Edit + Beta: Chanh
________________________________________________
Sau khi comeback, có rất nhiều đề tài thảo luận về Đồ Ngôn, tất cả mọi người đều bàn tán xem rốt cuộc nửa năm nay cậu đã đi đâu.
Có người đoán cậu ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, có người đoán cậu gặp vấn đề sức khoẻ cần chữa trị, thậm chí còn nói cậu mang thai con của ảnh đế Kỳ Hạ, trốn ở trung tâm hộ sinh tư nhân sang trọng dưỡng thai.
Đồ Ngôn đặt điện thoại xuống, nhìn sang Kỳ Hạ đang đọc kịch bản ở bên cạnh rồi làm động tác buồn nôn: “Ông có thể đừng làm tôi thấy ghê được không?”
“Ông tưởng tôi muốn lắm chắc?” Kỳ Hạ liếc mắt đáp trả: “Nhà họ Cố đánh tiếng với sếp của tôi, bảo là phải khống chế được dư luận trong một tuần này, không cho phép bất kì ai biết chuyện cậu lén kết hôn, sếp tôi hết cách liền kéo tôi ra nằm hứng đạn.”
Đồ Ngôn nghe tới ba từ “nhà họ Cố” thì không nói nữa, nhàm chán lật lật kịch bản trên tay, đột nhiên nhăn mày: “Lại là phim vườn trường?”
Cậu debut từ phim vườn trường, hình tượng nhân vật cũng là thiếu niên trẻ trung năng động, nhận nhiều phim giống vậy cũng nhanh chán cho nên không muốn nhận nữa.
“Làm sao? Phim vườn trường không tốt à?” Kỳ Hạ mặc chiếc áo sơmi hoa loè loẹt, cổ áo phanh đến tận ngực, toả ra mùi nước hoa đặc trưng của alpha cấp cao như chim công tìm bạn đời.
Hắn quay đầu nhìn Đồ Ngôn, giọng điệu rất ngứa đòn: “Tôi còn muốn nhận phim vườn trường đây, đáng tiếc khí chất của tôi là bá đạo tổng tài tiêu chuẩn, không thể diễn vai học sinh nghèo.
Haiz, tôi cũng muốn chuyển mình lắm chứ, diễn bá tổng với công tử nhà giàu mãi cũng mệt chết đi được.”
Đồ Ngôn chẳng buồn liếc hắn, cúi đầu xem kịch bản.
Kỳ Hạ hỏi: “À đấy, ông với em trai Cố Triêu Sính ly hôn thật à? Hắn không quấn lấy ông, cứ thế thả ông đi hả?”
Cố Triêu Sính là anh trai Cố Trầm Bạch, chủ tịch của Hoa Thịnh, hô mưa gọi gió nổi tiếng trên chốn thương trường.
Bàn tay lật trang của Đồ Ngôn hơi ngừng lại: “Ừm.”
“Đúng là kỳ lạ, rốt cuộc tên què đó âm mưu cái gì nhỉ? Tiêu mấy trăm triệu chỉ để mua thời gian nửa năm của ông?” Kỳ Hạ khó hiểu lắc đầu, quét mắt đánh giá Đồ Ngôn một lượt, nghi ngờ hỏi: “Trời đất ơi, có phải hắn có sở thích đặc biệt gì không?”
“Ông có thể đừng mở mồm là tên què được không? Anh ấy có tên.”
Kỳ Hạ không chú ý tới Đồ Ngôn đang nhăn mày, tiếp tục chìm trong tưởng tượng của mình: “Nhưng mà nghĩ thôi đã thấy sợ, trong bộ phim kinh dị lần trước tôi đóng, hung thủ giết người chính là một tên què có vẻ ngoài bình thường đấy.”
Kỳ Hạ nói một thôi một hồi lại liên tưởng đến mấy chuyện tồi tệ.
Hắn nhớ tới loại biến thái thường xuất hiện trên thời sự, đưa omega vô tri xuống tầng hầm hoặc là dẫn vào những buổi party hỗn loạn mà giới nhà giàu thường tham gia… Sắc mặt Kỳ Hạ thoáng chốc tái xanh, sắp xếp câu từ, hàm súc hỏi: “Đồ Ngôn, ông có phải chịu tủi thân gì không?”
Đồ Ngôn cạn lời: “Không có, ông im miệng lại được chưa?”
“Không sao, Đồ Ngôn ông đừng sợ, nếu như ông thật sự bị bắt nạt, cho dù tôi có táng gia bại sản cũng sẽ đòi công bằng về cho ông! Ông nói thật với tôi đi, rốt cuộc tên què kia có làm gì ông không?”
Đồ Ngôn im lặng, đại não nhanh chóng hiện ra rất nhiều hình ảnh của nửa năm này, mũi bất chợt chua xót.
Bắt nạt, bắt nạt đâu ra chứ?
Kỳ Hạ bực tức hồi lâu, đợi đến khi lửa giận nguôi rồi, mới nghe thấy Đồ Ngôn cúi đầu khẽ đáp: “Hình như từ đầu tới cuối, toàn là tôi bắt nạt anh ấy.”
_____________
Sau khi Đồ Ngôn dọn vào nhà họ Cố, câu đầu tiên nói với Cố Trầm Bạch chính là: “Tôi không thích anh, cũng không muốn kết hôn với anh, quan hệ giữa chúng ta khiến tôi cảm thấy ghê tởm, cực kỳ ghê tởm.”
Lúc Đồ Ngôn thốt ra câu này, Cố Trầm Bạch vừa lấy ra cặp nhẫn cưới do anh tỉ mỉ thiết kế.
Đang định mở hộp thì nghe Đồ Ngôn nói vậy, thế là anh lại lặng lẽ cất nhẫn trở về.
Ý cười trên khoé miệng anh có hơi cứng lại, nhưng không hề thất thố mà vẫn đáp rất dịu dàng: “Xin lỗi, là anh quá đường đột.”
Đồ Ngôn khinh thường liếc nhìn gậy chống của Cố Trầm Bạch, mở miệng châm chọc: “Kết hôn thì kết hôn, một tờ giấy mà thôi, không thành vấn đề.
Hơn nữa kết hôn với một người què cũng khá mới mẻ, tôi đóng nhiều phim như vậy mà chưa thử qua vai diễn thế này đâu.”
Sắc mặt của Cố Trầm Bạch vẫn như thường, anh cười: “Rất vinh hạnh khi được tham gia vào kịch bản mới của em.”
Đồ Ngôn như đấm vào bông, mấy câu chế giễu nói hết rồi nhưng cục tức vẫn nghẹn trong họng, thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn Cố Trầm Bạch, cậu không nhịn được, hỏi: “Tại sao anh lại muốn kết hôn với tôi?”
Cố Trầm Bạch giúp Đồ Ngôn cắt bít tết, đặt dao dĩa xuống, thản nhiên trả lời: “Bởi vì anh thích em, nói một cách chính xác thì là, vừa gặp đã yêu.”
Đồ Ngôn nổi da gà, ghét bỏ đáp lại: “Anh bị điên hả?”
Cậu tưởng Cố Trầm Bạch đang đùa, lại nghĩ tới cuộc sống hôn nhân khiến người ta buồn nôn về sau, trong lòng nổi sóng.
Thế là cậu đẩy Cố Trầm Bạch lên sofa, sau đó bắt đầu cởi áo mình, nói một cách cam chịu: “Thích tôi hả? Vậy thì tới đi, dù sao tôi cũng bị anh mua rồi, anh muốn làm gì thì làm, làm xong thả tôi đi có được không?”
Đồ Ngôn debut năm tuổi, trong thời gian bốn năm đếm không hết số người hoặc công khai hoặc ẩn ý muốn nâng đỡ cậu, Đồ Ngôn đều từ chối, chính vì thế mất đi rất nhiều cơ hội, chịu không ít đãi ngộ bất công, khó khăn lắm mới vượt qua, cầm được giải Người mới xuất sắc nhất đầu tiên trong đời.
Sự nghiệp chỉ vừa rộng mở, vận mệnh đã chơi cậu một vố đau—— Ba cậu, Đồ Phi Hoành, bởi vì sắp phá sản rất cần tiền bù vào chỗ hụt, chính vì thế đã tìm đến nhà họ Cố giàu nứt đố đổ vách.
Nghe nói cậu hai nhà họ Cố có tật chân nghiêm trọng, đến nay vẫn chưa tìm được bạn đời, Đồ Phi Hoành suy nghĩ đến chuyện kết thông gia.
Vốn dĩ chỉ là liều thử một lần, nhưng ai ngờ nhà họ Cố lại đồng ý.
Một cuộc hôn nhân hoang đường khiến Đồ Ngôn cảm thấy mình giữ bản thân trong sạch bao nhiêu lâu chẳng khác nào trò cười.
Chiếc cúc áo cuối cùng quá chặt, cậu làm cách nào cũng không cởi ra được.
Toàn thân cậu run lên, rùng mình vì lạnh, ánh mắt mơ hồ.
Cậu nghĩ đến ba mình, nhớ lại dáng vẻ cúi đầu khom lưng khi ông đưa cậu tới nhà họ Cố, nhớ tới mẹ mình khi nghe cậu thông báo sắp kết hôn chỉ thờ ơ nói một câu “Biết rồi”.
Cậu nghĩ đến những kẻ tưởng rằng cậu vẫn còn được cưng chiều, nghĩ đến các fans yêu thương mà gọi cậu là vì sao trong đêm, và còn rất nhiều người đang chờ đợi tác phẩm mới của cậu.
Nhưng mà cậu sắp rớt vực rồi.
Cậu cảm thấy có thứ gì đó “tí tách” rơi xuống tay mình, cậu cúi đầu nhìn, thì ra là nước mắt.
Cậu khóc.
Bất chợt, một mùi mộc hương nhẹ nhàng bay đến.
Cố Trầm Bạch cầm chiếc chăn mỏng xếp ở một bên sofa, mở ra khoác lên người cậu.
Sau đó anh nắm lấy cánh tay Đồ Ngôn, nhìn dáng vẻ trông thì cứng cỏi nhưng thật ra đang sợ nhũn người của cậu, im lặng giúp cậu cài lại cúc áo.
Anh bọc Đồ Ngôn cẩn thận, áy náy nói: “Anh xin lỗi, nếu như có thể, anh cũng hi vọng chúng ta sẽ dùng một phương thức đơn giản hơn để gặp nhau, là anh quá ích kỷ.”
Đồ Ngôn ngước đôi mắt ướt nhoè nhìn sang, trông thấy ánh mắt luyến tiếc và đôi tay luống cuống của anh thì càng khóc to hơn.
Nếu như Cố Trầm Bạch là người xấu thì tốt rồi, nếu như anh giống như mấy kẻ vừa xấu vừa ác độc như trên thời sự thì tốt rồi.
Như thế Đồ Ngôn mới có thể ghét anh mà không cần suy nghĩ bất cứ điều gì.
________________
“Cũng may bây giờ ông được tự do rồi.”
Kỳ Hạ thở dài một hơi: “Tôi còn nhớ rõ cái câu ông gửi cho tôi lúc mới kết hôn, ông bảo hôn nhân của người khác là nấm mồ tình yêu, vậy thì ông đang trơ mắt nhìn mình bị chôn sống.”
Đồ Ngôn xấu hổ xám cả mặt: “Sao tôi có thể nói ra mấy câu kì dị vậy được?”
“Thì cái hôm ông đi đăng kí kết hôn đó, đêm về uống say rạng sáng gửi tin nhắn thoại cho tôi, tôi còn giữ đây này.”
Đồ Ngôn tự cảm thấy mất mặt, vội vàng giục hắn xoá.
“Xoá cái gì mà xoá? Nói hay như vậy, mẹ nó tôi nghe xong mà rớt nước mắt.
Về sau tôi còn dùng câu nói này của ông để thường xuyên nhắc nhở chính mình, không được kết hôn không được kết hôn.
Cho dù một ngày nào đó tôi nhắm mắt xuôi tay thì cũng sẽ đem tro cốt của mình rắc xuống biển, không chôn một hạt xuống phần mộ hôn nhân!”
Đồ Ngôn ngập ngừng cất tiếng: “Thật ra, nếu gặp được người phù hợp——”
Nói được một nửa, cậu đột nhiên nhận ra bản thân hình như không có tư cách để nói câu này.
“Hửm? Ông bảo gì?” Kỳ Hạ hỏi.
Đồ Ngôn xua tay: “Không có gì.”
Hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Đồ Ngôn vang lên, là quản lý của cậu gọi tới, bảo cậu gửi mấy bức ảnh mặt mộc chụp gần đây, nhà sản xuất bộ phim mới cần dùng đến.
Đồ Ngôn không thích selfie, thế là nhờ Kỳ Hạ chụp bừa cho mấy tấm.
Kỳ Hạ là một người cực thích selfie, tự xưng là alpha selfie đẹp nhất của giới thời trang, hắn không bằng lòng kiểu chụp qua loa này, chỉ trong vài giây mà Đồ Ngôn nghe tiếng “tách tách” vang lên vô số lần.
“Ông xong chưa vậy, có thấy nhạt nhẽo không?”
Kỳ Hạ nhìn qua nhìn lại, tỉ mỉ chọn ảnh trong bộ sưu tập ở điện thoại Đồ Ngôn: “Ông thì biết cái gì? Đây gọi là cẩn thận quyết định thành công.”
Kết quả lướt một cái, lỡ tay lật quá vài tấm: “Ủa khoan, hình như ban nãy có một anh đẹp trai vừa lướt qua.”
Đồ Ngôn nhanh chóng phản ứng lại, gương mặt biến sắc, vội vàng cướp di động trở về.
Kỳ Hạ híp mắt, nở nụ cười xấu xa: “Ồ, có hàng giấu riêng mà không nói với tôi, mới ly hôn được mấy ngày đã tìm được bồ mới rồi hả? Đồ Tiểu Ngôn, không ngờ ông là loại người như vậy.
Không được, cho tôi xem với, góc nghiêng ban nãy đúng chuẩn gu của tôi, cho tôi nhìn một tí, nhìn một tí thôi, có giành với ông đâu.”
Đồ Ngôn giấu điện thoại dưới thân, nắm thật chặt.
“Không cho tôi xem chứ gì, thế giờ tôi sẽ đăng ảnh hồi nhỏ tè dầm của ông lên Weibo.”
“Ông!”
Kỳ Hạ cầm di động của mình lắc lắc, chiêu này dùng lần nào trúng lần đấy, hắn gian xảo đưa một tay của mình ra trước mặt Đồ Ngôn: “Nếu fans ông biết thần tượng của mình tuổi còn tè dầm, hình tượng của ông chắc khó mà giữ được.”
Đồ Ngôn muốn lén lút xoá ảnh đi, nhưng còn chưa mở được máy đã bị cánh tay của Kỳ Hạ vươn qua cướp mất điện thoại, màn hình di động vừa khéo vẫn dừng lại ở bức ảnh đấy.
“Đù má! Chuẩn gu của tôi!”
Hai tay Kỳ Hạ phóng to màn hình, tỉ mỉ thưởng thức, vừa xem vừa tấm tắc khen: “Khí chất nho nhã quá, đường nét cũng tinh tế, vừa nhìn đã biết đây là quý công tử xuất thân danh môn, woa, gu thời trang cũng tốt, trông có vẻ rất dịu dàng…”
Đồ Ngôn nghe mà trong lòng không hiểu sao phát hoảng, vốn dĩ chỉ muốn qua loa cho xong chuyện, nhưng thấy Kỳ Hạ nói vậy, cậu lại có chút không vui, lên tiếng phản bác: “Nào có khoa trương như ông nói? Ở trong giới giải trí đầy người còn đẹp hơn anh ta.”
“Nhưng trong giới giải trí chẳng mấy ai có khí chất giống anh ta.
Đồ Ngôn, thành thật khai báo, người này tên họ là gì?”
Đồ Ngôn rầu rĩ đáp: “… Cố Trầm Bạch.”
“Ai cơ?”
“Em trai Cố Triêu Sính.”.
ngôn tình sủng
Kỳ Hạ trợn mắt, yên lặng chừng một phút, tiếp đấy gào to: “Sao sao sao sao có thể?? Không phải tin đồn nói anh ta, nói anh ta vừa xấu vừa què…”
Đồ Ngôn nhủ thầm: Lần đầu tôi gặp Cố Trầm Bạch cũng phản ứng như vậy đấy.
Sau đó Kỳ Hạ vỗ mạnh xuống bàn làm Đồ Ngôn giật bắn mình.
Cậu định mắng lại thì nghe Kỳ Hạ hỏi: “Cực phẩm như này, thế mà ông cũng nỡ ly hôn hả?”
Đồ Ngôn ngẩn ra, tự hỏi chính mình: Phải đó, tại sao vậy?
Cậu nghĩ tới một đáp án có thể thuyết phục bản thân, bởi vì bản hợp đồng trước đây cậu ép Cố Trầm Bạch ký đã tới hạn, đã nói tới hạn là sẽ ly hôn.
Khi đó, để ép Cố Trầm Bạch ký vào hợp đồng, cậu nghĩ ra đủ mọi cách, thậm chí dùng cả mỹ nhân kế.
Ai ngờ về sau lại xảy ra quá nhiều chuyện nằm ngoài dự liệu..