anh hai nó đang nhìn nó bằng tia lửa, vì thật ra nó đã đóng tiền học gì đâu, nó đã nộp đơn bảo lưu kết quả thi rồi và chuyện này chỉ anh hai nó biết nhưng nó cũng biết chắc anh nó chẳng dám nói ra điều đó.
– Vậy hai đứa đi nghỉ sớm rồi mai đi. _Giọng bà buồn_ nhưng đừng lao lực quá có gì từ từ…
Bà nói vậy thôi chứ bà biết những số tiền lớn như vậy mà thằng con trai bà đưa về chắc là vay ở đâu đó mà bà không biết và chắc chắn phải làm để trả người ta thôi…
Từ đó chẳng ai nói thêm lời nào cho tới khi người cuối cùng buông đũa.
Đêm trăng lại tròn, cậu nằm tòn ten trên chiếc võng cũ kĩ treo sau hè. Nhìn ra mảnh vườn tối om cậu thấy nó tối như tâm trạng của cậu bây giờ vậy…
…Nghĩ tới nghĩ lui bao nhiêu lời lẽ lý do để năn nỉ bọn cho vay nặng lãi nhưng cậu thấy cũng không ổn, còn kiếm tiền để trả khoản lãi đợt này thôi cậu cũng không biết kiếm đâu ra… Mà mấy tên khốn đó số tiền cậu đem trả lần trước chúng coi như trả vốn và lãi của phần đó còn phần còn lại lãi phải trả riêng, đúng là bọn cắt cổ…
…Cậu nghĩ đến anh, anh có rất rất nhiều tiền… Hay cậu về năn nỉ anh lần nữa. Nhưng âm vang của cái đêm hôm đó vẫn còn đọng rõ trong đầu cậu. Cậu đã hứa không xin anh giúp nữa…mà cậu có muối mặt về xin chắc gì anh đã giúp. Một bữa ăn tiếp khách của anh cậu đi chợ cũng ngót nghét cả chục triệu vậy mà cho cậu năm mươi triệu anh cũng đòi cậu đổi lại bằng thể xác cậu… Mà từ hôm đó tới nay anh đối xử với cậu ngày càng lạnh nhạt hơn… Cậu thấy mình đang bị anh khinh bỉ nhiều hơn…và cậu thì chẳng còn gì để bán.
…Cậu thức trắng đêm, sớm hôm sau với đôi mắt đỏ khè vì mất ngủ. Cậu vác cái giỏ trở lại thành phố, trở lại cái địa ngục đang chờ đón cậu, thằng Sơn cũng vác cái giỏ lẽo đẽo theo sau…
…Xuống tới bến xe cậu kêu nó tự về chỗ trọ đi nhưng nó không nghe nhất quyết theo sau cậu.
– Tao không có sao đâu mày cứ về trước đi._ Cậu đổ quạu khi thấy nó tỏ ra lì lợm như vậy_
– Nếu anh hai chắc chắn không sao cứ để em theo. Em thấy không có gì cần giúp thì tự động em về.
Thấy nó cứ đứng lì cậu bỏ đi, nó cũng lót tót đi theo không chịu về. Cậu đi thẳng tới chỗ người anh của chị giúp việc đã giới thiệu cậu tới chỗ cho vay. Dù gì cậu cũng không dám tới thẳng chỗ cho vay, cậu cũng hơi lo lo.
Thấy mặt cậu hắn ta đã mắng sa sả.
– Tên khốn này, khi vay thì ngon ngọt năn nỉ vậy mà mới tháng đầu tiên đã trốn mất tiền lời cũng không đóng.
Nghe hắn tru tréo cậu sượng chín cả người, không phải cậu trốn nhưng chuyện của cha cậu chưa xong làm cậu cũng quên mất ngày tháng.
– Tôi có trốn gì đâu mà anh làm dữ vậy.
Mới nói được nhiêu đó là hắn đã tiếp tục chửi như tát nước vào mặt cậu…
– Không trốn à, mày xem tụi nó đập phá nhà tao không còn gì đây này.
…Nói rồi hắn chỉ vô trong nhà cho cậu xem mấy cái ghế chỏng chơ, cái bàn gãy đổ, cánh cửa bung lề…
– Trời ơi, giúp người ta thành ra hại mình nè trời tui có miếng sơ múi gì đâu nè trời…
– Xin lỗi…
Cậu thấy ông ta làm ghê quá nên buột miệng xin lỗi, thằng Sơn giật tay áo cậu thì thầm.
– Trời! Ông ta làm gì mà cứ như mấy bà ăn vạ ấy.
Ông ta sấn tới kéo tay cậu…
– Đi với tôi tới chỗ tụi nó ngay không thì tụi côn đồ nó lại tới đây kiếm chuyện, tui không có tới mấy cái mạng để làm từ thiện đâu.
– Khoan đã _Cậu dằn tay ra khỏi cánh tay ông ta đang bấu chặt lấy tay cậu_ Thật ra thì…thật ra thì tui chưa kiếm ra tiền trả.
– Trả tiền lời trước.
– Tiền lời cũng không có.
– Cái gì._ Hắn trợn mắt nhìn cậu_ không mang tiền, đừng nói cậu đi tay không tới gặp tụi côn đồ đó nha.
Cậu gật gật đầu xác nhận, hằn ôm đầu tiếp tục rú lên
– Trời ơi, vậy cậu tới kiếm tôi làm gì sao không đi thẳng tới chỗ tụi nó luôn cho rồi.
– Tui tính hỏi xem anh có thể giúp tôi khất lại thêm chút thời gian để tôi lo không.
– Khất_ Hắn cười ha ha một cách đang ghét_ Được, chờ tui chút.
Hắn lấy máy điện thoại gọi đi nói gì đó mà cậu nghe cũng hơi khó hiểu nhưng đại loại là báo đi chuyện muốn khất nợ.
– Ngồi đó chờ người tới trả lời xem có cho khất hay không.
Rồi hắn bắc ghế ngồi gác chân nhìn hai anh em cậu như gác tù không cho trốn. Cậu dò hỏi.
– Họ chịu không anh?
– Chờ đi không biết nữa, phải hỏi lại anh Tư cái đã.
– Anh Tư nào?
– Là chủ nợ của cậu chứ ai, hỏi nhiều quá.
Hai anh em cậu ngồi xuống mép thềm nhà chờ. Cậu thấy thời gian trôi thật lâu thật chậm chạp, lòng cậu nóng như lửa đốt, nhưng thật ra thỉ chưa đầy mười lăm phút đã có ba người đàn ông bặm trợn nhảy xuống khỏi chiếc xe du lịch mười sáu chỗ đã khá cũ. Họ tiến tới chỗ gã đàn ông, hắn hất hàm chỉ cậu. Cậu biết người trả lời đã tới. Cậu đứng lên hơi khớp vì dù sao cũng là lần đầu cậu gặp giang hồ thứ thiệt mà…
…Ba gã đàn ông này đoán chừng còn trẻ nhưng to khỏe, đầu hớt trọc lóc, bắp tay cuồn cuộn xăm đủ thứ trên đó…
…Chưa biết mở lời làm sao một trong ba tên đã chỉ chỉ mạnh vào ngực cậu làm cậu phải lùi một bước để giữ mình đứng vững.
……………
– Phải_cậu lo sợ trả lời.
– Được đó.
Nghe hai chữ đó cậu như mở cờ trong bụng.
– Thật hả anh?
– Thật, nhưng tụi này không có quyền gì đâu, chỉ tới mang mày về nói chuyện với ông chủ thôi. Muốn khất nợ thì phải thương lượng điều kiện với ông chủ, luật từ xưa giờ là vậy, ông chủ cũng là người biết thông cảm mà.
– Vậy hả anh, nhưng không cần đi có được không?
– Khất nợ mà không tới gặp người cho vay thì không có thành ý chút nào đâu_Hắn gằn giọng.
Cậu thót bụng thót dạ, coi bộ không đi là không được. Nhưng có luật cho người khất nợ thì chắc cũng không đến nỗi nào, nghĩ tới đó cậu cũng hơi hơi yên tâm một chút
…Dợm bước đi cậu chợt nhớ thằng Sơn em cậu, cậu qua lại dặn nó.
– Về trước đi, xong chuyện anh về chỗ em.
Nó lắc đầu…
…Cậu gắt.
– Gì nữa đây, chưa đủ rối hả?
…
– Không ai ở nhà nữa đâu, đi cả._Mấy tên đầu gấu ra lệnh_
Cậu cảm thấy không ổn khi nghe giọng điệu của bọn chúng. Cậu đẩy mạnh thằng Sơn lại phía sau nhưng muộn rồi bọn chúng túm Sơn đẩy lên xe trước…
…Không còn cách nào cậu cũng đành phải bước lên. Xe chạy, cậu biết hướng xe chạy, nó chạy tới nơi mà lần trước cậu đã tới vay tiền.
…Xe đỗ lại nơi nó cần tới, đúng là căn nhà lần tước cậu tới vay tiền. Nhưng hôm nay ba tên đến áp tải cậu không dừng lại ở căn phòng ngoài như lần trước cậu tới nhận tiền vay mà chúng đi sâu hơn vào phía sau căn nhà.
Qua một hành lang hẹp dài ngót năm chục thước, bước qua một cánh cổng rào bằng sắt kín không thể nhìn thấy bên trong nếu như không mở cửa…
…Trước mắt cậu là một khu vườn nhỏ xinh xắn không cầu kỳ nhưng rất trang nhã với những bụi cây kiểng lấp xấp vừa cao qua khỏi đầu. Có vẻ như dù là cây cao cũng bị cắt tỉa sao cho không được phép cao quá tầm đầu nhiều…
…Giống phong cách một nơi nào đó mà cậu thấy khá quen mà chưa kịp nhớ ra. Khu vườn khá tĩnh lặng, nhưng với cậu sự tĩnh lặng của khu vườn như báo trước một cơn bão dữ…
…Ba tên đầu gấu dẫn anh em cậu bước vào một gian nhà, nhưng nó không phải là gian nhà thực sự. Nó là một cánh cửa dẫn xuống tầng hầm giống như các khu để xe của các cao ốc…
…Vừa bước khuất sàn nhà phía trên cậu đã nhìn thấy một gian phòng rộng, cậu áng chừng nó rộng bằng hết cả khu vườn và khu nhà bên trên. Giữa gian phòng rộng lớn này là một võ đài, loại võ đài giống như dành cho môn quyền anh, xung quanh dọc theo các bức tường là những dãy ghế bọc nệm sang trọng…
– Đây là nơi ông chủ giao lưu võ thuật với bạn bè._ Mấy tên đầu gấu thấy anh em cậu nhìn chăm chú như vậy bèn giải thích_
– Ah…à…_ phát ra vài tiếng ậm ừ rồi cậu chẳng biết nói gì thêm_
Xuống hết các bậc thang mấy tên đầu gấu dẫn anh em cậu quẹo vào một hẻm nhỏ nữa, đúng hơn là một dãy hành lang nữa với rất nhiều phòng nhỏ nối liền nhau.
…Thật ra cậu chẳng biết phòng bên trong nhỏ hay lớn nhưng thấy các cánh cửa nối liền nhau cậu đoán là nó nhỏ…
Đẩy cửa một trong những gian phòng nhỏ đó bước vào, đập vào mắt cậu đầu tiên là căn phòng trống rỗng chẳng có gì ngoài một chiếc ghế bành lớn mà chễm chệ trên đó là một người đàn ông mập ú. Hắn mập đến nỗi mắt híp cả lại, hai bàn tay múp lên với những chiếc nhẫn khổng lồ đủ hột xanh đỏ, trên cổ hắn mang một sợi dây chuyền to như dây xích…
…Đưa điếu xì gà lên cặp môi thâm xì, hắn từ tốn rít một hơn thật sâu rồi nhả khói mù mịt. Đưa mắt nhìn anh em cậu hắn hỏi trống lốc…
– Khất nợ đây phải không, cả hai à?
– Không mình tôi thôi.
– Vậy thằng kia tới đây làm gì?
– Nó đi cùng tôi.
Thằng Sơn có vẻ sợ đứng sát vào cậu, cậu cũng lo lắng nhưng thấy nó có vẻ sợ hơn thành ra cậu không dám tỏ ra yếu đuối…
– Khất làm sao?_Hắn hỏi giọng khá bực mình_
– Tôi muốn xin ông cho tôi thêm chút thời gian tôi sẽ kiếm tiền trả ông.
– Chút thời gian là bao lâu?_Hắn rít thêm một hơi thuốc nữa_Tôi không thích nói chung chung, cái nào ra cái đó.
– Chắc cuối tháng.
– Không có chắc là, chắc chắn ngày nào trả.
– Tôi…tôi…tôi sẽ cố gắng sớm nhất.
– Nếu đã nói cuối tháng thì ngày tôi sẽ lấy cả vốn lẫn lãi.
– Khoan đã, tôi chưa trả tiền vốn được, tôi chỉ trả lãi thôi… Dù gì tôi cũng trả bớt một phần rồi mà.
Cau mặt nhìn xuyên cậu qua làn khói thuốc xì gà hắn buông giọng lạnh băng.
– Cái nào ra cái đó, cậu đã thất hứa không trả lãi đúng hẹn ngay lần đầu tiên bây giờ chúng tôi không cho mượn nữa, chúng tôi muốn thu hồi vốn. Cậu chỉ có thể trả lời dứt khoát. Trả hay chúng tôi xiết nhà?
Nghe bảo đến chuyện xiết nhà cậu đâm sợ…
– Xin ông thông cảm cho tôi được không, tôi không phải cố ý trễ hạn đâu, chúng tôi gặp khó khăn mà…
– Không ai không gặp khó khăn khi tới đây cả._ Hắn cắt ngang cậu_ Nhưng ở đây có luật của nó…
– Không phải có luật cho người khất nợ hay sao?_ Cậu nghe chữ luật chợt nhớ chuyện mấy tên dẫn cậu tới đây có nói đến luật cho người khất nợ_ Ông có thể châm chước cho không…?
Hắn khựng lại khi nghe mấy chữ luật cho người khất nợ. Đảo mắt một vòng nhìn hai anh em cậu từ trên xuống tới dưới. Cậu bất chợt thấy nhột nhạt trong người khi bị hắn nhìn một cách xoi mói kỳ cục như vậy…
…Sau vài giây quan sát hắn từ tốn trả lời.
– Cũng được. Nhưng chẳng mấy có khách, cậu nghĩ cậu mất bao lâu mới trả nổi nếu cậu ra tiếp khách.bg-ssp-{height:px}
– Tiếp khách, ý ông là gì?
– Cậu biết luật của người khất nợ… thì chắc… phải biết… tiếp khách …là gì chứ._ hắn dằn từng chữ_
Thấy cái mặt cậu ngu ngu không chịu hiểu hay chính xác hơn là không muốn hiểu, ngoắc tay gọi một tên đứng ngay cạnh hắn ra lệnh…
– Giải thích ngắn gọn rồi thu kết quả, tao không rảnh chơi trò đố vui với con nít.
– Dạ anh Tư.
Ra lệnh xong hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng. Tên thuộc hạ mà hắn vừa sai việc xong trông ít bặm trợn hơn mấy tên đứng xung quanh nhưng trái lại hắn có vẻ có đầu óc hơn mấy tên khác. Hắn cười nụ cười gian ác, cậu bước lui một bước thủ thế…
“không khéo không xong với tên này” cậu thầm lo lắng.
– Lôi thằng đằng sau ra.
Lập tức mấy tên đầu gấu đứng gần đó bước tới lôi thằng Sơn ra, nó sợ quá lôi cánh tay cậu.
– Anh hai!!!!
– Anh em à, vậy cũng tốt.
– Muốn gì đây? Tôi là người vay nợ muốn gì cứ nói với tôi.
Hắn cười khảy ngồi xuống cái ghế bành mà anh Tư hắn vừa mới đứng lên đi ra ngoài, bây giờ hắn nắm quyền sinh sát cậu.
– Chẳng phải anh Tư đã nói với cậu rồi đó sao …Nhưng vì nói cậu không hiểu… nên tôi mới kêu tụi nhỏ diễn với cậu em này cho cậu xem…cho…dễ…hiểu.
