Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Là ảo giác sao, sao hắn lại cảm thấy ánh mắt Tạ Lan Chi nhìn hắn có chút phức tạp và vi diệu, dùng một câu hình dung chính là: hai mắt này đã nhìn thấu quá nhiều.
Hai người nhìn nhau vài giây, cuối cùng là Tạ Lan Chi rời tầm mắt trước, "Sao em lại tới đây."
Tần Thư dọc theo đường đi đều đang sợ hãi CP nhà mình sắp sụp, thật đúng là không nghĩ đến một cái cớ nào.
Hắn quyết định đem cái nan đề này vứt cho Tạ Lan Chi: "Anh đoán xem."
Tạ Lan Chi cười cười, "Là vì người nào đó?"
Đây là ý nghĩ không tồi, làm người theo đuổi Từ Ninh, hắn biết Từ Ninh ở đây, nên mới đến đây lì lợm la liếm cũng là bình thường.
"Đúng đúng đúng, chính là như vậy." Tần Thư nói, "chỗ có Ninh Ninh, sẽ có em, hôm nay cũng là một ngày thích cậu ấy!"
Tạ Lan Chi quay đầu liền đi, "em vui vẻ là được."
Tần Thư theo đi lên, "Ninh Ninh bây giờ ở đâu vậy đàn anh, anh không ở chung với hắn sao."
Xe Tạ Lan Chi ngừng ở đối diện xe thể thao Tần Thư, đó là một chiếc xe có vẻ bình thường, nhưng không xem hãng xe cũng có thể nhìn ra đây là loại xe cổ điển có giá cả không thấp, ở bên cạnh nó, "Tiểu hồng" của Tần Thư càng có vẻ hoa hòe loè loẹt.
Tạ Lan Chi từ ghế sau xe lấy ra đơn phản, hắn có một khoảng thời gian không dùng, mở ra nắp kính camera thử xem, hoàn hảo.
Tần Thư không nhận được đáp án, lại kêu một tiếng: "Đàn anh?"
Tạ Lan Chi tùy tiện lia ống kính, giống như không nghe được hắn nói.
Tần Thư không khỏi ở trong lòng nhỏ giọng bức bối, Tạ Lan Chi còn không biết xấu hổ nói hắn lúc lạnh lúc nóng, bây giờ lúc lạnh lúc nóng là ai hả.
Đầu của Tần Thư xông vào màn ảnh, camera tự động điều chỉnh tiêu điểm ở trên mặt hắn.
Tạ Lan Chi nao nao.
Làn da Tần Thư còn trắng hơn rất nhiều cô gái, bởi vì vừa mới chạy chậm một đường, gương mặt phiếm đạm hồng, môi nhìn qua cũng có chút khô,gần huyệt Thái Dương của hắn còn có một nốt ruồi, nốt ruồi này rất nhạt và nhỏ, rất khó bị phát hiện, trừ phi nhìn thật gần,rất gần, gần hơn cả hôm trước hắn ngồi ở ghế phụ thò lại gần dạy hắn lái xe mới có thể nhìn đến.
Tần Thư ở trước màn ảnh phất phất tay, "Tạ Lan Chi, anh có nghe em nói không vậy."
Tạ Lan Chi bất động thanh sắc mà ấn xuống nắp camera.
"Anh không điếc.
Từ Ninh chắc là ở cùng những người khác."
"Nga, vậy anh có thể mang em đi tìm cậu ấy không?"
Tạ Lan Chi lãnh đạm nói: "Không thể."
Tần Thư: "???"
Hai người trở lại chỗ đoàn người.
Tạ Lan Chi vừa hiện thân đã bị hội trưởng lôi đi.
Lần này tham gia hoạt động có gần mười mấy người, trừ bỏ Tạ Lan Chi, Từ Ninh, Vương Du Dư, những người khác Tần Thư cũng chưa gặp qua.
Từ Ninh nhìn thấy Tần Thư, rất là kinh ngạc, không chờ hắn đặt câu hỏi, Tần Thư chủ động giải thích nói: "Tớ nghe Vương con mực nói các cậu ở đây tụ họp, dù sao tớ cũng rảnh rỗi, liền tới đây tìm chút náo nhiệt."
Từ Ninh cười nói: "Sao không nói trước một tiếng —— Sở Thành cũng tới sao?" Nói xong, còn nhìn nhìn phía sau Tần Thư.
