Chiếc Nhẫn Đi Lạc

chương 50

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Như hẹn Tùng tới quán chờ Anh Kỳ, hôm nay Anh Kỳ xin nghỉ sớm mấy tiếng. Cả hai sẽ đón xe buýt cùng về nhà Anh Kỳ.

– Anh hồi hộp không?

– Có chứ, bao nhiêu năm rồi tôi không về.

– Có chuẩn bị những thứ cần nói chưa?

– Tôi chuẩn bị kỹ lắm rồi, nhưng không biết có nói nổi không nữa.

– Cha mẹ anh khó lắm không?

– Cũng không hẳn là khó. Thực ra họ từng gọi tôi về khi biết tôi chẳng thành công trong việc chinh phục được người ấy. Tôi nghĩ tôi thất tình nhưng cha mẹ tôi rất vui đó.

– Tùng cười_ phải, mối tình kiểu đó mà…Nhưng sao bây giờ lại thế này.

– Lúc đó tôi cũng định về nhà rồi…Tôi nghỉ phép một tháng để về nhưng… Nhưng cuối cùng tôi lại lộn trở ra… Chỉ vì tôi không thể một ngày không nhìn thấy người ấy.

– Không nhìn thấy. Anh chấp nhận chỉ cần nhìn thấy?

– Phải, tôi lấy nó làm vui. Tôi không thể làm khác được nữa, khi phát hiện ra điều đó thì quá muộn để quay đầu lại. Tôi bị cha từ luôn. Tôi lạc lối trong mê cung của chính mình.

– Không một lời hứa hẹn, không cả một lời ngọt ngào…?

– Phải! Không gì cả dù chỉ một lời bày tỏ lòng mình cho anh ấy biết.

– Anh biết không, em từng vô tù ngồi hết mấy ngày chỉ vì đi tỏ tình không đúng chỗ.

– Không đùa chứ. Làm gì nghiêm trọng đến vậy. Cậu có uy hiếp người ta không đó._ Anh Kỳ trợn mắt tỏ vẻ không tin_

– Làm gì có cái gan đó. Chỉ tỏ tình thôi, thậm chí phải nói trước là không đòi đáp lại nữa kìa.

– Vậy cậu thê thảm hơn tôi rồi._ Anh Kỳ cười sằng sặc_ tôi bất quá chỉ bị người ta dùng tiền tống đi thôi. Nhưng cậu dùng thủ đoạn gì mà cuối cùng cậu lại chui vô giường người ta vậy? _ Anh Kỳ cố nén cười chọc Tùng_

– Ay… đừng nói khó nghe vậy chứ. Có thủ đoạn gì cũng đỡ….haizzz!!.. cuối cùng là bán cho người ta…

– Bán, hơi khó hiểu đó.

– Thì lần cha em gặp tai nạn, cùng đường em chạy nhờ anh ta giúp. Anh ấy ra giá rồi mua người luôn. Trong khi số tiền không bằng một chuyến nghỉ mát của anh ấy nữa.

Anh Kỳ im lặng không nói gì, xe vẫn đều đều lăn bánh, thỉnh thoảng lại ghé trạm đón khách. Không chịu được, Tùng lên tiếng..

– Anh không cần tỏ thái độ thông cảm dữ vậy đâu.

– Đâu có, chỉ là… Chỉ là tôi nhớ tới việc Minh Hàn mua cho tôi một căn nhà làm quà chia tay. Anh em họ sao giống nhau đến thế. Nghĩ rằng tiền có thể mua hay bán trái tim người ta sao.

– Không cần kích động quá, bây giờ anh thoát được rồi. Vui vẻ lên… Sắp về đến nhà anh chưa?

– Còn ba trạm nữa là tới… mà cậu không có ý muốn ra đi hả. Anh ta đối xử với cậu như vậy mà.

– Thật ra thì cũng muốn, nhưng như anh cũng từng trải rồi… Đi thì nhớ, ở lại cũng không tổn hại gì. Anh ta lại có những thứ em muốn có…

– Tiền hả?_ Anh Kỳ hỏi giọng có vẻ khó chịu.