Hắn cứ bỏ từng chữ từ tốn đầy uy lực làm cậu lạnh cả người.
– Không cần.
– Ở đây nói một là một, tụi bay sao còn chưa làm cho cậu em đây xem HẢ.
Hắn bất ngờ hét lớn làm mấy thằng đầu gấu bặm trợn cũng phải giật mình. Chúng một lần nữa lôi thằng sơn đi, không biết phải làm sao khi cậu tưởng tượng tới cái cảnh tụi nó định làm với thằng Sơn cậu đâm nóng…
…Kéo mạnh thằng Sơn lại đạp cho cái tên đang lôi nó một cú bật gọng làm hắn ôm bụng rên lớn. Lập tức mấy tên còn lại xông vào cậu…
…Ép sát thằng Sơn vào tường sau lưng cậu, cậu đỡ những cú đấm đang đồng loạt lao tới. Căn phòng nhỏ hẹp quá cản trở cho việc thoái lui, cậu dính không ít đòn, thằng Sơn thì cứ la toáng lên đằng sau cậu…
– Anh hai…anh hai…
…Nhưng dù gì cậu không phải tay vừa, ăn nó hai cú cậu cũng trả lại hai cú, bị thọi trúng sườn thì cậu cũng tống vô mặt tụi nó mấy cú đá trời giáng… Nhưng không ổn, cậu biết nếu kéo lâu dài thì cậu chắc chắn không ổn, dù giỏi mấy cũng không thể thắng cả đám lưu manh chuyên đâm thuê chém mướn, nhất là đang ở ngay trong hang ổ chúng…
– Dừng lại.
Cái giọng gian ác đó trầm trầm vang lên… Cả bọn lập tức lùi xa cậu nhưng vẫn thủ thế lăm le nhảy vào. Cậu vẫn ép thằng Sơn phía sau, mắt không rời khỏi tên khốn đang ngồi trên ghế bành…
Hắn vỗ vỗ hai tay ra chiều khen ngợi…
– Không ngờ cậu mảnh mai vậy mà cũng không phải tay vừa.
– Biết vậy thì đừng đụng tới em tôi nữa.
– Không, không cần đụng tới cậu nhóc đó nữa… _Hắn chỉ thẳng vào cậu_ Cậu có giá hơn.
Cậu nghe xong mà sởn tóc gáy, vậy là chuyển qua cậu rồi sao…? Hắn đứng dậy bước lại phía cậu cười nhăn nhở, bỏ mất cái bộ mặt ác ôn từ nảy giờ đâu mất…
– Không hợp tiếp khách, đúng ra ngay từ đầu cậu phải nói cho tôi biết cậu có tài như vậy. Cậu không hợp tiếp khách đâu…ừm… Tôi đề nghị một mối làm ăn béo bở hơn này.
– Ông lại muốn bày trò bỉ ổi gì nữa đây?
– Bỉ ổi, một lời khen. Nói thật với khuôn mặt hai anh em cậu thì chắc ít có khách chịu gọi lắm, làm biết bao giờ mới hết nợ. (ý là chê anh em cậu xấu). Nhưng… nếu cậu đánh đấm giỏi như vậy thì tôi sẽ sớm thu hồi nợ đây.
– Ông muốn nói gì?
– Theo tôi.
– Ông muốn đưa tôi đi đâu nữa?
– Không muốn cũng không được đâu nhóc…
Nói rối hắn bước ra cửa. Một trong những tên đứng gần đó mở cửa cho hắn đi ra, anh em cậu không muốn đi cũng chẳng được, chưa kịp bước là đã bị đẩy tới trước rồi…
…Nhưng cũng chẳng phải đi đâu xa, anh em cậu bị dẫn trở ra nơi cậu đã đi qua… VÕ ĐÀI…
– Biết nó là gì chứ?_Hắn chỉ vế phía võ đài_
– Võ đài.
– Giỏi. Bây giờ cậu chỉ cần thượng đài, mỗi lần đánh là được năm trăm ngàn.
– Năm trăm ngàn _ Cậu thốt lên kinh ngạc_
– Hấp dẫn phải không? Lãi hàng tháng của cậu là sáu triệu đồng vị chi mỗi tuần cậu thượng đài ba trận là có thể trả nợ rồi.
– Thật sao? _Cậu hỏi đầy nghi ngờ_ Làm gì dễ vậy. Hay phải thắng mới có tiền.
– No…no._ Hắn đưa ngón tay xua xua_ Không cần biết thắng thua, nhưng có một điều kiện là cậu không được thua quá sớm hay thắng quá sớm. Dứt khoát phải đủ hiệp.
– Tôi phải suy nghĩ lại.
– Tôi nghĩ cậu thích tiếp khách hơn thì phải._ Giọng hắn đanh lại_
Cậu thấy mấy tên xung quanh bắt đầu tư thế đợi lệnh là nhảy vô. Không còn cách nào khác có thể trở ra an toàn cho anh em cậu nữa. Vừa có thể trả nợ vừa không bị xiết nhà, và quan trọng là ra khỏi đây an toàn, đặc biệt là không phải đến xin anh giúp đỡ nữa… Cậu chỉ biết gật đầu…
– Vậy mới là kẻ biết điều, coi như nhận thành ý muốn trả nợ của cậu, tối nay cho cậu thử trận đầu tiên.
– Ngay tối nay sao, tôi chưa chuẩn bị.