!!!
Ninh Ninh vậy mà chủ động hỏi thăm Sở Thành! Đây là tình yêu ngọt ngào vô địch vũ trụ gì, hắn mẹ nó đu đến chính quả rồi sao, tại đây hắn chính là hắc kỵ sĩ sung sướng nhất!
"Không có," Tần Thư khó nén kích động nói, "Chỉ một mình tớ đến.
Ninh Ninh, cậu hy vọng Sở Thành tới sao?"
Vương Du Dư xen mồm nói: "May mà hắn không có tới.
Bữa tối đều làm theo phòng, tới một mình ông đã đủ rồi."
"phòng?" Tần Thư khiếp sợ nói, "Các người còn muốn qua đêm tại đây?"
Từ Ninh nói: "Ừ, ông muốn ở lại cùng không?"
Tần Thư vô cùng đau đớn.
Ngủ chung, qua đêm! Thật là cơ hội tốt a, nhãi con không ở đây thì thôi, vậy mà Tạ Lan Chi và Vương Du Dư lại đều có mặt, hắn làm sao có thể yên tâm để Ninh Ninh một mình lưu lại nơi này.
"Được á," Tần Thư vui vẻ đồng ý, "Tớ thích nhất là ngủ chung!"
"Chuyện bữa tối đều dễ nói, nhiều một hai người không khác nhau là mấy, nhưng mà phòng......" Từ Ninh nói, "Tôi đi hỏi hội trưởng một chút, xem có ai dư giường ngủ."
Tần Thư nhìn bóng dáng Từ Ninh, khóe miệng đang cười áp như thế nào cũng đều không hạ.
Vương Du Dư đỡ đỡ mắt kính, nói: "Không nghĩ là mày tới thật."
Tần Thư đương nhiên nói: "Trường hợp này tao làm sao có thể vắng mặt." Hơn nữa hắn không phải một mình chiến đấu, trên người hắn còn đeo theo ý chí của nhãi con.
Vương Du Dư dường như không có việc gì mà nói: "Bởi vì tao cũng ở đây?"
Tần Thư quay đầu nhìn hắn, "Không phải a, mày không có tính uy hiếp với tao."
Vương Du Dư đờ người một chút, có cảm giác bị xỉ nhục.
"Mày không phải là cho rằng Tạ Lan Chi sẽ cùng Từ Ninh ở bên nhau đi? Tạ Lan Chi không thích đồng tính."
Tần Thư chỉ chỉ phía trước, "Mày nhìn, mày nhìn đi."
Phía trước tổng cộng có ba người, một người là nữ sinh có một đầu tóc ngắn màu sặc sở, hẳn là chính là hội trưởng Nhiếp Ảnh, còn lại hai người chính là Tạ Lan Chi và Từ Ninh.
Hai người có nhan sắc đều thuộc hàng top, một khi cùng khung, thật giống như thêm buff cho nhau, chẳng những sẽ không hạ thấp giá trị của đối phương, còn làm cho cả hình ảnh càng thêm hợp, độ không góc chết, căn bản làm người không dời mắt được.
Tạ Lan Chi mặc một cái áo thun cổ chữ V màu lam cùng quần màu xám dệt sam, vừa hay quần áo của Từ Ninh cũng là hai loại màu này, kiểu dáng của hai người còn giống năm sáu phần, nói là đồ đôi cũng không quá.
Vương Du Dư càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, nhíu mày: "Bọn họ cố tình mặc như vậy?"
Tần Thư lắc đầu, u oán nói: "tao nghĩ không phải.
Chỉ là vận mệnh có cổ lực lượng thần bí chú định, khiến cho bọn họ mặc thành như vậy." Cũng là cổ lực lượng thần bí này, có thể làm Tạ Lan Chi một giây tìm được thẻ sinh viên mà cho dù Sở Thành có tìm một năm cũng tìm không thấy.
Vương Du Dư lâm vào trầm tư.
Tần Thư xem đến trong lòng thật lạnh thật lạnh, nhắm mắt làm ngơ, hắn vừa muốn thu hồi ánh mắt, bỗng nhiên dùng dư quang ngó thấy biểu tình của em gái hội trưởng không thích hợp.
Chỉ thấy em gái hội trưởng vẻ mặt say mê mà nhìn hai vị soái ca trước mặt, nụ cười hiền từ đến mức không giống như là hoa si, mà như là trúng phải thứ khác.
