Giọng nói của Lê Văn Vân không lớn lắm, nhưng lại vang lên rất rõ ràng bên tai mọi người.
“Bụp.”
“Bụp.”
“Bụp.”
Đồng thời, sợi dây thừng buộc tay chân của Lê Văn Vân cũng bị đứt ra.
“Ra tay.” Phùng Vĩ nhìn thấy thì sửng sốt, không quan tâm đến gì nữa mà gào lên ra tay.
Hầu Diệu Trần và Liễu Vân Sơn cũng không có nhiều thời gian để phản ứng.
“Keng.”
Đúng lúc này, một luồng khí thế đáng sợ đột nhiên bốc lên từ trong cơ thể Lê Văn Vân, một tay của anh chộp lấy, lập tức đoản đao Phá Không bay ra khỏi vỏ rồi lao thẳng tới chỗ Lê Văn Vân.
Một tay cầm đao bất ngờ chém mạnh về phía trước.
Phía trước mặt, Phùng Vĩ lộ vẻ kinh sợ, theo bản năng nghiêng người qua một bên.
Đao Phá Không kề sát mặt Phùng Vĩ rồi lao đến phía đằng xa.
“Bùm.”
Đao Phá Không lao thẳng đến cây cột trói Long Nhã Lâm, một đao cắm phập vào cây cột, cây cột lập tức bị chém ra làm hai đoạn, ngay cả sợi dây trói Long Nhã Lâm cũng theo đó mà đứt lìa.
Đoản đao cuộn tròn, quay với tốc độ kỳ lạ mà quay trở lại với Lê Văn Vân!
Lê Văn Vân nắm lấy thanh đao, nhìn Long Nhã Lâm hỏi: “Tự bảo vệ mình, không thành vấn đề chứ?”
Vẻ mặt của Long Nhã Lâm ngây dại nhưng vẫn gật đầu.
Cùng lúc đó, ba người Phùng Vĩ, Liễu Vân Sơn và Hầu Diệu Trần áp sát Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân khẽ cười, xoay xoay cổ tay rồi thản nhiên nói: “Đã ba năm rồi, ba năm qua tôi chưa dùng đến đao, mấy người là người đầu tiên nên chắc là cảm thấy vinh hạnh lắm nhỉ.”
Lê Văn Vân nói xong liền tiến lên một bước, một luồng khí thế đáng sợ lưu chuyển khắp cơ thể, nhìn thấy Phùng Vĩ đang lao đầu đến thì cổ tay liên tục xoay chuyển.
“Đinh!”
“Đinh!”
“Đinh!”
...!
Trong tích tắc, đao Phá Không và cây côn nhị khúc trong tay Phùng Vĩ va chạm với nhau mấy lần.
“Vù.”
“Á.”
Đột nhiên, Phùng Vĩ hét lên thảm thiết, đoản đao của Lê Văn Vân xẹt qua cổ tay ông ta, kinh mạch bị đảo lộn.
Cơn đau dữ dội khiến khuôn mặt của Phùng Vĩ méo mó, ông ta nắm chặt cổ tay quỳ rạp trên mặt đất.
“Cây đao nhanh quá.”
“Siêu cấp! Cậu ta là siêu cấp!”
Biểu cảm của Hầu Diệu Trần và Liễu Vân Sơn thay đổi dữ dội.
“Mấy người vẫn chưa đủ tư cách để cho tôi rút đao ra đâu.” Lê Văn Vân khẽ cười, một tay đẩy Phá Không vào vỏ đao, sau đó lao thẳng đến bên cạnh Liễu Vân Sơn và Hầu Diệu Trần.
“Ầm.”
“Ầm.”
“Ầm.”
Sau một va chạm ngắn ngủi, Hầu Diệu Trần và Liễu Vân Sơn bị Lê Văn Vân đánh đến mức quỳ gối xuống đất, kêu la thảm thiết.
Sự khác biệt giữa đỉnh cấp và siêu cấp giống như một trời một vực vậy.
Cách đó không xa, những người khác nhìn thấy cảnh này thì ai nấy đều chấn động, Liễu Bạch và hai anh em Phùng Cảnh Thiên chỉ cảm thấy da đầu sắp nổ tung.
