“Cô giáo Phương, có người tìm cô kìa.” Tạp vụ đi đến chỗ Phương Huệ Tảo rồi bảo.
“Cảm ơn chị ạ.”
Cô cầm ống nghe lên, người gọi là Châu Nhã Chí.
“A Tảo, đã lâu không gặp.”
“Cậu trở về khi nào vậy?” Cô có chút hốt hoảng.
“Về được hai ngày rồi. Có rảnh để ra gặp tớ không hả?”
“Có.”
Tại sao Châu Nhã Chí bỗng dưng lại trở về Hồng Kông? Có nên nói cho Lý Trừng biết không đây? Cô rất sợ phải mất anh. Tự thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, cô chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này.
Lúc cô đến quán cà phê mà hai người họ hẹn nhau, Châu Nhã Chí đã ngồi ở đó đợi cô.
“Cậu vẫn khỏe chứ?” Châu Nhã Chí cất tiếng hỏi.
“Tớ vẫn khỏe. Sao cậu lại trở về?”
“Thấy mệt thì về thôi. Tớ đi cũng gần được năm rồi đấy. Cậu có từng gặp Lý Trừng không?”
Châu Nhã Chí hỏi câu ấy làm cô càng thêm hoảng hốt, tuy rằng cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước, song dù sao cô cũng không phải là người giỏi che giấu.
“Có.” Cô trả lời thành thực.
“Sau khi tớ đi, anh ấy đau lòng lắm phải không?”
“Ờ.” Cô gật đầu.
Châu Nhã Chí mỉm cười thở dài một cái. Có lẽ cô gái nào cũng sẽ cảm thấy kiêu ngạo về điều này chăng?
“Anh ấy có khỏe không?”
“Khỏe. Khỏe lắm.”
“Cậu đã từng ngủ với anh ấy chưa?” Cô hỏi.
Đây là điều mà cô vẫn luôn muốn biết.
“Cậu nghĩ tớ và anh ấy còn là trẻ con sao?” Châu Nhã Chí cười cười.
Tuy rằng biết rõ Lý Trừng không thể nào chưa từng ngủ cùng người con gái khác, song khi nghe thấy câu trả lời của Châu Nhã Chí, cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
“Cậu sẽ trở về bên anh ấy ư?” Cô hỏi.
“Tại sao cậu lại hỏi tớ thế?”
Cô lấy dũng khí nói với Châu Nhã Chí: “Tớ đang sống chung với anh ấy.”
Châu Nhã Chí hơi ngẩn người một lát, sau đó hỏi: “Cậu nói Lý Trừng ư?”
“Ừm.”
“Bảo sao cậu lại hỏi tớ mấy thứ kia.”
“Tớ xin lỗi.” Cô xấu hổ nói.
“Thực ra tớ cũng đã đoán được từ lâu rồi. Một cô gái mà lại đi quan tâm việc một chàng trai có từng ngủ cùng cô gái khác không thì chỉ có một nguyên nhân mà thôi, đó là cô ấy không muốn chàng trai đó từng ngủ với người khác.”
“Vậy sao cậu không vạch trần tớ?”
“Thật ra thì tớ đang thử thăm dò cậu. Sáng nay lúc tớ gọi điện cho cậu, giọng của cậu có chút hoảng hốt, tớ đã sớm đoán được là có chuyện gì đó rồi. Khi đó hai cậu đều đang thất tình, ở bên nhau cũng là lẽ đương nhiên thôi.”
“Không phải vì thất tình mà bọn tớ ở bên nhau, mà là vì bọn tớ thật lòng yêu nhau.”
“Lý Trừng rất dễ yêu người khác, anh ấy sẽ không thật lòng yêu cậu đâu.”
“Sao cậu lại nói như thế?” Phương Huệ Tảo có chút không vui.
“Anh ấy sẽ không yêu một ai cả, anh ấy chỉ yêu bản thân mình thôi.”
“Anh ấy thích tớ.”
“Cậu không hiểu rõ anh ấy rồi.”