– Nè đừng tỏ vẻ như vậy chứ_ Tùng nghe ra ngay lập tức cái âm điệu khó chịu của Anh Kỳ_ Em thực tế lắm, em cần tiền lo cho gia đình, cần tiền trả nợ, cần việc làm. Em không có quá nhiều tự ái để xa xỉ trong khi cả nhà khốn đốn đâu. Anh nghĩ sao thì nghĩ nhưng em thấy mình cũng chẳng làm sai điều gì. Vả lại em cũng chẵng phải phụ nữ để phải giữ trinh tiết cho ông chồng..

– Cậu thực sự không thấy mình bị khinh thường sao? Anh ta dùng tiền mua cậu và cậu thì ngoan ngoãn chấp nhận, nghĩa là anh ta sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới việc sẽ để trái tim cho cậu, trong lòng anh ta chắc chắc sẽ khinh thường cậu.

– Chứ anh nghĩ em cầu mong gì trong mối quan hệ chủ tớ này.

– Chủ tớ?

– Phải nói khó nghe là chủ tờ, nói lịch sự là người bán sức lao động. Khó nghe chút nữa là làm trai bao. Nhưng dù gì cũng là bán sức mình thôi, không cầm tiền không của ai cả.

– Cậu không nghĩ nếu không có chuyện tiền bạc xen vào thì hai người có thể xảy ra thứ tình cảm khác.

– Anh buồn cười thật, anh nghĩ một tên nhóc mới ra trường nghèo rớt thì dám mơ gì chân tình từ một ông chủ bự chứ…

……thực ra cũng từng mơ, nhưng sự thật phủ phàng hơn nhiều. Chấp nhận thôi… Em cũng đang cân nhắc chuyện về quê lấy vợ… nhưng không biết có yên không.

– Làm sao yên được, mọi mặt mọi nghĩa đều không thể yên ổn…. .!

……Tới rồi, xuống thôi. Nhưng không chừng vào nhà tôi rồi cậu lại tìm được hướng tốt nhất cho mình thì sao.

– Vậy anh tìm được rồi sao?

– Nếu ông bà chịu bỏ qua có lẽ tôi sẽ về nhà, không làm họ đau lòng nữa.

– Sẽ bỏ qua thôi mà, cha mẹ là vậy. Hai tên kia không có người chia tiền phòng rồi.

– Cậu chắc ăn quá ha.

Nhưng Tùng nghĩ tới cái vẻ lo lắng của Minh Hàn khi chạy đến hỏi Vũ Phong về Anh Kỳ ban sáng. Cậu có cảm giác mọi chuyện không thể tới đây là yên ổn được. Nhưng cậu không giám nói, vì nếu như cậu đoán sai rất có thể hại Anh Kỳ một lần nữa rơi vào hỗn loạn. Cậu không thể làm vậy, anh ấy chẳng khổ quá rồi còn gì. Và chắc gì Minh Hàn sẽ quay lại với Anh Kỳ mà cậu nhiều chuyện.

Cả hai xuống xe rẽ vào một con hẻm rộng cách đó khoảng trăm mét, con hẻm khá rộng, nhà cửa hai bên rất đẹp, khẳng định không phải khu nhà dành cho người nghèo. Rẽ quanh co thêm một hai lần nữa, vẫn những ngôi nhà như vậy không có vẻ gì là sẽ đi vào một khu ổ chuột phía sau mặt tiền hào nhoáng.

Anh Kỳ có vẻ căng thẳng, cậu im lặng bước. Tùng cũng lặng lẽ bước theo, Tùng có quá nhiều ngạc nhiên về con người này, cậu bây giờ có nhiều thắc mắc không thể hỏi trong lòng.

Cuối cùng Anh Kỳ cũng dừng lại. Một ngôi nhà màu trắng, trang trí thêm những đường viền, hoa văn xám và đen trông rất sang trọng nhưng ấm áp.

“Không phải chứ, người này cũng không thuộc tầng lớp của cậu.” Tùng bỗng dưng thấy xa cách với Anh Kỳ, không thấy thân thiện như từ trước tới nay.

– Không phải vì ngôi nhà mà cậu xem tôi không phải đồng bọn nữa chứ?

Tùng thiếu điều há hốc miệng khi bị Anh Kỳ nói trúng phóc điều cậu đang nghĩ.

– Cậu nghĩ cái gì là hiện ra mặt cái đó, thật không biết giấu diếm đi sao. Cậu làm tôi đau lòng đó. Hối hận nhặt tôi về hả!

