Đêm khuya.
Tôi nằm trên giường, vết thương trên người đau nhức.
Sau khi lăn lộn đến nửa đêm, tôi mới bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, chìm vào giấc ngủ sâu.
Mơ thấy ác mộng.
Rất nóng.
Có một con rắn đang liều mạng quấn lấy tôi, dù tôi vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.
Cho đến khi tôi mở mắt ra lần nữa.
Ngoài trời đã sáng hẳn.
Tiếng gõ cửa đúng lúc vang lên, giọng mẹ từ ngoài cửa vọng vào: "Mấy giờ rồi còn không dậy, được nghỉ cái muốn ngủ nướng đến mai à!"
Tôi đứng dậy khỏi giường, sau đó mở cửa.
Mẹ tôi đứng ở cửa, không kiên nhẫn nhìn tôi rồi đưa cho tôi một đ ĩa dâu tây.
"Mau lên, đi đưa cho Giang Hàn."
Trước đây, mẹ tôi luôn thích nhờ tôi rửa sạch hoa quả đi đưa, bà cho rằng đây là cách trá hình để lấy lòng người nhà họ Giang, khiến Giang Hàn đối xử tốt hơn với tôi một chút.
Nhưng hôm nay, tôi do dự muốn từ chối.
“Còn không mau đi đi!”
Mẹ đẩy tôi một chút.
Tôi vò vò áo ngủ của mình, đành phải bưng đ ĩa đi tới trước cửa phòng Giang Hàn, gõ nhẹ một cái, "Anh, anh có đó không?"
Trong phòng không có tiếng đáp lại.
Trái lại, cửa phòng ngủ bị tôi đẩy ra, cửa không khóa.
Tôi đứng ở cửa do dự một lúc, rồi vẫn bưng đ ĩa bước vào.
Giang Hàn dường như mắc chứng ám ảnh gì đó, trong phòng được sắp xếp ngăn nắp, ngay cả chăn mền cũng được cẩn thận tỉ mỉ gấp lại đặt ở đầu giường.
Lúc tôi đi đến bàn học, chợt phát hiện ra máy tính của anh ta vẫn chưa tắt.
Đặt đ ĩa dâu tây xuống, tôi chỉ vô thức liếc qua.
Cả người lập tức sững sờ tại chỗ.
Trên màn hình máy tính hiển thị là bốn ô video, mà cảnh trong video, không chỉ có góc phòng ngủ của tôi, mà còn có phòng tắm...
"Chiêu Chiêu, đang xem gì thế?"
Giọng Giang Hàn đột nhiên từ phía sau truyền đến.
Tôi lập tức đông cứng tại chỗ.