“Tớ hiểu anh ấy rất rõ.” Cô vẫn một mực kiên trì.
Tối đó lúc đi ngủ, Phương Huệ Tảo hỏi Lý Trừng: “Anh tửng ngủ cùng bao nhiêu người?”
“Em nói gì cơ?” Anh ngái ngủ hỏi.
“Anh-từng-ngủ-cùng-bao-nhiêu-người?”
Anh ôm cô vào trong ngực, không đáp.
“Châu Nhã Chí trở về rồi.” Cô không muốn giấu diếm anh.
“Vậy sao?” Anh phản ứng rất bình thản.
“Hôm nay em đã gặp cô ấy, cô ấy nói anh sẽ không yêu em, cô ấy nói anh sẽ không yêu bất cứ ai cả, anh chỉ yêu chính anh thôi. Có đúng không?”
Anh mỉm cười. Câu hỏi này, anh không biết đáp án.
“Anh vẫn thích cô ấy ư?”
“Anh quên cô ấy rồi.”
Câu trả lời này đối với cô vẫn chưa đủ.
Hết tiết , tạp vụ lại gọi Phương Huệ Tảo tới phòng giáo viên nghe điện thoại.
Người gọi là Lý Trừng.
“Anh đây, anh đang ở ngoài này nè.” Anh nói.
“Anh đang ở đâu cơ?” Cô phóng mắt nhìn ra ngoài, trông thấy anh đang ở trong bốt điện thoại trước mặt.
Anh bước ra khỏi bốt điện thoại, vẫy tay với cô. Đúng lúc đó thì giáo viên chủ nhiệm lại đứng chắn trước mặt cô.
“Anh tìm em có việc gì không?” Cô hạ giọng hỏi.
“Anh chỉ là muốn được nghe thấy giọng nói của em thôi. Tối nào cũng được gặp em thế này thật là vui quá.”
Giây phút ấy, cô giống như đang rơi vào một hũ kẹo đường ngọt ngào. Cô biết là anh đã yêu cô rồi. Tối qua, anh không thể trả lời câu hỏi của cô nên hôm nay anh đến đây, dùng hành động để trả lời.
“Tối nay gặp nhau ở tiệm Trứng Gà nhé?” Anh hỏi.
“Cái này có được coi là một buổi hẹn hò không nhỉ? Để em cân nhắc một chút đã, có nên ra ngoài với anh không đây…” Cô mỉm cười nói.
“Anh sẽ chờ em, gặp nhau lúc bảy giờ nhé.” Anh cúp máy.
Tối đó, cô tới tiệm ăn Trứng Gà với tâm trạng phơi phới hạnh phúc.
Lý Trừng ngồi ở trong góc đợi cô.
“Anh có một tin xấu muốn nói cho em biết.” Anh nói với vẻ nghiêm trọng.
Cô chợt cảm thấy vô cùng sợ hãi, không biết tin xấu anh muốn nói là gì đây? Có phải là về cô và anh không? Hôm nay anh có vẻ hơi lạ, tỉ như lúc ở trường tự nhiên gọi điện cho cô, chỉ vì muốn nghe thấy giọng nói của cô, liệu đó có phải là dấu hiệu báo trước cho một cuộc chia ly không? Có phải anh muốn trở lại bên Châu Nhã Chí không? Nhịp tim của cô đang đập vô cùng mạnh mẽ.
“Anh xin lỗi…”
“Sao anh lại xin lỗi em?”
“Không có ốc tươi, nên hôm nay không thể làm món ốc sên chiên trứng mà em thích rồi.” Anh nở nụ cười gian xảo.
“Tin xấu mà anh nói chính là cái này à?” Mặt cô đỏ bừng lên.
“Đúng rồi!” Anh lộ vẻ đắc ý, có vẻ rất hài lòng với trò đùa dai của mình.
Cô vừa lấy khăn ăn quật lên đầu của anh vừa trách: “Anh làm em sợ muốn chết! Anh làm em sợ muốn chết rồi đấy!”
Anh lấy tay che đầu, nói với vẻ vô tội: “Anh chỉ đùa chút thôi mà. Thế em nghĩ tin xấu là gì chứ?”
“Em nghĩ là anh không yêu em nữa!” Cô lấy khăn che mặt lại.
“Sao em lại nghĩ thế?” Anh thấy hơi buồn cười. Có lẽ cô gái nào cũng như vậy chăng? Luôn lo sợ sẽ mất đi hạnh phúc trước mắt. Anh giật lại khăn ăn, trông thấy khóe mắt cô hơi đo đỏ.
“Trí tưởng tượng của em còn phong phú hơn cả anh rồi đấy.” Anh cười nói.
“Em sợ anh sẽ bỏ đi…”
“Anh sẽ không đi.” Anh nói với vẻ trìu mến.
“Anh à, anh cũng ở đây ư?” Một cô gái mặc áo sơ mi màu lam nhạt và quần tây đi xuống từ trên tầng.
“Đây là em gái của anh…”
“Em là Lý Triệt.” Cô gái ngồi xuống tự giới thiệu.
“Đây là A Tảo.” Lý Trừng nói.
Lý Triệt có một đôi mắt rất to, rất trong, tựa như tên của cô vậy.
“Em đi ăn cùng bạn trai đúng không?”
“Em làm gì có bạn trai. Hôm nay bệnh viện cho nghỉ, em chỉ tới ăn cơm cùng mấy đứa bạn thôi.”
“A Triệt là bác sỹ đấy, lúc còn đi học thành tích cao hơn anh nó nhiều.” Lý Trừng nói.
“Tiếc là vẫn không thông minh bằng anh trai.” Lý Triệt nói.
“Em làm ở khoa nào thế?” Phương Huệ Tảo hỏi.
“Khoa gây mê.”
“Công việc đó thế nào?”
“Nó giống như nghề vẽ tranh biếm họa của anh trai em vậy, đều là một mánh lới giúp người khác quên đi đau khổ.”
A Hữu đi ra từ phòng bếp, bưng theo hai bát trứng chiên với rau chân vịt rồi nói: “Không có ốc sên chiên trứng, mọi người ăn tạm món này vậy.”
“Em cũng ngồi xuống ăn cùng bọn chị đi chứ.” Phương Huệ Tảo nói.
“Anh chị ăn đi, dạ dày em hơi đau.”
“Đau lắm à?” Lý Triệt hỏi.
“Không sao đâu, hết đau ngay thôi ấy mà.”
Đúng lúc này, vị khách ngồi bàn bên cạnh cầm một chai rượu nho lên, nói với A Hữu: “A Hữu, hôm nay là sinh nhật tôi, cậu nhất định phải uống một ly với tôi đấy.”
“Được.” A Hữu không có ý từ chối.
“Tôi uống thay anh ấy.” Lý Triệt đoạt lại ly rượu kia rồi uống cạn.
Lý Trừng và Phương Huệ Tảo đỡ Lý Triệt đã uống say vào trong nhà, đặt cô nằm lên giường. Phương Huệ Tảo đắp khăn mặt nóng lên trán của cô.
“Tối nay để cho nó ngủ cùng với em đi, anh chưa từng thấy nó uống rượu bao giờ, tửu lượng của nó kém quá.”
“Em ấy uống ly rượu kia cho A Hữu, liệu có phải là em ấy thích A Hữu không?”
“Anh cũng vừa mới biết tối nay thôi.”
“Không phải A Hữu đang đợi một người khác sao?”
“A Triệt rất cố chấp, đây là điểm giống nhau nhất giữa nó và anh trai.”
“Nếu có một ngày em rời khỏi anh, anh cũng sẽ cố chấp đợi em trở lại ư?”
“Ừ, anh sẽ mở một nhà hàng đợi em trở về.” Anh ôm cô nói.
“Anh có biết nấu nướng gì đâu.” Cô mỉm cười nói, “Nhưng cảm ơn anh đã đồng
ý đợi em.”