– Gì mà nhặt, anh đừng nói kinh như thế chứ… Vào nhà, vào nhà… mục đích chính là vô nhà, không phải bắt bẻ em. Bing.. boong…

Tùng chỉ vào chuông cửa, miệng giả giọng tiếng chuông kêu để giục Anh Kỳ. Anh Kỳ lườm cậu trước khi đưa tay bấm chuông.

– Cậu dẹp cái ý nghĩ đó trong đầu đi, không tôi giết cậu.

– Không nghĩ nữa, không có…

Anh Kỳ cười có vẻ bằng lòng, đưa tay nhấn thêm một hồi chuông nữa, rồi thở ra thật mạnh chờ đợi.

Bên trong cửa, một tiếng cạch khẽ vang lên. Cánh cửa to lớn từ từ hé ra….

– Cậu…. Cậu….

Một người phụ nữ có vẻ là người giúp việc đã khá lớn tuổi, mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi nhìn thấy Anh Kỳ.

– Bà chủ, cậu Long về rồi. Bà chủ…

Nhìn theo hướng đôi mắt của chị ta Tùng nhìn thấy một người phụ nữ ngồi lọt thỏm giữa một chiếc ghế bành đặt bên trong mái hiên, nghe tiếng gọi người đó bật dậy. Tùng nhìn rõ hơn, mẹ Anh Kỳ, một người phụ nữ với gương mặt rất dịu dàng, bà không có nét đẹp sắc sảo nhưng rất ôn nhu. Nhìn vào cứ muốn nhìn thêm nữa. Bà ốm, đúng hơn là tiều tụy.

Bước từng bước chậm xuống bậc tam cấp, bà nhìn chằm chằm về phía chỗ Tùng và Anh Kỳ đang đứng. Có lẽ bà còn chưa tin vào đôi tai mình, chưa tin vào đôi mắt mình. Từ mái hiên bước ra cửa không có bao nhiêu bước chân thế mà bà đi mãi không tới.

Tùng đẩy nhẹ Anh Kỳ vẫn còn đứng như trời trồng bên cạnh. Anh Kỳ bị Tùng đẩy, cậu như vừa tỉnh lại. Nhìn mẹ gần như vậy rõ ràng như vậy cậu đã chết lặng cả người. Người mẹ với gương mặt xinh xắn tròn trịa, đôi mắt lúc nào cũng tinh nghịch nhìn cha con cậu đã không còn nữa. Trước mắt cậu một người đàn bà héo hon, đôi mắt u buồn, thân thể gầy nhom.

Cậu tiến lên một bước, nghẹn ngào gọi mẹ.

– Mẹ!

Bà như chỉ cần nghe tiếng cậu để xác nhận thứ cảm giác mơ hồ trong lòng, đúng là thằng con bà quay về. Nó đã tuyệt tình tới mức bao nhiêu năm nay không một lần về thăm nhà, làm bà nhớ nhung đến quay quắt. Đứa con bà rứt ruột đẻ ra, tự tay chăm nó lớn, nhìn nó từng từng ngày từng ngày trưởng thành. Vậy mà bỗng dưng nó làm cái chuyện kinh thiên động địa với bà, đâm đầu vào con đường không lối thoát, bà làm mẹ sao không lo lắng. Lo đến héo hon gầy mòn.

Chân bà bước nhanh hơn, cả thân người bà lao nhanh về phía tiếng gọi vừa cất lên. Bà sợ chậm một bước sẽ không kịp, sợ nó lại đi.

– Mẹ!

Anh Kỳ quăng vội túi xách trên vai chạy lại đỡ mẹ cậu đã sắp ngã vì đi quá vội vàng.

– Mẹ…

– Đúng là con chư, mẹ vẫn hay thấy con về nhà nhưng không lần nào là thật. Lần này là con thật chứ?!

– Thật, là con thật. Mẹ

– Không đi nữa chứ?

– Không. Không đi đâu nữa. Mẹ…

Anh Kỳ chưa một lời xin lỗi mẹ cậu đã mở rộng cửa cho cậu vào nhà, mở rộng lòng tha thứ cho thằng con lang thang. Vậy mà bấy lâu cậu cũng không chịu về, cậu bỗng dưng ân hận vô cùng. Sao cậu lại làm một điều kinh khủng như vậy với người yêu thương cậu.

