Qua một đêm dài mọi người đều thức dậy, Mộng Như đêm qua vì muốn chuẩn bị tốt cho hôm nay nên nàng đã từng chối hoàng thượng ghé tẩm cung nàng. Sáng ra nàng dậy sớm lại tự tay làm vài món điểm tâm sáng với ý nghĩ lòng thành của mình sẽ được họ chấp nhận. Lý Giang nhờ đó mà được thưởng thức những món nàng tự tay làm, vợ chồng sứ giả bọn họ còn sợ sẽ không hợp với khẩu vị lạ này nhưng cuối cùng lại ăn một cách ngon lành.
Mộng Như xem như là bỏ công sức cũng không uổng phí, ai nấy khi nếm thử rồi cũng không rớt lời khen, phu nhân của sứ giả nói " Không ngờ người là hoàng hậu một nước, địa vị cao quý như thế mà lại đích thân tự tay làm ra những món ăn tuyệt hảo thế này... " sau khi nghe lời khen ngợi từ phu nhân sứ giả Mộng Như e thẹn, ngượng ngùng cười nói.
Điểm tâm sáng cũng dùng rồi họ cùng nhau chuẩn bị xuất cung đến kinh thành nơi nhộn nhịp nhất để cùng thăm thú cuộc sống dân giả của bách tính. Lý Giang còn nhiều việc chính sự nên để Mộng Như tiếp đón sứ thần Đông Quốc, biết hoàng thượng nhiều chính sự nên Mộng Như vui vẻ nhận lời. Nàng đưa họ đi dạo kinh thành tham gia nhiều cuộc vui với dân chúng, đến những quán trà nghe chủ quán kể chuyện...
Cuộc vui của họ ngày càng thêm hấp dẫn Mộng Như luôn tạo ra những khoảnh khắc bất ngờ cho họ, cùng họ trải nghiệm những nét đẹp của nước mình... Đem họ đến nhiều nơi, cho họ thử thức nhiều niềm vui. Chơi cả buổi, đi cả ngày, họ cuối cùng cũng quay lại Hoàng cung ngã lưng để sáng sớm hôm sau lên đường sớm về Đông Quốc lãnh mệnh.
Sáng hôm sau, trước khi sứ giả về nước liền có rất nhiều điều muốn nói với Mộng Như, bọn họ có vẻ rất kính trọng nàng còn hứa sẽ gặp lại ở một ngày không xa nhưng không phải với tư cách sứ giả, mà với tư cách như một người bạn đến thăm.
Trở lại như cuộc sống hàng ngày Mộng Như mới chợt nhớ đến Uyên Nhi người tỷ muội tốt của mình, nghĩ tới nàng ta Mộng Như liền cho người đến Ngự thiện phòng lấy tí điểm tâm rồi đến tẩm cung nàng đang ở thăm nàng.
Vừa đến Thanh Hoa cung nơi Uyên Nhi ở thì Mộng Như liền thấy thấp thoáng dáng một thiếu nữ đang dạo chơi trên tiếng đàn tranh cùng với những điệu múa thật xinh đẹp, uyển chuyển, nhìn một lúc lâu nàng liền tiến tới gần thì liền nhận ra là Uyên Nhi, đến gần hơn để có thể nhìn gõ. Đúng là nàng ấy, Uyên Nhi đang say trong điệu múa mà không nhận ra có người đến, y vẫn tiếp tục trên nền nhạc của mình.
Kết thúc điệu nhảy đẹp y quay lại đã thấy Mộng Như đến, nàng vội hành lễ nhưng
Mộng Như liền đỡ nàng dậy " hảo tỷ muội của ta ngươi không cần đa lễ với ta như thế khi không có ai ngoài chúng ta ". Nghe xong câu nói này y liền đứng dậy nở nụ cười với nàng, y vội kéo ghế mời nàng ngồi. Cả hai cùng trò chuyện, chỉ mới không gặp một ngày Mộng Như đã có rất nhiều chuyện muốn kể cho y nghe, nàng kể chuyện hôm qua đã xảy ra thế nào...
Thời gian họ gần rủi càng lúc càng nhiều, tình cảm ngày càng thân thiết hơn... nhưng do Uyên Nhi cũng là con gái của tể tướng nên không thể ở mãi trong cung được, nên đành phải cáo biệt Mộng Như và về phủ của mình.
Chẳng bao lâu lại đến đợt tuyển phi cho hoàng thượng, cũng có không ít con gái nhà quyền quý, quan lại... nhan sắc thật sự không kém tuyệt nữ giai nhân, đến thi tuyển . Có người có vẻ đẹp thanh tú, có người lại có vẻ đẹp quyến rũ, mỗi một người đều có một nét đẹp khác nhau, ai cũng có nhan sắc, tài nghệ... dù gia cảnh, tính cách khác nhau, nhưng trong họ vẫn có chung một suy nghĩ là sẽ có một ngày nào đó hoàng thượng sẽ nhìn chúng mình....
Cuộc tuyển chọn cứ thế được diễn ra hàng năm và đối với Mộng Như nó cũng không có gì mới mẻ, vì nàng cũng từng xem qua phim truyện và cũng từng thấy cảnh thế này nên chính bản thân cũng không ngạc nhiên, không có cảm giác có gì quá khó để chấp nhận, nàng vẫn luôn suy nghĩ " Đã chấp nhận ở lại nơi này, bên cạnh đế vương... thì phải chấp nhận..." cứ nghĩ thế rồi nàng không còn cảm thấy áp lực nữa.
Trong số các nữ tử đã tiến cung đó cũng có cả Uyên Nhi, con gái của Hứa đại nhân, tỷ muội tốt của hoàng hậu. Tuy nhiên do Uyên Nhi có mối quan hệ thân thích từ lâu với hoàng hậu nên chẳng bao lâu y được hoàng thượng đưa lên vị trí cao nhất trong đám nữ nhân mới tiến cung kia, nàng ta được hoàng thượng phong làm quý phi, ai cũng nghĩ, do Uyên Nhi may mắn có hoàng hậu chống lưng nên được hoàng thượng sủng ái... nhưng cũng chỉ là hư danh, Lý Giang để hoàng hậu của mình có thêm niềm vui nên mới cho y bầu bạn bên cạnh hoàng hậu, để Mộng Như không còn than là không có bạn...
Bên ngoài hậu cung bọn cung nữ thái giám truyền tai nhau bàn ra tán vào về sự xuất hiện của Uyên Nhi, về sự sủng ái của hoàng thượng với nàng ta... còn có người lại cho rằng Mộng Như đã nuôi ong tay áo, đưa Uyên Nhi vào cung để tranh sủng với mình... Nhưng Mộng Như luôn được đế vương sủng hạnh, chiếm trọn tìm cảm của hắn, cả người từng được sủng ái nhất hậu cung như Lưu Thiên Ái cũng phải thất bại trước tình cảm của đế vương dành cho nàng.
Nhưng vẫn còn chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi lại có một đám nữ nhân khác đến tranh sủng với Mộng Như.
Tối đến khi Lý Giang ghé đến tẩm cung nàng, Mộng Như liền đóng cửa không muốn gặp, nàng bảo " Chẳng phải chàng có thêm nhiều phi tần khác rồi hay sao, tìm đến ta làm gì nữa cơ chứ. " hắn chỉ kịp giải thích, phải năn nỉ lắm nàng mới để hắn vào. Lý Giang hôn nàng thật lâu sau khi vào được bên trong cánh cửa đó, hắn có vẻ hơi tức giận với thái độ của nàng vừa rồi và hắn trừng phạt nàng bằng những cái hôn thật lâu.
Sau những cái hôn nó hắn hỏi " Sau lại làm thế với ta... ". Mộng Như giận dỗi nói " Không phải chàng đã có rất nhiều thê tử đó sau... còn đến với ta làm gì... ta chỉ là được chàng sủng ái tức thời thôi chứ gì... " nghe xong câu nói ghen tuông đó của nàng Lý Giang bật cười mà quên giận " Thì ra hoàng hậu của ta lại có tính ghen tuông đến thế... ". Bị hắn chọc tức nàng liền thanh minh cho lời nói của mình " Chàng nghĩ thử xem, có nữ nhân nào lại thích tướng công mình gần rủi với ai không, đằng này không phải một mà còn rất nhiều. Còn không phải là ta sợ mất chàng sao. " chính câu nói thật lòng đó của nàng khiến hắn càng cảm thấy yêu nàng hơn.
Lý Giang không nói gì chỉ lặng lẽ hôn môi an ủi nàng, thị tẩm nàng để nàng khỏi phải suy nghĩ nhiều đến thế...hắn hôn và sờ khắp người nàng, bàn tay hắn luôn không ở yên một chỗ, hết phá chỗ này đến chỗ khác... làm nàng như điên dại. Sau khi cảm nhận được âm ẩm của hoa huyt thì hắn liền mạnh mẽ tiến vào... như đang lấp đầy khoảng trống cho nàng hắn đâm mạnh vào sâu bên trong hơn làm nàng tê liệt cả người. Mộng Như không nằm im mà cũng cong người lên tiếp nhận hắn...
Ân ái nhau xong cả hai đều mệt cả người... Lý Giang hôn môi an ủi nàng " Đừng sợ sẽ có kẻ khác cướp ta đi... vì tim ta chỉ thuộc mỗi mình nàng. " nghe xong câu nói của hắn làm nàng cảm thấy ấm áp và hạnh phúc khi được ở bên cạnh hắn.
Riêng về phần Uyên Nhi mặc dù ngồi ở chức quý phi chỉ dưới hoàng hậu nhưng nàng ta vẫn chưa từng gặp riêng hoàng thượng lần nào , nàng ta liền có một suy nghĩ trong đầu " Có lẽ hoàng thượng sủng hạnh hoàng hậu lắm nên ta mới được ngồi ở vị trí này... " tuy
nghĩ như thế nhưng nàng không quên đế vương đó là người mà tỷ tỷ yêu nhất nên dù thế nào nàng cũng không được lên tiếng về chuyện này, và có lẽ sự ngây thơ đó của nàng luôn là câu trả lời trước mọi thắc mắc của chính nàng .