– Đưa họ vô phòng chăm sóc kỹ. Tối nay thượng trận đầu tiên._Hắn ra lệnh_
…Và cậu phóng lao đành phải theo lao, anh em cậu lại được đưa vào trong một trong những căn phòng nhỏ, căn này có vẻ như để võ sĩ chuẩn bị trước khi ra trận, có ghế, giường bồn rửa mặt, toilet…
– Anh hai, làm thật hả anh hai?
– Chứ mày thấy sao không làm, đừng có bép xép chuyện này với ai đó.
– Nhưng… Anh đánh võ đài như vậy sao được, hay để em đánh cho.
– Nhắm đánh nổi không?
Thấy thằng Sơn im lặng không nói gì, cậu cũng mủi lòng. Cậu biết thằng Sơn lo lắng mới nói vậy, cậu trấn an.
– Đừng lo, anh mày có kinh nghiệm chiến đấu lắm, bắt thắng thì không biết sao chứ cái kiểu thắng thua gì cũng được thì không khó.
Nói thì nói vậy chứ trong lòng cậu nghĩ có bắt thắng thì cậu cũng phải thắng thôi. Nghĩ tới nghĩ lui thì đây là mối làm ăn béo bở mà, cày cả tháng chỉ kiếm được triệu mấy trong khi chỉ đánh ba trận một tuần là kiếm được chừng đó vậy càng dễ xử.
Một lát một bà có vẻ là làm tạp vụ ở đây mang vào cho hai xuất cơm với lời nhắn “ở yên đây cho tới khi có người gọi”…
…Hai anh em cậu đành hết nằm rồi ngồi thỉnh thoảng nghe ngóng những âm thanh ngoài cửa vọng vào, nhưng tuyệt nhiên không có bất cứ một âm thanh nào vọng vào trong này làm cậu cảm thấy thời gian thật chậm chạp…
…Nằm gác tay lên trán nhìn lên trần nhà nghĩ mông lung… “Phía trên đầu là một khu vườn tĩnh lặng, ai có mà ngờ phía dưới lại hoành tráng thế này mà càng không thể ngờ phía sau căn nhà nhếch nhác lại có một khu nhà vườn xinh xắn như vậy…TRÁ HÌNH… Sao bây giờ cậu mới phát hiện rằng mọi thứ chỉ là trá hình che dấu nơi cậu đang ở.”
Bật ngồi dậy, làm thằng Sơn cũng giật mình…
– Cái gì vậy anh hai?
– Chắc chắn đấu võ đài không chỉ đơn giản là đấu võ đài đâu, dứt khoát là có vần đề gì đó… Mày có thấy lúc nãy chúng ta phải qua nhiều nơi mới tới được chỗ này không, còn phải đi xuống phía dưới nữa…
– Thì đây là tầng hầm mà.
– Thì đúng là tầng hầm, nhưng tại sao phải che kỹ vậy…?
– Trời đất, chứ anh nghĩ bọn xã hội đen làm chuyện gì đàng hoàng mà dám trưng cho thiên hạ biết chứ.
…Lần này thằng Sơn thông minh hơn cậu, nó ngộ ra vấn đề trước cậu.
Hết nằm lại ngồi, đồng hồ trên tay cậu chỉ đã giờ tối, cửa bất ngờ bật mở, một âm thanh như ong vỡ tổ vọng vào.
– “Bên ngoài ồn ào như vậy sao lúc nãy đến giờ cậu không nghe gì cả?”
Một tên cũng xăm mình mẩy bước vào quẳng cho cậu một cái quần thun của võ sĩ hay dùng khi thi đấu.
– Chuẩn bị đi, nửa tiếng nữa thì bắt đầu.
…Rồi hắn đi ra đóng mạnh cửa lại, âm thanh ồn ào biến mất.
– Anh hai hình như ngoài kia nhiều người lắm.
– Phải, chắc là người đi coi đấu võ đài, mà mày biết gì không…
– Hả???
– Phòng này cách âm.
– Thì liên quan gì?
– Ngu, nghĩa là mày có bị làm gì trong này thì cũng không ai biết đó.
– Ờ…ờ… Nhưng nếu không cách âm thì dù có bị làm gì dưới này cũng có ai biết đâu.
Cậu đâm bực cái thằng mới chân ướt chân ráo lên thành phố mà cái gì cũng ra vẻ biết trước…
…Tức thì tức vậy thôi chứ cậu biết nó hiền lành hơn cậu nhiều và chắc là thông minh hơn cậu nhiều. Nó cứ cắm đầu học rồi làm việc phụ cha mẹ chứ không như cậu còn trốn đi học võ đánh nhau tùm lum…
– Giờ làm sao anh hai, đánh thiệt hả?
– Chứ trốn được ha.
– Tại em vướng chân anh hai phải không, biết vậy em không đi theo.
– Bộ không đi theo tao khỏi phải trả nợ hả, bị vầy không có mày hay có thêm mấy mày thì cũng thế thôi.
Cậu thấy nó lấm lét nhìn cái mặt cậu bị bầm từ hồi sáng giờ vì che cho nó mà không nói gì. Cậu biết nó đang áy náy dữ lắm, hối nào giờ ở nhà nó vẫn vậy, hay nhận lỗi về mình trong khi lỗi chưa chắc gì là của nó.
– Không cần lo, lại phụ anh hai khởi động đi để lát không kịp…
…
Võ đài mà cậu thấy lúc đi vào vắng tanh bây giờ đầy sinh khí, khắp các dãy ghế đều có người ngồi.
– Toàn người giàu không hà._Thằng Sơn nói nhỏ_
– Sao mày biết?