– Con xin lỗi, con xin lỗi…

Anh Kỳ lặp lại mãi một câu xin lỗi, nước mắt cậu chảy dài không kềm chế nổi.

– Vào nhà đi, vào cho mẹ xem con có ốm đi không. Nhanh!

Bà giục rồi kéo cậu vào nhà. Trên bậc tam cấp cha cậu đã đứng đó từ khi nào. Mày ông chau lại như rất khó khăn cố gắng kềm nén một thứ gì.

Tùng được chị giúp việc mời vào nhà, mẹ Anh Kỳ cứ xăm soi thằng con, còn Anh Kỳ thì lấm lét nhìn cha cậu. Tùng chào cha Anh Kỳ, còn mẹ Anh Kỳ hoàn toàn không nghe tiếng Tùng chào.

– Con là bạn cùng phòng trọ với anh Anh Kỳ…. Long, con tên Tùng._ Tùng chủ động giới thiệu mình khi Anh Kỳ có vẻ không thể giới thiệu cậu được_

– Bạn cùng phòng trọ?_ Cha Anh Kỳ hỏi lại_

– Vâng, tụi con ở chung vài người cho nhẹ tiền._ Tùng cố tình nói có nhiều người ở chung để giải thích cho rõ ràng khi cái cảm giác cậu bị cha Anh Kỳ nhìn với cặp mắt nghi ngờ “Cậu có phải Gay không?” chiếu trên mình cậu_

– Vậy à. Cậu theo nó về tận đây. Nghe cậu nói giọng miền Nam rõ như vậy…

– Vâng con ở Long An vào thành phố đi làm.

– Vậy không phải cậu theo nó từ Huế về?

– Không tụi con ở trọ bên quận .

Ông không nói gì chỉ nhìn Anh Kỳ, nhìn vẻ vui mừng quá mức của vợ ông cũng không nói gì. Anh Kỳ vẫn lấm lét nhìn ông cũng không dám nói gì nhiều, chỉ trả lời qua loa mấy chuyện ăn ở của cậu cho mẹ cậu nghe.

– Về rồi thì ăn ở cho đàng hoàng. Bà cũng đừng có quýnh quáng như vậy. Có phải nó từ cõi chết trở về đâu.

– Ông đừng ăn nói bậy bạ. Con về nhà rồi thì đừng đi nữa. Hả!

– Dạ! Vậy con đói không, đã ăn tối chưa? Mẹ bảo chị Tám ( chị giúp việc) dọn cái gì đó cho con ăn. Ăn rồi tắm rửa ha… để mẹ coi trong bếp còn gì.

Bà rối rít nói rồi rối rít đi vào bếp. Còn Anh Kỳ ngồi đối diện cha, cậu bắt buộc phải nói gì đó. Cha cậu không giống mẹ cậu, không thể coi như chưa từng có gì như mẹ cậu.

– Con xin lỗi.

– Vậy chuyện tình cảm của anh sao rồi _ Anh Kỳ bị cha gọi bằng anh, cậu chột dạ_

– Con sai rồi.

– Sai rồi mới nhớ tới ông bà già này sao?

– Con xin lỗi, con…

Anh Kỳ bỗng đứng lên, cậu thấy sợ những điều cha cậu đang nói. Ra đi cậu đã quá hùng hồn đã quá xúc phạm đấng sinh thành…

– Đi đâu đó.

Tùng thấy Anh Kỳ có vẻ muốn đi vội lôi lại.

– Con biết con không nên mặt dầy về đây xin lỗi. Con chỉ muốn… con chỉ muốn…_ Anh Kỳ ấp úng không thể nói tiếp_

– Anh ấy muốn xin lỗi hai bác, anh ấy đã nhận ra lỗi của mình. Mong hai bác tha thứ._ Tùng nói hộ khi thấy Anh Kỳ không thể nói được những gì anh dự định nói._

– Con sẽ không làm phiền nếu cha không muốn nhìn mặt con, nhưng con thực sự muốn xin lỗi, con biết tội mình nặng lắm.

