Không phải thích mà là yêu, chẳng phải từng vì vẫn đang yêu. Em hiểu chứ Đông Vy?
Một tuần cứ trôi lặng lẽ và buồn tẻ như thể con người ta chẳng chạm được tới niềm vui. Vui, với học viện Trung Anh lúc này là sự xa xỉ khi tin động trời kia bất chợt giáng xuống như trận giông bão ghê gớm.
Vào giữa tuần, thầy giám thị đã thông báo ngắn gọn thế này : Đinh Hữu Phong sẽ rời học viện! Chỉ vỏn vẹn câu nói ấy, thầy đã khiến toàn bộ học sinh chuếnh choáng suốt thời gian qua. Gặng hỏi là vô ích trước sự im lặng tuyệt đối của phía nhà trường. Đám học trò tội nghiệp chỉ còn biết thủ thỉ tai nhau những lời suy đoán. Nào là Gió Quỷ giỏi rồi, chả cần học hành gì nữa cho tốn time. Nào là Gió Quỷ phải cai quản dòng họ quý tộc, không thể tiếp tục việc học được nữa. Nào là… Tuy nhiên, những “ nào là ” không làm học sinh thôi thắc mắc, họ luôn đòi hỏi một lý do rõ ràng.
Bên cạnh đó, Minh Quý vẫn không xuất hiện khiến học sinh ủ dột tột độ. Họ thầm than thở, thầm trách móc, thầm oán thán mà chả biết nên trút vào đâu. Có người nói, Minh Quý ngại vì cuộc thi hôm nọ nên không tới lớp. Có người lại nói, anh đi nghỉ phép như những lần trước để tĩnh tâm sau vụ hạ lớp…
Bàn tán mãi, học sinh rồi cũng phải chán. Họ dần im lặng, dần khoác lên mình dáng vẻ tẻ nhạt như cuộc sống với họ là rất xám xịt! Cũng phải thôi, họ đã gắn bó cùng nơi đây. Ít hay nhiều thì mỗi học sinh luôn nhận từ Trung Anh vốn kiến thức quý báu và có vô vàn nguyên do khác để họ tôn thờ học viện! Vì vậy, họ cứ buồn bã, kể cả khi Trung Anh tổ chức hàng loạt hoạt động ngoại khóa để xốc lại tinh thần cho toàn trường.
Chỉ duy nhất một người không vướng phải buồn chán như những bạn học khác, và đó là Đông Vy. Cô gái nhỏ vẫn bận rộn với bài tập ở lớp và tới văn phòng giám thị giúp người thầy nghiêm khắc. Đôi lúc, cô còn xông xáo nhổ cỏ vườn trường và quét xác lá trên sân gạch.
Đông Vy như con rô bốt giàu năng lượng, học và làm không biết mệt. Sáng tinh mơ, đã thấy cô gái nhỏ ngồi hát vu vơ dưới tán cây xanh thẫm. Chiều tan học, lại thấy đôi giày nền trắng sọc đen tung tăng khắp trường. Một vài người chỉ trích Đông Vy là trơ lỳ, một vài người phê phán cô là vô tâm …nhưng ít ai ngẫm ra rằng, rô bốt thì được lập trình sẵn, không thể tùy tiện làm theo ý mình …
Nếu Đông Vy ủ rũ và thu mình trong rầu rĩ như người khác thế kia, thì ai sẽ thay cô gánh những mối lo chồng chất? Nếu cô cứ để mình mềm nhũn như miếng giẻ lau ướt nhẹp nước thì ai sẽ thay cô chạy cùng thời gian? Chẳng ai cả và cũng không ai hết! Thế thì, họ có quyền gì để trách cứ cô? Hay đó là bản chất của những kẻ thích áp đặt người khác? Vậy thì kệ họ đi!
Sở dĩ cô vẫn ở đây chẳng phải vì Hạ An can ngăn hay Tuấn Dương cấm cản, mà vì một câu nói của thầy giám thị…
“ Tôi sẽ chuyển đơn xin thôi học của em tới hiệu trưởng. ”
Vào đêm mưa tầm tã, cô gái nhỏ nán lại văn phòng giám thị tới khuya. Một phần vì tránh mưa, một phần vì không muốn về căn nhà kia nữa. Cô mở đĩa nhạc xưa cũ, vừa nghe vừa chôn mắt vào tấm ảnh treo tường. Hít thật sâu một hơi để thu hết can đảm, cô gái nhỏ khẽ hỏi:
- Thầy từng thích mẹ em phải không?
- Không!
Tiếng không cụt lủn của thầy giám thị khiến cô gái nhỏ bối rối như vừa lỡ miệng, mặc dù câu hỏi kia dựa trên nhiều căn cứ hẳn hoi. Thầy ít khi để lộ cảm xúc và nét mặt luôn nghiêm túc như pho tượng nhưng có đôi lần, cô thấy é ^^ thầy nhìn người phụ nữ trong ảnh rất trìu mến… Chỉ đôi lần nhưng Đông Vy cảm nhận được thứ gọi là tình yêu.
- Em xin lỗi vì nhiều chuyện, thưa thầy!
Thong thả đặt tách cà phê xuống bàn, thầy giám thị nhìn thẳng vào mắt cô gái nhỏ, đều giọng :
- Không phải thích mà là yêu, chẳng phải từng vì vẫn đang yêu. Em hiểu chứ Đông Vy?