Edit: Sa
Tối nay có thể nói là vì một vụ huyết án chia tay, các nam sinh ngành Sinh học bị hỏa lực của nam thần bạo ngược cho chết đi sống lại, đông đảo fangirl xem vô cùng thỏa mãn, còn Cố Chi Thu thì tâm trạng đã khá lên nhiều sau khi giải tỏa.
Trên đường về, các bạn cùng phòng khoác vai anh hỏi han, anh bình thản cảm ơn, “Cảm ơn tụi mày, tao tìm ra đầu mối rồi.”
“Chơi bóng thì có đầu mối gì cơ?” Lâm Thắng Văn há hốc mồm.
May là cả phòng cùng đội với đại thần, dưới sự dẫn dắt của anh mà bạo hành đối thủ khiến họ phát khóc, lần đầu tiên Lâm Thắng Văn thắng áp đảo đối thủ nên cực kỳ sảng khoái, tuy đã kết thúc trận đấu nhưng dư âm vẫn còn. Kết quả là anh Cố mang họ lên đỉnh vinh quang lại có thể phân tâm để suy nghĩ về vấn đề học thuật trong lúc chơi bóng, có còn là con người không vậy? Lâm Thắng Văn quỳ lạy.
Cố Chi Thu chỉ gật đầu cười, không muốn giải thích nhiều. Anh nghĩ ban nãy là vì giận cô quá nên mới hồ đồ, vấn đề rất đơn giản, chia tay là chuyện vô nghĩa, càng không cần phải rối rắm về vấn đề này, còn vì sao cô lại có suy nghĩ nguy hiểm đó, biết rõ nguyên nhân thì sẽ chữa được bệnh, không quá khó khăn.
Nhưng hôm nay cô khóc thảm thiết chứng tỏ cô nghĩ chuyện này rất quan trọng, rất nghiêm túc, vì vậy anh phải dùng cách thức uyển chuyển, từ từ hành động, không thể để cô quá áp lực, kẻo cô lại khóc nữa thì khổ.
Nghĩ vậy, Cố Chi Thu lại nhíu mày, không phải vì thấy sự tình khó khăn mà là nghĩ vấn đề tình cảm phiền phức hơn làm thí nghiệm nhiều. Có điều ngay từ lúc anh quyết định đến với cô thì đã chuẩn bị sẵn tinh thần, anh có lòng tin mình sẽ giải quyết được.
Kiều Lâm Lâm hoàn toàn không biết thế giới đang diễn ra chuyện gì, cô vẫn ngủ li bì trên giường, đến cả Mẫn Mẫn và Trình Viên Viên đi hóng hớt về kể chuyện cho Tạ Văn Lệ và cả đám cùng mắng cô ngủ như heo, cô vẫn không hề hấn gì.
Kiều Lâm Lâm ngủ say sưa mười mấy tiếng, lúc tỉnh dậy đã là tám giờ sáng hôm sau, trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở nhẹ.
Tuy Kiều Lâm Lâm tự nhận mình là con cá muối nhưng thực tế bạn cùng phòng của cô cũng y chang cô, vật họp theo loài, không có chuyện gì là cả đám sẽ ngủ thẳng cẳng đến khi nào muốn dậy thì thôi.
Trong phòng ngủ cực kỳ an tĩnh, tuy đã ngủ no giấc nhưng Kiều Lâm Lâm không muốn rời giường, nằm trong chăn duỗi lưng, định chơi điện thoại một lát rồi dậy cùng mọi người luôn, nhưng vừa lên mạng thì nam thần đã gọi đến. Kiều Lâm Lâm không nghĩ nhiều, bắt máy, nghe Cố Chi Thu hỏi han như không có chuyện gì: “Dậy rồi hả? Đau chân không?”
Nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh, Kiều Lâm Lâm bỗng thấy tủi thân vô cùng, trốn trong chân nhỏ giọng trách móc: “Đau lưng lắm, ban nãy em duỗi người, lưng đau kinh khủng luôn.”
Sau này mặc kệ anh uy hiếp, dụ dỗ ra sao, cô sẽ không đi leo núi với anh nữa đâu.
Không đúng, họ sắp chia tay rồi, sau này không có cơ hội leo núi cùng nhau nữa.
Nghĩ vậy, Kiều Lâm Lâm mím môi, ánh sáng trong mắt nhạt dần.
“Anh xin lỗi, là do anh suy nghĩ không chu đáo khiến em chịu khổ.” Không hề biết gì về quyết tâm chia tay của cô, Cố Chi Thu thành khẩn nhận lỗi, nói: “Sáng nay muốn ăn gì? Lát nữa anh đến căn tin mua cho em, như vậy em có thể nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Nếu là bình thường, Kiều Lâm Lâm sẽ sung sướng trước sự ân cần của nam thần, nhưng bây giờ cô buộc phải chia tay anh nên ngại hưởng thụ quyền lợi của bạn gái, lắc đầu nói: “Không cần đâu, em đi ăn với mấy đứa cùng phòng cũng được.”
Nam thần chân thành đề nghị: “Hay là anh mua cho họ luôn?”
Kiều Lâm Lâm tưởng tượng cảnh nam thần vừa đẹp trai vừa khí thế xách túi đồ ăn bự chà bá đi khắp sân trường trông quá mất hình tượng, hơn nữa mấy con bạn cùng phòng cô vô dụng lắm, nam thần đích thân mua đồ ăn sáng cho tụi nó thì bảo đảm tụi nó sẽ không nỡ ăn. Vì vậy cô vẫn kiên quyết từ chối: “Không cần đâu, làm vậy phiền anh quá.”
Cố Chi Thu vẫn rất kiên quyết mua bữa sáng cho cô: “Không sao, đằng nào cũng qua đó, một phần hay bốn phần đều như nhau thôi.”
Kiều Lâm Lâm vẫn muốn từ chối: “Không cần thật mà, bọn em tự đi…”
Cố Chi Thu bỗng hỏi: “Lâm Lâm, em có gì muốn nói với anh phải không?”
Tất nhiên Kiều Lâm Lâm có chuyện muốn nói, hơn nữ còn suýt bật thốt ra luôn, nhưng cô nhanh chóng phản xạ, nuốt lời đã lên tới cổ họng xuống, vì cô biết anh cực kỳ nghiêm túc với những chuyện thế này. Kiều Lâm Lâm cũng nghiêm túc với chuyện chia tay, tuy chỉ là một câu nói, có thể nhắn tin hoặc nói qua điện thoại, nhưng cô muốn nói trước mặt anh. Trong tình yêu, dẫu là bắt đầu hay kết thúc thì vẫn nên có nghi thức để tránh tiếc nuối sau này.
Nhưng trình độ của cô vẫn còn kém xa Cố đại thần, có lẽ vì anh suy nghĩ logic quen rồi nên chia tay cũng giống như giải bài tập, phải có điều kiện tất yếu: lý do chia tay.
Vâng, Kiều Lâm Lâm quy nguyên nhân cô chia tay thất bại vào hôm qua là vì cô không có lý do hợp lý và khoa học, do đó Cố Chi Thu mới không đồng ý chia tay.
Vì sao anh không đồng ý? Bất kể là Cố Chi Thu mà cô biết hay đàn anh Cố mà nữ chính nhớ nhung cả đời trong tiểu thuyết, anh đều chưa từng làm khó ai cả, anh kiêu hãnh và tài giỏi, ngoài lý tưởng nghiên cứu khoa học ra, không điều gì có thể khiến anh làm trái quy tắc hay mất kiểm soát. Bám riết không chịu chia tay là đãi ngộ đến cả nữ chính cũng chưa được hưởng thụ, Kiều Lâm Lâm không tự tin đến mức sức quyến rũ của mình có thể công phá nam thần.
Nếu lỗi ở đây là không có lý do hợp lý thì dễ thôi, kiếm lý do có thể khiến anh chấp nhận là xong.
Kiều Lâm Lâm nghĩ nam thần khá coi trọng hình thức, chia tay qua điện thoại sẽ khiến anh không hài lòng, vẫn nên tìm thời gian gặp nhau để nói chuyện thì tốt hơn. Cô nhẹ nhàng trả lời: “Vâng, có chút chuyện…”
Đang định hỏi bao giờ anh rảnh để gặp nhau thì nghe thấy Cố Chi Thu đề nghị: “Hay là nửa tiếng sau gặp nhau ở căn tin nhé, em dậy nổi không?”
Kiều Lâm Lâm: “…”
Cuộc hẹn này hơi nhanh quá thì phải?
Suy tư hai giây, Kiều Lâm Lâm đồng ý: “Vâng, vậy gặp nhau ở căn tin nhé.”
Đằng nào cô cũng ngủ no giấc rồi, bây giờ dậy cũng chẳng khó khăn gì, chia tay sớm cho xong, cô cũng muốn giải quyết cho xong chuyện hệ trọng này.
Cố Chi Thu hẹn giờ rất thích hợp, Kiều Lâm Lâm rửa mặt, thay quần áo khoảng mười phút, trang điểm mười phút, thời gian đi đến căn tin cũng gần mười phút, đúng tám giờ rưỡi cô có mặt tại căn tin.
Vẫn như thường lệ, khi cô tới, anh đã ngồi trong căn tin, hơn nữa còn gọi thức ăn cho cô luôn rồi.
Vì hôm qua cô tiêu hao thể lực nhiều nên hôm nay sẽ ăn nhiều, Cố Chi Thu gọi cho cô phần mì thịt bò thêm thịt bò, mùi thịt bò và bơ thơm phức khiến người ta thèm thuồng, Kiều Lâm Lâm quên mất chuyện quan trọng, khẩn cấp ngồi xuống chuẩn bị lấp đầy bụng. Nhưng cô không ngồi cạnh anh như thường ngày mà ngồi ở đối diện anh, vươn tay muốn lấy bát mì.
Thấy vậy, mắt Cố Chi Thu ảm đạm nhưng không nói gì, ân cần chuyển bát mì qua cho cô, lấy khăn giấy lau đũa cho cô: “Cẩn thận, hơi nóng.”
“Cảm ơn.” Kiều Lâm Lâm cười với anh rồi vùi đầu ăn.
Bận hưởng thụ mỹ vị, cô không phát hiện nữ chính ngồi sau lưng mình.
Mỗi lần ăn sáng cùng nam thần, Kiều Lâm Lâm rất ít khi gọi mì hay phở, cô thích ăn nhưng dạ dày nhỏ, gọi mấy món đó sẽ thường xuyên bỏ mứa, cô không thể lãng phí trước mặt nam thần cầu toàn được. Nhưng đây là do anh gọi cho cô, thêm việc họ sắp chia tay, Kiều Lâm Lâm không để ý nhiều, ăn hết thịt, để thừa một phần ba bát mì, lấy giấy lau miệng, đi thẳng vào vấn đề: “À, em có chuyện này muốn tiếp tục thương lượng với anh, chúng ta chia tay đi.”
Đằng sau, Hứa Úy Nhiên đang bưng ly sữa bỗng khựng lại.
Hết chương