Tùng nhìn mặt cha Anh Kỳ, khuôn mặt ông ấy rất khó coi. Tùng biết ngay ông ấy chỉ nói dữ ngoài miệng, ông ấy cũng đang rất mừng rỡ khi thấy thằng con về nhà, còn biết nhận lỗi.

– Đừng nói vậy, anh sẽ làm bác ấy đau lòng đó.

Tùng kéo Anh Kỳ, kéo cho cậu nhìn thấy cha cậu. Đôi mắt ông cũng sắp đỏ lên, ông chỉ là đang trách móc thằng con bỏ quên cha mẹ, trách móc chứng tỏ còn nghĩ tới. Anh Kỳ lại một lần nữa ân hận vì những gì mình vừa thốt ra. Sao anh có thề nói mình làm phiền ông ấy được chứ, sao ông ấy có thể không muốn thấy mặt mình nữa được.

– Cha. Thưa cha con mới về…

Cuối cùng thì giọt nước mắt của ông cũng rơi xuống. Nơi cửa bếp mẹ cậu cũng nghẹn ngào. Cuối cùng thì con bà cũng về, cuối cùng bà cũng có thể biết nó mỗi ngày mập ốm vui buồn thế nào. Cuối cùng thì nó cũng quay về con đường sáng sủa không đâm đầu vào vũng lầy không lối thoát đó nữa. Bà tưởng chừng như sắp ngất mất.

Tùng ở nhà Anh Kỳ cùng dùng cơm tối. Cha Anh Kỳ rất có thiện cảm với cậu, có lẽ cái cách cậu nhìn thấu tấm lòng của một người cha làm ông có cái nhìn khác về cậu so với lúc đầu.

Anh Kỳ ở lại nhà, họ mời Tùng ở lại nhưng cậu không dám. Cậu còn có một hung thần ở nhà, nếu cậu có gan ra ngoài không có lý do chính đáng thì cậu cũng thê thảm lắm. Vả lại gia đình đoàn tụ cậu cũng nên để cho người ta thời gian riêng tư.

– Ngày mai anh cũng đi làm bình thường chứ? _ Tùng hỏi khi Anh Kỳ đưa cậu ra cửa_

– Đi chứ. Nói rồi, cậu còn nhìn tôi bằng ánh mắt đó tôi lột da cậu. _ ý Anh Kỳ muốn nói Tùng mà nghĩ anh nhà giàu không cần đi làm thêm nữa thì anh lột da cậu_

– Được rồi, hẹn gặp lại._ Tùng le le lưỡi rồi vọt cho kịp chuyến xe cuối. Đã trễ lắm rồi_

Mà trễ thật, nhà đóng cửa im ỉm. Vũ Phong hôm nay có nhà không, Tùng không biết. Mấy hôm nay hình như có chuyện lớn lắm sao ấy mà toàn thấy anh đi suốt. Mà lạ cái không thấy anh trợ lý giao việc mới cho cậu. Không lẽ Vũ Phong cho cậu thất nghiệp thiệt sao.

Vào đến sân Tùng khựng lại khi thoáng thấy bóng anh ở trong phòng khách. Lưỡng lự một hồi cậu quyết định trèo ngõ hành lang lên phòng khách nhỏ để lên lầu. Nhưng xui cho cậu, vừa đặt chân lên bậc thang cuối Tùng đã bị túm lấy quăng thẳng xuống ghế ngã dúi dụi. Không cần nhìn lên cũng biết ai quăng cậu, cái kiểu áp bức không lý do này quen quá rồi.

– Chào anh._ Tùng nhăn nhở_

– Đi đâu giờ này mới về? Đừng nói là cậu đi làm đó.

– Vậy là cả tuần nay em không có lịch làm là do anh cắt đó hả?_ Tùng lằng nhằng. Gì thì gì, không có việc làm sao cậu có lương. Cái này quan trọng à nha, cậu dứt khoát phải làm rõ_

– Không có việc thì sướng quá rồi còn gì? Dư thời gian đi chơi.

– Đâu có đi chơi. Nhưng anh cắt việc em thật hả?_ thấy Vũ Phong cũng không khủng bố lắm Tùng tận dụng cơ hội_

– Đúng.

– Điều đi đâu vậy.

– Làm gì mà thích làm dữ vậy, ở không không muốn sao?

Tùng xáp lại gần Vũ Phong làm mặt nhăn nhó khổ sở

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio