Chiến Đội Lập Kỳ

quyển 2 chương 86: không trải qua hiểm cảnh, không trở thành cường giả

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Núi cao trập trùng, cổ mộc khắp nơi, sương mù lượn lờ. Càng tiếp cận học viện Thanh Sơn, càng xuất hiện nhiều tòa núi cao, từng tòa từng tòa núi cao dựng đứng, vách núi cheo leo, nhưng cũng không tính quá hiểm trở. Không chỉ có thế, mặc dù núi cao sừng sững nhưng trời quang mây tạnh, pokemon qua lại khắp nơi.

Từ trên không nhìn xuống có thể nhìn thấy rất nhiều hồ nước trong vắt, từng con cá bơi lội, lập lòe từng miếng vảy sáng bóng, tiếp thêm sức sống cho nơi đây.

- Thực sự là một chỗ tốt. Nơi này vẫn chỉ là bên ngoài học viện mà cũng đã cảm nhận được sức sống bừng bừng rồi. Non sông tú lệ càng thích hợp cho con người tu luyện.

Trên chiến thuyền, một người học sinh than thở.

Sáng sớm hôm sau, trong một ngày nắng ấm tốt lành, cuối cùng chiến thuyền cũng đến bến cần đến.

Đó là một cái đảo to lớn lơ lửng giữa trời. Mà ở giữa chính là một tòa thành cực kỳ hùng vĩ.

Khi dõi mắt nhìn, có thể thấy tòa thành cực kỳ rộng lớn, bốn phía tường thành cao chừng hai mươi mét, bức tường có màu trắng tinh, thỉnh thoảng ở trên đó có màu vàng nhạt, hẳn là những trận pháp gia trì cường độ bền vững cho tường thành. Phương xa là vô số kiến trúc san sát như rừng, kiểu dáng của chúng lại không đồng nhất, có vẻ tươi mới và đồ sộ.

Ở trên tòa đảo này, thỉnh thoảng có người cưỡi pokemon phi hành ngang qua, trong tiếng gào thét của pokemon làm người sợ hãi, đa phần họ đều bay về phía tây.

- Đó là kỵ sĩ bầu trời, một trong các nhánh của chức nghiệp chiến sĩ. Chỉ cần các ngươi có một con pokemon hệ bay, các ngươi cũng có thể tiến hành nhận nhiệm vụ chuyển chức thành kỵ sĩ bầu trời. Nếu thành công thì các ngươi có thể bắt đầu con đường vinh quang trên bầu trời, còn thất bại thì đừng sợ hãi, vẫn còn vô số chức nghiệp khác đang chờ đợi các ngươi.

Ở bến cảng, từ trên chiếc thuyền đi xuống, nhìn những ánh mắt ước ao đầy ngóng trông, Hàn Phong Thúc giới thiệu.

Những học sinh mới gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Riêng bản thân đóng vai Hành Giả, đôi mắt của hắn tránh qua một tia kinh dị, tiếp tục nghe ngũ trưởng lão giải giảng.

Học sinh trên thuyền theo hướng dẫn của Hàn Phong Thúc, chúng tất bật đi xuống theo một hàng lối chỉnh tề. Mặc dù trong lòng chúng đều có hồ hởi và xúc động, nhưng chúng vẫn áp chế mà làm theo lời dặn của vị trưởng lão nọ.

Đi qua một con đường được lát bằng đá màu trắng nhạt, không ít người thấy Hàn Phong Thúc đều khom mình hành lễ, mà với chức vụ phó viện trưởng, Hàn Phong Thúc hơi hơi gật đầu đáp lại.

Không lâu sau, đập vào mắt bọn họ là một khung cảnh phấn chấn không nói thành lời.

Khi ánh bình minh rơi vãi trên nền đất xám ngắt, có hơn trăm đứa trẻ đang đứng rèn luyện trước cổng học viện. Đó là một đám trẻ từ khoảng tám tuổi cho đến mười mấy tuổi không đồng đều, hẳn là học sinh vừa nhập học chưa bao lâu, chúng đứng đón bình minh trong cái âm thanh “hây a, hây a” luyện tập buổi sáng. Từng khuôn mặt non nớt tràn đầy màu sắc chăm chú. Những đứa trẻ lớn hơn thường thường đánh ra những bài quyền xé gió, còn những đứa nhỏ hơn thì có vẻ giơ tay múa chân là chính.

Một người đàn ông có cơ thể tráng kiện như hổ báo, ăn mặc bộ quần áo làm từ da thú, làn da có màu nâu đỏ, tóc đen rối tung, đôi mắt sáng ngời đảo qua từng đứa trẻ, đang chăm chú sửa lỗi và chỉ dạy cho chúng.

- Mặt trời vừa lên, ngày mới bắt đầu, sức sống tràn trề khắp nơi. Ngay cả thú vật còn bắt đầu kiếm ăn thì con người càng không thể lơ là tập luyện. Dù không thể nuốt ánh bình minh hay sử dụng sương sớm luyện tập như truyền thuyết, nhưng ở thời điểm này, có thể rèn luyện thân thể cũng tự có chỗ tốt rất lớn. Mỗi sáng sớm chăm chỉ tập luyện, nâng cao tố chất thân thể, luyện cơ bắp, rèn kinh mạch, cường gân tráng cốt, có như vậy thì mới có tiền vốn mà sống và học tập.

Người đàn ông đứng trước đám trẻ nhỏ nghiêm túc nói, rồi sau đó quát lớn:

- Các ngươi đã hiểu chưa?

- Đã rõ!

Đám trẻ mở to cuống họng, đồng thanh hét lớn.

Hàn Phong Thúc bình thản đứng đó mỉm cười, ánh mắt không ngừng đánh giá từng đứa học sinh mới đang tò mò và ngạc nhiên nhìn tình cảnh này. Trong đó đáng chú ý nhất là một đứa khoảng mười bốn tuổi. Nó bình tĩnh đứng nơi đó quan sát, dường như nó già hơn trước tuổi nhiều quá nên khó có điều gì có thể làm nó trở nên hứng thú.

Trẻ con già hơn trước tuổi cũng tốt, nhưng cũng không phải là tốt. Tốt ở chỗ nó chín chắn hơn, mà do đó khiến người lớn an tâm hơn. Nó hành động đúng mực và hầu như không phạm lỗi, do đó người lớn càng yêu thích. Thế nhưng những đứa trẻ như thế này thường thường đánh mất tuổi thơ của mình, không có sự ngỗ nghịch hay thích tò mò và khám phá, mất đi sự hồn nhiên và đáng yêu đáng lẽ phải có.

Giữa chiến loạn, một đứa trẻ mà già hơn trước tuổi, xử sự chín chắn càng được coi trọng. Song ở đâu đó trong nội tâm, người lớn lại thở dài đầy tiếc hận. Phận làm người đi trước, khi không mang lại một cuộc sống tốt đẹp cho con cháu mình thì đau lòng cũng là điều đương nhiên.

Hiển nhiên không ai muốn chiến tranh kéo dài không dứt, không ai muốn con cái rời xa gia đình, càng không ai muốn con cái dấn thân vào chiến trường… Thế nhưng giữa tình cảnh chiến kỳ tung bay khắp chốn, kèn lệnh kêu vang khắp nơi, cho dù họ không muốn thì họ cũng không còn cách nào khác.

Hàn Phong Thúc cũng vậy, hắn cũng có phần áy náy. Chính bản thân hắn cũng không muốn nhìn thấy những đứa trẻ mất đi tuổi thơ, phải bắt đầu tiến hành cạnh tranh trong khốc liệt từ nhỏ. Song hắn cũng như bao người, hắn không có cách nào khác.

Chỉ có làm quen với sự thật tàn khốc mới có thể làm cho chúng phát triển theo chiều hướng mà thời đại cần, không phát triển theo chiều hướng ấy thì chỉ có thể làm bia đỡ đạn và chết bất đắc kỳ tử mà thôi. Chỉ có làm quen dần, mới có thể thích nghi và sống sót. Là bậc đi trước, hắn càng hiểu rõ về điều này.

Nhìn người thiếu niên Hành Giả, một vài suy nghĩ lóe lên trong chốc lát, Hàn Phong Thúc có chút thất thần, nhưng Hàn Phong Thúc lấy lại bình tĩnh rất nhanh, hắn mỉm cười giới thiệu:

- Các ngươi không cần phải lo lắng, tại học viện Thanh Sơn, đây là một chuyện rất bình thường. Tại học viện của chúng ta, vào mỗi buổi sáng sớm, học sinh năm nhất và năm hai đều phải tham gia tập luyện như thế này.

Họ tiếp tục đi tới. Chốc sau, họ lại thấy một tình cảnh khác.

Từng tiếng nổ vang truyền đến, kèm theo là những âm thanh trầm trộ khen ngợi của những người quan sát.

- An Đức, uy lực đòn pháp thuật này của ngươi thật là quá mạnh mẽ.

- Đúng vậy, tại năm ba bên trong học viện của chúng ta, uy lực đòn pháp thuật vừa rồi có thể vào vị trí đòn mạnh nhất.

- Loại uy lực này tuyệt đối không phải vài người có thể cản phá.

Theo âm thanh, như bao đứa trẻ khác, ánh mắt của hắn nhìn về nơi không xa ấy. Ở đó, giữa muôn vàn lời nịnh hót của đồng bạn, một người thanh niên dương dương đắc ý.

Hắn lắc đầu, rồi cũng không để ý đến những… nhà huấn luyện pokemon này nữa.

Tại những ngày trên thuyền, hắn cũng nghe vị ngũ trưởng lão giảng giải, và hắn cũng biết những nhà huấn luyện trong học viện là chiến đấu như thế nào.

Thường thường là một đám người tụ tập cùng một chỗ, sau đó hướng về một mục tiêu mà triển khai kiểu đấu pháp quy mô. Và bởi vì ưu thế số lượng áp đảo, một đám người có thể nhẹ nhõm đạt được thắng lợi.

Đây chính là cái bọn họ gọi là chiến đấu.

Theo suy nghĩ và cái nhìn của hắn, thực lực đám người này quả thực là cặn bã.

Mặc dù biết ở trên chiến trường, đoàn chiến luôn chiếm ưu thế. Nhưng dạy học sinh chiến đấu như thế này như thế nào có thể là phương pháp tốt nhất? Hắn có thể khẳng định khi tách họ thành từng đội nhỏ hay thành từng cá nhân, kẻ địch có thể dễ dàng đập chết họ như giết một đám gà.

Rõ ràng bọn họ căn bản không hiểu cái gì gọi là tử đấu, đó là tranh đấu mà mỗi một giây đều đứng giữa làn ranh sống và chết. Như là nửa kia của hắn khi đào vong, phải biết lúc ấy, mỗi một giây, nửa đó đều phải vật lộn với những kẻ mạnh hơn cũng như xảo trá và âm mưu đầy mình.

Mỗi khắc cái chết đều quanh quẩn xung quanh nửa kia, cho nên mới khiến ý chí của nửa kia cực kỳ kiên định, và cũng vì thế mà nửa kia có thể tu luyện Nhân Hoàng Tinh Diệu Ấn tiến triển thần tốc như thế.

Nói một cách khác, nếu không phải nửa kia liều sống liều chết trên con đường tử vong, thì nhất định sẽ không có thực lực mạnh mẽ kia.

Không có kinh nghiệm tại nguy hiểm cận kề cái chết thì có tư cách gì gọi là chiến đấu?

Loại chiến đấu của học sinh trong học viện, nhiều nhất có thể nói là đang thí nghiệm kỹ năng và kỹ xảo mà thôi.

Không trải qua hiểm cảnh, không trở thành cường giả.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio