Khoảnh khắc tôi bước vào lớp, tiếng ồn ào trong lớp dừng lập tức im bặt, mọi người quay lại nhìn tôi.
Trong mắt Lý Tuyết lộ ra vẻ kinh ngạc lại oán hận, hình như là nhìn thấy Giang Hàn đưa tôi tới lớp.
Dù tức giận như vậy, cô ta vẫn nhịn.
"Ôi, thật lợi hại"
Lý Tuyết giễu cợt nhìn tôi, "Vậy mà có thể quyến rũ được Giang Hàn, tao nên nói là mày có bản lĩnh, hay là..."
Cô ta còn chưa nói xong, tôi đã đi ngang qua cô ta.
Vẻ mặt của Lý Tuyết lập tức trở nên tức giận, hung hăng đập bàn, nhưng cô ta vẫn cố nhẫn nhịn.
"Mày tốt nhất nên cầu nguyện Giang Hàn có thể bảo vệ mày cả đời!"
Lời nói của cô ta khiến tôi vô thức khiếp sợ.
Giang Hàn sẽ không bảo vệ tôi cả đời, tôi cũng không thể ở bên Giang Hàn mãi được.
Bây giờ.
Hy vọng duy nhất của tôi, là kỳ thi tuyển sinh đại học.
Còn chưa đầy một năm nữa, là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, chỉ cần tôi cố gắng một chút nữa, rời khỏi nơi này, tôi hoàn toàn có thể thoát khỏi sự khống chế của bọn họ.
Sau giờ học, tôi cầm hộp cơm trưa đi lên sân thượng như mọi ngày.
Đang lúc định mở cửa, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong truyền đến.
"...Không phải anh kêu em bắt nạt cô ta sao, bây giờ lại giả vờ làm người tốt cái gì?"
"Tôi cần cô dạy à?"
"Loại hàng như cô ta, chơi đùa một chút là phát ngán..."
Tôi ngay lập tức đóng băng trong góc tường.
Hộp cơm trên tay suýt chút nữa rơi xuống đất.
Tình trạng mù tạm thời, khiến tai tôi trở nên rõ ràng hơn, tôi có thể phân biệt rõ ràng một trong những giọng nói đó là của Lý Tuyết.
Giọng nói còn lại, chính là người đêm qua đè tôi xuống, lưu lại dấu vết trên người tôi... Giang Hàn.
Anh ta là chủ mưu của vụ bạo lực học đường này.
Khó trách.
Khó trách anh ta lạnh nhạt nhìn tôi bị bắt nạt mà không làm gì, giờ lại muốn tôi cầu xin anh ta.
Là muốn để tôi biết ơn, sau đó bị anh ta đùa giỡn trong lòng bàn tay?!
Lòng hận thù đột nhiên tràn đầy lồ ng ngực tôi.
Đột nhiên.
Tôi không muốn chết.
Bởi vì... người đáng chết không phải là tôi.
Tôi muốn tự cứu mình, tôi muốn khiến họ phải trả giá thật nhiều.
Tiếng bước chân từ trên sân thượng truyền đến, tôi lập tức quay người vội vàng chạy trốn.
Khi tôi xuống lầu, vì tôi chạy quá nhanh.
Cả người lao xuống cầu thang.
Đau đớn nhanh chóng ập đến, trước mắt tôi tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa.
Trước mắt tôi là một màu trắng xóa.
“Chiêu Chiêu tỉnh rồi?” Giang Hàn đứng bên cạnh tôi.
Tôi nhìn xung quanh bốn phía, hai tay nắm chặt khăn trải giường dưới chăn, cố gắng tươi cười: “Anh, em đói…”
Giang Hàn nhìn tôi một lúc rồi quay người bước ra khỏi phòng.
Tôi nằm trên giường há miệng hít một hơi sâu, sau đó quay đầu lại nhìn một người đàn ông nằm trên giường bên cạnh, bị gãy xương.
Thoạt nhìn trông anh ta rất trượng nghĩa, chân bị bó bột treo trên trần nhà.
Ngay lúc đó, tôi biết rằng cơ hội giải thoát của mình đã đến.
“Chú.” Tôi thử gọi một tiếng.
Người đàn ông kinh ngạc quay đầu lại, lộ ra vẻ bất đắc dĩ, "Anh mới hai mươi lăm."
Tôi rưng rưng nước mắt, "Anh ơi, cứu em với."
Người đàn ông thấy tôi như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, cau mày hỏi tôi: “Sao vậy?”