Họ đã gài bẫy để dụ Lê Văn Vân đến đây, vốn tưởng ăn chắc Lê Văn Vân rồi, kết quả bọn họ không bao giờ ngờ được Lê Văn Vân lại là… là Người Gác Đêm, mà còn là Người Gác Đêm có vũ khí cực mạnh nữa.
Siêu cấp!
Nhìn thấy bố mình nằm trên mặt đất, gân tay đã bị chặt đứt thì Phùng Cảnh Thiên quỳ phịch xuống trước mặt Lê Văn Vân.
“Tha cho tôi, cầu xin anh hãy tha cho tôi.” Phùng Cảnh Thiên nuốt nước bọt nói, “Chuyện xảy ra trước đây đều là lỗi của tôi, mong anh có thể tha cho.”
“Đừng nói nhảm!” Lê Văn Vân lạnh lùng nói, sau đó nhìn về phía Long Nhã Lâm: “Bọn họ trói cô đúng không? Với trình độ của cô hẳn là đủ để đối phó bọn họ rồi, có thù gì hãy báo đi.”
Lúc này Long Nhã Lâm vẫn còn đang bị sốc.
“Mạnh quá, thật mạnh! Đây là số của Người Gác Đêm ư?” Long Nhã Lâm kinh ngạc nói.
Lê Văn Vân và cô ấy xấp xỉ bằng tuổi nhau, thế mà anh đã đạt tới trình độ siêu cấp rồi.
Lúc này nghe Lê Văn Vân hỏi, cô ấy mới hồi phục lại tinh thần, sự chấn động trong mắt biến mất, sau đó biến thành một vẻ lạnh lùng.
Cô ấy nhìn Phùng Cảnh Thiên và Phùng Tịnh Vũ rồi chạy về phía họ.
Hai người không dám phản kháng, lại bị Long Nhã Lâm đơn phương đánh cho một trận, tiếng la hét vang vọng khắp sân.
“Lê Văn Vân!” Liễu Vân Sơn nằm trên mặt đất, cắn răng nói: “Chuyện trước kia là do tôi đã sai rồi, nhưng đó là bởi vì tôi không biết cậu là Người Gác Đêm.
Nếu tôi biết thì tôi sẽ không bao giờ ra tay với cậu, cũng sẽ không nhắm vào cậu.”
“Ồ? Vậy sao?” Lê Văn Vân nhìn ông ta cười to rồi nói: “Nhưng vừa rồi ông đã biết tôi là Người Gác Đêm mà vẫn lựa chọn xông lên cùng Phùng Vĩ.
Nói thật là giữa hai chúng ta cũng đâu có thù hận gì.”
Liễu Vân Sơn vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, vốn dĩ chúng ta không có mâu thuẫn!”
“Điều mâu thuẫn duy nhất là cháu trai của ông, Liễu Bạch.
Ông đã không dạy dỗ tốt nên đã diễu võ dương oai khắp nơi, đá trúng tấm sắt nên bị bật lại.” Lê Văn Vân cười nói: “Vậy đương nhiên ông cũng phải trả giá chứ nhỉ?”
Nói xong, anh lại nhìn Hầu Diệu Trần và nói: “Về phần con chó già này, ông với học trò của mình cũng chẳng tốt đẹp gì.
Ông có một tên học trò hợp tác với Hồng Nguyệt, học trò của ông hai lần hãm hại ông cụ Hoàng, lúc đó nếu không phải ông cụ ngăn cản tôi thì tôi đã chém ông một nhát đao rồi.”
Hầu Diệu Trần hừ giọng rồi nói: “Lê Văn Vân, cậu phải suy nghĩ cho kỹ đó, tôi ở Yên Kinh có mối quan hệ rất rộng.
Tôi biết cậu là Người Gác Đêm nhưng tất cả các gia đình giàu có ở Yên Kinh đều chịu ơn huệ của tôi, cho dù cậu là Người Gác Đêm nhưng đắc tội với nhiều nhà giàu như vậy cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.”
Lê Văn Vân nhướng mày nhìn ông ta.
