- Đừng! Ta đầu hàng, ta tình nguyện hiến dâng toàn bộ gia tài cho tiểu thư, ta nguyện làm trâu ngựa cho tiểu thư, ta biết hết thảy tin tức lớn nhỏ tại Thành Đô, nên có thể vì tiểu thư mà ra sức trâu ngựa.
Hùng Thế Tài thấy cô gái giống hệt ác ma đang từng bước tiến tới gần mình, sợ đến nỗi bủn rủn ngã lăn xuống đất, mồm miệng vì hoảng sợ quá mà nói ra đủ lời cần xin.
- Ồ!
Cô gái vốn dĩ không để ý tới mấy lời của Hùng Thế Tài, nhưng khi nghe thấy đối phương biết rõ tin tức lớn nhỏ của thành Thành Đô thì trong lòng chợt động, có vài phần hứng thú.
Nàng thu lại sát khí, tiến lên vài bước, đến trước mặt người này.
- Ngươi rất quen thuộc Thành Đô sao?
Nàng cười hỏi, giọng nói trong trẻo rất chi là lương thiện.
Vừa mới nhìn thấy sự máu lạnh vô tình của cô gái, Hùng Thế Tài nào dám có chút chậm trễ, hắn run rẩy, nói liên tục:
- Rất quen, cực kỳ quen, tiểu nhân vốn lớn lên ở Thành Đô, đối với mỗi ngọn cây ngọn cỏ ở đây, đều như trong lòng bàn tay!
Giờ phút này hắn như túm được cành cây cứu mạng, hận không thể đem những lời vừa nói khoa trương thêm mười phần, để đối phương thấy mình hữu dụng.
Cô gái nghe câu trả lời xong, sờ sờ mũi mình, rồi nghiêng đầu suy nghĩ, tiếp theo rút từ trong ngực ra một cái bình sứ.
Từ trong bình, nàng lấy ra một viên thuốc màu trắng to như mắt rồng, đưa cho Hùng Thế Tài.
- Hoặc uống nó, hoặc là chết!
Cô gái nói rất dứt khoát.
Tay Hùng Thế Tài cầm viên thuốc, có chút run rẩy. Hắn nhìn vật trong tay, có chút do dự không quyết, nhưng khi ánh mắt tiếp xúc với khí tràng lạnh như băng phía đối diện, run rẩy vài cái, rồi ngửa đầu nuốt trôi viên thuốc.
- Tốt, có vậy ta mới tin tưởng ngươi.
Cô gái hài lòng gật gật đầu. Rồi nói tiếp với giọng âm trầm:
- Viên thuốc này gọi là Hủ tâm hoàn, là độc môn bí dược của ta, một tháng phải dùng giải dược một lần, không thì lục phủ ngũ tạng nát nhừ mà chết. Tin rằng ngươi là người sáng suốt, không hai ý ba lòng .
Tuy Hùng Thế Tài đã sớm có chuẩn bị trong lòng, nhưng nghe xong dược tính sau khi sử dụng dược hoàn, mặt như có tang, cúi đầu ủ rũ.
- Ngươi yên tâm, chỉ cần giúp ta hoàn thành việc ở Thành Đô, ta sẽ giải độc, trả lại tự do cho ngươi. Dựa vào thân thủ của ngươi, ở nơi khác ta không thèm dùng.
Cô gái quá am hiểu tác dụng của cây gậy và củ cà rốt, vừa gậy vừa cà rốt mới có thể khiến cho người khác dốc lòng làm việc cho mình, nên cho đối phương có một hi vọng có thể giải thoát mới là quyết định đúng đắn nhất.
- Thật sao, tiểu thư!
Hùng Thế Tài vừa nghe lời ấy, tinh thần chấn chỉnh lên một ít.
Lúc này, cô gái nhìn về phía đám ngươi sắp thoát khỏi con hẻm, vung lên cây nhuyễn kiếm.
- Hừ! Lũ vô dụng các ngươi đi chết cả đi!
“Xoẹt… Xoẹt… Xoẹt…”
Từng dòng kiếm khí bay lượn hướng về phía đám người. Chỉ trong nháy mắt, mười mấy bộ thi thể không đầu ngã xuống đất.
- Số bạc trắng này để lại cho ngươi đi làm việc, trước tiên giải quyết việc ở đây một chút, ta không muốn người khác biết hết thảy những gì phát sinh tai đây, hiểu chưa?
Sau khi xuất kiếm, cô gái không thèm để ý đám người kia nữa, mà ném cho Hùng Thế Tài một túi bạc vụn, nhẹ nhàng ra lệnh.
Hùng Thế Tài tiếp lấy túi bạc, nhấc nhẹ xem cân nặng, hơi nặng nặng, sợ rằng trong đó có hơn trăm lạng bạc vụn.
Hắn lộ rõ vẻ mặt vui sướng, đột nhiên cảm thấy làm việc cho vị tiểu thư cực kỳ hào phóng này, cũng không hẳn là một việc xấu.
Hắn ta liền cười nịnh nọt, vỗ ngực nói ra:
- Tiểu thư, xin yên tâm, ta tuyệt đối đem sự việc việc ở đây xử lý thoả đáng, sẽ không mang lại phiền phức cho người đâu!
- Tốt lắm, ta đi trước, tìm khách sạn nghỉ ngơi một chút. Sáng mai, ngươi lại tìm ta, chắc hẳn thân là địa đầu xà ở đây, ngươi sẽ dễ dàng tìm ra.
Cô gái không chút khách khí phân phó.
- Vâng ! Vâng ! Sáng mai, ta nhất định tới đúng giờ, nghe theo sai khiến của tiểu thư!
Hùng Thế Tài đi đến bước này, cũng rất thông minh mà tiến vào làm thủ hạ dưới trướng của cô gái.
Cô gái cười một cái, tay nhấc rương đồ, chậm rãi rời khỏi, đi được một đoạn dài, nàng quay đầu nhìn Hùng Thế Tài một chút, thấy hắn vẫn ngoan ngoãn đứng tại chỗ, dùng mắt đưa tiễn mình, bộ dáng rất là trung thành.
- Có ý tứ !
Nàng đột nhiên cảm thấy người này thập phần thú vị, rất có mắt nhìn, không biết chừng có thể dùng được vào nhiều việc.
Nàng hướng ra đường lớn, sau đó lại nhanh chân tiến vào một con hẻm nhỏ khác.
Khi đi đến cuối đoạn đường, dưới chiếc nón, nàng lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn lên trên, giọng nói mang theo ý lạnh:
- Ngươi lén theo ta từ lúc đó đến giờ là có ý gì? Còn không mau ra!
Đáp lại nàng, một người từ trên nóc nhà phía bên phải nhảy xuống. Khi vừa tiếp đất, thân thể của hắn cũng lung lay một hồi, trong lòng hắn oán thầm: “Thế quái nào cái bọn làm game thiết kế tường đầy rêu thế này? Xém chút nữa là mất mặt trước người đẹp rồi”.
Tiếp đất xong, hắn đứng nghiêm trang, điều chỉnh lại bộ đồ có phần nhăn nheo do bay nhảy trên nóc nhà. Kế đó, hắn vuốt lại tóc, dùng tay xoa xoa bụi bẩn dính trên mặt. Sau đó, nở nụ cười trắng sáng:
- Cô nương! Xin tự giới thiệu, tại hạ là Đại Nam Nhân, vì ngưỡng mộ cô nương đã lâu, vừa gặp đã yêu nên vô ý đi theo.
Cô gái nhìn hắn, khuôn mặt lạnh băng, nàng hừ lạnh:
- Hừ! Còn gì nói gì mau nói, còn không thì mau cút.
Nàng không mấy thích thú khi bị kẻ khác theo đuôi, nếu không phải không rõ thực lực của đối phương như thế nào, nàng cũng chẳng phải “dễ chịu” như thế này. Ai chứ nàng thì không thích dây dưa với những người không quen, cứ nhìn thấy nàng dễ tính mà lấn tới sao, thứ không biết sống chết.
Đại Nam Nhân lấy từ trong túi ra một cây roi, khuỵu gối xuống đất theo phong cách kỵ sĩ, hai tay nâng lên cây roi, mỉm cười đầy vui sướng, hướng nàng mà nói:
- Nữ hoàng, xin hãy quất ta đi!!!
Nhưng chợt nhiên cảm thấy mình nói có phần quá đà, hắn nhanh chóng “đằng hắng” một tiếng rồi sửa lại:
- Nữ hoàng, xin hãy “ân sủng” ta đi!
Không ai rõ ở đời thực hắn là con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn WFI. Cha hắn là người giàu nhất thế giới với số tiền tính bằng mấy chục ngàn tỉ đô la, mà vì thế hắn chính là vị công tử đơn thân được các cô gái săn đón và tìm mọi cách lấy lòng. Ở trong lòng các cô gái, cho dù phát sinh tình một đêm với hắn cũng đủ giúp các nàng sống giàu sang cả một đời, chứ đừng nói chi được làm tình nhân hay trở thành người vợ hợp pháp của hắn.
Hắn năm nay cũng có tuổi đời, cha mẹ cũng giục hắn tìm người yêu và lấy vợ, thường xuyên dẫn hắn đi xem mắt người này người khác, song cha mẹ hắn chỉ toàn chuốc lấy thất vọng sau những cái lắc đầu của chính chủ. Vì chỉ có một người con trai, cha mẹ hắn cũng không có cách nào, tất cả cũng bởi vì quá yêu thương hắn, cho nên hai người cứ để mặc hắn như thế. “Khi nào duyên số đến, nó lại không kêu gào cưới ngay mới lạ!” – Họ nghĩ thế.
Dĩ nhiên là họ có thể đánh thuốc hắn, rồi sắp xếp một cô gái để cho hắn “làm thịt” với mục đích kiếm đứa cháu để bồng bế, nhưng họ không làm thế. Với tư cách là một gia tộc châu Âu có truyền thống lâu đời, để thế hệ tiếp theo được “ươm mầm” tốt nhất thì phải có sự tự nguyện từ hai bên. Theo quan điểm của họ, chỉ có thuận theo tự nhiên thì sự kết hợp gen mới là tốt nhất, không ai muốn thế hệ sau của mình có vấn đề về thân thể hay có vấn đề về thần kinh. Một lý do khác nữa là hắn còn quá trẻ, chỉ có tuổi, sự tiến bộ khoa học – kỹ thuật lại làm cho cha mẹ của hắn sống trên tuổi, bởi vậy thời gian vẫn còn rất dài; mà thời gian còn dài thì không ai nôn nóng gì nhiều.
Cha của hắn có một người vợ đẹp như thiên thần – mẹ của hắn, hắn cũng muốn có một người vợ đẹp, càng muốn có vẻ đẹp hơn cả mẹ của hắn. Theo dòng suy nghĩ của hắn, con hơn cha là nhà có phúc, vì thế, nhan sắc của vợ hắn không thể thua kém mẹ hắn. Nhưng đó chỉ là yếu tố thứ nhất.
Yếu tố thứ hai, hắn quá “hiền”. Hiền ở đây là tính tình mềm mỏng, nhỏ nhẹ, dịu dàng… như những cô gái đoan trang nhất. Và trong tiềm thức, cô gái hắn cần là một cô nàng bạo lực và mạnh mẽ, theo suy nghĩ được hắn định hướng từ nhỏ.
Càng lớn lên, hắn càng khoái “nữ vương và bề tôi” hơn là “vua và các ái phi”. Thế nên trong những buổi gặp mặt, khi các cô gái luôn gồng mình tỏ ra dịu dàng và thánh thiện, hắn không thèm nhìn.
Sở thích lạ lùng, lại dính vào “ngàn năm có biết gặp người hay không” khiến hắn luôn mang theo một cây roi da bên mình, ở đời thường là một cây roi đính kim cương, ở trong game thì hết cách rồi, roi đánh ngựa. Mọi người thấy hắn như vậy, cứ ngỡ là hắn muốn phòng thân hay là có sở thích sưu tập roi da đắt tiền, nhưng mục đích của hắn chỉ có một, đó là khi gặp cô gái “duyên trời” ấy, hắn phải mau mau nắm bắt, ngay lập tức tỏ tình và đưa roi cho nàng để tỏ lòng ngưỡng mộ, tỏ rõ ý nguyện “ta chờ nàng đã qua mấy chục kiếp luân hồi, giờ đây cuối cùng cũng nhìn thấy nàng”, hãy cùng nhau đi hết cuộc đời này.
Tuy nhiên người trong mộng của hắn lúc này lại giận tím mặt, đã khi nào nàng bị khinh thường như vậy, đã khi nào nàng bị người ta xem là kẻ biến thái như thế này? Hắn là đang trêu chọc ta sao? Hắn là đang chế giễu ta sao? Hắn đang cố ý hạ thấp danh dự của ta sao?
Một loạt ý nghĩ bay vèo vèo trong đầu nàng, thế là nàng xuất kiếm, ánh kiếm mang theo lửa giận ngùn ngụt.
“Roẹt…”
Ánh kiếm nhanh như chớp giật cắt phăng hai tay, hai chân của Đại Nam Nhân. Cùng lúc, nàng lao đến, tung quyền cước che ngợp thân thể hắn.
“Đùng… Đùng… Đùng…”
“Rầm… Rầm… Rầm…”
…
Đứng ở địa điểm hồi sinh, Đại Nam Nhân chỉnh sửa quần áo, vuốt lại tóc, cười lên ha hả:
- Quá bạo lực rồi, bất quá ta thích!