Còn nhớ cú điện thoại đã làm Vũ Phong giận điên lên, quăng bể nát cái điện thoại và quên cả chuyện kiếm Tùng xử tội.
Và bây giờ sau khi giải quyết chuyện nhượng lại quyền giám đốc cho Minh Hàn, Vũ Phong đang lo tới chuyện đó.
Quát ầm ĩ với hai người đứng trước mặt. Vũ Phong mặt đỏ như mới vừa bốc cháy.
– Hai người làm ăn kiểu gì mà để cho tụi nó bắt bí thế hả. Tôi không phải đặt quyền hạn vào tay hai người để hai người đưa tôi vào tình thế như thế này.
– Anh Phong, không phải đâu. Là bên đó cố tình gài bẫy mà, tụi em không ngờ. Tụi em cứ tình ngay mà làm… có biết đâu.
– Anh còn dám nói câu tình ngay nữa tôi đuổi việc anh ngay lập tức. Trong cái trò lừa bịp này không dung mấy người thật thà. _Vũ Phong ghé sát mặt vào hắn, nghiến răng ken két._ Nếu anh muốn nói mình quá thật thà hiền lành, quá ngay thẳng để phá tan sự nghiệp của tôi thì anh lập tức cuốn gói.
– Không có, không phải. Ý em không phải vậy.
– Vậy thì sao?
– Dạ là do tụi em sơ suất.
– Tốt. Vậy thì lập tức kiếm cho tôi người có thể giải quyết được vụ này đi. Không thì tiền thưởng nguyên năm nay hai người đừng hòng lãnh.
– Dạ, xong ngay mà, xong ngay mà.
Còn phần Tùng, ngay sau khi chạy khỏi nhà Vũ Phong ở Đà lạt, cậu về thẳng Sài Gòn. Không về nhà Vũ Phong mà đến tá túc chỗ Sơn, em trai Tùng.
– Trời, bữa nay sao tới ở lì vậy. Mọi khi nói mấy anh cũng không ở lại?
– Đừng thắc mắc chuyện của tao, mày lo chuyện mày đi.
– Vậy em đi làm đó. Anh rảnh thì tới võ đài đi. Tư Hùng nhắn anh mấy hôm nay rồi.
– Nói tao đi làm chưa về. Bữa nay có phải cuối tuần đâu mà gọi.
– Không biết.
Cuối tuần cậu mới vác xác tới. Vừa bước vào không khí đã căng thẳng ghê hồn.
– Trời! Tới rồi hả. Vô gặp anh Tư lẹ đi._ Một tên đầu gấu hỏi cậu._
Nhưng cậu vừa đi mấy bước, tên đó đã gọi giật lại.
– Liệu nói chuyện nha, ổng mới bị ông chủ quần một trận te tua đó.
– Ông chủ? _Tùng ngạc nhiên._ Còn ông chủ nào nữa?
– Ông chủ lớn đó. Ít tới nên không gặp là phải. Vô lẹ đi.
Vậy là trên Tư Hùng còn người nữa. Tùng rất thắc mắc, không biết người như thế nào mà có thể đàn áp cái tên côn đồ gian xảo như Tư Hùng và tên Lý đó. Đẩy cửa bước vào phòng tên đầu gấu đã chỉ, Tùng thấy Tư Hùng còn đang mặt mày xanh lè đứng đối diện cái bàn làm việc có bức tranh con cọp. Một xấp giấy tờ còn để nguyên trên bàn hướng về phía ghế. Vậy là ông chủ lớn đã ngồi đó, xem đống tài liệu đó, và Tư Hùng phải đứng chầu phía đối diện. Tự nhiên Tùng hả hê thấy sợ, cũng có lúc tên này phải bị đàn áp cho như vậy mới đáng.
– Anh Tư.
Tùng lên tiếng. Tư Hùng nhìn thấy cậu lập tức lấy lại phong độ. Hắn nhìn cậu từ đầu đến chân rồi phán.
– Tuần này cậu không đánh, dưỡng sức tới tuần sau đánh một trận lớn.
Và mọi thông tin cậu nhận được cũng như thu thập được đại loại là thế này: Ông chủ cá một trận lớn và Tư Hùng đã giới thiệu cậu. Nhìn thấy bảng thành tích của cậu thì lập tức thay vì chỉ cá một, ông chủ lớn cá gấp ba. Nghĩa là thay vì đem một sòng bài ra cá như lời tuyên chiến thì ông ta cá luôn ba sòng một lượt. Theo như bọn họ nói: “vì thành tích cậu quá hoàn hảo nên ông chủ lớn tin tưởng, cá lớn như vậy.” Cậu nghe xong mà muốn xỉu.
– “Cậu thắng thì xóa hết nợ một lần. Không thì liệu hồn cậu, không có đường về đâu.”
Đó là lời cảnh cáo cho cậu và còn kèm theo “Không có lựa chọn nào khác ngoài thượng đài đâu. Đừng nghĩ tới việc trốn.” Lời cảnh báo ngọt ngào dành cho cậu. Haizzzzzzzzz đúng là cái số ăn mày mà.
Và Tùng trốn lì ở phòng trọ của thằng Sơn luôn. Lỡ rồi, một ăn cả ngã về không. Chuyến này một chổi quét sạch mọi chuyện cho gọn.
Tư Hùng cho nhiều người tới mát-xa, đấu tập với cậu. Cung cấp những thông tin về đối thủ của cậu, sở trường, sở đoản….v..v… Mọi thứ cốt để cho cậu thắng.
Thế mới thấy, ông chủ lớn quả thật khủng khiếp khi buộc được cái đám này chạy đôn chạy đáo, chạy ngược chạy xuôi. Và cậu trở thành cục vàng tạm thời, được cung phụng đủ thứ, ăn uống đầy đủ, một tiếng Tùng, hai tiếng cũng Tùng. Không còn cái cảnh bị ngoắc ngoắc hay gọi mày tao nữa. Nhưng chính chỗ đó thằng Sơn đâm lo. Nó diễn tả những gì đang diễn ra giống như bữa cơm cuối của tử tội.
Rồi ngày thượng đài cũng tới. Thằng Sơn cũng chuyên nghiệp trong việc phụ giúp cậu, nó giũ khăn cái phạch bảo:
– Xong, bảo đảm hôm nay anh em mình sẽ nói vĩnh biệt cái võ đài này, ra đi không một ngày trở lại.
– Tự tin quá ha, ra đi không một ngày trở lại cũng có nghĩa lỡ mà thua một cái là giết, quăng mất xác đó.
– Không được nói gở… À! Anh Xuân nói chúc anh may mắn.
– Sao nó biết chuyện này? _Tùng trợn mắt hỏi._
– Hôm trước anh ấy gọi cho anh, lúc anh đi toilet đó. Em có nghe giùm.
– Rồi mày nhiều chuyện hả? Cái thằng đó miệng ăn mắm ăn muối dữ lắm. Nói cái gì là cái đó xảy ra ngược lại hết trơn. Lần trước nó hẹn ngày đi đám ma tao, còn đòi ăn đám giỗ hàng năm nữa chứ.
– Vậy rồi sao?
– Thì cuối cùng tao có chết đâu.
– Ăn mắm ăn muối kiểu đó đáng ra phải ham mới đúng chứ. Anh lúc này bị làm sao đấy.
…………………………………………..
Vũ Phong hôm nay trông khác hẳn. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen cách điệu, cổ liền kéo xuống qua khỏi ngực mới cài chiếc nút đầu tiên. Quần tây cũng đen nốt, đôi giầy bóng bẩy nện những tiếng cộp cộp chắc nịch theo từng bước chân anh, một sợi dây cũng màu đen nốt ôm sát cổ. Chiếc hoa tai đeo một bên, khắc chữ Phong theo kiểu thư pháp lấp lánh. Trên tay anh, một chiếc nhẫn ngón trỏ duy nhất hình thù kỳ quái, gồ ghề ôm trọn ngón tay rất gây chú ý. Mái tóc không như mọi ngày chải ba bảy gọn gàng, hôm nay nó nằm vô cùng mất trật tự, một bên mái rũ xuống che gần hết một bên mắt. Cặp mắt kính đen, vuông làm cho khuôn mặt anh thêm sắc nét, quyến rũ, thật phóng túng.
– Anh Phong… Dạ anh ngồi.
– Xong cả chứ. Có vấn đề gì không?
– Dạ không, bảo đảm hôm nay anh toàn thắng.
– Vậy cho bắt đầu đi.
– Dạ.
Một khay nhỏ bằng bạc được đưa tới, trên có một ly rượu. Vũ Phong xua tay không muốn, lập tức ly rượu được mang đi. Thay vào đó một điếu xì gà được đưa đến chờ trước mặt. Vũ Phong lấy đưa lên miệng ngậm, lửa được bật lên mồi tận nơi. Vũ Phong rít mạnh một hơi, xua tay cho đám người đang bu xum xít xung quanh dạt ra để anh có thể nhìn thấy VÕ ĐÀI.
Về phía Tùng, trận đấu quyết định cũng đã bắt đầu.
– Ông chủ lớn tới rồi, cậu chuẩn bị đi. _Một tên đầu gấu thông báo cho cậu._
Tùng bước dài theo hành lang giữa các phòng ra võ đài, đấu thủ của cậu cũng đang lên đài. Cậu nhìn qua chỗ khách ngồi. Ghế VIP hôm nay đối diện nhau là hai ông chủ bự cá cược, Tùng choáng làm sao với món cá cược lần này. Trước giờ họ cá nhiều thứ lắm, những món tiền lớn, xe cộ, nữ trang, những mối làm ăn…v…v. Nhưng lần này lớn nhất trong lịch sử sàn đấu.
Liếc một vòng xung quanh, những vị khách của các ngày khác bình thường đã rất giàu có rồi. Nhưng hôm nay, ngay cả những ghế thường ở dưới cũng đã là những người rất sang trọng. Ngày hôm nay muốn vào xem trận này không phải chỉ có tiền là được. Tiền là cơ bản, còn danh vọng, gia thế, quyền lực mới mua nổi một vé.
Tư Hùng và tên lý đang xúm xít phía trên kia, phía bên phải. Tùng đoán là ông chủ lớn ngồi phía đó, cậu vòng về phía đó để lên võ đài cho đúng vị trí cậu đại diện. Chậm từng bước một, cậu có thể quan sát ông chủ lớn gần hơn một chút.
Ông chủ lớn khá trẻ_ Cậu đánh giá bề ngoài qua cách ăn mặc, cậu không nhìn rõ vì bị che khuất bởi những người đang phục vụ ông chủ lớn. _Ngồi trên chiếc ghế VIP được trải tấm lông thú màu trắng, rất sang, rất đáng sợ. Ngay cả Tư Hùng còn chưa dám ngồi lúc này nữa mà. Có cả vệ sĩ đi theo, đứng nghiêm trang ngay phía sau, bọn đầu gấu ăn mặc chỉnh tề chia nhau đứng theo hình vòng cung phía sau tên vệ sĩ.
Quay mặt, leo lên võ đài, cậu thấy ông chủ bên kia cũng giàn trận gần như vậy, có điều người này không có được vẻ sang trọng như ông chủ lớn mặc dù cũng ngồi ghế lông thú trắng đàng hoàng. Thế mới biết dù người đẹp vì lụa nhưng cả hai đều có tấm lụa đẹp thì phải coi khí thế của bên nào cao hơn.
Tùng nhấc dây, bước lên võ đài. Sau khi cúi chào hai bên, trận đấu bắt đầu bằng tiếng kẻng đầu tiên. Cả hai đấu thủ lao vào nhau.
Đám người dạt ra cho ông chủ lớn có thể nhìn thấy võ đài khi trận đấu bắt đầu. Võ sĩ cúi đầu chào. Vũ Phong buông rơi cả điếu xì gà trên tay xuống tấm thảm lông thú. Tư Hùng hoảng hồn hối cái đám phục dịch nhanh chóng nhặt lên, mang ngay một điếu khác tới. Vũ Phong trấn tĩnh sau những gì anh vừa nhìn thấy. Mồi lại điếu thuốc mới, Vũ Phong từ từ quan sát.