Lúc trời sáng, Lý Triệt để lại một tờ giấy rồi lặng lẽ bỏ đi.
Vài hôm sau, Lý Triệt mang theo một chậu hoa nhỏ đến tìm Phương Huệ Tảo.
“Em tặng chị ạ. Hôm đó đã mang đến rất nhiều phiền toái cho chị, thật là xấu hổ quá.”
“Có gì đâu.”
“Chậu hoa đó đã mọc mấy chiếc lá xanh rồi, giống màu lá của cây hoa hồng lắm chị ạ.”
“Đây là cây gì hả em? Trông đẹp quá đi thôi.”
“Đây là cây húng quế.” Lý Triệt nói, “Cái này là gia vị, có thể ngắt mấy chiếc lá rồi trộn với salad cà chua.”
“Ăn được ư?”
“Ừ. Nghe nói khi người đàn ông nói dối chạm tay vào cây húng quế, cây sẽ lập tức héo rũ.”
“Chị nghĩ, hẳn là phụ nữ bị những gã đó chạm vào nên mới héo khô mới đúng.”
“Cũng phải ha. Anh trai em đâu rồi chị?”
“Ảnh đi ra ngoài rồi.”
“Sao chị lại biết anh ấy?”
“Chuyện dài lắm…” Cô cười đáp.
“Anh trai em là một người lập dị.”
“Lập dị ư?”
“Cái gì anh ấy cũng chỉ làm theo ý thích của mình.”
“Người tài giỏi đều vậy cả.”
“Người đàn ông lúc nào cũng làm theo ý muốn của mình không thể nào đem lại cảm giác an toàn cho phụ nữ.”
“Ý em là em sẽ không thích mẫu đàn ông giống anh trai em à?”
Lý Triệt lắc đầu cười, nói: “Yêu một người như anh trai em quả thực rất mệt mỏi.”
“Em thích mẫu đàn ông như A Hữu?”
“Vâng.” Lý Triệt gật đầu.
“Hình như cậu ấy luôn đợi một người thì phải…”
“Em biết chứ. Bởi vì hâm mộ anh ấy yêu một người con gái sâu đậm nên mới thích ảnh, liệu có hơi vô lý không chị nhỉ?”
“Tình yêu vốn dĩ rất vô lý mà.”
“Em chưa từng nói đến chuyện yêu đương. Lúc học bài luôn dồn toàn tâm toàn ý vào nó, không ngờ lần đầu tiên thích một người đàn ông thì lại là thầm mến.”
“Thầm mến rất đau đớn.”
“Chị quên em là bác sỹ gây mê rồi à? Em có thể gây mê cho người khác, tất nhiên là cũng gây mê được cho chính mình rồi.”
“Em dùng cách nào để gây mê?”
“Chị có biết trước khi thuốc gây mê được phát minh thì bác sỹ dùng cách gì để gây mê cho bệnh nhân không?”
“Cách gì?”
“Dùng một cây gậy đánh bệnh nhân bất tỉnh.”
“Em nói đùa đấy à?” Cô nhoẻn miệng cười.
“Em nói thật mà.” Lý Triệt nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Ngộ nhỡ lúc đang phẫu thuật, bệnh nhân không chịu nổi đau đớn mà tỉnh lại thì phải làm thế nào?”
“Đó là lý do khiến cho việc làm một người hôn mê dễ dàng hơn việc làm người đó tỉnh lại nhiều.”
“Hôm nay A Triệt đến và tặng cho chúng ta một chậu cây húng quế.” Phương Huệ Tảo nói với Lý Trừng.
“Ờ.”
“A Trừng, vì sao anh lại thích em?”
“Tại sao lại hỏi như vậy?”
“A Triệt thích A Hữu vì cậu ấy rất chung tình, còn anh thì sao? Anh thích em vì cớ gì?”
“Em thực sự muốn nghe à?”
“Em muốn biết.”
“Thích cái dáng vẻ điên điên khùng khùng ngổi xổm xuống đất bới rác của em đó.”
“Xạo quá.”
“Thích em cố chấp nói một cộng một rất lãng mạn.”
“Đưa tay đây.”
“Để làm gì?”
“Đưa đây mau!”
Lý Trừng chìa tay phải ra, Phương Huệ Tảo tóm lấy tay anh rồi để nó chạm vào chậu cây húng quế kia.
“Quả nhiên là nói thật.” Cô cười nói.
“Ý gì đây?”
“Truyền thuyết kể rằng, khi người đàn ông nói dối chạm tay vào cây húng quế, nó sẽ lập tức héo úa.”
“Làm gì có chuyện đấy.”
“Vậy mới vừa rồi là anh nói dối à?”
“Dĩ nhiên là không phải rồi.”
“Đấy nhé! Anh muốn biết em thích anh vì gì không?” Cô nằm ở bên cạnh anh, quấn chặt chân của anh.
“Không muốn.”
“Sao lại không muốn?”
“Biết thì sao chứ? Về sau cũng sẽ bởi những lý do đó mà em không thích anh nữa.”
“Không đâu.”
“Yêu một người và không yêu một người, cũng cùng chung một lý do thôi.”
“Không đâu, nếu không yêu anh, đời này em nghĩ em chẳng thể làm được việc gì nên hồn nữa.” Cô hạnh phúc nhắm mắt lại, dùng thân thể quấn quít lấy anh.
Anh nhìn cô. Hạnh phúc của một người phụ nữ là do một người đàn ông đem đến, anh chợt nghĩ như vậy thì cũng có chút nặng nề rồi.
Sáng, lúc chuẩn bị rời khỏi nhà để đi làm, Phương Huệ Tảo gặp đôi vợ chồng già sống ở tầng trên, còn có cả Ô Đức nữa. Bọn họ vừa đi tản bộ về. Ô Đức nghịch ngợm xoay tròn quanh chân Phương Huệ Tảo.
“Chào buổi sáng.” Thầy giáo già nói.
“Chào buổi sáng.” Phương Huệ Tảo cũng chào lại.
Còn vợ ông thì không chút biểu cảm, đi thẳng lên phía trước.
“Nó không có ai làm bạn cả.” Thầy giáo già nói với vẻ xin lỗi.
“Bác bảo bà nhà ấy ạ?”
“Không, bác bảo con chó này này.”() Thầy giáo già lúng túng đáp.
(). Ở đây, thầy giáo dùng từ 它(nghĩa là nó, cái đó…) đọc là tā, đồng âm với từ 她 (nghĩa là cô ấy, bà ấy, chị ấy… tóm lại là đại từ nhân xưng chỉ ngôi thứ ba số ít, phái nữ), nên Huệ Tảo hiểu nhầm là thầy giáo đang nói đến vợ của bác ấy.
Phương Huệ Tảo vội vàng ra khỏi khu chung cư, không dám quay đầu lại nhìn sắc mặt của vợ thầy giáo.
Tối đó, lúc về đến nhà, Phương Huệ Tảo vừa mới mở cửa ra đã nhìn thấy Lý Trừng và Ô Đức đang chơi đùa trên sàn nhà.
“Tại sao nó lại ở đây?” Cô ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên là vì anh để cho nó vào rồi.”
“Con chó đó là của hai vợ chồng nhà bác giáo ở tầng trên, vợ bác ấy nóng tính lắm, anh mau trả lại chó bác gái đi.”
“Là bác gái bảo anh cho Ô Đức vào nhà mà.”
“Thật hả?”
“Chiều nay, anh thấy nó cứ quanh quẩn ở một xó chỗ hành lang, bác gái ở tầng trên đến tìm nó. Bác ấy mời anh ngồi, rồi bọn anh ngồi trò chuyện suốt cả buổi chiều, bác ấy nói chuyện hay lắm, anh có thấy nóng tính chỗ nào đâu?”
“Anh lợi hại thật đấy. Phụ nữ đều thích anh, bác gái cũng thích anh, cô chó này cũng thích anh, thật khiến cho người ta lo lắng mà.”
Cô nhìn thấy trên bàn có mấy bức tranh biếm họa chân dung thiếu nữ.
“Đây là cái gì thế?”
“Anh muốn vẽ một bức tranh có cốt truyện thật dài.”
“Dài ư? Chẳng phải gần đây anh ngày nào cũng vẽ một bức tranh sao?”
“Bây giờ anh muốn viết một câu chuyện dài hơn so với lúc trước.”
“Những cô gái này là mẫu của nữ nhân vật chính à?”
“Anh chỉ vẽ bừa thôi, chẳng cái nào làm anh hài lòng cả, anh vẫn chưa quyết định sẽ viết cái gì.”
Cô muốn anh viết nên một câu chuyện thật dài về việc anh truy đuổi tình yêu thiên trường địa cửu, hoặc là anh vì cô mà thay đổi.
Cô ngả đầu vào anh, thủ thỉ: “Tình yêu của anh liệu có lâu dài như vậy chăng?”
Chậu cây húng quế đặt trên giá sách đã mọc thêm rất nhiều lá. Từ hạ sang thu, Lý Trừng luôn đứng trong phòng sách vẽ câu chuyện của anh, đôi khi Ô Đức sẽ tìm tới, anh cùng nó đùa bỡn một hồi, nó sẽ hài lòng mà về nhà. Lúc Phương Huệ Tảo thấy chán sẽ ghé vào phòng sách, ngồi lên đùi của Lý Trừng, và Lý Trừng sẽ ôm cô vào lòng. Vì sợ quấy rầy đến việc sáng tác của anh, cô đành phải quay lại giường một cách bất đắc dĩ, cô thấy mình và Ô Đức hình như không khác nhau là mấy. Lúc Lý Trừng sáng tác, cô không giúp được gì, có khi, thấy anh lẩm bẩm một mình, cô cảm thấy dường như mình không hề biết người này.
Đêm đó, lúc cô tỉnh lại, Lý Trừng vẫn đang đứng vẽ ở phòng sách.
“Vẽ được bao nhiêu rồi?”
“Ít lắm.” Anh có vẻ bực bội.
“Em làm ảnh hưởng đến anh phải không?”
“Không đâu, em đi ngủ đi.”
Cô quay trở lại giường, không dám làm phiền anh nữa.
Đến nửa đêm, thấy hơi đói, Lý Trừng bèn mặc áo khoác rồi ra cửa hàng tiện lợi h mua chút đồ ăn. Lúc đi về, anh trông thấy một bóng người quen thuộc ở trên vỉa hè đối diện, đó là Châu Nhã Chí. Cô uốn tóc xoăn, thả xuống ngang vai, mặc độc một cái váy đen, khoác túi xách trên vai, lẻ loi tiến từng bước về phía trước, bước chân có chút nghiêng ngả, giống như là đang say rượu. Lúc đầu, anh muốn bước đến đó gọi cô, song sau đó lại nghĩ lại, anh bỏ qua, chỉ đứng đó nhìn bóng cô dần khuất dưới ánh đèn góc đường.
Về đến nhà, Phương Huệ Tảo đang ngồi trên ghế salon đợi anh.
“Anh đi đâu thế?” Cô hỏi, giọng nói pha vẻ buồn ngủ.
“Đến cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ ăn.” Anh ngồi xuống rồi nói.
“Tối nay em không ngủ ngon được, cứ linh cảm sẽ có chuyện gì đó quan trọng xảy ra.” Cô gối đầu lên vai anh.
Anh ngửi thấy mùi hương từ mái tóc của cô, chợt hiểu rằng tại sao hồi nãy không bước đến gọi Châu Nhã Chí. Bởi trong lòng anh đã bị vị trí của cô xâm chiếm, dẫu chỉ hàn huyên với người yêu cũ đôi ba câu, anh vẫn cảm thấy hổ thẹn. Dù sao ái tình cũng là một sự ràng buộc.
Hôm nay, Phương Huệ Tảo nhận được một cú điện thoại của bố cô.
Bố nói, chủ nhật tuần sau anh trai về nước, hỏi cô rằng buổi sáng hôm đó liệu có thời gian đi ăn cơm tối với gia đình không.
“Có lẽ là được ạ, cuối tuần con không phải đi học.”
“Dạo này con rất ít về nhà, công việc bận rộn lắm hả con?”
“Vâng. Khá là bận đấy ạ.”
“Con ở bên ngoài một mình nhớ phải cẩn thận. Có chuyện gì thì nhất định phải gọi về nhà, gọi lúc buổi đêm cũng không sao hết.”
“Bố, không phải cả nhà hay ngủ sớm sao?”
“Bố sẽ nghe thấy chuông điện thoại ngay tức khắc, bởi vì con ở bên ngoài một mình.”
Giây phút ấy, cô chợt cảm thấy vô cùng có lỗi với bố.
“Chủ nhật tuần sau anh em sẽ về nước.” Cô nói với Lý Trừng.
“Vậy hả?”
“Đã ba năm rồi anh ấy không về, em rất nhớ anh ấy.”
Mấy hôm nay, Lý Trừng vẫn luôn suy nghĩ về chuyện gặp Châu Nhã Chí đêm đó.
“Anh có đang nghe không đấy?”
“Có.”
“Tối hôm đó anh đi ăn cơm với nhà em được không?”
“Anh á?”
“Em muốn họ biết là mình đang sống với người đàn ông tốt đến cỡ nào.”
“Không chừng họ sẽ thất vọng lắm.”
“Sao anh biết chứ? Anh có đến được không?” Cô đang đợi câu trả lời của anh.
Anh rất sợ mấy tình huống kiểu này, song vì không muốn để cô phải thất vọng nên đã đồng ý. Lại một lần nữa, anh thay đổi bản thân mình, trước giờ anh tuyệt đối không làm những chuyện như vậy.
Sáng nay, lúc ra ngoài đón anh trai, Phương Huệ Tảo nhắc Lý Trừng chớ quên buổi gặp mặt lúc tám giờ tối nay.
“Anh cố gắng đừng đến muộn nhé.” Cô dặn dò.
“Anh biết rồi.”
Phương Huệ Tảo về cùng với anh trai và cô người yêu của anh.
Buổi tối, cả nhà họ ngồi đợi Lý Trừng ở quán ăn.
“Anh ấy là họa sĩ vẽ tranh biếm họa đó.” Cô kể cho cả nhà nghe.
“Tranh biếm họa kiểu nào vậy?” Anh cô hỏi.
“Em có mang theo sách của anh ấy đây, cả nhà xem nè.”
Anh cô vừa xem vừa nói: “Cậu ta vẽ không tồi.”
“Chị rất thích.” Bạn gái của anh cô nói.
“Tuy bố không hiểu nhiều về tình yêu, nhưng bố thấy kỹ thuật vẽ của cậu ta rất khá.”
“Anh xem có hiểu không thế?” Mẹ cô trêu.
“Để con đi gọi điện đã.”
Phương Huệ Tảo ra ngoài gọi điện cho Lý Trừng. Điện thoại ở nhà không có ai nghe, hay là anh ấy đang trên đường đi?
Ăn xong bữa cơm đó, Lý Trừng vẫn không hề xuất hiện.
Lúc ở ngoài quán ăn để đợi xe, bố cô hỏi: “Cậu ta không đối xử tốt với con à?”
“Không đâu bố, anh ấy đối xử với con rất tốt mà.” Cô bênh vực cho anh, song vào giờ khắc này, nó dường như vô hiệu.
“Thế thì tốt.”
“Chắc anh ấy bị lạc đường đó bố, tính ảnh đểnh đoảng lắm.” Cô thốt lên một câu mà ngay cả mình cũng không tin nổi.