Lâm Bảo Bảo nằm trằn trọc trong chăn một lúc, cuối cùng không chịu được bỏ chăn ra, ngồi dậy, đầu óc có chút rối loạn.Nhìn đêm đen bên ngoài khung cửa sổ, cô không thể không đau khổ mà thừa nhận một sự thật, cô mất ngủ.Nguyên nhân khiến cô mất ngủ, có thể do cô lạ giường, cũng có thể vì trong lòng cô không thích căn nhà này, hay là bởi vì trong khoảng thời gian này đã quen có Đàm Mặc ngủ cùng, đã quen với hơi thở của anh, đột nhiên không có anh ở đây, cô lại không ngủ được…..Nói tóm lại, hiện giờ cô đang bị mất ngủ.Lâm Bảo Bảo cầm điện thoại lên kiểm tra xem có tin nhắn nào hay không, tin nhắn cuối cùng mà Đàm Mặc gửi cho cô là lúc chín giờ hơn, lúc đó anh đang chuẩn bị lên máy bay, bây giờ chắc vẫn còn đang ở trên đó.Lâm Bảo Bảo không ngủ được, liền nghĩ ra việc gì đó để làm.Vậy là cô quyết định chơi trò chơi, sau đó kết nối với những bạn học cũng đang chưa ngủ như mình, kinh ngạc phát hiện, vậy mà nhiều người chưa ngủ ghê.Thấy Lâu Linh cũng đang ở đấy, Lâm Bảo Bảo lập tức nhắn tin nói chuyện riêng với Lâu Linh.【 Nhị bảo không phải bảo: tiểu Linh, sao cậu còn chưa ngủ, điện hạ nhà cậu mặc kệ cậu à? 】【 Trên lầu niên linh: Cậu không phải cũng chưa ngủ hay sao? Đàm đại thiếu gia không để ý đến cậu à? 】【 Nhị bảo không phải bảo: bây giờ đang là năm mới, mình ở nhà mình, anh ấy ở nhà anh ấy, quản mình kiểu gì giờ? 】【 Trên lầu niên linh:......!Hâm mộ cậu thật.
】Lâm Bảo Bảo nhìn thấy mấy chữ khó nói này, liền có một loại trực giác nào đó, trong lòng tràn đầy phấn khởi, hỏi:【 nhị bảo không phải bảo: Có chuyện gì thế, cậu cùng điện hạ nhà cậu cãi nhau à? 】【 Trên lầu niên linh: không có chuyện đó đâu, kể cả có cãi nhau thì cũng cãi nhau không nổi, mình cũng không dám cùng anh ấy cãi nhau…..】Bởi vì anh ta chính là một tên biến thái, nếu có cãi nhau, kết quả cũng chỉ khiến người bình thường gặp nạn mà thôi.Lâu Linh ở trong lòng yên lặng bổ sung thêm một câu, vẫn biết giữ gìn hình tượng bên ngoài cho Lâu Điện.Hai người cứ như vậy, mình một câu, cậu một câu, nói chuyện không thấy điểm dừng.Cho đến khi tất cả mọi người đều thấy buồn ngủ, mới bỏ điện thoại xuống, chui vào trong chăn, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.Bởi vì tối qua cô ngủ muộn, cho nên hôm sau tất nhiên cô cũng dậy muộn.Lâm Bảo Bảo tự nhiên tỉnh ngủ, cầm điện thoại di động lên xem, đã hơn chín giờ rồi.Không có một ai đến gọi cô cả, trong phòng lạnh lẽo và yên tĩnh, Lâm Bảo Bảo nằm ì trên giường một lát, mới chậm rãi bò dậy, lại tốn thêm nửa tiếng nữa mới mặc xong quần áo chỉnh tề, mở cửa phòng đi ra ngoài.Vừa tới đầu cầu thang ở lầu hai, liền nghe thấy bên dưới phòng khách truyền đến tiếng nói chuyện đầy náo nhiệt.Lâm Bảo Bảo nhìn xuống, thấy toàn bộ gia đình của chú hai và chú ba đã tới, ba Lâm ngồi ở đằng kia cùng hai anh em nói chuyện phiếm, bà Lâm là Đào Kim Miểu cũng đang tận tình chiêu đãi khách, tất cả mọi người trong dòng họ của nhà họ Lâm đang tụ tập cùng một chỗ nói chuyện phiếm, bầu không khí vô cùng hài hoà.Cho đến khi Lâm Bảo Bảo đi xuống, bầu không khí hài hòa lập tức biến mất.Lâm Tử Tấn nhìn thấy con gái cả, cười nói: " tối hôm qua con ngủ ngon không? Chú hai và chú ba đều tới cả rồi, mau tới đây chào hỏi nào, sau đó con đi ăn chút gì đi."Ông không tức giận chút nào vì con gái dậy muộn cả, ngược lại đã tìm được lý do cho cô, khiến cho những người ngồi đó, cơ bản đang muốn phê bình cô liền không nói được gì nữa.Lâm Bảo Bảo dạ một tiếng, ngoan ngoãn đi tới chào mọi người.Đào Kim Miểu ôn nhu nói: "Bữa sáng trong phòng bếp vẫn còn đang nóng, để dì mang ra cho con nhé."Lâm Bảo Bảo lớn tiếng đáp lại, giống như một đại tiểu thư vậy, ngồi vào bàn ăn, chờ đợi mẹ kế ân cần phục vụ.Hai anh em Lâm Tây Lương suýt chút nữa tức giận tới méo cả miệng.Những anh em họ hàng khác của Lâm gia không nhịn được mở to mắt, yên lặng nhìn bọn họ chằm chằm.Bộ dạng này, nhất định là của con gái riêng độc ác.Lâm Bảo Bảo không nhìn mọi người xung quanh, thờ ơ ngồi ăn bữa sáng ngon miệng.Thực sự tay nghề nấu ăn của Đào Kim Miểu rất ngon, chẳng qua khi trở thành bà Lâm, được sống trong một cuộc sống nhung lụa, bình thường ba bữa cơm của nhà họ Lâm đều có người giúp việc chuẩn bị, không cần bà tự mình vào làm, nhưng mỗi lần Lâm Bảo Bảo trở về, bà sẽ tự mình xuống bếp.Ăn nhiều năm như vậy rồi, Lâm Bảo Bảo đều phải cảm khái, tay nghề nấu nướng của mẹ kế thật sự quá tốt.Nghe nói rằng, trước đây bà dựa vào tay nghề nấu ăn tốt như này, khiến cho ba Lâm đối xử với bà khác với bình thường, sau khi ly dị với vợ cũ, rất nhanh liền kết hôn với bà.Đang ăn sáng, hai đứa em họ ngồi bên cạnh cô, đầu tiên nhìn về phía bữa sáng, sau đó hướng về phía cô nói: " Chị cả, tài nấu nướng của bác gái vẫn tốt như vậy.""Chị cả, sau khi ăn cơm xong, chúng mình cùng đi chơi nhé."Lâm Bảo Di cùng Lâm Bảo Thục là hai chị em sinh đôi của nhà chú hai, cũng may lớn lên không quá giống nhau đến mức không thể nào phân biệt được, bọn cũng trạc tuổi của Lâm Bảo Bảo, mỗi lần gặp nhau đều thích chơi cùng với Lâm Bảo Bảo, thế hệ Lâm gia chỉ có ba người con gái, con gái không chơi cùng với nhau, chẳng lẽ lại chơi cùng với hội anh em họ là con trai hay sao?Mặc dù Lâm Bảo Bảo là một người con riêng xấu xa, nhưng lại không xấu xa với các cô, hai người cùng với Lâm Bảo Bảo chơi với nhau rất vui.Lâm Bảo Bảo thoải mái trả lời: "được, bây giờ trên đường cũng rất náo nhiệt, chúng ta cùng đi mua sắm đi."Hai chị em sinh đôi lập tức vui vẻ mà hô lên.Bọn họ thích chơi cùng người chị họ này cũng vì một nguyên nhân khác, là vì cô rất hào phóng.Chờ Lâm Bảo Bảo ăn sáng xong, ba chị em liền chạy ra ngoài nói với mọi người muốn đi dạo phố.Đào Kim Miểu cười nói: " bác lâu rồi cũng không có đi dạo phố, không bằng chúng ta cùng đi được không?"Lâm Bảo Bảo xua xua tay: " chị em bọn con đi mua mấy đồ linh tinh thôi, quá nhiều người đi cũng không hay."Hai chị em sinh đôi lập tức ủng hộ cô, "đúng vậy đúng vậy, bác gái cứ ở nhà cùng bác trai …..
Mẹ, cũng không cần đi cùng bọn con đâu." Lời này nói cho cô hai nghe.Nụ cười trên mặt Đào Kim Miểu có chút cứng đờ.Lâm Bảo Bảo nhìn thấy quả thực muốn cười, cô biết suy nghĩ của Đào Kim Miểu, chẳng qua là muốn đi theo bọn họ, sau đó hào phóng mà thanh toán những món đồ mà họ mua, để cho người khác nhờ rằng bà Lâm là người hào phóng nhiều tiền, cho bọn họ nhớ kĩ bà là người tốt.
Mặc dù bình thường bà hay thể hiện ra bộ dạng vợ hiền mẫu mực, nhưng thực chất Đào Kim Miểu lại thích khoe khoang trước mặt hai người vợ nghèo của chú hai và chú ba để tôn lên thân phận của bà Lâm, cũng để người ta lúc nào cũng phải nhớ kĩ bà tốt như thế nào.Thế hệ này của Lâm gia chỉ có Lâm Tử Tấn là giàu lên được, hơn nữa cũng chỉ có Lâm Tử Tấn là giàu.Mặc dù Lâm Tử Tấn đã cố gắng muốn giúp hai anh em nhà họ cùng làm ăn, nhưng đáng tiếc hai anh em nhà họ lại không giỏi trong việc kinh doanh, chỉ ở trong công ty của Lâm Tử Tấn đảm nhận một chức vụ không mấy quan trọng, lại nhàn tản, không có chút ý chí tiến thủ nào, cứ như vậy ngày qua ngày.Lâm Tử Tấn cũng quan tâm đến anh em ruột của mình, hai anh em như vậy cũng khiến ông bớt lo lắng, hàng năm chia cho bọn họ ít tiền hoa hồng.Nhưng những thứ này làm sao mà so được với bà Lâm?Bà Lâm chỉ cần có tiền là hào phóng, hết lần này đến lần khác, nhiều khi còn không để ý đến mặt mũi của người khác luôn.Cuối cùng ba chị em Lâm gia cũng xuất phát, tính thêm cả hai người anh họ cùng với hai anh em Lâm Bắc Lương bị ép đi cùng, làm người hầu xách đồ cho các cô.Đây là do chú ba nói rằng năm mới nhiều việc, con gái dễ làm hỏng việc, cử bốn anh em đi cùng để bảo vệ tốt cho mấy chị em.Hai người anh họ cảm thấy cũng không có vấn đề gì quan trọng, tâm trạng của hai anh em Lâm Bắc Lương lại không được tốt cho lắm.Cô vô cùng cao hứng đi ra ngoài, Lâm Bảo Bảo mang theo hai chị em sinh đôi đi khắp nơi mua sắm, tiền cũng không phải do cô trả, trước khi ra khỏi nhà, ba Lâm đã đưa cho cô một cái thẻ, tùy ý cho cô quẹt.Con gái đi mua sắm là không thể dừng lại được, khiến cho mấy anh em có cảm xúc muốn chết.Người nhỏ tuổi nhất là Lâm Tây Lương dường như sắp tan vỡ, quay qua nói với anh Đại Đường: "anh Đại Đường, em muốn về nhà, em mệt quá."Anh Đại Đường còn chưa lên tiếng, Lâm Bắc Lương liền nói: "về cái gì mà về? Em tự mình về đi."Lâm Tây Lương lập tức tức giận, "anh nói vậy là có ý gì? Đi dạo phố cùng mấy đứa con gái có cái gì tốt? Em thấy chị ta đang muốn trêu đùa bọn mình."Chị là chỉ Lâm Bảo Bảo.Hai người anh họ đứng ở chỗ đó, nghe hai anh em nói chuyện, nhìn nhau, ở trong lòng lắc đầu.Bọn họ đều biết một số sự việc ở nhà bác cả, nghe nói bác cả sớm đã viết di chúc, người được nhiều nhất là Lâm Bảo Bảo, hai anh em cũng không được chia cái gì.