Cậu hỏi nó nhưng cậu cũng nhận thấy những người đến đây không phải là nhưng kẻ nghèo hay tầm tầm bậc trung, họ ăn mặc sang trọng…
…Khán đài không rộng lắm nên những dãy ghế càng xa khán đài càng dễ nhìn và rõ ràng là những cái ghế nằm trên cùng cũng đẹp đẽ sang trọng hơn. Ba mặt khán đài đều có một cái ghế mà cậu nghĩ nó là ghế VIP vì nó nằm một mình, được bọc bằng lông thú, phía dưới có bục để chân, cái ghế rộng hơn hết thảy và có tay dựa hoành tráng…
…Thật sự thì các dãy ghế ở bốn mặt tường đều có những chiếc bàn con nối liền nhau có lẽ là để thức uống, nhưng chỉ có ghế VIP đặt ở mặt còn nơi có con đường thông với dãy phòng này là không có thôi…
– Không biết cỡ nào mới được ngồi lên cái ghế đó ha?
– Ghế nào?
Thằng Sơn chỉ lên những cái ghế VIP vẫn còn bỏ trống… Cậu cũng thắc mắc nhưng lại vặt nó.
– Dành cho anh mày đó.
– Hà?
– Thì đánh chết quăng lên đó ngồi, thắc mắc vớ vẩn.
Thằng Sơn im re, thằng anh nó kéo nó về với thực tế kinh hoàng…
…Rượu rót tràn các ly của khách, các cô gái phục vụ trong những trang phục khêu gợi đi tới đi lui, đèn bật sáng trên võ đài.
…Đối thủ của cậu đã ngồi sẵn trên đó, mặc cái quần sort màu trắng còn quần cậu màu đỏ (chẳng hợp với làn da rám nắng của cậu chút nào) và quan trọng là không đồ bảo hộ…
…Không đồ bảo hộ vậy là đánh tự do và dĩ nhiên kèm cái khoản dã man…
…Không đợi cậu đoán mò, cái tên lúc nãy mang quần vào cho cậu đã tới sát một bên.
– Đánh tự do, nhớ làm sao không gục trước hiệp, mỗi hiệp phút.
– Thắng thua từng hiệp hả?
– Phải, thông minh đó nhóc con, thích thế nào thì tùy. Hôm nay anh Tư kiểm tra năng lực thôi.
– Biết rồi.
Hắn dúi cái khăn và bình nước cho thằng Sơn…
– Tự lo lấy, lên đài đi…
…Rồi lẩn mất…
Cậu hít mạnh một hơi lấy can đảm…
– Đi thôi, con dâu trước sau gì cũng gặp mặt mẹ chồng mà.
– Nhưng mẹ chồng không như vầy đâu anh hai.
– Im đi, đừng làm tao khớp.
Cậu thục cho nó một chõ rồi leo lên đài. Trọng tài cầm tay hai đấu sĩ giới thiệu tên, trong khi ông ta nói gì gì đó cậu đảo mắt một vòng. Cậu nhận ra cái tên mập được gọi là anh Tư đang ngồi trên khán đài phía không có ghế VIP, bên cạnh có tên gian ác đứng.
“Cả hắn cũng không có cửa ngồi trên mấy cái ghế đó hay sao, hay là chỉ dành cho khách…”
KENG…
…Trận đấu bắt đầu, cậu xuống tấn thủ, không phải lần đầu cậu đánh đấm kiểu này nhưng cậu không biết đối thủ như thế nào, thực lực tới đâu cậu phải cẩn thận dò đường trước…
…Và hắn không ngần ngừ lao vào cậu… Không phải tay vừa, hắn lao vào cậu với tốc độ nhanh cực nhưng không hề sơ hở việc phòng thủ khiến cậu phải lùi lại giữ khoảng cách an toàn…
…Hắn tự tin tiếp tục tần công tới tấp… Cậu liên tục lùi…sơ hở…có vẻ hắn nghĩ cậu yếu nên bắt đầu lơ là phần thủ mà công mạnh hơn…sơ hở…chỉ cần bấy nhiêu đó thôi…HỰ…hắn lùi lại ôm bụng nhăn mặt…
…Bay tới thốc một cú nữa nhưng hắn đỡ được hất cậu rơi xuống đất, cậu lập tức đứng lên thủ chắc chắn…
…Vất vả với đối thủ này chứ không chơi, thằng Sơn cứ bụm mắt khi cậu dính đòn, rồi nắm tay như muốn nhảy lên khi cậu phản công.
…KENG… Tiếng kẻng kết thúc hiệp thứ vang lên, cậu lùi về chỗ ngồi cho thằng sơn lau mặt mày chấm lên mấy vết bầm trên mặt bằng khăn ướt.
– Vẫn ổn chứ anh hai.
– Mày hỏi mười một lần rồi đó _Cậu gắt_
Cứ mỗi lần kết thúc một hiệp, nó lại dùng khăn ướt thấm thấm mấy chỗ đau của cậu rồi hỏi cậu ổn không. Nó mặc dù biết cậu cũng hay đánh nhau từ nhỏ, nhưng không biết khả năng của cậu tới đâu. Vì dù mấy vụ tranh chấp lặt vặt không thể đem so với cái hiện tại mà nó thấy là rất khủng khiếp như bây giờ.
– Đừng hỏi nữa thì anh mày ổn, còn lần cuối đây…mày cầu cho tao thắng đi.
– Phải đó.
