Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Thư dừng hồi lâu, đánh chữ: 【 vậy chơi game không? 】
Hai nam sinh thật sự không có gì để nói, Tạ Lan Chi cũng không giống như người thích nói chuyện phiếm, nếu bọn họ đều ngủ không được,ngoài cùng nhau chơi game Tần Thư cũng không thể nghĩ đến việc nào khác có thể làm được.
Từ từ, có thể làm?
Làm?
Làm?
Tần Thư càng nghĩ càng cảm thấy mấy chữ này kì kì.
Tạ Lan Chi rep hắn: 【 được.
】
Bọn họ chơi mấy trận vương giả trước, lại ăn mấy cục gà, chờ Tần Thư rốt cuộc buồn ngủ, đã là giờ sáng.
【 chú Tần: anh, em chịu không nổi nữa, em muốn đi ngủ.
( vây) ( vây) ( vây)) 】
Gửi xong Tần Thư liền ngủ, ngày hôm sau tỉnh mới nhìn thấy Tạ Lan Chi chúc hắn ngủ ngon.
Chúc lại thì cũng muộn rồi, Tần Thư đã gửi một tin "Ca ca buổi sáng tốt lành, hôm nay cũng là một ngày nguyên khí không đủ, em đi học nha" qua, sau đó vội vàng xuống giường rửa mặt, cùng Sở Thành vội vàng đi học.
Bọn họ ra cửa cũng đã sát giờ, tốc độ hơi chậm một chút liền sẽ đến trễ.
Tần Thư đi theo Sở Thành một đường đi vội, thường thường mà cầm di động ra xem một cái.
Tạ Lan Chi vẫn luôn không rep tin nhắn, cũng không biết hắn hôm nay có tiết hay không, không đúng thật ra có khả năng còn đang ngủ.
Oa, Tạ Lan Chi ngủ nướng, cũng không biết là bộ dáng gì.
Muốn nhìn.
Tần Thư dẫm lên chuông vào học đi phòng học.
Đây là tiết đại cườn 《 tín hiệu cùng hệ thống 》, phần lớn học ngành khoa học và công nghệ chuyên nghiệp đều phải học môn học này.
Giảng viên hắn chọn là người nổi danh là danh sư, dạy học dí dỏm hài hước, tri thức giảng giải dễ hiểu, rất nhiều học sinh không giành được tiết của hắn cũng sẽ qua đây dự thính, hơn trăm người có lúc sẽ không đủ chỗ, học sinh đến muộn chỉ có thể đứng nghe giảng bài.
Tần Thư liếc mắt nhìn một cái, cơ hồ nhìn không ra chỗ trống, vẫn là Sở Thành mắt tinh tìm được hai chỗ trống, tuy rằng cách xa nhau khá xa, nhưng hai người hoàn toàn không ngại, liếc nhau, tách ra đi đến hai chỗ.
Tần Thư mới vừa ngồi xuống, thầy liền bắt đầu giảng.
Hắn từ cặp sách lấy ra sách giáo khoa đã chuẩn bị, bên cạnh vang lên một thanh âm quen thuộc: "Bạn học, anh quên mang sách, có thể cho anh xem cùng không."
Tần Thư đột nhiên ngẩng đầu.
Tạ Lan Chi liền ngồi ngay bên cạnh hắn, thần thái lười biếng tự nhiên, "để trả ơn, anh sẽ mời em ăn bữa sáng."
"Anh!" Tần Thư hạ giọng nói, trái tim bang bang nhảy thẳng, "Sao anh lại tới đây?"
Tạ Lan Chi nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Đến xem đàn em không có đủ nguyên khí —— trong ngăn kéo có sữa bò và bánh mì, lúc nghỉ giải lao thì ăn."
......!Hay lắm, chuyện để hắn có thể khoác lác ở viện dưỡng lão lại nhiều ra một cái, giáo thảo mua cho hắn bữa sáng!
"Anh, buổi sáng không có tiết sao?"
Tạ Lan Chi nói: "Có một tiết."
"Học tiết một?"
"Ừ."
Buổi sáng tiết một bắt đầu lúc rưỡi, Tạ Lan Chi ngày hôm qua giấc ngủ phỏng chừng chỉ có hơn tiếng, khó trách hắn nhìn qua lười nhác, cùng bình thường có có chút không giống nhau, đẹp vẫn là đẹp, trên mặt cũng không có dấu vết thức đêm gì, ngược lại nhiều thêm một loại gợi cảm lười biếng.
"Anh phải nói sớm là anh có tiết một chứ," Tần Thư nhỏ giọng nói, "em chắc chắn sẽ không rủ anh chơi tới khuya như vậy đâu."
Tạ Lan Chi dựa vào ghế sau tựa lưng, giơ tay ở sau cổ Tần Thư đè đè, "Học đi."
Chỗ da tiếp xúc với nhau như có điện giật, Tần Thư ngắn ngủi mà thất thần, ngơ ngác "A" một tiếng.
Trên bục giảng tiếng của thầy giáo như ở một chiều không gian khác, hắn một chữ cũng nghe không lọt.
Tạ Lan Chi mang theo máy tính bảng xem luận văn, hoàn cảnh xung quanh và tiếng thầy hoàn toàn không ảnh hưởng được hắn, có thể ảnh hưởng hắn chỉ có ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lén của đàn em.
Tần Thư di động chấn động, hắn cầm lấy thì thấy ——
【 oniisan: Nhìn bục giảng, đừng nhìn anh.
】
【chú Tần: 】
【 chú Tần: Nhưng mà anh đẹp quá ò.
】
Tạ Lan Chi nhếch môi, 【 sau khi tan học cho em xem đã luôn.
】
Gần một trăm người giảng bài, có rất nhiều gương mặt, nhưng gương mặt này của Tạ Lan Chi hàng năm xuất hiện trên diễn đàn trường học,lên cả siêu thoại Weibo,phần lớn mọi người đều biết hắn; mặc dù không quen biết, một tiết đã học mấy tháng đột có thêm một anh đẹp trai, muốn không chú ý cũng khó.
Tần Thư thật vất vả đem lực chú ý tập trung vào trong giờ học, WeChat lại bắt đầu điên cuồng bắn tin tức.
Group lớp,group học viện đều bị đẩy lên, rất nhiều group kín mít, Tần Thư trực tiếp click mở group nhỏ của phòng và .
【 Sở bá vương: ( hình ảnh) 】
【 Sở bá vương: anh Lan, người bên cạnh Tình Thư kia hơi giống anh đó.
】
【 cá chép đỏ lục cá chép cùng lừa:!!! 】
【 cá chép đỏ lục cá chép cùng lừa: Thủy Môn Giản, cầu một lời giải thích, nói có việc rồi chạy đến học tiết của người khác làm gì! 】
【 Sở bá vương: Cho nên đó là anh Lan thật sao? ( khiếp sợ) 】
【 cá chép đỏ lục cá chép cùng lừa: ( mày đi đi, mẹ không cho tao chơi với đồ ngu jpg) 】
Tạ Lan Chi nhìn qua WeChat, trựctiếp buông, không tính rep.
Tần Thư nghĩ nghĩ, ở trong group rep một câu: 【 anh Lan xót tao chưa ăn bữa sáng, cho nên có lòng tốt tới cứu vớt dạ dày của tao.
(thẹn thùng) ( thẹn thùng) 】
【 Sở bá vương:......】
【 Sở bá vương: Tao hình như cũng chưa ăn? 】
【 cá chép đỏ lục cá chép cùng lừa:??? 】
【 Sở bá vương:?????? 】
Sở Thành và Lữ Nho Luật ở trong group điên cuồng spam dấu chấm hỏi, Tần Thư nhìn muốn cười, hắn click mở mấy group khác, mọi người đều đang thảo luận chuyện Tạ Lan Chi xuất hiện ở tiết 《 tín hiệu cùng hệ thống 》 của năm hai.
Ở đại học, cùng bạn trai hoặc là bạn gái đi học là chuyện bình thường.
Nhưng quang Tạ Lan Chi đều h là nam sinh, đây thực sự rất quỷ dị.
Tần Thư tuy rằng rất muốn ở trong group khoe khoang một đợt, nhưng hắn sợ đem đến phiền toái cho Tạ Lan Chi, vẫn là quyết định làm người khiêm tốn.
Lúc này, lại có một tin nhắn riêng tới.
【 Hòa Hòa:......!Coi như em lợi hại! 】
Tần Thư đối với ava này sửng sốt nửa ngày, mới nhớ tới đây là hội trưởng hội Nhiếp Ảnh đu cp"Lan Ninh".
【chú Tần: Sao chứ! 】
【 Hòa Hòa: Em thật sự túm sao! 】
【 Chú Tần: Túm thì sao, túm phạm pháp sao, chị nói coi pháp luật có điều nào là không được túm người.
】
【 Hòa Hòa: ( cấp đại lão đệ băng rộng nhạc jpg) 】
【 Hòa Hòa: mời tiếp tục, cảm ơn.
】
【 chú Tần:? 】
【 Hòa Hòa: Em nói rất đúng, Lan Ninh một chút cũng không xứng, chị đã thoát fan, vẫn là Lan Thư thơm! ( chỉ cần không chết đột ngột, ta liền còn có thể đu jpg) 】
【chú Tần: ( tàu điện ngầm lão gia gia xem di động jpg) 】
【 chú Tần: Chị nghĩ quá nhiều, em với Tạ Lan Chi chỉ là tình huynh đệ thôi.
】
【 Hòa Hòa: ( ngày đó ngươi ở trên giường cũng không phải là nói như vậy jpg) 】
【 Hòa Hòa: Tình huynh đệ, bằng phẳng! 】
【 Chú Tần:......】
Tần Thư ngẩng đầu, nhìn Tạ Lan Chi.
Tạ Lan Chi một tay tựa đầu, một tay đặt ở trên máy tính, hắn nhắm mắt lại, hô hấp bằng phẳng, tựa hồ đã ngủ rồi.
Đây hình như là lần đầu tiên hắn ở khoảng cách gần như vậy nhìn Tạ Lan Chi ngủ.
Tóc mai che mất một chút lông mày ngay ngắn sạch sẽ, lông mi an tĩnh mà rũ, mũi thẳng tắp, màu môi nhàn nhạt, nhìn lâu sẽ làm hô hấp người nóng lên.
Giống như hắn bây giờ vậy.
Trước kia hắn nhìn Tạ Lan Chi cũng sẽ có loại bệnh trạng này, nhưng không hề giống giờ phút này,ngay cả trái tim cũng luống cuống.
Hắn đây là làm sao vậy, nhan khống cũng sẽ thăng cấp sao?
Tần Thư không dám lại nhìn nữa.
Ánh mắt rơi vào tay Tạ Lan Cho.
Gân tay rõ ràng, sạch sẽ thon dài, nhìn qua có vẻ cũng lạnh như con người hắn.
Hai ngón tay Tần Thư đặt trên bàn bò đến, giống hai cái đùi đi đến bên cạnh tay Tạ Lan Chi, sửng sốt —— ách, hắn cũng không biết mình muốn làm cái gì.
Đây là, muốn chạm tay một chút sao?
Muốn sao muốn sao? Chỉ là chạm vào một chút, chắc là không sao đâu......
Tần Thư còn đang rối rắm,tay Tạ Lan Chi bỗng nhiên giật giật, nhẹ nhàng mà cầm tay hắn.
Tiếp theo, hắn chậm rãi mở to mắt, khóe môi gợi lên, "Muốn làm chuyện xấu à, tiểu Tình Thư."
Đại não Tần Thư sung huyết,nhịp tim đập một trăm tám.
A a a a a a —— hắn không có.
Mãi cho đến khi chuông nghỉ giữa tiết học vang lên, Tần Thư mới miễn cưỡng khôi phục bình thường, từ trong ngăn kéo lấy ra bữa sáng Tạ Lan Chi mang cho hắn yên lặng ăn.
Sở Thành qua đây tìm bọn họ, nhìn thấy bánh mì trong tay Tần Thư, mở lòng bàn tay của Tạ Lan Chi, "Anh Lan, của em đâu."
Tạ Lan Chi: "Không có."
Sở Thành vô cùng đau đớn, "Anh Lan, chúng ta quen biết nhau lâu hơn mà? Anh có biết anh rất quá đáng hay không."
"Khụ khụ ——" Tần Thư thiếu chút nữa bị sặc đến, "Mày bớt học mấy cái nết của anh Vân đi."
Tạ Lan Chi vỗ lưng Tần Thư, đối Sở Thành nói: "Anh không biết cậu không ăn bữa sáng."
"À?" Sở Thành nhận được an ủi, "Vậy nếu anh biết thì cũng sẽ có phần em, đúng không?"
Tạ Lan Chi không tỏ ý kiến.
Tần Thư: "Anh, anh nhanh đi ăn trưa, sau đó về nhà ngủ trưa đi, bằng không buổi chiều đi học chắc chắn chịu không nổi."
"Cũng không đến mức đó," Tạ Lan Chi nói, "Cả đêm không ngủ được không tính là cái gì."
Sở Thành hiếu kỳ nói: "Anh Lan cả tối qua anh không ngủ sao?"
Cả một đêm? Không đúng đâu, không phải giờ sáng đã chúc"Ngủ ngon" sao.
"ừ," Tạ Lan Chi nhàn nhạt nói, "Mất ngủ."
Tần Thư bị dọa sợ, "Đù mé?! Vậy anh càng phải đi về nghỉ ngơi!"
Tạ Lan Chi khẽ cười một tiếng, gật gật đầu.
Hắn cũng biết chính mình ở đây sẽ phân tán lực chú ý của Tần Thư.
Thu dọn xong, hắn xoa xoa đầuTần Thư một phen, "Chuyên tâm nghe giảng bài, đàn em nhỏ."
Tần Thư cảm giác đầu tóc của mình đang từ từ bóc khói.
Hắn cô phụ Tạ Lan Chi, Tạ Lan Chi đi rồi hắn vẫn như cũ không nghe giảng.
Tan học xong, Tần Thư thất thần mà cùng Sở Thành đi nhà ăn ăn cơm, trên đường nhận được lời nhờ vả mang cơm dùm của Lữ Nho Luật.
Tần Thư đột nhiên nghĩ cái gì, chủ động gánh vác nhiệm vụ gian khổ này, hắn trực tiếp đóng hai phần cơm, bỏ rơi nhãi con,đi thẳng đến .
Lữ Nho Luật nhìnthấy hai phần, nói: "Tiểu Tình Thư em nhìn nhầm sao, anh cũng không phải Sở Thành, ăn một phần được rồi."
"Còn có một phần là của em."
Lữ Nho Luật cảm động nói: "em là cố ý tới cùng anh ăn cơm sao?"
"Đúng vậy anh Luật," Tần Thư mở ra hộp cơm của mình, gắp một cái đùi gà cho Lữ Nho Luật, "Anh Luật, em có chuyện nhờ anh."
Lữ Nho Luật thụ sủng nhược kinh, "Chúng ta là quan hệ gì chứ, khách khí như vậy làm gì, có việc nói thẳng."
Tần Thư nói thẳng, "em muốn biết hải vương Tạ Lan Chi thích là ai."
Lữ Nho Luật đang muốn gặm đùi gà dừng lại một cái, "Hả?"
Tần Thư nghiêm túc nói: "Ca ca ta tôt vậy, em không cho phép hải vương làm tổn thương ảnh."
Lữ Nho Luật buông đùi gà, an tĩnh như gà trong chốc lát, nói: "Thư à, loại chuyện này đều là ngươi tình ta nguyện.
Cho dù em biết hải vương là ai, anh Lan tự nguyện thì em có cách gì chứ."
Tần Thư sửng sốt, cả giận nói: "Tạ Lan Chi thật là bị mù!"
Lữ Nho Luật thở dài, "Ai nói không phải đâu.
Nhưng hải vương vừa đáng yêu lại biết dùng kịch bản, hắn không kiềm được."
Tần Thư cười lạnh: "Đáng yêu cái gì, kịch bản cái gì chứ, vừa nhìn đã biết chính là trà xanh!".