Mặc dù trong lòng Đào Kim Miểu không cam tâm, nhưng bà đối với Lâm Bảo Bảo vô cùng tốt, có thể nói là làm vậy cho bác cả nhìn, đáng tiếc là dù họ có làm gì, thì suy nghĩ của bác cả cũng không có thay đổi.Hai đứa em họ này cũng thật sự đáng thương, về sau hai đứa sẽ phải làm ăn dưới trướng người chị riêng của ba mà chúng không vừa mắt.Nếu là bọn họ, bây giờ sẽ lấy lòng người chị này, chứ không phải nhìn cô với ánh mắt không vừa lòng, động một chút liền đối nghịch với cô.Đương nhiên, Lâm Bắc Lương đã lớn tuổi, có thể phát giác ra được, cho nên năm nay khi ăn tết, không có xung đột với Lâm Bảo Bảo, tuy nhiên Lâm Tây Lương tuổi vẫn còn nhỏ, chưa thể kìm chế được.Đáng tiếc, Lâm Tây Lương lại không nghĩ sâu được như vậy, trong lòng rất ghét người chị cả này, liền trực tiếp biểu hiện ra bên ngoài.Cuối cùng Lâm Bắc Lương vẫn kìm chế Lâm Tây Lương lại, kéo cậu bé tiếp tục đi dạo cùng với mấy chị em, tiếp tục làm chân cầm đồ cho mấy cô.Lâm Tây Lương uất ức khiến hai hốc mắt đỏ lên, đến lúc nhóm của Lâm Bảo Bảo túi lớn túi nhỏ đưa cho bọn họ, cậu ta không nhịn được bộc phát, "chị cũng có tay có chân, sao không tự mình xách đi? Hơn nữa chị đang đặc biệt giày vò bọn tôi đúng không? Làm gì có đứa con gái nào đi mua sắm lâu như vậy? Tôi đi đến mức chân cũng cảm thấy đau đớn luôn rồi."Lâm Bảo Bảo liếc xéo cậu ta một cái, nói móc:" vậy em đi đi, chị cầu xin em đi cùng sao?""Chị…..
Người phụ nữ xấu xa này….."Cuối cùng thì Lâm Tây Lương cũng thực sự khóc.Lâm Bảo Bảo cười híp mắt nói, "người phụ nữ xấu xa này là chị của em, xem ra em cũng là một đứa bé xấu xa."“A --” Lâm Tây Lương khóc lớn.Lâm Bắc Lương kịp thời che miệng của em mình lại, sắc mặt có chút khó coi, nhưng nhìn bộ dạng Lâm Bảo Bảo hoàn toàn không thèm để ý đến bọn họ, trong lòng không khỏi thấy buồn bực.Đây chính là nguyên nhân khiến cậu ghét Lâm Bảo Bảo, lúc nào cũng tùy hứng, lên mặt với bọn họ, lấy việc bắt nạt bọn họ làm trò vui.Hết lần này đến lần khác đứa em ngu xuẩn của cậu luôn bị cô làm cho tức giận đến phát khóc, nếu như khóc có thể giải quyết được vấn đề, có thể khiến cho ba chán ghét Lâm Bảo Bảo, cậu cũng vui vẻ vừa đi theo vừa khóc, mà khóc cũng không giải quyết được vấn đề, nên không cần lãng phí nước mắt làm gì cả.Đi dạo gần hết một buổi chiều, đến khi trời sắp tối, bọn họ mới trở về Lâm gia để ăn bữa cơm đoàn viên.Bởi vì bây giờ là tết, giúp việc không có ở đây, nên Đào Kim Miểu và vợ của chú hai, chú ba đều bận rộn trong phòng bếp cả buổi chiều, chuẩn bị một bàn đồ ăn, khi nhóm Lâm Bảo Bảo trở về, đồ ăn cũng vừa vặn chuẩn bị xong."Các con đã về rồi, mau tới ăn cơm thôi."Lâm Tử Tấn cười nói, gọi mấy đứa, ánh mắt nhìn lướt qua, thấy con trai nhỏ của ông mắt sưng đỏ thì ngừng lại, không nói gì.Lâm Tây Lương nhịn không được chạy về phía ba Lâm tố cáo, đem những hành động độc ác của Lâm Bảo Báo tố cáo với ông.Lâm Tử Tấn cười híp mắt nghe cậu nói, cho đến khi Đào Kim Miểu cùng những người khác có mặt trên bàn, ông mới vỗ vai con trai nhỏ, nói: " con là con trai, đi dạo phố cùng mấy chị em mà mệt đến mức khóc, về sau có thể làm được việc gì?"Lâm Tây Lương: "....." ông nhất định không phải ba ruột của cậu!Vấn đề là, không phải cậu đi dạo phố với Lâm Bảo Bảo mới khóc, mà là bị Lâm Bảo Bảo bắt nạt đến mức khóc, sao ba cậu lại có thể cắt câu lấy nghĩa được?Sau khi bị Lâm Bảo Bảo bắt nạt đến mức phát khóc, Lâm Tây Lương suýt chút nữa bị chính ba ruột của mình làm cho khóc.Đào Kim Miểu nhanh chóng tới hoà giải, đem cậu đi rửa mặtNhững người khác nhìn hai mẹ con rời đi, lại nhìn Lâm Bảo Bảo như không có chuyện gì xảy ra, quả nhiên là bộ dạng của người con riêng độc ác, hết lần này đến lần khác không để người ta nhìn ra được lỗi sai của mình..