Không phải giọng thằng Sơn, Cậu lập tức quay phắt lại… Cái gã ác ôn nãy giờ vẫn đứng cạnh gã anh Tư tới gần cậu lúc nào không để ý. Hắn ngước nhìn cậu từ dưới võ đài, cười nụ cười của kẻ bề trên.
– Anh Tư muốn trận này cậu thắng. Thắng thì anh Tư nhận cậu vô hàng ngũ võ sĩ của anh Tư, còn không thì cậu biết rồi đó chỉ còn một con đường để đi thôi.
– Vậy là tôi phải thắng chắc rồi. Tôi không có khiếu chiều chuộng người khác đâu._Cậu cười khảy_
– Phải vậy chứ, tôi cũng mong rằng cậu thắng không thì chẳng biết khi nào mới thu lại nợ được.
Nói rồi hắn đi thẳng. Thằng Sơn nhìn theo cau mày.
– Thằng cha ý nói anh xấu không đắt khách phải không, hồi nãy hắn cũng nói vậy? …Thử coi không chừng trả sớm hơn đánh nhau ấy chứ._ Nó nhại với theo cái lưng của gã_
Cậu sùng bố BUM vô đầu nó một cái.
– Mày rảnh quá ha, giờ này lo mấy chuyện đó, hay mày khoái anh mày ỏng ẹo giống mấy con nhỏ trong động lắm hả…? Lo cầu cho anh mày thắng đi, không thì đi ỏng ẹo cả đám đó. Không quên phần mày đâu!!!
– Không phải, tại…tại…_ Thằng Sơn xoa xoa đầu cái mặt nhăn nhăn không biết phải bảo tại cái gì_…Mà anh hai nhắm thắng không. Đừng đi cái vụ đó thiệt nghe em ớn lắm…
– Không thắng cũng phải thắng thôi, mày ớn bộ tao không ớn hả?
Xoa xoa hai tay vào nhau cậu thầm nhủ.
“Chuyến này không thắng cũng không được, lỡ mà bị ỏng ẹo thiệt không biết anh ta sẽ băm mình ra làm mấy khúc đây nữa… Sao mình cứ gặp cái eo này hoài vậy không biết…_Nhắm mắt hít một hơi thật sâu_ Cứ coi như tên đó là cái bị tiền càng đánh chính xác tiền càng văng ra nhiều, trả nợ càng nhanh. OK.”
– May mắn nha anh hai.
– Anh mày chưa từng gặp may, chỉ dựa vào thực lực thôi.
Bước ra, tiếng kẻng báo hiệu hiệp cuối cùng bắt đầu. Cậu đuối nhưng đối thủ cũng chẳng hơn gì…
…Chưa quen với việc phải khống chế cho không bị thua hay hạ gục đối thủ suốt mười hai hiệp cậu mất nhiều sức cho việc đó hơn là mất sức cho mấy cú đấm…
…“nếu bắt thắng thì dễ hơn bắt không được thắng lẫn không được gục, bây giờ cứ hết sức mình thôi.”…
…Cậu lao vào tấn công trước. Bao nhiêu trận ẩu đả bây giờ cho một kẻ không đẳng cấp như cậu một kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú. Cậu thầm cám ơn mấy ông chú với mấy thằng bạn đã không chừa cậu ra khi có chuyện cần giải quyết bằng sức mạnh…
…BỐP… Vì cậu xuất phát quá nhanh đối thủ của cậu không phản ứng kịp…và cậu đã nhắm trước rồi một cú nốc ao, không thể kéo dài vì chắc gì cậu không sơ hở…và nếu như bên kia cũng được lệnh như cậu thì…
…Như một khúc phim chiếu chậm, đối thủ của cậu văng ra, rồi từ từ khụy xuống. Trọng tài tiến tới…Cậu thấy gã được gọi là anh Tư đứng lên khỏi ghế ngồi, há mồm kinh ngạc… Thằng nhóc Sơn em cậu bịt cái mồm đang há hốc của nó ra nhìn đối thủ của cậu đang từ từ gục xuống…
…ẦM… Đối thủ của cậu té không chút gượng lại nằm sóng soài trên sàn đấu…
…Cậu chẳng thể nghe được trọng tài nói gì, trong đầu cậu lúc này chỉ ong ong lên một thứ…
“THOÁT RỒI…THOÁT RỒI”
…Cánh tay cậu được trọng tài cầm giơ lên cao… chiến thắng… Bây giờ cậu nghe thấy tiếng vỗ tay bên dưới… Những kẻ ăn mặc sang trọng đang vỗ tay tán dương cậu hay tán dương trận đấu cậu cũng không biết…
…Tới khi thằng Sơn lay lay cậu cậu mới ý thức trở lại với thực tại…
– Anh hai giỏi quá, anh đánh nhau giỏi như vậy từ khi nào vậy, em không ngờ đó nha… Làm em hồi hộp quá chừng.
– Chứ không phải mày sợ bị ỏng ẹo hả?
Anh em cậu lại được cái tên đầu gấu lúc nãy gọi trở vào trong phòng, lần này là cái phòng khá đẹp nằm ở cuối dãy…
…Nó rộng gấp đôi hai cái phòng trước cậu đã vào và trông tiện nghi hơn. Có lẽ là phòng của cái gã anh Tư…
– Ngồi đó chờ đi._ Hắn chỉ hai cái ghế đẩu đặt đó như sắp sẵn cho anh em cậu vô vậy_ Lát anh Tư muốn gặp mày.
Chẳng nói chẳng rằng hai anh em cậu yên lặng ngồi chờ. Đảo mắt một vòng quan sát gian phòng, cậu thấy trong phòng duy nhất có một cái bàn làm việc, loại bàn gần giống cái bàn anh sử dụng trong phòng làm việc nhưng nhìn hầm hố hơn nhiều. Cái ghế cũng to hơn, thực ra cậu nghĩ là nó cho cảm giác đồ sộ hơn chứ không phải to hơn. Sau cái bàn treo một bức tranh thêu, phải chính xác là tranh thêu… Bức tranh rộng gần hết bức tường phía sau cái ghế… Thêu một con hổ đang đứng trên một mõm đá giữa rừng…
– Bức tranh vẽ đẹp quá hả anh hai?
…Thì ra thằng Sơn cũng để ý bức tranh đó nhưng nó nghĩ là tranh vẽ.
– Là tranh thêu đó.
– Thêu?_Thằng Sơn tỏ ra ngạc nhiên tột độ_ Thêu gì mà to dữ vậy, giống y như vẽ vậy.
– Giá trị là ở chỗ đó đó. Mày nghĩ phải mất bao lâu mới làm xong bức tranh lớn vậy. Phối màu cũng rất tự nhiên, không bị cứng chỗ nào. Cái ông anh Tư đó coi vậy mà cũng biết thưởng thức nghệ thuật nữa ha.
– Chắc ai đem cho thì có chứ cái mặt thằng cha đó, không có chỗ nào cho thấy là biết thưởng thức mấy thứ này._ Thằng Sơn bình luận, và cậu thấy cũng đúng vì chính cậu cũng nghĩ vậy_ Anh coi cặp mắt con cọp nhìn uy gì đâu ha.
…Đôi mắt con cọp nhìn uy nghi lẫm liệt, khuôn mặt không nhe nanh múa vuốt hù dọa nhưng vẫn toát ra vẻ uy hiếp, nhìn vào là cảm giác được ngay…
…Trong phòng ngoài chiếc bàn ra chỉ còn mấy cái ghế bọc nệm xếp dọc theo các vách của gian phòng, nhưng chung quy đều hướng mặt về cái bàn. Và hai cái ghế anh em cậu ngồi rõ ràng được đặt vào đó, ngay giữa phòng, không đồng bộ với tông màu gỗ của toàn gian phòng…
– “Giống ngồi ở tòa pháp đình quá”, cậu nghĩ vậy…
…Chắc cũng phải hơn cả tiếng đồng hồ sau cửa lại bật mở. Tên đầu gấu ban nãy xuất hiện, hắn đẩy cửa bước vào xong bước tránh sang một bên, và cậu nhìn thấy cái gã anh Tư bước vào theo ngay phía sau là cái tên gian ác, mà tới bây giờ cậu chẳng nghe bọn đầu gấu kia gọi hắn là gì cả…
…Cậu đứng lên, cậu chẳng biết tại sao phải đứng lên, nhưng có lẽ bị khí thế của cái đám này đang long trọng đón xếp của chúng ảnh hưởng, làm cậu cũng đứng lên cho nó phải phép… Vả lại dù gì cũng là chủ nợ của cậu mà, mít lòng ông ta sao được…
…Cái gã anh Tư bước tới chiếc bàn duy nhất đặt trong phòng ngồi xuống, hắn bập điếu thuốc. lập tức tên bên cạnh mồi lửa…
…Nhìn cậu, hắn chờ nhả xong một vòng khói mới lên tiếng.
– Đánh khá lắm nhóc, khá hơn ta tưởng. Tuy cũng tiếc cái là cho cậu ra tiếp khách chắc cũng kiếm bộn, nhất là loại không yểu điệu đang là mốt mới của các đại gia. Nhưng anh đây rất uy tín, hứa nhận cậu làm võ sĩ thì anh đây thực hiện nhưng cậu có muốn suy nghĩ lại không, dù gì công việc ở bar cũng nhẹ nhàng hơn và dễ kiếm tiền hơn ấy chứ…
– Không, tôi nhận việc này để trừ nợ.
– Chắc rồi hả? Đánh một tháng ở đây không chừng chẳng bằng một tuần thu nhập nếu chịu ra tiếp khách đâu, kiếm được đại gia nào đó là trả ngay được nợ ấy chứ…ha…HA…HAHAHAAH…
Cả bọn đồng thanh cười theo làm cậu nghe vừa nổi nóng vừa sởn tóc gáy.
– Chẳng phải ông bảo tôi đánh được thì tôi nhận việc này sao, không phải ông nuốt lời ấy chứ.
Hắn sầm ngay mặt lại, chồm người tới phía cậu một chút gầm gừ…
– Cho cậu biết, chẳng qua cậu có tiềm năng trả nợ nên cậu có lựa chọn thôi, HỪ… Không ta bán quách cho bọn… ha…ha… Nhưng thôi cũng tùy… Ta thấy tiếc cho cái _Hắn nhìn một lượt từ trên xuống dưới làm cậu thấy cả thân mình nhột nhạt_ Lên võ đài cũng gợi tình lắm để bầm giập thì uổng, cũng có vài mối đề nghị cậu rồi đó… Mà không sao, nếu cậu thay đổi ý cứ bảo.
Quay sang tên mặt gian ác đứng cạnh hắn hất mặt ra lệnh.
– Hướng dẫn lính mới đi, sao cho hái ra tiền ấy.
Tên gian ác tỏ ra khúm núm dạ rân, khác hẳn với lúc đàn áp anh em cậu trông phát ghét. Tên anh Tư đứng lên, cả đám lại cúi đầu chào um sùm… “Dạ anh Tư đi”