– “Đánh đấm không tồi. Vậy tại sao cứ để yên cho mình đàn áp vậy nhỉ? Cậu ta quá cao tay hay quá ngốc nghếch? Câu hỏi này biết phải hỏi ai?”
Vũ Phong nhìn trận đấu diễn ra, Tùng không phải là người yếu, đối thủ của cậu không phải là một người không có tiếng tăm. Vậy mà, nhìn xem hắn ta vẫn chưa tấn công được cậu.
Tùng thủ rất chắc, cậu biết không thể sơ hở dù một giây. Cậu vẫn nhớ như in trong đầu lời Tư Hùng nói: “Hiệp một cá sòng bạc Violet, nốc ao cho sòng Wind và toàn trận cho sòng Daisy.” Nghĩa là ngay từ hiệp đầu tiên cậu đã không thể thua.
Xoay người theo trận đấu, thỉnh thoảng ông chủ lớn lại nằm trong tầm mắt cậu. Ông ta nhìn dáng rất quen, mà nói quen thì tên vệ sỹ kia quen hơn… Vệ sỹ!!! chẳng phải đó là tên sát thủ của cậu sao, hắn hay đi theo Vũ Phong lắm mà, mà khoan… người kia trông quen…không lẽ. Sòng bài Wind, chẳng phải khách sạn Wind sao?
Tùng bất ngờ, cậu quay phắt lại nhìn về phía Vũ Phong, quên cả việc mình đang thi đấu. Một nụ cười thật đẹp như thần chết vẽ trên khuôn mặt đó. Và rồi cậu nghe mặt mình rát và cả người cậu bồng bềnh.
– “Thằng Xuân toàn ăn mắm ăn muối.”
Và tất cả chỉ còn lại màu đen.
…………………………………………�� �…………………..
Tùng bất ngờ bỏ trận đấu nhìn về phía anh, Vũ Phong cười.
– “Nhận ra rồi sao nhóc, chậm quá đấy. Nhưng cũng còn chấp nhận được, không thì cậu chết với tôi.”
…Và RẦM…Tùng nằm sõng xoài trên sàn đấu. Bắt đầu đếm…một…sáu…và Mười. Cậu thua toàn tập. Thua ngay hiệp một, thua nốc ao và coi như thua toàn trận. Ba sòng bài của Vũ Phong, Tư Hùng và tên Lý chết điếng cả người, không nhúc nhích nổi chân.
Tất cả mọi khách khứa ồ lên, không thể tin được. Trận đấu tưởng chừng như là lịch sử thì kết thúc quá dễ dàng, quá nhanh gọn. Đến tên năm Sung _đối thủ cá cược của Vũ Phong_ vẫn còn đang ngớ ra với chiến thắng quá bất ngờ của mình.
Vũ Phong bước xuống khỏi ghế ngồi, tiến về phía võ đài. Dây được tháo ra cho hai ông chủ lớn gặp nhau.
– Chúc mừng anh Năm, vậy là ba sòng bạc của tôi phải gởi chỗ anh một thời gian rồi.
– Cậu quả là khinh thường tôi quá, đưa ra một đấu thủ như vậy. Tôi sẽ giữ kỹ ba sòng bạc cho cậu, cứ từ từ tới lấy. Nhưng nhớ phải tìm người khá hơn hãy tới lấy.
– Được mà, được mà. Chúc anh may mắn với mấy song bạc đó.
– Ha Ha Ha. Về. _Năm Sung ra lệnh cho đám bộ hạ tháp tùng._
Năm Sung khoái chí cười ngạo nghễ. Hắn căm Vũ Phong lâu lắm rồi, khi mà bao nhiêu khách sộp Vũ Phong thu về mấy sòng bài của anh hết. Trầy trật lắm mới gài được Vũ Phong vào thế chẳng thể từ chối lời thách thức của hắn. Nhưng khi nhận thấy thư trả lời không những một sòng bài như hắn đã định mà những ba sòng bài lớn, hắn đã mất ăn mất ngủ một thời gian vì không biết Vũ Phong có điều gì mà tự tin đến như vậy. Hắn hôm nay có thể cười ha ha ra khỏi đây, có thể nói là đổi hết năm ký thịt và mấy trăm cọng tóc phải đổi màu vì lo lắng.
Tùng tỉnh lại, xung quanh tối om. Cậu định thần coi mình đang ở đâu. Chẳng thấy gì, cậu từ từ nhớ lại. Cậu đã nhìn thấy ông chủ lớn, nhìn sao mà lại ra thành Vũ Phong. Mà không, đúng là Vũ Phong chứ không ai khác, làm sao cậu không nhận ra được khi cậu quan sát anh mỗi ngày, chỉ là bề ngoài khác quá nên cậu không nhận ra ngay thôi. Chỉ mỗi tên sát thủ của cậu là vẫn giống mọi ngày.
Mà khoan… cậu còn quên, cậu thua trận, thua toàn tập. Ở đây tối thui không lẽ cậu bị thủ tiêu. Thằng Sơn đâu?
– Sơn. _ Cậu bắt đầu gọi, nhưng không có tiếng trả lời. _Sơn… _ Cậu quờ quạng rờ mó xung quanh._
Bất ngờ một luồng sáng ập vào. Cửa mở, một bóng đen đứng ngay đó. Tùng nheo mắt không thể nhìn thấy gì.
– Ra ngoài đi, ông chủ đợi cậu đó.
– Ông chủ?
– Nhanh đi.
– Em tôi đâu?
– Không biết. Nhanh.
Tùng lật đật theo hắn đi. Cũng không đâu xa, nơi cậu nằm là một trong những căn phòng nhỏ ở võ đài và cậu đang đi đến gian phòng có bức tranh con cọp.
Tên dẫn cậu tới gõ nhẹ cửa rồi mới dám đẩy cửa bước vào, Tùng vào theo. Trước mặt cậu là một cảnh cậu rất muốn chứng kiến từ lâu. Đó là Tư Hùng và tên Lý đứng khúm núm phía trước bàn làm việc. Phía sau bàn còn ai khác hơn Vũ Phong. Mặt anh ta chắc cũng cỡ tử thần đang cầm hái lăm le cắt cổ hai nạn nhân đứng trước mặt.
