Ngày hôm đó, Lưu Minh đưa An Vi Di đi chơi rất nhiều nơi, ăn các món ngon khiến cô vô cùng vui vẻ.
Chẳng mấy chốc đã hết ngày, trời chiều dần ngả về đêm, những ánh đèn lung linh huyền ảo rực rỡ trên hè phố.
An Vi Di vui vẻ chạy loạn ở phía trước, hệt như một đứa bé tò mò khắp nơi. Nhìn những chiếc lá vàng rụng đầy trên đất, cô cười khúc khích nhặt lên ngắm nghía.
Lưu Minh nhìn theo bóng dáng thoăn thoắt của cô, bên khoé môi nhịn không được mà cong lên thành một nụ cười dịu dàng.
Giá như thời gian có thể ngừng lại tại giây phút này, để anh có thể nhìn ngắm mãi nụ cười tinh nghịch của cô.
Giá như thời gian có thể xoay tròn như một chiếc đồng hồ quay quanh trục, để phút giây bên cô được lấp đầy những khoảng trống thiếu vắng trong anh.
Giá như... Cuối cùng cũng vẫn chỉ là giá như mà thôi.
Nụ cười rạng ngời, ánh mắt sống động này, liệu còn có thể tồn tại được đến bao giờ?
Cuộc đời là vô vàn những mảnh ghép, có hạnh phúc cũng có những khổ đau. Anh muốn cô hạnh phúc, nhưng người đem lại điều đó không bao giờ có thể là Lãnh Hàn Duật! Cô là của anh, của một mình anh!
"Chú lưu manh, tại sao cứ là lá vàng thì sẽ rụng? "
Cô đưa một chiếc lá vàng khô đứng trước mặt anh, đầu khẽ nghiêng đi vẻ nghĩ ngợi. Ánh đèn điện từ xa hắt lại, chiếu lên khuôn mặt bầu bĩnh, làm đôi mắt vốn đã sáng nay càng sáng hơn.
Lưu Minh nhận lấy chiếc lá từ tay cô, ánh mắt sắc lạnh khẽ nheo lại nhìn về một nơi xa xăm, cả người tản mát ra một mùi sát khí nồng đậm khó có thể che giấu.
Vạn vật sinh sôi, sinh ly tử biệt, đâu có cái gì là mãi mãi vĩnh cửu?
Lá vàng có thể rụng, con người cũng như vậy mà già cỗi, làm sao có thể tồn tại nghịch lí mãi mãi trường tồn?
Sinh mệnh là một vòng tuần hoàn giữa con người với con người. Ai cũng sẽ phải chết, quan trọng là ai có thể ngắm nhìn được thế giới lâu hơn?
Anh muốn sống, anh muốn tự tay giết chết Lãnh Hàn Duật, anh muốn cướp lại tất cả những thứ vốn là thuộc về anh.
Lá rụng, cũng như kiếp sống của một đời người trở nên héo tàn, úa vàng theo năm tháng mà thôi. Anh có thể hủy hoại chiếc lá già cỗi, cũng có thể hủy hoại đi cả một đời người!
"Di Di, mỗi một chiếc lá đều là một sinh mạng. Nó rụng, tức là nó đã hết một kiếp. Cũng như chúng ta, khi đã đến tuổi sinh tử, có làm thế nào cũng sẽ không bao giờ thoát khỏi số mệnh"
Anh lật nhìn chiếc lá trong tay, khẽ thở hắt ra một hơi, sau đó vòng tay qua ôm lấy cô vào lòng.
"Di Di, sau này, em hãy chết trước tôi, nhé? "
"Ư... Tại sao? Chú lưu manh, chú thật xấu xa! Tôi đáng ghét vậy hay sao? Sao chú lại có thể muốn tôi chết trước chú? "
Nếu là Duật, anh sẽ không bao giờ muốn như vậy! Nhất định anh sẽ bảo vệ cô, sẽ không để cô phải chịu đựng cái chết!
"Di Di"
Lưu Minh nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô, áp lên gương mặt cương nghị của mình, môi khẽ mím lại.
"Di Di, em sao lại nghĩ tôi như thế? Em thấy mặt tôi có thể tàn nhẫn như vậy sao?"
An Vi Di hơi chu chu môi, ngước mắt lên ngắm nhìn anh, bắt gặp anh cũng đang nhìn trực diện vào mình, lại vội vàng cúi đầu xuống uất ức.
"Nếu... Nếu không phải, vậy... Vậy tại sao chú lại nói như vậy? "
Cô phụng phịu cắn cắn cánh môi, nuốt nuốt nước miếng mà chất vấn.
Cô sợ! Chú lưu manh đối với cô rất tốt, nhưng chính cô không cách nào có thể thích ứng được. Cô thích được ngồi bên cạnh Duật, vì cô luôn luôn vui vẻ khi bên anh, cô cảm thấy nhẹ nhõm, xoá tan đi muộn phiền. Nhiều lần đã cố gắng bỏ quên anh ở phía sau, nhưng chính anh lại tìm mọi cách để chen lên đứng phía trước, ngay trước mặt cô, khiến cô cảm thấy thật sự rất yên lòng.
Mặc dù không biết cảm giác đó là gì, nhưng cô biết, anh ngày càng đi sâu vào trong lòng cô mất rồi.
Cô rất sợ cảm giác không có anh bên cạnh, đồng thời lại nhớ rõ những phút giây anh thủ thỉ bên tai. Anh xa cô, cô nhớ anh, thực sự rất nhớ anh!
"Tôi muốn tôi sống lâu hơn em, bởi vì người chết sau sẽ đau hơn người chết trước, tôi muốn em luôn được sống hạnh phúc cho đến cuối đời"
Lưu Minh thủ thỉ bên tai cô,ánh mắt cũng theo đó mà trở nên ấm áp. Sau này, khi cô về bên anh rồi, anh sẽ luôn bên cô.
Khi cô đau ốm, anh sẽ chăm sóc, che chở cho cô...
Khi cô mệt mỏi, có anh luôn nắm tay, ôm cô, động viên cô...
Khi cô rời khỏi anh, anh sẽ khóc cho cô, đau lòng thay cô, rồi sẽ đi cùng cô, để cô không còn một mình cô đơn.
Bởi lẽ, anh cũng rất cô đơn!
Người ta nói, ai sống được càng lâu, người đó thật có phúc. Nhưng với anh, sống lâu mới thật sự mệt mỏi, phải tranh giành, đấu đá lẫn nhau để độc chiếm tham vọng. Anh muốn cô chết trước anh, để anh có thể đau khổ vì cô, để anh được ngắm nhìn cô lâu hơn, để anh không bị ai khác cướp mất cô...
Anh vuốt ve mái tóc óng mượt của cô, tham luyến mùi hương thơm mát khiến anh như trúng phải men say, cả người đều tê dại.
"Chú, chú thật tốt! "
An Vi Di khịt khịt cái mũi nhỏ nhắn, mắt híp lại nở nụ cười đầy ngọt ngào. Mặc dù chú Lưu manh không được giống Duật, nhưng thực sự cũng đối xử với cô thật tốt, thật giống một người anh trai!
Nhưng mà... Chú Lưu manh là anh trai, vậy Duật là gì?
Cô không biết, thật là không muốn nghĩ!
Cô lại nhớ đến Duật rồi...
Duật, chú đang ở đâu? Chừng nào chú mới về?