Lúc này, Hầu Diệu Trần đã bị Lê Văn Vân đánh cho mặt mũi bầm dập, loạng choạng đứng dậy khỏi mặt đất.
Thấy Lê Văn Vân cau mày, ông ta cho rằng Lê Văn Vân cũng đã kiêng dè nên lại hừ giọng nói tiếp: “Chỉ cần cậu thả tôi đi, như vậy những chuyện trước đây coi như xoá bỏ, sau này tôi cũng sẽ không tìm cậu gây rắc rối nữa.”
Lê Văn Vân sờ sờ mũi, đi về phía ông ta cười phá lên hỏi: “Ông cho rằng tôi sợ ông à?”
Nói xong anh đá thẳng vào Hầu Diệu Trần, Hầu Diệu Trần bị đá nên toàn thân lăn quay hai vòng, đập mạnh xuống đất ngất lịm đi.
Trong sân còn có rất nhiều người khác, nhưng lúc này cũng không có người nào dám tiến lên, tất cả đều lặng lẽ đi về phía cửa.
“Ai rời khỏi chỗ, người đó sẽ chết!” Lê Văn Vân lạnh lùng nói.
Sau đó, anh lấy điện thoại ra.
Lúc này Phùng Vĩ mới bình tĩnh lại, ông ta nghiến răng nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, cậu thật tàn nhẫn!”
Tay phải của ông ta đã bị đứt gân, và đối với ông ta nó cũng tương đương với việc bị tàn phế.
“Tàn nhẫn?” Lê Văn Vân hỏi ngược lại: “Nếu hôm nay tôi không đánh lại mấy người thì liệu mấy người có tha cho tôi không? Vừa rồi ông còn nghĩ đến chuyện sẽ lẩn trốn tới thành phố Tội Ác nữa mà.”
Anh lấy điện thoại di động ra, gọi cho đám người Phạm Nhược Tuyết nói: “Đã xong rồi, gọi Người Gác Đêm qua đây xử lý đi.”
“Cậu muốn làm gì?” Phùng Vĩ nhìn Lê Văn Vân hỏi.
“Rất đơn giản!” Lê Văn Vân nhìn Phùng Vĩ nói: “Ông hãy vào nhà tù của Người Gác Đêm, còn hai đứa con trai của ông…”
Nói rồi, anh nhìn về phía hai người bị Long Nhã Lâm đánh cách đó không xa, khóe miệng anh khẽ giật giật.
Anh phát hiện, đừng bao giờ xúc phạm người phụ nữ, Long Nhã Lâm ra tay thật nhẫn tâm, hai người bị đánh đến ngã lăn ra đất.
Cho dù hai người họ van xin thảm thiết như thế nào đi chăng nữa nhưng có vẻ như Long Nhã Lâm không muốn dừng lại.
“Chẳng phải mấy người định trốn đến thành phố Tội Ác sao? Tôi đây sẽ hoàn thành tâm nguyện cho mấy người, đưa hai đứa con trai của mấy người đến thành phố Tội Ác.” Lê Văn Vân cười nói.
“Cậu dám!” Phùng Vĩ cực kỳ hoảng sợ.
Ông ta biết rõ đó là nơi nào, mặc dù Phùng Cảnh Thiên và Phùng Tịnh Vũ cũng được coi là không tệ, dù gì cũng là cao cấp.
Nhưng họ là những người lớn lên ở đô thị xa hoa trong thời bình nên muốn sống sót ở thành phố Tội Ác là rất khó.
“Tôi không dám ư?” Lê Văn Vân hỏi ngược lại.
“Lê Văn Vân, trước đây tôi đã sai rồi.
Cậu muốn đối xử với tôi thế nào cũng được, còn hai đứa con trai này của tôi chưa từng tiếp xúc với thế giới ngầm.
Tôi sẽ cho cậu tất cả tài sản và tất cả tiền bạc của mình, chỉ cần cậu cho chúng một con đường sống là được.” Phùng Vĩ cắn răng nói.
Đoan Văn Tuyển
hay
/
Bình luận nổi bật
Tổng số câu trả lời
Tay Lam
ra nhanh đi t/g ơi...đag hấp dẫn lại hết
/.