– Anh Phong, anh hỏi nó xem tụi em có dàn cảnh gì đâu. Chắc chắn là nó nhận tiền của Năm Sung bán đứng chúng ta thôi. Đập một trận là khai ra hết.
– Không có, đừng có giá họa nha. Tui nói nãy giờ là anh em tui không có làm vậy.
Nãy giờ cậu mới nhận ra thằng Sơn đứng cạnh hai tên kia. Cậu thở phào nhẹ nhõm, vậy là nó không sao, nhưng sao nó ăn gan gì mà bữa nay lớn giọng dữ vậy, mọi khi nhát thấy mồ.
– Để anh mày trả lời đi. _Tên Lý gắt._
– Mày nhận của Năm Sung bao nhiêu, nói. _Tư Hùng nói như hét vô mặt cậu_ Không thì tao chặt mày ra từng khúc.
Tùng nhìn Vũ Phong, cậu cũng chưa sắp xếp mọi thứ được rõ ràng lắm. Nhưng bị kết án bán độ thì không thể không mở miệng rồi. Cậu còn nhớ rõ cái án đã làm cậu tơi tả bầm giập khi ông chủ lớn kết tội cậu làm tay trong cho ai đó. Bây giờ bổn cũ soạn lại, cậu lại bị kết tội bán độ.
– Nếu không nhận tiền của hắn tại sao thua lãng nhách như vậy chứ? Không thể giải thích cho hành động đó bằng một lý do nào khác được.
– Tôi không có bán độ. _Tùng gắt._
– Chứng minh đi, không thì mày biết hậu quả mà._ Tư Hùng lại hăm dọa cậu._
Tùng nhìn Vũ Phong, anh vẫn nhìn cậu bằng đôi mắt vô cảm. Cứ như anh đang chờ cho tên Hùng tra cho ra cậu bán độ như thế nào vậy. Anh lại không tin cậu.
– Nói đi, tại sao lại ngừng đánh giữa chừng. Mày không nói được tức là mày thừa nhận mày bán đứng ông chủ. _Tư Hùng sừng sộ, xỉa xỉa ngón tay vào cậu rất hung hăng._
– Lý do, tôi… _ Không lẽ nói vì bất ngờ thấy anh. Nhưng anh nãy giờ không có vẻ muốn nhận là quen biết cậu, vậy cậu chẳng cần nói ra chuyện đó. Nhưng chuyện thua trận, cậu giải thích sao đây…?
Cậu nhìn Vũ Phong chờ câu trả lời cho mình. Nhưng Vũ Phong chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh nhạt.
– Ừ thì tui bán độ.
– Anh hai. _Sơn la lên_ Không có thì đừng nhận bừa bãi chứ.
– Thấy chưa anh Phong, chỉ có như vậy mới có chuyện thua lãng xẹt như ngày hôm nay thôi. _Tên Hùng và tên Lý nhanh nhảu kết tội._
– Vậy cậu nhận của người ta bao nhiêu để thua độ? _Vũ Phong nhìn cậu từ tốn hỏi._
– Ba mươi triệu _Cậu ước chừng số lượng tiền cậu nợ, bán một độ lớn như vậy bao nhiêu cậu không biết, bán bằng số tiền cậu nợ chắc là hợp lý. Cậu tính như vậy._
– Ba mươi triệu? _Cả tên Hùng và tên Lý đồng thanh nhìn cậu._
– Ba mươi triệu. _Vũ Phong lập lại_ Vậy cậu ta nợ bao nhiêu?
– Tên khốn này _Tư Hùng nện cho cậu một cái nháng lửa_ Tao chẳng đã nói mày thắng sẽ xóa được nợ cơ mà.
– Chẳng phải thua dễ hơn sao?_ Tùng bắt đầu phản ứng sau cú đánh.
Cậu không tức gì mà chỉ tức thái độ của anh. Mới đây thôi còn đề nghị những điều tốt đẹp lắm, bây giờ thì ngồi nhìn người ta đánh cậu, rồi kết tội cậu.
– Nói cũng đúng _Vũ Phong xác nhận_ Vậy phần còn lại cậu định trả chúng tôi thế nào?
– Phần còn lại?
– Thì cậu bán độ thành công. Cậu phải nhận được tiền thưởng, vậy thì nợ chúng tôi cậu phải thanh toán. Nói đi, chúng tôi sẽ nhận tiền khi nào, ở đâu, ai đưa?
– Ơ…ở đâu…ai…
Tùng lúng túng như gà mắc tóc. Cậu đâu nghĩ phải trả lời nhiều thứ như vậy. Cậu có biết ai đâu mà nói.bg-ssp-{height:px}
– Anh hai, tự nhiên nhận cái gì mà bậy bạ vậy? Anh có biết nãy giờ hai cái tên đó tìm cách đổ hết tội lên anh không? _Thằng Sơn lí nhí bên tai cậu.
– Anh Phong, anh cũng nghe tận tai rồi đó.
Vũ Phong đứng dậy, anh nhìn hai tên đó với đôi mắt hình viên đạn.
– Lo cho xong vụ mấy cái sòng bạc đi. Tôi sẽ coi lại vụ này, làm không xong thì đem ra xử một lượt.
– Dạ, nhưng mà…
– Còn ý kiến gì?_Vũ Phong gằn giọng.
– Dạ không, anh đi. _Quay qua tên Lý, Tư Hùng giục. _Gọi tụi nó lấy xe. Còn hai tên này nhốt lại trước.
– Dạ._đám đầu gấu dạ rân.
Sơn hoảng hồn khi nghe bị nhốt lại. Nhưng Tùng chỉ nhìn Vũ Phong lúc này chẳng buồn nghe Tư Hùng nói gì, anh đang xăm xăm bước về phía cậu. Đôi mắt anh không biết đang giận hay đang tức, nhìn Tùng chỉ còn nửa cái tròng đen. Anh lạnh lùng phán:
– Còn không đi.
Tùng ngạc nhiên không nhiều bằng thằng Sơn và cái đám đệ tử của anh. Chúng như đứng chết trân tại chỗ. Tùng được tha bổng, ba cái sòng bạc của ông chủ lớn chỉ một câu nói là xong xuôi. Chúng cứ tưởng kỳ này Tùng phải bị chặt từng khúc mới hết chuyện chứ chẳng chơi.
Tùng vội kéo thằng Sơn theo sau anh, cậu thiệt chẳng muốn ở lại thêm nơi này một giây nào nữa, căng thẳng chết đi được. Nhưng theo anh về thì chắc là ở đây sướng hơn, sẽ trả lời anh thế nào đây? Nhưng Tùng vẫn bước theo Vũ Phong, chẳng biết sao cậu cứ nghe lời con người này răm rắp thế không biết.
Ra đến xe, Vũ Phong thản nhiên ngồi vào xe, cửa vẫn mở chờ đợi. Tùng bước lại cửa xe khẽ cúi đầu.
– Em đưa thằng em về phòng trọ rồi về liền.
Vũ Phong khẽ liếc nhìn cậu qua lớp kiếng đen, đoạn anh nói:
– Cho cậu một cơ hội cuối, trước khi mặt trời mọc cậu không có mặt ở nhà thì đừng về nữa.
– Em biết rồi, chắc chắn không dám trễ đâu ạ. Chắc chắn.
Xe chạy mất bỏ hai anh em cậu đứng trơ vơ giữa đêm khuya. Cậu biết cậu có chuyện cần giải thích với Sơn trước rồi với anh sau. Chắc cậu sẽ khô cả nước miếng đây.
Tùng cứ sử dụng chiêu đã từng năn nỉ được anh là cứ nắm chắc tay anh, hễ anh chưa buông tay là cậu còn năn nỉ được. Vũ Phong không muốn kết tội cậu, nhưng không bắt nạt cậu anh không chịu được, dù gì trong lòng anh cũng còn nhiều lấn cấn. Anh cũng đang thắc mắc với lòng, cậu giữ địa vị gì trong trái tim anh, trong đầu anh. Chỉ là món đồ chơi mà anh đang thích hay là món đồ mà anh không thể thiếu.
– Cậu hôi quá đi. _Vũ Phong chợt nói._
– Em chưa tắm. _Tùng kéo áo ngửi rồi trả lời._
– Đi tắm đi, đừng nói chuyện với tôi bằng cái mùi đó. _Vũ Phong xua tay._
– Nhưng còn chuyện… chuyện…
– Tôi mệt, tôi chưa muốn suy nghĩ xem sẽ phạt cậu như thế nào cho đáng đây. Tôi cần nghỉ ngơi.
Thực ra thì Vũ Phong muốn đuổi Tùng ra chỗ khác thì đúng hơn. Anh đang kềm chế việc muốn ‘xé’ cái thân thể kia dưới ham muốn của anh. Nhưng như vậy thì không vui, lúc đó cậu sẽ biết cậu bắt đầu có quyền lực với anh. Anh không muốn như vậy, anh muốn cậu tuyệt đối, tuyệt đối vâng lời, tuyệt đối trung thành.
Tùng lại khác, cậu vội tắm rửa xong thì nhấp nha nhấp nhỏm không yên. Làm sao yên được, cậu đâu biết ông chủ cậu muốn gì. Nếu cậu biết thì chắc cậu chẳng căng thẳng như vậy mà sẽ ngay lập tức leo lên giường đánh một giấc cho sướng.
Nhấp nhỏm trong phòng chán, cậu đánh bạo tới gõ cửa phòng anh. Bất quá bị đập một trận rồi thì an tâm, còn hơn cứ thấp thỏm thế mãi.
– Vào đi. _Giọng anh tỏ ra khá bực bội vì hình như không cần hỏi cũng dư sức biết ai gõ cửa._
– Anh!!!!!
– Chuyện gì nữa?_ Vũ Phong hớp hết ngụm rượu cuối trong ly, quay nhìn cậu, hỏi giọng khó chịu vì bị làm phiền. Hay đang cố tình ra vẻ bị làm phiền thì đúng hơn.
– Anh có mệt không…? Để em đấm bóp cho. _Tùng chẳng biết sao lại trớ qua chuyện khác._
Vũ Phong suy nghĩ vài giây rồi thì gật đầu. Tùng hơi an tâm một chút, không có vẻ anh sẽ đuổi việc cậu hay gọi cái tên đao phủ đến xử cậu. Làm tốt một chút không chừng dễ năn nỉ hơn.
Vũ Phong đến nằm dài trên giường, bộ pizama màu tro chưa cài hết nút áo trễ sang một bên làm xốn con mắt cậu. Tùng ngồi lên giường bên cạnh anh, tay bắt đầu xoa nhẹ vùng đầu, hai bên thái dương rồi xuống cổ. Khi anh bắt đầu thư giãn theo nhịp xoa của cậu, cậu mạnh tay hơn. Bắt đầu xuống vùng cổ, hai vai.
Vũ Phong xoay úp người đưa lưng cho cậu xoa bóp, chiếc áo anh mặc làm cậu bị vướng.
– Em cởi áo cho anh được không?
– Ừm!! _Vũ Phong ậm ừ, giọng đã lười biếng._
Tùng luồn tay lần những chiếc nút còn cài, cậu run. Cậu chưa từng cởi áo anh, nó làm sao ấy. Động tác này cứ kích thích cậu mãnh liệt. Người anh thì gần đến vậy, anh thì cứ nằm ì ra như vậy. Cứ như bày sẵn chờ cậu, quyến rũ cậu.
Vũ Phong không phải không biết tay cậu đang run. Chỉ chạm vào anh bấy nhiêu, cậu đã như vậy rồi sao. Anh có chuyện để chơi rồi, khuôn mặt đang úp xuống gối nở một nụ cười nham hiểm. Anh muốn phạt cậu, không thì anh không thỏa lòng. Còn phạt kiểu gì? Anh bây giờ vừa mới nghĩ ra…
Tùng kéo chiếc áo ngủ anh xuống. Không biết vô tình hay cố ý, bàn tay cậu miết nhẹ trên da anh. Mát rượi, rắn chắc, nó như hút chặt bàn tay cậu vào đó. Tùng sắp quên mất mình đang phải làm gì thì giọng đanh thép của Vũ Phong làm cậu bật đứng dậy, rời khỏi giường.
– Cậu định dùng thân xác quyến rũ tôi, để xin tội đó hả?
– Không!! không!!…không!!_ Tùng lắp bắp, mặt đỏ như trái cà vì ngượng, vì xấu hổ khi nghe anh kết tội hành động vừa rồi của cậu._
– KHÔNG? Cậu nghĩ tôi tin sao.
Vũ Phong ngồi dậy, khoát lại chiếc áo. Từ từ anh tiến tới phía cậu. Anh bước một bước, cậu lùi một bước, cuối cùng cậu bị anh ép sát vào tường.Vũ Phong đưa tay lên và cậu hoảng hồn đỡ…
– Muốn hành hung tôi lần nữa? _Vũ Phong hỏi._
Tùng nhìn lên, anh không đánh cậu. Anh chỉ áp tay lên bức tường phía sau cậu, ép cậu chặt vào nó hơn. Vũ Phong áp đảo cậu bằng lời nói, bằng khí thế của anh.
– Nếu cậu thích va chạm với tôi như vậy, hay để tôi cho cậu một cơ hội chuộc lỗi nhé?
Tùng cứng họng chẳng biết nói sao. Làm sao phủ nhận giây phút cậu bị anh hút mất đầu óc vừa rồi. Bây giờ bắt thóp được cậu, anh đang hành hạ cậu bằng những câu nói làm cậu sắp chết vì xấu hổ.
– Nếu từ giờ đến khi rời khỏi căn phòng này, ‘em’ không để ‘anh’ nghe thấy bất cứ âm thanh nào phát ra từ cổ họng này _ Vũ Phong dùng hai ngón tay miết dọc theo cổ của cậu_ anh sẽ xóa hết mọi thứ. Tội của em, nợ nần của em, cả cái tội em dám đánh anh nữa. Thấy sao??? Có phải là anh tốt với em lắm không?
Vũ Phong cắn nhẹ vào vành tai Tùng làm cậu suýt bật thành tiếng. Nội hai tiếng ‘anh, em’ anh nói, cố tình cho thật ngọt ngào, thật kích thích đã đủ làm cho ai đó tê tái cả người rồi. Người anh áp sát vào cậu, mũi cậu đang đặt trên làn da trần của anh, mùi cơ thể anh đang làm cậu cố gắng không hôn lên nó.
– Không…không…bật…thành tiếng. Anh…muốn em…làm gì?_ Tùng nói, giọng đứt quãng vì những tưởng tượng về những hình phạt dành cho cậu quay cuồng trong đầu._
– Làm gì, em biết ngay thôi mà. Trò chơi bắt đầu từ bây giờ, không cho em sự lựa chọn nào khác nữa đâu.
Vũ Phong bất ngờ rời bỏ cậu, làm cậu thấy hụt hẫng. Anh bước tới… XOẸT… Sợi thắt lưng nằm trên tay anh gọn gàng. Vũ Phong kéo nó như thử độ bền.
Tùng bắt đầu lo, không phải anh muốn đập cậu một trận bằng sợi thắt lưng đó mà không cho la lên tiếng nào sao. Nếu như anh nói đó là cơ hội cho cậu, thì một điều chắc chắn đi kèm là Vũ Phong sẽ làm cho cậu phải lên tiếng.
Mọi cơ bắp của Tùng căng cứng hơn khi Vũ Phong bấm khóa phòng, anh thản nhiên cười, quăng chìa ra cửa sổ.
Từng bước một, với hai tay nắm hai đầu của chiếc thắt lưng. Anh tiến về phía cậu từng bước…
Tùng nhìn sợi dây, nhìn Vũ Phong, sợi dây bằng da thật chứ chẳng chơi. Đời nào Vũ Phong xài đồ giả, mà nếu là đồ thật thì khi quất xuống người cậu… _ Tùng không dám nghĩ tiếp nữa _ Bất giác cậu lùi khắp phòng theo từng bước tiến của anh. Cửa khóa rồi, chìa khóa nằm dưới sân…con mồi không có đường thoát ngoài cách đưa thân chịu trận.
– Cho em đếm từ một đến ba thì bước lại trước mặt anh, không thì em sẽ phải hét lên mà không có bất cứ cơ hội nào. Chọn nhanh đi.
Vũ Phong dừng lại thôi không tiến về phía Tùng nữa, anh chờ thái độ của Tùng trong khi miệng bắt đầu đếm.
– Một…
Tùng nhăn nhó, chân vẫn không động đậy.
– Hai…
Cậu bắt đầu lưỡng lự.
– Ba.
Vũ Phong đếm tiếng ba một cách dứt khoát. Và anh thấy cậu đứng trước mặt anh, suýt nữa anh đã bật cười vì thái độ của cậu.
Tùng nhìn sợi dây da trong tay Vũ Phong bất giác cậu hỏi, giọng lo sợ.
– Không… cho la…thật hả?!?! _Tùng hỏi không giấu được vẻ khổ sở._
– Đúng, một tiếng nhỏ cũng không. _Vũ Phong nhấn từng chữ, rõ ràng._
Tay anh choàng quanh người cậu, Tùng còn chưa hiểu anh đang muốn đánh cậu bằng cách nào với sợi thắt lưng ở khoảng cách gần như vậy, đáng ra khi cậu đứng xa sợi dây đã có thể vung tới rồi thì sợi thắt lưng đã khóa cậu lại.
Tùng nhìn xuống mình, hai cánh tay đã bị Vũ Phong khóa chặt vào hai bên hông cậu bằng sợi dây lưng khiến cậu không thể vung hai tay được. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì…
– Như vậy xem có kẻ nào còn dám đấm anh không.
– “Anh ấy làm như không có tay thì chân mình không làm gì được.”
– Anh biết em nghĩ gì rồi đó. Anh cho em cơ hội dùng lý trí kiểm soát hai chân em. Nếu không đừng bao giờ nghĩ tới việc anh chạm vào em lần nữa.
Tùng điếng cả người, anh nói cái gì mà chẳng ăn nhập với những việc đang diễn ra vậy? Không phải cậu đang chuẩn bị bị đòn sao, sao lại có chuyện…
Mặt cậu ngu ra, Vũ Phong chỉ cần liếc qua cũng biết. Anh bắt đầu tiến sát lại người cậu gần thật gần, sát thật sát. Và bắt đầu trả lời cho những thắc mắc đang diễn ra trong cái đầu kia.
– Nếu em không phát ra bất cứ tiếng động nào dù là nhỏ nhất, ngoài những gì anh hứa anh còn tặng em một món quà nữa.
Vũ Phong bắt đầu mơn trớn vành tai đã đỏ lên như quả cà chua của Tùng, thật từ từ, thật khiêu khích.
– Chỉ bấy nhiêu mà người em rúm ró lại rồi, em nhắm mình im lặng được bao lâu?
Vũ Phong liếm gò má cậu như con mèo đang liếm láp bộ lông của nó, say sưa. Tùng mở mắt, nghiệm ra những điều anh muốn nói. Không phải anh sẽ đánh cậu, mà là anh sẽ làm cậu rên rỉ vì thứ khác… Ôi Trời!!!! Nếu thực sự là vậy, đối với cậu còn khó hơn cả việc phải im lặng khi bị đòn.
– Anh…muốn…_ và môi cậu bị lấp mất._
– Anh vừa cứu em khỏi lần thốt ra tiếng đầu tiên, không có lần nữa đâu._ Vẫn ngấu nghiến đôi môi cậu. _Cẩn thận,em quên anh nói trò chơi bắt đầu rồi sao.
Tùng trợn tròn mắt, suýt nữa… như vậy có nghĩa là không một tiếng nào bắt đầu từ bây giờ. Không chỉ tiếng rên, mà cả nói chuyện…vv. Không gì cả.
Vai cậu đang cảm nhận bàn tay anh vuốt ve, lưng cậu cũng vậy. Tay anh luồn trong áo cậu, mơn trớn tấm lưng cậu, đê mê. Vị ngọt ngào của nụ hôn trên môi ngất ngây. Rồi cái cổ cậu, gáy, bờ vai. Môi anh chậm rãi tìm đến từng nơi một, từng chút một, nhẹ nhàng, dịu dàng.
Tùng bắt đầu phải cố gắng tập trung cho việc giữ cổ họng mình không bật lên tiếng. Nhưng cậu quá coi thường Vũ Phong, kẻ dày dạn trong việc lên giường. Dù cố mấy cậu cũng bị cảm giác hưng phấn kéo đi. Cậu không thể dùng tay bịt miệng mình lại, hay bấu vào đâu, chỉ còn cách nghiến răng nghiến lợi cố không để đầu óc mình mờ mịt theo tiếng gọi của thân xác.
Nhưng chẳng mấy chốc chân cậu không còn đủ sức đứng vững nữa. Cả người cậu đổ trên cánh tay rắn chắc to lớn của anh. Áp lưng cậu vào ngực mình, Vũ Phong ve vuốt cái cổ cậu đang lồ lộ dưới mắt anh. Một dấu hôn, rồi hai dấu bắt đầu xuất hiện. Anh thì thầm vào tai cậu.
– Em thật là. Nếu bây giờ làm đến ngày mai không biết sẽ ra sao nhỉ. Cắn chặt môi đến thế thì làm sao hôn, nó làm anh có hứng thú lắm đây.
Vũ Phong lại kéo gương mặt đang nhắm tịt mắt lại gần mặt mình, anh lại bắt đôi môi kia hé ra lần nữa cho anh đi vào, sục sạo, thưởng thức. Tay anh xé từng mảnh áo trên người cậu xuống. Một tiếng vải bị xé toạc vang lên, nó không những kích thích cậu mà chính anh cũng bị nó ảnh hưởng. Anh xiết chặt cậu hơn, nghe như xương cốt cậu sắp kêu răng rắc dưới sức ép của cánh tay anh. Tùng sắp mất cả lý trí vì những cái ôm xiết khao khát nồng nàn như vậy. Cậu tưởng chừng như cổ mình đã phát ra tiếng gì đó. Da thịt cậu khao khát anh sau nhưng cái ôm chiếm hữu dữ dội đó. Nó kêu gọi cậu đáp trả anh, không dưới chục lần cậu suýt khuất phục dưới cơ thể anh nồng nàn.
Từng lớp da thịt cậu dần lộ ra dưới ánh đèn phòng nhàn nhạt, kêu gọi, từng vết đỏ lần lượt nổi lên. Môi anh mút chặt những nơi nó đi qua, ngấu nghiến. Anh đã để cho mình đi theo khao khát của bản thân rồi. Anh cũng sắp quên mất vị trí chủ động của anh trong việc làm cho cậu phải cất thành tiếng.
– Món quà tặng kèm, em muốn nghe luôn bây giờ không? Cho em có đủ động lực cố gắng đến phút cuối.
– …_ thật khốn khổ khi anh hỏi mà không cho cậu lên tiếng trả lời…
– Nhìn anh nào. _Vũ Phong kéo cái cằm cậu, giữ cho nó ngay ngắn trước mặt anh. _Cho anh biết muốn nghe bây giờ luôn không?
Nhìn mắt Vũ Phong cậu thừa biết Vũ Phong muốn thấy cậu đồng ý.
Cậu gật đầu…
Trên môi anh một nụ cười gian trá hiện ra. Nhìn nụ cười đó Tùng biết mình vừa làm một điều dại dột.
Cậu tự dưng lắc đầu lia lịa.
Vũ Phong một lần nữa giữ chặt đầu cậu lại, không cho lắc nữa. Áp đầu cậu vào vai mình anh nói.
– Nếu em thắng, ngoài những gì anh hứa thì em sẽ trở thành người tình của anh, dĩ nhiên đúng nghĩa người tình. Sẵn cho em biết luôn anh rất cưng người tình của mình đó, rất yêu chiều, dĩ nhiên không có chuyện bị phạt, không có chuyện bị người ta bắt nạt. Nghe có hấp dẫn lắm không, có đủ động lực cho em cố gắng chưa?
Nhưng trong đời cậu có lẽ lúc này là lúc cậu sáng suốt nhất, cậu không bị mê muội vì những gì Vũ Phong vừa nói mà lại nghiệm ra rằng, cậu sẽ chẳng thoát khỏi tay anh dù có thắng hay thua, cậu cũng chẳng có cửa leo lên chức người yêu của anh, chỉ mãi dừng lại ở việc làm người trên giường anh mà thôi.
Nhưng cậu chẳng có thời gian nghĩ xem coi nó có hấp dẫn, hay quyết xem có nên theo hay không thì cậu đã bị sức nặng cơ thể của anh đè bẹp cậu xuống tấm nệm êm ái.
Đêm ân ái, mà không ngày ân ái cuồng nhiệt đã bắt đầu _ Vì bình minh đã ló dạng_ Vũ Phong thưởng thức con mồi của mình rất cẩn thận. Từng chút từng chút một, anh làm cho bản thân mình sung sướng. Nhu cầu thể xác với anh từ trước đến nay như người khát cần uống, nhưng hôm nay, anh không chỉ giải khát như thường lệ mà là anh đang thưởng thức ly rượu coktail thượng hạng của mình. Ngon, khoái lạc, thoả mãn, đã khát….
Nhìn cậu cố gắng kềm chế bản thân anh càng bị kích thích dữ dội. Tùng sắp không còn chịu nổi những mơn trớn của anh trên cơ thể cậu, cậu muốn anh.
– Nói đi, nói rằng em muốn anh làm gì tiếp, nếu không anh sẽ dừng lại ngay bây giờ._Vừa nói Vũ Phong Vừa cọ cọ nhè nhẹ môi mình trên làn da bụng nhạy cảm.
Tùng thèm nói với anh là anh hãy yêu cậu đi. Nhưng bình thường cậu còn không dám nói thì lúc này càng không. Cậu cố gắng chịu trận với cơ thể đang sắp bốc cháy của mình… “ còn khó chịu hơn khi bị đánh”. Vũ Phong không vừa gì, anh tiếp tục mơn trớn những vùng nhạy cảm của cậu, kích thích cho cậu phải cất thành tiếng.
Thưởng thức món khai vị chán chê, anh bắt đầu tới món chính. Nhẹ nhàng đi vào cậu, cả hai có quá dư thời gian để chuẩn bị. Đi vào cậu thật dễ dàng, nó làm anh sung sướng và làm thoả mãn cơ thể đang run lên của cậu.
Vũ Phong yêu cậu, nhẹ nhàng rồi nhanh hơn. Cơ thể cậu đã mất dần cảm giác với bên ngoài, chỉ cảm thấy anh đang bên trong cậu mãnh liệt. Tháo nhanh sợi thắt lưng đang trói cậu quăng sang một bên, anh để cho cơ thể cậu tư do hưởng thụ anh.
Yêu cậu thật dữ dội, xiết cậu thật chặt trong vòng tay mình. Chính anh cũng cảm thấy mình đang mụ mị đi…thì…
– Ư!!!!!!!!!…ha…aaa!!!!!!!!!!
Anh cười, chẳng biết cười vì anh thắng hay cười vì sung sướng. Cậu thốt ra tiếng rên trong khoái lạc cực điểm khi ân ái cùng anh. Một cảm giác ấm áp tràn khắp cơ thể anh, kích thích anh đạt đỉnh điểm của yêu đương. Anh âu yếm đặt lên má cậu một nụ hôn dịu dàng.
cười, chẳng biết
– Vậy là em thua rồi nhé.
Vũ Phong nói khi anh để cả cơ thể mình đè lên người cậu. Càng khoái trá hơn khi thấy cậu làm một hành động rất đáng yêu là đập cánh tay lẫn cái trán mình xuống nệm, cậu đang tức chính bản thân mình vì để tiếng rên rỉ đó vọt khỏi môi.
Phải vậy chứ, cậu phải đáp lại anh thôi, nếu không anh sẽ rất thất vọng. Nói đơn giản thì đó chỉ là tiếng ‘rên rỉ’ nhưng nó lại là bằng chứng của việc cậu có cảm giác mãnh liệt với anh. Cậu đậu rồi đó, nhưng Vũ Phong dễ gì cho cậu biết là cậu thắng. Mặc cậu với những tức tối của bản thân, anh ôm cậu ngủ. Phải trả đủ giấc cho một đêm mệt nhoài.
Tùng bị anh ôm cứng, không nhúc nhích nổi. Cả cơ thể trần trụi của cậu tiếp xúc với cơ thể anh. Cậu chưa thể ngủ ngay được dù cơ thể đã rã rời lắm rồi. Cậu vẫn còn tiếc nuối cơ hội vừa mất, nếu Vũ Phong bằng lòng bỏ qua tất cả, cậu sẽ đi làm, sống một cuộc sống bình thường của mình. Nếu cậu vẫn không thôi yêu anh thì ít ra cậu cũng có thể yêu anh ở cái ổ chuột của cậu mà không phải lo lắng sẽ phải nghe những lời mỉa mai từ miệng anh luôn làm cậu đau lòng.
Nhưng Vũ Phong không có vẻ muốn buông tha cho cậu, khi anh đề nghị món quà đi kèm. Tùng thở dài “Nghĩa là thắng hay thua gì cũng nằm trong tay ổng, chán…”.
Nhìn xuống cánh tay Vũ Phong đang ôm choàng quanh mình, Tùng cũng cảm nhận một điều gì đó khác, ít ra anh không có thái độ bạo lực với cậu như ban đầu. Vì anh thích quan hệ với cậu hay vì anh đối với cậu đã khác. Nhưng lần đầu tiên từ khi biết anh Tùng không cảm thấy lo lắng lắm khi phạm nhiều tội cùng một lúc như vậy.
Trước đây anh dễ gì để cậu ngủ lại bên cạnh, hay ôm cậu ngủ như vầy. Cứ như anh cũng đang yêu cậu vậy. Hôm nay anh lại ôm cứng cậu ngủ ngon lành. Tùng nằm, nghĩ miên man, đoán già đoán non rồi cậu thiếp đi lúc nào không biết. Cả cơ thể cậu quá rã rời, nội việc gồng mình chịu đựng những cảm giác kích thích điên cuồng anh đem đến đã đủ làm cậu không còn chút sức lực nào chứ đừng nói đến anh ngừng việc ở bên trong cậu lúc trời đã quá trưa. Chẳng thể nghĩ ra được cái gì ngoài việc đáp ứng cho cơ thể đang rũ ra của cậu. NGỦ