Edit: Sa
Ban nãy Kiều Lâm Lâm cố gắng thuyết phục Cố Chi Thu đừng đưa cô về tận nhà mà cứ băng qua đường bắt xe về là vì không muốn quan hệ của họ bị lộ.
Cô không biết giờ này bố mình có nhà hay không nhưng chắc chắn dưới khu chung cư sẽ có nhiều người ra vào, mà loại chung cư thuộc nhà xưởng này không phải kiểu nhà ai nhà nấy đóng cửa kín mít như các khu chung cư cao cấp, theo lời của các cô các thím nói thì ở đây là đại gia đình, không phân biệt ai với ai, vì vậy cũng không có bí mật. Chẳng hạn như nhà thím Mập mua nhà mới, gia đình thím ấy còn chưa lấy được chìa khóa nhà thì toàn chung cư kể cả cháu nội mới mấy tuổi của bác Trịnh cũng biết thím Mập mua nhà, mỗi lần gặp người nhà thím ấy thì hàng xóm luôn hỏi mấy câu đại loại như “Lấy nhà chưa?”, “Chừng nào tu sửa?” làm thím Mập cứ trả lời đi trả lời lại “Chưa nhanh vậy đâu”, “Chừng nào lấy nhà tôi báo cho”.
Chuyện nhà thím Mập mua nhà mới “dậy sóng” suốt nửa năm mới dần lắng xuống, lúc đó Kiều Lâm Lâm còn tặc lưỡi, mấy cô mấy thím hàng xóm đúng là vừa nhiều chuyện vừa “nói dai”, có mỗi một chuyện mà nói đi nói lại cả nửa năm, nếu cô là thím Mập, e rằng cô sẽ điên mất.
Rút bài học từ thím Mập, hôm qua khi anh nói đưa cô về nhà, cô đã quyết định là nam thần chỉ cần đưa cô tới bến xe gần nhà thôi. Trên thực tế, khi còn trên tàu điện ngầm cô đã bắt đầu khuyên anh về rồi, đến khi đổi sang xe buýt thì cô càng khuyên nhủ chân thành hơn, đáng tiếc Cố Chi Thu cũng rất chân thành đưa cô về nhà, hoàn toàn không bị đả động, kiên trì đi cùng cô tới trạm cuối.
Kiều Lâm Lâm rất chi nghi ngờ bạn trai phát tác chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Nhưng tới trạm xe đã là giới hạn của cô. Mấy người hàng xóm nhiều chuyện đã lớn tuổi, đi đứng không tiện, muốn tán dóc đều xuống sân dưới khu chung cư, dạo này trời lạnh, họ lại càng chỉ muốn mặc áo lạnh tắm nắng dưới nhà, không có khả năng sẽ đi ra tận đây, cô tạm thời an toàn, vì vậy càng phải nhanh chóng tiễn nam thần về, lỡ bị phát hiện thì cô toi mất.
Thật ra điều mà Kiều Lâm Lâm lo lắng nhất không phải là cô sẽ bị các cô các thím hỏi chuyện suốt nửa năm. Xã hội ngày càng cởi mở, lại là người thành phố, tuy mọi người trong khu không giàu nhưng tư tưởng cũng không còn lạc hậu nữa, hơn nữa cô đã lớn rồi, học đại học rồi, có dẫn bạn trai về thì cùng lắm là bị mọi người trêu thôi. Điều khiến Kiều Lâm Lâm lo sợ là họ phát hiện ra bạn trai cô quá xuất sắc, lúc đó chắc chắn các cô các thím sẽ khen cô ngoan ngoãn, tinh mắt, bảo con cháu học hỏi cô, đắp nặn cho cô hình tượng con nhà người ta, rồi sau này cô và bạn trai chia tay thì bảo cô làm sao giải thích với bà con hàng xóm luôn mong chờ và thiếu điều tung hô cô lên trời chứ? Cô không cần mặt mũi à?
Kiều Lâm Lam vô cùng sĩ diện đã xây dựng nghiêm ngặt tuyến phòng thủ cuối cùng, nào ngờ trong lúc cô khuyên nam thần thì bố cô lại thình lình xuất hiện.
Trong kịch bản của cô, lão Kiều không thể nào xuất hiện được. Kiều Lâm Lâm ngỡ ngàng, khi nghe bố gọi mình, cô đã vội rút tay ra khỏi tay nam thần, nhưng vẫn không khống chế được biểu cảm trên khuôn mặt: “Bố, sao bố lại ở đây?”
“Hôm nay con về nên bố đi chợ mua ít hải sản tươi.” Lão Kiều chỉ vào cái rổ đằng sau chiếc xe đạp điện, sau đó ngờ vực đánh giá họ: “Hai đứa đứng đây nói gì thế?”
Nghe thấy xưng hô của Kiều Lâm Lâm, Cố Chi Thu chủ động chào hỏi, lễ phép nói “Chú Kiều”, hơn nữa còn bình tĩnh giới thiệu tên anh.
Bởi vì anh quá điềm nhiên nên lão Kiều không còn tự tin về phán đoán quan hệ của họ nữa, chủ yếu là vì sau khi đánh giá ở khoảng cách gần, ông phát hiện thằng bé vừa cao ráo vừa sáng sủa, cư xử khéo léo hơn con gái rượu của mình nhiều, chàng trai gia giáo vầy nhìn là biết xuất thân từ gia đình không binh thường, hẳn là sẽ không thích con gái ngố của mình đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, ánh mắt lão Kiều nhìn họ hòa nhã hơn nhiều. Ai làm cha cũng sẽ cảm thấy nguy hiểm, chiếc áo bông nho nhỏ mình nuôi cho trắng trẻo mềm mại, nếu mới đó đã bị người ta mặc mất thì dẫu kẻ đó có điều kiện tốt hơn con gái về mọi mặt thì ông cũng không chấp nhận. Nếu đổi lại là mẹ Kiều thì có lẽ suy nghĩ sẽ hoàn toàn khác biệt.
Cũng may là lão Kiều bắt gặp họ, Kiều Lâm Lâm rất giỏi dỗ lão Kiều, hơn nữa thấy lão Kiều đã giãn cơ mặt, cô càng tự tin hơn, nói: “À, nãy giờ con chỉ đường cho bạn học, đây là lần đầu tiên cậu ấy tới khu nhà mình.”
Lão Kiều hơi nghi ngờ: “Bạn học con… tới nhà mình?”
“Làm gì có bố ơi.” Kiều Lâm Lâm phủ nhận, nhanh chóng bịa lý do, “Cậu ấy đi thăm họ hàng, biết nhà mình ở khu này nên mới đi cùng con luôn, trùng hợp ghê bố nhỉ, haha.”
Kiều Lâm Lâm vừa nói xong, Cố Chi Thu liền quay sang nhìn cô, mím môi không nói gì, vì vậy cô không chú ý tới anh mà bận đắc ý vì trí thông minh của mình.
Cô biết cái khu bé tẹo này đều nắm bắt rõ ràng thông tin của nhau, sau khi cô thi đậu Trường Thanh, rất nhiều người mà cô không quen lại biết cô, thường xuyên có cô dì chú bác lạ mặt chào cô ở trên đường, vì vậy chàng trai con nhà người ta như nam thần nếu ở quanh đây mười dặm thì chắc chắn anh đã nổi danh từ lâu, cô mà nói anh sống ở khu này chắc chắn sẽ bị lão Kiều vạch trần ngay, nói anh đến thăm họ hàng sẽ dễ qua mặt hơn.
Quả nhiên nghe cô giải thích xong, lão Kiều thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười thân thiện hỏi: “Ra là tới thăm họ hàng, họ hàng của cháu là ai? Để chú dẫn cháu tới đó cho.”
Lão Kiều nói chuyện với Cố Chi Thu nhưng anh lại ngập ngừng, không biết là do không muốn nói dối hay vẫn đang choáng váng trước trình độ nói dối không cần chuẩn bị của bạn gái, may có Kiều Lâm Lâm nhanh chóng đỡ lời: “Không cần đâu bố, con đã chỉ đường cho cậu ấy rồi, tự cậu ấy đi được, mình về nhà thôi bố, con đói bụng quá.”
Kiều Lâm Lâm vừa nói đi qua ngồi lên yên xe sau chiếc xe máy điện của lão Kiều. Hôm nay cô mặc quần jean để tiện chen chúc trên tàu điện ngầm và xe buýt, vì vậy bây giờ có thể thoải mái ngồi ở yên xe sau.
Kiều Lâm Lâm nhanh chóng ngồi vững, chỉ mong thúc giục lão Kiều biến mất ngay lập tức, suýt thì quên luôn ba lô của mình. Cũng may Cố Chi Thu kịp phản ứng, tiến lên đưa ba lô cho cô.
Lão Kiều giữ vững đầu xe xong thì lập tức ngoái đầu nhìn họ, Kiều Lâm Lâm bình tĩnh cười: “Cảm ơn nha, hôm nay tàu điện ngầm đông quá, may mà có cậu đeo ba lô giúp tớ, không thì tớ đứng không nổi mất.”
Cố Chi Thu: …
Lão Kiều lại yên tâm.
Kiều Lâm Lâm ôm ba lô vào lòng, lại thúc giục lần nữa: “Bố, con ngồi vững rồi, đi thôi.”
Lão Kiều đã không còn gì lo lắng thì lại thấy bất đắc dĩ: “Bạn học của con còn ở đây, giục cái gì mà giục?”
“Con đói quá, về sớm kiếm đồ lấp bụng.”
“Chưa ăn sáng hả?”
“Dạ, mới sáng bảnh mắt đã về rồi.”
“Có vậy thì cũng phải ăn sáng chứ.” Lão Kiều nghe cô nói vậy thì không bình tĩnh nổi nữa, bèn cười ngại ngùng với Cố Chi Thu, “Bố con chú về trước nha, rảnh tới nhà chơi nhé.”
Cố Chi Thu chỉ có thể mỉm cười gật đầu: “Chú đi thong thả ạ.”
“Cháu lễ phép quá.” Lão Kiều khen ngợi rồi lập tức xuất phát, nhìn có vẻ như rất sợ con gái rượu đói bụng.
Rốt cuộc cũng làm cha già yên tâm, lúc này Kiều Lâm Lâm mới ngoảnh lại vẫy tay chào tạm biệt nam thần, có điều lão Kiều chạy xe nhanh quá nên cô không nhìn thấy sự bất đắc dĩ trên gương mặt anh, chỉ thấy anh đứng im lặng lẽ nhìn mình rời đi, còn tưởng nam thần lưu luyến mình, Kiều Lâm Lâm càng thêm mừng thầm.
Đúng là Cố Chi Thu đứng im hồi lâu, đến khi hai bố con Kiều Lâm Lâm khuất dạng anh vẫn không nhúc nhích, bởi vì anh không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra.
Sau khi quyết định đưa bạn gái về nhà, anh không thể không nghĩ đến việc vô tình gặp bố mẹ cô, nhưng anh đã quyết định thì có nghĩa là anh bằng lòng đối mặt với tất cả khả năng có thể xảy ra, thậm chí còn chuẩn bị xong tinh thần đưa mối quan hệ của họ tiến xa thêm, nào ngờ kịch bản lại phát triển theo hướng thanh tân thoát tục nhường này.
Lần đầu gặp bố của bạn gái, anh không cần làm gì cả, nếu không phải anh phản xạ nhanh thì ngay cả cơ hội tự giới thiệu cũng không có, mọi việc đã được cô giải quyết gọn ghẽ.
Từ trước đến giờ bạn gái luôn dựa dẫm mình mà nay đột nhiên “tài giỏi” như thế, Cố Chi Thu lại không thấy vui chút nào, ngược lại còn thấy mất mát khó tả, hơn nữa từ biểu hiện của cô, anh chợt phát hiện dường như cô không phải là cô gái ngoan ngoãn đáng yêu trong nhận thức của anh mà ở những trường hợp không có anh, cô là kiểu người “đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy”, nói dối không chớp mắt, nhìn trình độ thuần thục khi nói dối chú Kiều cũng đủ biết tình huống này xảy ra không tới một trăm lần thì cũng ít nhất tám mươi lần.
Phát hiện bộ mặt thật của bạn gái không biết có được coi là thu hoạch bất ngờ hay không, cho đến khi ngồi trên tàu điện ngầm để về nhà, Cố Chi Thu vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đề vô nghĩa ấy, mà lúc này Kiều Lâm Lâm đang chịu hậu quả của việc nói dối. Ngay khi về tới nhà, vì sợ con gái đói bụng nên lão Kiều đã vội vã lục tung nhà để kiếm đồ nấu cho con gái ăn. Kiều Lâm Lâm còn chẳng có cơ hội nói không cần, cô ăn vặt vài miếng lót dạ là được, để dành bụng ăn cơm, đồng chí lão Kiều tìm thấy mì, mở tủ lạnh lấy thịt ra, xắn tay áo: “Chờ xíu nha, để bố làm trác tương miến cho con ăn.”
Kiều Lâm Lâm phút chốc nuốt lời muốn nói xuống, sờ cái bụng đáng thương: “Bố làm ít thôi nha, con muốn giữ bụng ăn khâu nhục.”
Đồng chí lão Kiều gật đầu, song, đến lúc bưng ra thì lại là một tô trác tương miến đầy ắp, mùi thơm tỏa ra hết nhà, Kiều Lâm Lâm chy nước miếng, kiên quyết chia một nửa cho lão Kiều, nhiều thế này cô không ăn hết nổi vì cô đã ăn sáng rồi.
Ăn xong, lão Kiều lập tức dọn bát đĩa. Hiếm khi con gái về nhà đúng ngày ông được nghỉ, mẹ con bé tiếc một ngày bán nên trước lúc đi bán đã ra lệnh cho ông dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, ông đâu thể không nghe.
Lão Kiều dọn dẹp phòng Kiều Lâm Lâm trước tiên, ông vừa dọn xong, Kiều Lâm Lâm lập tức đóng cửa leo lên giường nằm, vừa xoa cái bụng căng tròn của mình vừa gửi tin nhắn tố khổ cho nam thần: Hôm nay em hy sinh nhiều quá, bụng sắp nứt đến nơi rồi hu hu hu.
- -----oOo------