[]
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Vương Xuyên biết đây là tín hiệu đồng ý, gã vui mừng khôn xiết nhào đến hôn y.
Ngu Côn Sơn nới lỏng khớp hàm, để cho đầu lưỡi tùy ý luồn vào khuấy động, đồng thời nếm được mùi máu tanh – y không cảm thấy buồn nôn, chỉ có chút hối hận vì đã cắn mạnh.
Coi như đền bù đi.
Trong đầu bật lên suy nghĩ này, Ngu Côn Sơn chủ động đưa tay cởi bỏ đai áo choàng tắm.
Vương Xuyên nắm tay y, cười dâm, “Không cần cởi sạch, mặc như vậy cũng đẹp lắm.” Gã đỡ y nằm xuống nệm, hai tay kéo vạt áo để lộ ra khuôn ngực trắng như tuyết và hai đầu v đỏ hồng ngon lành như hai quả mọng đỏ.
Gã cúi đầu mút mạnh một đầu v, đầu lưỡi đảo qua đảo lại, dùng răng cắn nhẹ, ngón tay thô ráp bóp véo vân vê đầu v còn lại.
Ngu Côn Sơn nhận thấy hai điểm trước ngực đau nhói, xen lẫn với khoái cảm tê rần – cơn đau giống như một loại thuốc kích thích tình dục, khiến y muốn rên rỉ.
Thật ra vì cổ họng có bệnh y không thể rên rỉ ra tiếng, chỉ có thể ậm ừ bằng giọng mũi.
Vương Xuyên mê mẩn y tận trong xương tủy nên gã cảm thấy dù là ậm ừ nghe cũng rất thích, thậm chí cả nhịp thở dốc cũng làm máu nóng gã sôi trào.
Vội vàng kéo quần xuống, gã đổi sang tư thế quỳ, dang hai chân Ngu Côn Sơn bắt chéo qua hông gã, đâm đâm dương vt đã cương cứng lên phía hông y.
Ngu Côn Sơn bị gã bắn tên không đích làm cho hỗn loạn, thở hổn hển mắng: “Muốn vào thì nhanh lên, đừng hành hạ người khác!”
Vương Xuyên mút liếm da thịt non mềm trắng nõn trước ngực như sói đói, kéo tay y đặt lên dương vt gã: “Em tự đút vào đi.”
Ngu Côn Sơn xấu hổ, thứ vũ khí to lớn trong tay khiến y chợt cảm thấy sợ hãi vô cớ, nhưng tất cả những điều này đều không là gì với ham muốn đang dâng trào.
Y lúc này cảm thấy chính mình giống như mũi tên lên dây, dù cung không cong cũng hăng hái bắn xa ngàn dặm.
Mang một cảm giác vừa cam chịu vừa khao khát, y cầm lấy dương vt gã từ từ cho vào cửa hậu, nhưng vừa cho vào một chút quy đầu y đã rít lên thở hổn hển: “- Đau quá!”
Vương Xuyên cầm dương vt bán cương của y nghịch ngợm lên xuống, hầu hạ đến khi y thoải mái mới thở hổn hển nói: “Chỗ đó của em chặt quá, phải dùng ngón tay nới lỏng.”
Ngu Côn Sơn mặt đỏ đến chảy máu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh chơi ta à? Ta không làm! Cút!”
Vương Xuyên một tay nắm chặt lấy eo y không cho y thoát ra một tay cầm lấy dương vt y xoa bóp, nếu còn tay gã cũng muốn giơ lên đầu hàng, “Ta nào dám chơi em, do tay ta đầy vết chai, vừa to vừa cứng, sợ làm đau em thôi..
Côn Sơn à, chiều ta một lần, làm cho ta xem đi được không?”
Ngu Côn Sơn gấp gáp thở hổn hển, lồng ngực nhấp nhô dưới lớp áo nửa kín nửa hở, một lúc sau mới lùi lại, khuỵu gối ngồi trên ga trải giường, tay trái chống phía sau, ngửa đầu nhắm mắt lại.
“Anh muốn xem đúng không? Ta cho anh xem đủ.”
Vương Xuyên nhìn chăm chú hai ngón tay thon dài trắng nõn khó khăn tiến vào lỗ nhỏ, ẩn hiện vách động hồng phấn phía trong, gã cảm thấy dục vọng đốt cháy khắp người, mắt đỏ ngầu lên.
Thấy y cho thêm một ngón tay vào, gã không kìm được nữa, vội vàng lấy lọ bôi trơn trong tủ đầu giường quẹt bừa bãi hai cái lên dương vt rồi nhắm thẳng vào cửa động đã hơi hé mở thúc sâu vào.
Ngu Côn Sơn lại hít vào một hơi khí lạnh, bị gã dập mạnh đến suýt trượt khỏi mép giường.
Vương Xuyên tóm lấy thắt lưng y kéo lại, cậy mạnh thúc vào từng đợt thô bạo liên tục không ngừng nghỉ, làm khung giường cót két rung lên bần bật.
Ngu Côn Sơn nắm lấy vải áo vương vãi dưới người, thấy không còn sức lực nữa nên mặc kệ áo tắm, choàng tay qua cổ gã như thể ôm chặt một khúc gỗ trôi trong nước, thả mình theo dòng chảy điên cuồng của tình dục.
Thở một hơi dài như chết đi sống lại, Ngu Côn Sơn nhắm mắt hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Vương Xuyên đang mải mân mê cơ thể y, không nghe rõ tiếng nói, chỉ nhìn khẩu hình miệng đoán rồi trả lời: “Gần bảy giờ rồi.
Dọn dẹp một chút rồi đi ăn cơm không?”
Ngu Côn Sơn cũng cảm thấy đói bụng, nhưng mệt quá không muốn mở mắt ra, nói: “Ta muốn đi tắm.”
Vương Xuyên ôm y vào phòng tắm, mở một bồn nước nóng, hai người ngồi vào ngâm mình một lát.
Gã để Ngu Côn Sơn nằm trên vai, rút ra tinh dịch đục ngầu từ lỗ nhỏ, hài lòng vỗ vỗ lên cặp mông tròn vểnh trước mặt, “Thật chỉ muốn cắm mãi bên trong không muốn rút ra!”
“… Nói chuyện kiểu gì.” Ngu Côn Sơn lẩm bẩm.
Vương Xuyên cười ha ha, nghĩ sau này báu vật này cũng sẽ chỉ dành riêng cho gã, lòng tràn đầy vui sướng không nhịn được hôn tới tấp lên mặt y.
Ngu Côn Sơn vung cánh tay thúc gã một cái, “Hôn đủ chưa? Mặc quần áo đi ăn cơm!”
Lúc xuống lầu, trời đã nhá nhem tối.
Một chiếc Buick màu đen đậu bên lề đường trước khách sạn, một cậu bé tầm mười lăm, sáu tuổi đen nhẻm đang ngồi xổm trước lốp xe chăm chú cắn hạt dưa không ngừng.
Ngu Côn Sơn đi tới, đá nhẹ nửa cái mông của cậu ta: “Đứng dậy.”
Cậu bé da ngăm nhảy dựng lên, chính là Tiểu Tôn.
Cậu vỗ vỗ vỏ hạt dưa rơi xuống, chùi sạch tay, lấy lòng chào theo quân lễ: “Tư lệnh đã sống!” Tiếng Tư lệnh này là cậu suy nghĩ mất nửa tiếng để chọn, nghe rất kêu, lại không gây tội với ai.
Kính cửa sổ chấn động xuống, Lý Ngụy ló mặt ra khỏi ghế lái: “Giờ chúng ta tìm chỗ ăn cơm phải không?”
Ngu Côn Sơn gật đầu, mở cửa xe ngồi vào, uể oải nói: “Gần nhất.”
“Gần nhất là cái nào ạ?” Lý Ngụy lúng túng hỏi.
Ngu Côn Sơn quá lười biếng sử dụng bộ não của mình vào những việc tầm thường như vậy, cuối cùng Vương Xuyên đành quyết định thay: “Đến Thiên Nhiên Cư ăn thịt dê hầm.” Nhìn người đang mềm nhũn cuộn tròn ngồi bên cạnh, gã cảm khái: “Nên tẩm bổ một chút.”
Sau khi ăn xong, Ngu Côn Sơn nương nhờ sự phấn chấn vì rượu, thông báo quyết định rời khỏi đất nước.
“Muốn đi theo ta thì cùng nhau đi, nếu không muốn đi thì ta sẽ để lại một ít phí sinh hoạt, hai người có thể tự sinh sống.” Y nói với Lý Ngụy và Tiểu Tôn.
Lý Ngụy không chút suy nghĩ đáp: “Tôi đi theo quân tọa, đi đến đâu tôi cũng đi.”
Ngu Côn Sơn nói: “Ngụy Tử, anh đi cùng ta tám năm, cũng đã đủ lâu, anh không muốn lập gia đình, cưới vợ sinh con sao?”
Lý Ngụy lắc đầu: “Tôi độc thân quen rồi.
Với cả xa anh tối không ngủ được.”
Vương Xuyên nghe thấy thốn, nhưng vì đã quen với anh ta, cũng biết câu này không có ý nghĩa gì khác – Tên này nhận cấp trên một lần là như con chó to xác trung thành nhận chủ, dù là Ngu Sư trưởng, Ngu Tư lệnh, Ngu Tướng quân hay bản thân Ngu Côn Sơn, đối với anh ta cũng không có gì khác nhau.
Tiểu Tôn thì do dự.
Khi Ngu Côn Sơn từ chức, cậu ta không có ý định theo y ra ngoài.
Cậu cũng không giống Lý Ngụy sống chết đi theo, nghĩ dù sao mình cũng chỉ là cần vụ, phục vụ ai chẳng như nhau, làm lính cần vụ cho Tướng quân cũng xem như công việc béo bở.
Nhưng mà Du Tướng quân vừa lên chức lại không ưa cậu ta, lạnh lùng liếc mắt một cái, nói: “Đi đến bộ binh đoàn đi.”
Lần này Tiểu Tôn thực sự sợ hãi – cậu ta trông không mập hơn cây súng trường là bao, nhắm không nổi bia bắn to bằng cái chậu rửa lớn, lên chiến trường chẳng khác nào làm lót đường cho thiên hạ.
Để cứu mạng mình cậu ta cưỡi ngựa chạy như điên hơn ba mươi dặm, chặn đầu xe Ngu Côn Sơn, nước mắt mũi đầm đìa van xin được đi theo.
Ngu Côn Sơn nghĩ cậu cũng đã phục vụ tốt những năm qua, cũng mềm lòng mang theo.
Bây giờ Tư lệnh định đi nước ngoài, cậu ta có đi theo hay không? Cậu ta tính toán kỹ lưỡng trong lòng.
Thế sự loạn lạc làm người bình dân khổ quá, dù có chút tiền cũng không biết sẽ bị ai cướp mất.
Đi theo Tư lệnh, người ta ăn thịt cậu cũng có thể ăn chút nước canh, không thể thua thiệt được.
Nghĩ đến đây, cậu ta kiên định nói: “Em là lính cần vụ của Tư lệnh.
Ngài đi đâu em đi theo đó.”
Thấy cả hai đều đã bày tỏ ý kiến của mình, Ngu Côn Sơn kết luận: “Nếu muốn đi cùng vậy cứ đi.
Dù sao ta cũng không thể bạc đãi hai người.”
./.
–
Phát hiện chị tác giả bị bug chỗ tuổi của Tiểu Tôn =))) đầu truyện đã là rồi giờ sau năm vẫn =))) Nói chứ Tiểu Tôn xêm tuổi Du Đĩnh á mà chắc một độ tuổi hai số phận thấy lú quá nên chấp nhận bug luôn =))))).