Chiến Đội Lập Kỳ

quyển 1 chương 66: liều chết bộc phát

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dưới khí thế ác liệt của “hắn”, gấu bự chỉ chống đỡ vài hiệp rồi rút lui.

Nó kêu rên vài tiếng, nghe cực kỳ giả tạo. Sau đó kêu thảm, làm như không thể chịu đựng được công kích của “hắn” mà quay người bỏ chạy.

“Hắn” nhìn xem bộ dáng của con gấu, ánh mắt lạnh lùng, nhanh chóng đuổi theo.

“Muốn chạy?”

“Đánh ta đã như thế rồi bỏ chạy?”

- Đứng lại cho ta!

Hai tay kéo mạnh một mảng da lớn của con gấu, muốn cho nó dừng lại. Thế nhưng thật không ngờ con gấu này kêu thảm một tiếng, rồi vẫn chạy như điên vào khu rừng, mặc kệ cả mảng da bị “hắn” giật rách ra.

“Hắn” thấy thế thì vứt đi mảng da, điên cuồng đuổi theo nó, không chịu buông tha cho con gấu khốn nạn ấy.

Bên phía ngoài, mọi người sợ hãi không thôi. Tất cả ánh mắt nhìn theo hình ảnh “hắn” đuổi chạy con gấu, trong nội tâm dâng lên cảm giác hoang đường khó có thể tin. Một tên thiếu niên mười mấy tuổi, tay không tấc sắt đánh thắng gấu, còn đuổi gấu chạy, đó là tình huống như thế nào?

Cái thế giới này bị làm sao vậy? Chẳng lẽ cơ thể của lớp bình dân đã mạnh đến trình độ này sao?

Hoành Anh chớp chớp con mắt, nhìn thân ảnh chạy như điên của “hắn” dưới ánh trăng, trong miệng lầu bầu nói:

- Thằng này là hung thú hình người, không thể đối đãi như với người bình thường.

Trong lúc truy đuổi trên đường, trong lòng “hắn” tức giận không thôi. Địa hình xung quanh nơi này có chút khó đi, các loại nhánh cây chắn ngang trước người, trong vô tình, liền làm chậm lại tốc độ của “hắn”. Rõ ràng “hắn” đuổi hơn mười giây đều không đuổi kịp. Lại nhìn xem khoảng cách giữa “hắn” và con gấu, “hắn” nghĩ thầm: “Chẳng lẽ lại muốn đuổi theo nó mấy giờ liền?”.

- Bất kể như thế nào, hôm nay mày chết chắc.

Trong miệng lầm bầm một câu, một lần nữa “hắn” lại tăng nhanh tốc độ.

Mà dưới sự giận dữ, “hắn” lại quên phương hướng chính mình đang đuổi theo là phương hướng nào.

Lại đuổi theo vài chục bước, “hắn” đột nhiên dừng lại. Một cảm giác nguy hiểm bao phủ toàn bộ cơ thể “hắn”, từng chiếc lông tơ trên thân mình “hắn” bắt đầu dựng lên, cả người bắt đầu lạnh buốt.

Trước mặt “hắn”, đầu kia gấu bự nhếch miệng cười lạnh. Nó như có nhân tính, há miệng, khoe ra hàm răng sắc nhọn. Nhưng đó không phải là hết, khí tức ma quái màu đen lan tràn toàn thân nó, siết chặt, khiến nó trông giống như một cái con gấu mặc áo giáp màu đen.

Vậy nhưng cái điều kinh khủng vẫn còn ở phía sau. Một gương mặt xuất hiện trước ngực con gấu, đối lập với khí tức màu đen, gương mặt trắng bệch vô cùng, mắt nhắm chặt, không có lông mi, vị trí vốn là của cái mũi chỉ còn có hai cái lỗ nhỏ, mà trên cái miệng, bờ môi không hề có, chỉ có một cái khe hẹp ở đó.

Khuôn mặt này… là của cỗ thi thể nằm trong quan tài bằng gỗ màu vàng.

Đột nhiên một ý nghĩ trong đầu “hắn” bay lên, trái tim phảng phất bị một bàn tay nắm chặt, tùng tùng đập loạn, muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ý lạnh!

Ý lạnh mười phần như thủy triều vạn lớp sóng ầm ầm đánh về phía “hắn”.

“Hắn” như bị một thùng nước lạnh dội vào, lửa giận của “hắn” hoàn toàn bị dập tắt, hết thảy cảm xúc tựa hồ cũng bị đông lại, toàn thân cảm thấy lạnh băng, như là đang ở trong hầm băng kín không chỗ hở.

Thì ra, vậy mà trong lúc không để ý, “hắn” đi nhầm vào phạm vi của vùng khí đen.

“Đáng chết!”

Trong đầu nghiến răng nghiến lợi bỏ ra hai chữ này, cả thân mình nhưng động cũng không dám động, con mắt chăm chú nhìn về hướng kia, lo lắng bộ mặt quỷ làm ra cử động nào đó khác thường.

Tại thời khắc này, một giây cứ như một năm dài.

Dưới tán rừng cây rậm rạp, ánh trăng không hề chiếu rọi tới đây, cả phiến rừng rậm bị hắc ám che lấp, cắn nuốt hết thảy.

Không biết qua bao lâu, “hắn” đột nhiên trông thấy khóe miệng của cái đầu lâu tựa hồ khẽ động, “hắn” không chút nghĩ ngợi, mở ra cường độ tinh thần ở mức lớn nhất, lấy hết tốc độ chạy giật lùi về phía sau.

Bỗng gương mặt này nở nụ cười. Cái mỉm cười nhạt nhẽo, yên lặng mà an tường, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị. Mà hai con ngươi của nó mở ra, nửa khép nửa mở, không có máu huyết, không có đồng tử, chỉ có trống rỗng.

Cứ như là bị kêu gọi, khí tức màu đen từ bốn phương tám hướng lũ lượt vọt về bên này, trầm trọng vô biên, giống như ngàn vạn núi cao hướng “hắn” ầm ầm đè xuống.

Ác quỷ hung tàn, u linh khủng bố, từng cái từng cái gương mặt dữ tợn, hung ác lần lượt theo những sợi khí tức màu đen hiện ra, hướng về phía “hắn” gào rú cợt nhã.

Cùng lúc, “hắn” như trúng phép định thân, cả cơ thể không thể nào nhúc nhích được.

- Giam cầm không gian!

“Hắn” bật thốt. “Hắn” có thể cảm nhận được không gian quanh cơ thể mình như bị đọng lại, phảng phất là một thế giới cô lập, mà ở đó “hắn” là con sâu cái kiến chuẩn bị nhận mệnh.

Hiển nhiên tại thời điểm này, không hề có phép định thân, mà là không gian đã bị thi thể quỷ dị dùng năng lực giam cầm!

Ý thức được điều này, “hắn” điên cuồng giãy giụa, nhưng vẫn chỉ là vô vọng.

Trong đầu “hắn”, không như lần trước, không hiểu vì sao nửa cái mảnh tròn màu tím không có trợ giúp “hắn” thoát khỏi số kiếp của lúc này đây.

Bất đắc dĩ “hắn” không nghĩ tới nó nữa, mà không ngừng trợn to hai mắt quan sát cùng với nôn nóng suy tư đối sách.

Con gấu cùng cái mặt quỷ vẫn còn đứng im ở nơi đó nhìn “hắn”. Cái gương mặt giễu cợt một trăm phần, như nói rằng “hắn” không thể nào có thể thoát khỏi, nó không cần phải ra tay làm gì.

Quả thật như vậy, khí tức màu đen xung quanh nơi này như gió lốc, mỗi lúc càng trở nên đặc sệt, như bờ đê bị nước sông đánh vỡ, sôi lên mãnh liệt, trào dâng không dứt. Trong nháy mắt, chúng xông qua thân thể của “hắn”.

Khi nó xuyên qua cơ thể “hắn”, “hắn” cảm giác tất cả cảm xúc của mình bị rút đi, chỉ còn lại hụt hẫng khó hiểu, độ ấm của cơ thể cũng hạ xuống như điên, dường như “hắn” sắp bị đông lạnh.

Đây là đặc tính của loại khí tức tử vong này, chúng có thể cướp đoạt cảm xúc và cảm nhận của con người, thậm chí là hết thảy!

- Không!

- Liều mạng!

“Hắn” hét lớn, quyết tâm đánh ra một con đường sống.

Có thể mọi người còn chưa biết, nhưng “hắn” biết nếu bị chết trong thế giới pokemon này, tinh thần sẽ bị tổn thương, và chỉ trong thế giới pokemon này mà thôi. Cũng bởi vậy, nếu như người chơi chết hết lượt, mất hết số thủy tinh thần thánh, thì người chơi ở thực tế cũng sẽ chết đi. Đây còn là game sao? Tất nhiên chỉ có một nửa là thế!

“Hắn” chỉ có thể lựa chọn liều chết bộc phát, quyết tâm đánh cuộc một lần. Hơn là để tinh thần của mình thương lại thêm thương, để rồi không biết ngày tháng năm nào mới có thể khôi phục như trước kia.

- Đây là ngươi ép ta!

“Hắn” rít lên, sau đó hét lớn:

- Phong ấn, mở!

Giữa biển tinh thần trong đầu “hắn”, một tiếng “rắc” vang lên, âm thanh giòn giã báo hiệu tân sinh. Ánh vàng cuồng bạo từ nơi đó lao ra, nó nhanh chóng bao bọc cả thân thể “hắn”, xua tan tất cả khí tức tử vong màu đen ở xung quanh cơ thể “hắn”.

Chỉ trong chớp mắt, “hắn” như một vị thần quân chuyển thế.

Nhận định trước hết phải thoát ra khỏi giam cầm, “hắn” hét lớn:

- Nhân Hoàng Tinh Diệu Ấn: Lôi Nộ Phần Thiên!

Thức thứ hai của Nhân Hoàng Tinh Diệu Ấn vừa ra, ánh vàng sôi lên, hóa thành lũ lũ ánh chớp vàng óng, có hơn ngàn vạn tia, từ cơ thể “hắn”, mạnh mẽ xoắn nát không gian xung quanh.

“Ầm… Ầm… Ầm…”

Trong giây phút này, “hắn” như đứng giữa biển lôi, cuồng bạo mà uy vũ.

“Hắn” hiểu được thực tế thì cả tinh thần của con người bị kéo đến nơi này chứ chẳng phải là giả lập gì cả. Muốn phát huy ra lực chiến đấu cao nhất, chỉ có thể dùng bí pháp tinh thần. Mà bí pháp “hắn” vừa dùng lại là bí pháp bất truyền của gia tộc “hắn”.

Con gấu và cái mặt quỷ dù trông thấy tình cảnh này, chúng vẫn không có phản ứng nào quá lớn. Con gấu như bức tượng vạn năm không thay đổi, đứng yên lặng nơi đó. Chỉ có cái mặt quỷ khẽ cười:

- Khặc… Khặc…

- Phốc…

Vừa mạnh mẽ sử dụng bí pháp trong khi thực lực còn chưa khôi phục, “hắn” không ức chế được nội thương, phun ra một ngụm máu.

“Hắn” lạnh lùng nhìn về hai kẻ kia, đầu óc cấp tốc suy tư. Rốt cuộc, “hắn” không gọi ra Butterfree hỗ trợ chiến đấu. Ở tình cảnh này, khi khí tức màu đen vẫn còn dày đặc xung quanh, nếu gọi Butterfree ra, không khéo nó lại bị quấn thành cái bánh chưng, rồi mất mạng.

- Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi ta chưa nếm thử mùi vị của hậu duệ Hoàng tộc? Khặc… Khặc…

Đột nhiên chiếc mặt quỷ mở miệng nói chuyện với “hắn”, âm thanh lạnh băng, rét lạnh như nơi cửu u địa ngục. Nó như một vị ma vương nhìn về một món ăn ngon, chờ đợi thưởng thức sự sợ hãi của con người trước mặt.

- Ngươi biết tộc chúng ta?

“Hắn” đứng thẳng người lên, ánh mắt lạnh lẽo bức nhân, mặt đối mặt với cái mặt quỷ. Trong nội tâm âm thầm giật mình, vô số ý nghĩ lao nhanh.

- Ha ha ha… Nếu như ngươi là con cháu của Hoàng tộc cường thịnh thì khác, nhưng ngươi chỉ là con cháu một nhánh nhỏ của Hoàng tộc mà thôi. Vì thế đến đây làm thức ăn cho ta nhanh chóng hồi phục đi!

Sát khí của cái mặt quỷ tuôn ra, con gấu ma cũng xông tới tức thì. Đồng thời biển khí tức màu đen sôi lên, chúng hóa thành hình dáng vũ khí, lấy thế cuồng phong bạo vũ đâm, chém về phía “hắn”.

Nhận ra được tình huống không ổn, hai tay “hắn” không ngừng kết ấn, đến cuối cùng, trước khi con gấu và những thứ vũ khí kia đánh vào cơ thể “hắn”, “hắn” quát lớn:

- Lôi Đình Chi Nộ!

Một lượng cực lớn tinh thần tràn ra, hóa thành ánh chớp.

Sấm sét ngang trời, giăng kín khắp nơi, bùng nổ ra vô tận ánh vàng, như nổi lên bạo ngược, đánh chiến tứ phương, mạnh mẽ ngăn trở tất cả.

“Ầm… Ầm… Ầm…”

“Oanh! Oanh! Oanh!”

Thứ thứ của Nhân Hoàng Tinh Diệu Ấn uy lực vô song, bẽ gãy cùng nghiền nát mọi thứ xung quanh, cũng muốn lấy luôn mạng của “hắn”.

- Phốc… Phốc… Phốc…

Sau đòn đánh, “hắn” bay ngược ra sau, thân thể nổ nát một phần, trong miệng cuồng phun máu tươi. Giữa không trung, “hắn” cố gắng dùng tay phải lấy ra một quả pokemon trong ngực, với chút thể lực còn lại, quăng nhẹ nó về phía sau. Sau đó “hắn” té xuống mặt đất, cả buổi còn chưa dậy nổi, hai mắt cũng trở nên lờ mờ.

Vận công quá độ, dẫn đến bị phản phệ!

- Ha ha ha ha… Có chút bất ngờ. Thế nhưng ngươi vẫn là nạp mạng đi!

Tiếng trào phúng vang lên. Mặt quỷ xông đến, mưu đồ gặm nhấm thân thể thiếu niên đã vô lực.

Nhìn khuôn mặt quỷ ngày càng gần, “hắn” điều động chút tinh thần còn lại, toan tính một kích kết thúc!

Và khi cái mặt quỷ đến gần trong gang tấc, “hắn” run run phun ra bốn chữ:

- Thần Kiếm Phá Thiên!

Dưới sự thúc dục của “hắn”, chút tinh thần ít ỏi hóa thành một thanh kiếm nhỏ chừng một tấc, từ biển tinh thần của “hắn” lao thẳng vào cái mặt quỷ.

Không đợi cái mặt quỷ phản ứng lại, “hắn” thét lên những lời sau cùng rồi bất tỉnh:

- Butterfree, đi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio