Lãnh Hàn Duật đưa An Vi Di đến một cửa hàng đồ Tây, gọi lên những món đắt tiền.
An Vi Di nhìn đến hai mắt sáng rực, cái bụng nhỏ liền một trận cồn cào. Nuốt nuốt nước miếng, cô chăm chú nhìn người đàn ông ở phía đối diện.
Lãnh Hàn Duật nhìn cô có chút không hiểu. Không phải cô rất thích ăn sao? Tại sao vẫn chưa động đũa?
“Di Di, em không khỏe ở chỗ nào sao?”
Khuôn mặt anh lộ rõ lên sự lo lắng cùng căng thẳng.
“...”
An Vi Di lắc lắc đầu, cô không có sao hết, cô hoàn toàn bình thường nha! Chính anh mới bị bệnh! Bị bệnh thiểu năng!
Thấy cô im lặng không nói, anh sốt ruột thiếu chút nữa liền gọi cấp cứu!
“Duật... cái này... thật sự là hoàn toàn miễn phí?”
Có phải anh cho cô ăn đến no bụng, rồi sao đó bắt cô tự bỏ tiền túi có đúng không?
Đàn ông thời nay, có rất nhiều kẻ lừa đảo nha~~~
Lãnh Hàn Duật khẽ cười, ánh mắt cong cong chứa đầy sự sủng nịch, rất vui vẻ!
Đưa tay vén những sợi tóc rối trên mặt cô, anh cưng nựng véo cái má bầu bĩnh hồng hồng. Bé ngốc của anh, sao lại có thể đáng yêu đến mức độ này cơ chứ?
“Di Di, tôi mặc dù chỉ có cái khách sạn sáu sao với cái ô tô độc nhất giá trị liên thành, nhưng tôi cũng không đến nỗi một ngày không nuôi nổi ba bữa cơm cho em”
“...”
Phúc hắc! Người đàn ông này thật quá phúc hắc rồi!
“Duật, thực sự là chú không lừa tôi chứ?”
Xoa xoa cái đầu nhỏ chứa não bằng hạt đậu của cô, anh vui vẻ cười thành tiếng.
“Di Di, chúng ta liền móc ngoéo có được hay không?”
“Được!”
Cô không nghĩ ngợi mà cư nhiên liền vui vẻ đồng ý! Thật sự là rất dễ dụ mà! Vậy, sau này cô ăn khiến anh sạt nghiệp thật, nhất định có thể đem cô bán đi để kiếm được bội tiền!
An Vi Di ăn đến vui vẻ, không thèm để ý đến xung quanh mình, mắt luôn chăm chú nhìn vào những món ăn ngon.
Lãnh Hàn Duật không hề ăn lấy một miếng, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cánh môi hồng hồng đáng yêu của cô, cổ họng liền dâng lên một trận khô khốc.
Xoay người uống ly nước lọc, ánh mắt anh không tự chủ được dò xét xung quanh, trong lòng dấy lên một dự cảm bất an.
Bản năng nói cho anh biết, anh và cô đang trong vòng nguy hiểm!
Lập tức, ánh mắt dịu dàng liền nhanh chóng xẹt qua tia hung ác, sắc bé như chim ưng, môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh.
Cố ý mai phục anh? Thật sự là quá coi thường ông trùm hắc đạo anh rồi!
“Di Di, ở đây đợi tôi. Tôi đi toilet một chút, liền sẽ quay trở lại”
An Vi Di nhảy dựng lên nhìn anh, tức giận vỗ bàn một cái thật kêu.
“Chú! Có phải chú thật sự lừa tôi, bắt tôi thanh toán tiền có phải hay không?”
“Di Di, em không tin tôi, tôi liền lấy súng ra bắn chết em”
An Vi Di toát mồ hôi hột. Trắng trợn uy hiếp cô như vậy, có phải anh sẽ thật sự bắn chết cô không?
Cái đầu nhỏ nhanh chóng suy nghĩ, sau một giây cô liền quyết định bảo toàn mạng sống của mình. Tiền rất quan trọng, nhưng cái mạng nhỏ của cô còn quan trọng hơn nha!
Lãnh Hàn Duật bước vào trong khu vệ sinh dành cho nam, tai không ngừng nghe ngóng động tĩnh truyền đến từ phía sau, hơi thở liền trở nên lạnh như băng.
Nhanh chóng bước vào phòng khóa cửa lại, đảo tầm mắt nhìn quanh bốn phía, anh nhìn thấy cái lỗ thông gió khá lớn trên đỉnh đầu. Nhếch môi nở nụ cười tà ác, ánh mắt anh hằn lên những vệt máu đỏ sậm, biểu lộ rõ sự tức giận.
Dám phá hoại buổi hẹn hò của anh cùng Vi Di, lá gan cũng thật lớn!
Kiểm tra lại số lượng đạn mang trên người, anh giắt súng bên hông, lấy áo khoác trên người che đi vũ khí chết chóc ấy.
