Một ngày hai mươi tư giờ cứ thế trôi qua, hôm nay vừa đến, ngày mai đã chuẩn bị thay thế ngày cũ.
An Vi Di vẫn lặng lẽ chờ đợi Lãnh Hàn Duật trở về với tư cách của một người em gái.
Em gái...
Hai từ đơn giản như vậy, nhưng sao cô lại thấy khó chịu quá. Cô không muốn trở thành em gái của anh!
Tư Quỳnh đối với cô không có ác ý gì, nhưng cô không thể nào yêu thích cô ta. Có phải cô là người xấu không?
"Di Di, em đang suy nghĩ gì mà trầm tư vậy? "
Lưu Minh đứng dựa lưng vào cửa nhìn ngắm nhìn khuôn mặt khả ái của cô, tay vòng trước ngực khẽ mỉm cười.
Cô chấp nhận đến công ty làm cho anh, anh nghĩ như vậy sẽ bớt nhớ cô hơn, nhưng hình như xa cô một giây anh liền thấy nhớ. Anh muốn cô mãi mãi ở bên cạnh, không bao giờ rời khỏi tầm mắt của anh.
"Chú Lưu Manh, tôi buồn"
An Vi Di bặm môi lẩm bẩm, khoé mắt chẳng hiểu sao đột nhiên lại thấy cay cay.
Một tuần, bảy ngày, một trăm sáu mươi tám giờ, mười nghìn không trăm tám mươi phút, sáu trăm lẻ tư nghìn tám trăm giây, tại sao lại có thể trôi qua lâu như vậy?
Mỗi ngày, cô chỉ biết đối mặt với nỗi buồn để chờ ngày Lãnh Hàn Duật trở về. Không có anh, lòng cô thật trống vắng.
Thời gian có anh bên cạnh thường trôi qua rất nhanh, nhưng tại sao bây giờ lại chậm như vậy? Cô nhớ anh! Cô chỉ có thể đếm nhẩm từng giây, từng phút để chờ anh về!
Thật nực cười, tại sao cô lại có cảm giác chính mình là cô vợ nhỏ đang ngày đêm chờ chồng?
Đáng tiếc, vợ của anh không phải là cô!
Lưu Minh bước đến gần An Vi Di, trong lòng nóng như lửa đốt. Cô buồn? Có phải chính anh đã làm gì không tốt? Hay anh không thể thay thế Lãnh Hàn Duật?
Lãnh Hàn Duật? Chuyến đi lần này của anh ta, anh nhất định phải làm cho anh ta ra đi vĩnh viễn!
Bất kể là ai muốn cướp đi thứ gì từ anh, nhất định đều phải chết! Huống hồ còn là một tiểu bảo bối siêu cấp đáng yêu!
"Di Di"
Lưu Minh bẹo cái má phúng phính, cúi xuống nhìn đối diện vào đôi mắt xinh đẹp của cô.
"Nếu buồn, đã có tôi làm chỗ dựa! "
Anh đang tỏ tình với cô, cô liệu có biết hay không? Hay chỉ ngốc nghếch như một đứa trẻ chưa hiểu chuyện đời?
Nếu là đứa trẻ, anh nguyện nuôi đến khi trưởng thành. Nếu là người anh yêu, anh nguyện sẽ bên cạnh cô đến răng long đầu bạc.
Trên thế giới có hai loại đàn ông, đó là mê tiền và si tình. Tiền anh không thiếu, thậm chí anh có thể dâng tặng cô cả một gia tài. Còn tình? Có lẽ anh bị điên vì tình rồi!
Cô ngốc nghếch, nhưng cũng rất đáng yêu, xinh đẹp, hồn nhiên khiến trái tim anh xao xuyến.
Tình yêu sét đánh? Liệu trên thế giới này mấy ai tin vào nó? Yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên? Chính anh cũng chẳng hiểu tại sao trái tim mình lại dễ dàng rung động như vậy. Lạnh lẽo bao năm, cuối cùng chỉ vì đôi mắt to tròn của cô làm cho tan chảy, đánh gục đi mọi nỗ lực cố gắng mà anh tạo dựng.
"Chú Lưu Manh... "
An Vi Di nhẹ nhàng gọi tên anh, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc:
"Chú làm tôi thật là đau! "
Cô cố gỡ bàn tay của anh, môi bĩu ra phụng phịu. Mặt cô mà, sao ai cũng cứ thích nhào nặn như vậy? Lẽ nào không có ai thương sót cho cô sao?
Lưu Minh bật cười với điệu bộ trẻ con của cô. Ai kêu cô dễ thương như vậy? Làn da ấy mềm mịn như da em bé khiến anh lưu luyến không muốn buông.
"Di Di, em có thích tôi không? "
Anh cúi xuống cắn nhẹ vào má cô, sau đó lại tiếp tục cười tủm tỉm.
"Có a~~~"
Lãnh Hàn Duật cùng chú Lưu Manh rất thương cô, sao cô có thể không thích cho được? Có lẽ trên đời này, cô sẽ chẳng bao giờ tìm được người nào khác tốt bụng như vậy nữa...
"Di Di ngốc, vậy em hãy chứng minh đi? "
"Chứng minh? "
An Vi Di khẽ nghiêng đầu, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn anh:
"Phải chứng minh như thế nào a? "
Cô rất nghèo, không có tiền, cũng chẳng có xe. Cho nên, cô không thể đãi anh một bữa ăn ngon, lại càng không thể đưa anh đi chơi nhiều nơi như cách anh vẫn làm.
Vậy... Vậy cô phải làm sao anh mới tin đây?
Lưu Minh bật cười thành tiếng, anh cúi đầu xuống chạm nhẹ vào môi cô. Đôi môi mềm mịn ngọt ngào như một mĩ vị như vậy, ai mà không thèm muốn?
"Chú Lưu Manh... "
An Vi Di vội vàng lùi xuống, ánh mắt cô trở nên bối rối hơn bao giờ hết. Cô thấy thật có lỗi với Duật!
"Thật xin lỗi"
Cô lẩm bẩm nói tiếng xin lỗi với Lãnh Hàn Duật, mặc dù biết chắc chắn anh sẽ chẳng bao giờ nghe thấy. Liệu cô như vậy anh có buồn không? Cô trở thành đứa trẻ hư mất rồi!
"Không sao"
Lưu Minh vuốt ve mái tóc cô, coi lời xin lỗi đó là nói với chính mình. Cô cũng đã hai mươi tư tuổi, biết đề phòng nam nhân như vậy là rất tốt! Anh cũng không phải lo sợ cô vì ngốc nghếch mà bán mình cho kẻ khác.
An Vi Di định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi. Càng giải thích không phải sẽ càng rắc rối hơn sao? Thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện thì sẽ hay hơn! Hơn nữa, cô không muốn làm cho bất kì ai phải buồn vì mình nữa!