Bộ dáng này, sao quen dữ vậy.
Chỉ chốc lát sau, Từ Ninh trở về nói: "Tôi hỏi hội trưởng rồi, kế hoạch ban đầu là hai người một phòng xe, chúng ta tổng cộng có mười ba người, vừa lúc dư ra một cái giường ngủ."
Hai người một phòng!!! Nhãi con không tới thật là thiệt một trăm triệu! Một khi đã như vậy, để cho hắn tới bảo hộ con dâu một đêm!
"Tớ có thể ở một gian với cậu không Ninh Ninh?" Tần Thư vẻ mặt chờ mong hỏi.
Giờ này khắc này, Tạ Lan Chi vừa vặn từ bên cạnh bọn họ đi ngang qua, nghe vậy dừng bước chân, lại dùng ánh mắt hơi phức tạp vi diệu quét qua Tần Thư một cái.
Từ Ninh kinh ngạc nói: "Ông không muốn ở cùng một gian với Tạ Lan Chi?"
"A? Tớ không có a, tớ không muốn!" Tần Thư nói, "Ninh Ninh sao cậu lại nghĩ như vậy?"
Từ Ninh uyển chuyển nói: "tôi cho rằng quan hệ giữa các ông khá tốt."
"Cho dù có tốt hơn nữa cũng không tốt bằng giữa chúng ta nha."
Tạ Lan Chi: "......" Ha hả.
Từ Ninh không lập tức đáp ứng, "Chờ buổi tối xem hội trưởng an bài đi."
Cả buổi chiều, thành viên hội Nhiếp Ảnh đều lấy cảnh chụp ảnh, trừ bỏ chụp phong cảnh, còn sẽ chụp nhân vật.
Nhóm các cô gái đều ăn mặc rất đẹp, có một nữ đàn em năm nhất cố ý thay váy Farthingale thời Trung cổ Châu Âu áo trên bó sát người váy dưới bồng, cùng với cối xây gió là tuyệt phối, các nam sinh vây quanh các nàng chụp không ngừng, ngay cả Từ Ninh cùng Tạ Lan Chi cũng không ngoại lệ.
Farthingale
Từ Ninh chụp xong một tấm, tương đối vừa lòng ánh sáng và kết cấu, chia sẻ với người đứng ở bên cạnh hắn- Tạ Lan Chi: "ông thấy tấm này thế nào."
Tạ Lan Chi quay đầu sang nhìn, "Không tồi."
Chính bởi vì động tác nghiêng đầu này của Tạ Lan Chi, hai người nhìn qua có một chút thân mật, Tần Thư trong lòng hoảng sắp hỏng, da mặt dày chen vào, "Tớ cũng muốn nhìn!"
Tạ Lan Chi một giây cũng không chần chừ, quyết đoán rời khỏi.
Tần Thư hơi an tâm, mơ hồ cảm giác phía trước có một tầm mắt, ngẩng đầu liền đối diện với một đôi mắt —— là em gái hội trưởng kia.
Em gái hội trưởng thực mau liền nhìn về phía nơi khác, nhưng Tần Thư vẫn là ở trên mặt nàng thấy được u oán như có như không.
Tần Thư bắt đầu để bụng em gái hội trưởng, âm thầm quan sát nàng rất lâu, phát hiện nàng rất chú ý Từ Ninh và Tạ Lan Chi, ánh mắt vẫn luôn đi theo bọn họ, ngẫu nhiên còn sẽ dùng camera chụp lén bọn họ.
Khả nghi, tương đối khả nghi.
Tần Thư thật vất vả chờ tới cơ hội nàng một mình đi mua nước, chủ động xuất kích, cười tủm tỉm nói: "Đàn chị, em thấy chị chụp không ít ảnh Từ Ninh và Tạ Lan Chi a.
Em không có ý gì, chỉ là muốn hỏi một chút chị làm như vậy, bọn họ biết không?"
Em gái hội trưởng 囧 nói: "Bị phát hiện sao, chị......!chị không có ác ý."
"Chị muốn lưu giữ ảnh chụp tự mình thưởng thức?"
Em gái hội trưởng lắc đầu, "Nói cho em em cũng không hiểu, dù sao chị sẽ không lưu truyền ảnh chụp ra ngoài, chị chỉ tự mình xem, em không cần nói cho bọn họ được không? Lát nữa về chị xóa liền."