Trở lại chỗ ngồi, anh trực tiếp liền đem Di Di bế lên đùi mình, cặp mắt sắc bén không ngừng theo dõi tình hình.
Ngay khi nghe thấy tiếng súng lên nòng, cặp mắt anh liền tối sầm lại.
“Di Di, em ăn no rồi chứ?”
Gật gật cái đầu nhỏ, cô dùng cánh tay mập mạp chỉ đến những cái chén đĩa đã vơi đi hơn nửa, khuôn mặt lộ rõ vẻ hài lòng.
“Duật, nhất định không được gạt tôi! Chú phải thanh toán tiền!”
“Tôi e không được rồi!”
“Hả?”
Ngay khi An Vi Di hả lên một tiếng, phía sau liền truyền đến một tiếng động lớn, khiến cô giật mình sợ hãi.
Như phản xạ có điều kiện, đồng loạt những người trong quán đều hoảng sợ mà thét lên chạy trối chết.
An Vi Di cứ đứng đó bất động, tay chân đều cảm thấy lạnh toát hết cả rồi.
Lãnh Hàn Duật xoay người ôm chặt lấy cô, đặt nụ hôn sâu in trên đôi môi hồng.
Rút súng giắt trong người, anh chuẩn xác bắn ra một phát đạt. Viên đạn xuyên thẳng qua tim của một tên đang chuẩn bị lên cò.
Tiếp tục tìm kiếm đối tượng, ba viên đạn liên hoàn trúng vào ba người khác. Mỗi phát đạn anh bắn ra đều trúng vào những bộ vị quan trọng nhất.
Tầm mắt đảo qua cô bé đang ngây ngốc trong lòng bị anh hôn đến mặt đều đã đỏ bừng, xác định cô bình tĩnh trở lại, anh mới luyến tiếc rời ra môi cô.
“Di Di, em có muốn chơi một trò chơi không?”
An Vi Di thoát khỏi trạng thái ngây ngốc, lại nghe được tiếng súng ầm ầm nổ vang, cô sợ hãi rúc mình cuộn chặt vào trong lòng anh.
“Duật, không muốn! Tôi muốn rời khỏi đây! Tôi rất sợ!”
“Tôi muốn em chơi một trò chơi”
Cô lắc lắc đầu nhìn từng người một bị anh hạ gục ngã xuống, nước mắt không tự chủ được mà hoảng hốt rơi xuống từng giọt lã chã.
“Di Di, tin tưởng tôi!”
Anh nắm chặt lấy bờ vai nhỏ bé của cô, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình:
“Tin tưởng tôi, nếu họ dám động đến một sợi tóc của em, tôi nhất định sẽ giết chết họ bằng những cách đau đớn nhất!”
Tai An Vi Di như ù đi, không còn nghe thấy những âm thanh đáng sợ kia, xung quanh chỉ văng vẳng câu nói đầy kiên định của anh.
Tin tưởng tôi...
Nếu họ dám động đến một sợi tóc của em, tôi nhất định sẽ giết chết họ bằng những cách đau đớn nhất...
Tin tưởng tôi...
Tin tưởng tôi...
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh, đôi mắt ấy nhìn cô chứa đầy sự dịu dàng.
Gạt đi những giọt nước mắt, cô gật đầu lia lịa:
“Được!”
Cô sẽ thử tin tưởng anh một lần này, chỉ lần này thôi!
Lãnh Hàn Duật hôn nhẹ lên môi cô. Anh ghé sát vào tai cô thì thầm, anh muốn cô tham gia vào trò chơi này với anh, anh muốn cô quen dần khi đối mặt với nỗi sợ hãi vây quanh...
Nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn ra phía ngoài kia, nơi đó đã bị vây kín bởi những khẩu súng dài.
Lại hôn lên cánh môi anh đào của cô, anh mỉm cười:
“Chạy”
Dứt lời, Lãnh Hàn Duật cùng An Vi Di nhanh chóng đứng dậy, chạy vụt đi.
Anh kéo tay cô hướng trong khu nhà đi đến, vừa chạy vừa chĩa súng bắn về phía người cản đường hai người.
An Vi Di nhắm tịt mắt lại, tay nắm chặt lấy cái túi xách ngang hông, mồ hôi ướt đẫm cả bàn tay. Cô chạy, chạy theo từng bước chân của anh, gió ào ào vụt thổi qua tai cô, át đi những tiếng súng đang không ngừng gào thét phía đằng sau.
“Duật, đây là hướng về khu vệ sinh, không phải lối ra!”
Chân Lãnh Hàn Duật vẫn không dừng lại, thẳng tắp tiến về phía trước, bàn tay càng nắm chặt lấy những ngón tay mảnh khảnh.
“Tin tưởng tôi!”
Tin tưởng tôi...
Phải, nhất định cô phải tin tưởng anh, anh nhất định sẽ không bỏ rơi cô!
Anh cưng chiều cô như vậy, nhất định không bỏ rơi cô!
Nhất định...