- Tránh chạm người, né chạm mặt.
- Phớt lờ tỉnh bơ, ngó lơ mọi lúc.
- Không nghe, không thấy, không mở miệng.
-----
- Ở đâu nhỉ?
- Ừ. Đâu rồi nhỉ?
Mới sáng sớm, nhà bên hồ đã bị lục tung. Tất thảy đều xáo trộn! Một cuộc tìm kiếm quái đản đang diễn ra …
Cô gái nhỏ hết mở toang mọi cánh cửa rồi lại ngó mặt vào gầm giường-bàn-ghế, hết sục sạo khắp mọi ngăn tủ rồi lại xáo tung mọi đồ dùng. Miệng không ngừng lẩm bẩm “ Đâu rồi nhỉ? ”.
Bám sát cô là chàng trai trẻ, anh hết nhấc bổng chậu cây con rồi lại lật giở những trang sách, hết ngó đầu vào tủ lạnh rồi lại lôi đá sọt rác tung toé. Miệng không ngừng lẩm nhẩm “ Ừ. Đâu rồi nhỉ? ”
Một cuộc lùng sục đảo điên! Nếu ai biết được thứ họ đang truy tìm thì hẳn sẽ rất đau não!
Thấm mệt, Đông Vy ngồi bệt xuống sàn, mặt mày ảo não đến tội nghiệp. Hữu Phong buông mình cạnh cô gái nhỏ, vờ thở dài tâm trạng, phớt lờ luôn cái lườm nguýt thù hằn của Đông Vy. Qua một đêm, cô đã lại hung dữ như lũ mèo hoang.
- Anh giấu Minh Quý đâu rồi?
- Anh đâu giấu! - Hữu Phong nhún vai.
Cô gái nhỏ bặm môi, mặt hằm hằm. Hứ! Cô biết chắc chắn là kẻ tồi tệ kia đã giấu mất anh trai yêu quý của cô. Anh ta vừa đến thì Minh Quý mất tăm.
- Anh không qua nổi mắt tôi đâu. Coi chừng đấy!
- Ừ. Anh sẽ coi chừng! - Hữu Phong gật gật đầu. Phối hợp hoàn toàn ăn ý.
Dù cô gái nhỏ rất rất bực tức khi có kẻ trêu người mình, nhưng không dám manh động. Dư âm chuyện đêm qua vẫn còn ám ảnh Đông Vy. Cô dứ nắm đấm về phía “ người lạ ” rồi lại lao đi kiếm anh trai. Hữu Phong ngồi lặng yên nhìn ngắm cô gái nhỏ một lát rồi nhiệt tình giúp cô hất ném mọi vật. Anh điên theo Đông Vy!
Đến tận trưa, ngôi nhà tội nghiệp mới được giải thoát. Hai kẻ phá hoại nằm dài trên sàn, hai luồng mắt đối nghịch đối thẳng nhau. Một ánh phẫn nộ, căm ghét. Một ánh cười cợt, thích thú.
- Anh biến đi!
- Đợi em khỏi bệnh, anh sẽ biến! - Hữu Phong ăn cắp câu nói của Đông Vy lúc trước.
- Sao anh cứ bám theo tôi thế! Trơ lì!
Trơ lì … Hữu Phong cũng từng vứt cho Đông Vy cái từ độc ác ấy. Anh nhích người tới sát Đông Vy, nghịch nghịch mấy sợi tóc vương trên trán cô.
- Em cứ mắng đi. Anh rất thích! - Hữu Phong thật lòng.
Anh nợ Đông Vy quá nhiều! Trước đây, anh luôn xem Đông Vy là vật sở hữu, tùy ý dày vò cô cho thỏa cơn ác. Biết cô yêu anh, muốn gần anh nên Hữu Phong càng vờn đùa, càng tàn nhẫn và lấy sự khổ sở, đau đớn của cô gái nhỏ ra làm niềm vui. Vậy thì giờ, đến lượt Đông Vy có quyền tệ bạc với anh!
Những ngày sau đó, thái độ thù ghét của Đông Vy đối với “ người lạ ” vẫn không chút thay đổi. Chỉ có điều thay vì dùng những lời lẽ quá quắt, cô gái nhỏ chuyển sang chiến-thuật-hắt-hủi. Áp dụng những nguyên tắc sau:
- Tránh chạm người, né chạm mặt.
- Phớt lờ tỉnh bơ, ngó lơ mọi lúc.
- Không nghe, không thấy, không mở miệng.
Tuy nhiên, trò mèo còn lâu mới đấu nổi mẹo cáo …
- Anh đói! Chán mì rồi. Vy nấu gì đi!
Hiển nhiên là Đông Vy bỏ ngoài tai. Cô đứng bên ô cửa nhỏ, chăm chút chậu cây con hệt đứa bé gái cưng nựng búp bê thân thương. Cô cẩn thận vẩy từng nhúm nước trong vắt lên mầm lá xanh mởn, vuốt đám bụi bẩn bám dọc thân cây non nớt.
- Ồ, hành tây! - Quăng ra một câu chẳng có tý liên quan. Hữu Phong trắng trợn cướp “ bé cưng ” của ai đó đem thẳng xuống bếp. Anh nhơn nhơn đắc ý - Nấu lên chắc là ngon!
Đến mức này thì Đông Vy hết chịu đựng, cô lao tới giằng tay Hữu Phong.
- Trả đây ngay!
- Nấu đây ăn!
- Trả mau!
- Nấu ngay!
- Trả!
Hữu Phong không dây dưa thêm. Anh kết thúc nhanh gọn cuộc đôi co bằng một cú búng vào cây con. Anh thấp giọng khủng bố.
- Muốn nó chết hay sống?
- Sống! - Đông Vy chớp chớp mắt ngây thơ.
- Vậy … - Chàng quý tộc hất mặt về phía bếp - Phiền em!
Sau nửa tiếng đồng hồ thoăn thoắt nấu nướng, cô gái nhỏ cống nạp tô cơm chiên Dương Châu thơm lừng. Hữu Phong nhìn lướt qua bàn ăn một lượt, gương mặt vô cảm chợt loé lên tia cười bí ẩn.
- Cùng ăn nhé?
Không đợi Đông Vy đáp lời, Gió Quỷ đã kéo cô ngồi lên chân mình, dí ngay thìa cơm vào môi cô. Đông Vy bướng bỉnh mím chặt môi, gạt mạnh tay ai đó làm cơm văng khắp bàn.
Hữu Phong sầm mặt. Âm điệu trong giọng nói đầy quyền uy:
- Ăn hay anh mớm?
Cuối cùng cũng xong bữa! Đông Vy tuyệt nhiên không để sót thìa cơm nào. Ngồi tựa vào khoảng ngực ấm, cô gái nhỏ cứ ngước đầu nhìn “ người lạ ” đầy thắc mắc. Muốn hỏi gì đó lại thôi! Có lẽ, cô khó hiểu về việc anh ép cô nấu rồi không ăn.
Đọc thấu suy nghĩ của Đông Vy nhưng Gió Quỷ tảng lờ, ngoài mặt vờ như việc ban nãy là rất đỗi bình thường còn trong tâm thì thầm hả hê với mánh khoé ranh ma.
Bữa cơm kì dị ấy là lần duy nhất Hữu Phong bắt Đông Vy vào bếp …