Tần Thư do dự trong chốc lát, thử nói: "Chị không phải là đang đẩy thuyền Cp bọn họ đó chứ?"
Em gái hội trưởng khiếp sợ đến đồng tử vỡ ra, "Đậu má, chẳng lẽ em cũng là người trong giới?"
"......" Đựu, hắn vậy mà gặp được fan sống của "Lan Ninh"CP? Báo động trước mặt có địch, chuẩn bị chiến đấu!
"Ta ta ta ta không tin!" Em gái hội trưởng kích động nói, "Chúng ta đối ám hiệu —— cùng khung tức phát đường?"
Tần Thư mặt vô biểu tình: "Đối diện tức lên giường."
Em gái hội trưởng: "Bọn họ mà không có một chân?"
Tần Thư: "Tôi liền không có chân."
Em gái hội trưởng: "Nói chuyện một câu!!!"
Tần Thư: "Con cháu đầy đàn —— từ từ, em không phải gu sinh con......"
"A a a a a a!" Em gái hội trưởng hoá thân thành gà thét chói tai, một phen nắm lấy tay Tần Thư, lệ rơi đầy mặt (?) mà nói, "Từ năm nhất chị đã bắt đầu đẩy thuyền bọn họ! Chị biết ghép CP người thật không tốt, cho nên vẫn luôn lén lút mà tự vui sướng, chưa từng nói với người khác.
Hai năm, suốt hai năm, chị rốt cuộc gặp được người cùng sở thích! Chị tuyên bố, từ hôm nay trở đi em chính là chị em ruột của chị!!!"
Tần Thư dị thường bình tĩnh: "Vậy thì cũng không cần."
Em gái hội trưởng căn bản nghe không vào lời hắn nói: "Chị em, chị và em nói, bọn họ hôm nay tương tác ít nhất ba lần, Từ Ninh còn đem ảnh chụp của mình cho Tạ Lan Chi xem! A, nước mắt của chị không đáng tiền, hôm nay chú định là vì tuyệt mỹ tình yêu rơi lệ một ngày!"
Tần Thư hít thở không thông, hùng hổ nói: "Mới ba lần tính cái rắm, Từ Ninh một tuần ba lần cùng Sở Thành đi phòng tập thể thao, Tạ Lan Chi một tuần ba lần mời em ăn cổ vịt cùng xương đòn vịt, chị đu Lan Ninh là không có tiền đồ, còn không bằng đu Thành Ninh cùng Lan Thư —— thanh tỉnh một chút đi uy!"
( Editor: etou ????????, mn có nghe Thư Tình nhỏ nói gì không? Ẻm nói sao chị kh đu Cp em với chồng em đó ????)
Em gái hội trưởng ngây người nửa ngày, "em......!Có ý tứ gì? Em không phải fandom Lan Ninh ?"
Tần Thư thống khoái mà thừa nhận: "Em tình nguyện đi chết, cũng không đẩy thuyền Lan Ninh ."
Em gái hội trưởng mặt lập tức đỏ, tám phần là bị chọc tức tới hồng.
Nàng cúi đầu nhìn tay mình cùng Tần Thư nắm vào nhau, "Đựu, ô uế!!!" Nói xong, mở ra nước mới mua, thống thống khoái khoái rửa sạch tay chính mình.
Tần Thư: "......" Tàn nhẫn vẫn là nữ nhân tàn nhẫn.
Em gái hội trưởng khóe miệng câu ra một nụ cười lạnh, một câu ý vị không rõ nói: "Đêm nay sắp xếp chỗ ngủ, chính là do chị quyết định nga."
Tần Thư ngực trúng một mũi tên, thân chịu trọng thương, cơ hồ hộc máu: "chị......!"
Tác giả có lời muốn nói: Ta đã nhìn thấy bình luận chương ha ha ha ha, hôm nay có thể hay không cho ta một bản bá tổng "Ha ha ha ha", để ta trải nghiệm một chút cảm giác bị bá tổng sủng ái, tỷ như:
—— ha hả, nữ nhân thú vị, văn viết ra cũng rất thú vị.
( ????)
Ngại phiền thì cũng không sao, tiếp tục ha ha ha là được! Yêu mọi người! >ω.