Chiến Lang Ở Rể

chương 505: 505: tôi ngủ một lát

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tần Tử Cuồng Dũng bộc phát, trong tay Lê Văn Vân vẫn còn hai khối xương rồng, trong giây lát tất cả đều dung hợp vào cơ thể anh.

Lúc hai khối xương rồng dung hợp vào cơ thể, Lê Văn Vân chỉ cảm thấy trong thân thể vang lên tiếng lạch cạch, cứ như thân thể đang biến đổi, chân khí tràn đầy trong người bắt đầu trào ra.

Lê Văn Vân lập tức cảm thấy mình đã thay đổi, chính thức vượt qua bậc siêu cấp!

Đôi mắt anh nhìn tiêm quỷ đỏ đứng trước mặt.

“Chết đi!” Trong mắt Lê Văn Vân thoáng qua một tia lạnh lẽo, ngay sau đó, đao trong tay anh đột nhiên chém tới.

Chân khí mạnh mẽ, tiêm quỷ đỏ phát ra những tiếng thét quái dị, cứ như là đang sợ hãi, nguồn năng lượng trên người bắt đầu dao động, thanh trường kiếm hình trụ màu xanh vung ra, trường kiếm va chạm với thanh đao Vô Danh của Lê Văn Vân.

Keng!

Một luồng sóng khí nóng rực lập tức tuôn trào, cả thân thể Lê Văn Vân hoàn toàn áp chế tiêm quỷ đỏ, ngay sau đó tiêm quỷ hung hăng đánh vào tảng đá gần đó.

Tiêm quỷ đỏ bay ngược lại, Lê Văn Vân lại nhanh chóng nhào đến, trong tay có song đao, sử dụng chiêu Thu Vũ Trảm.

Đòn đánh của anh có tốc độ cực kì nhanh, tiêm quỷ đỏ khó khăn chống đỡ.

Thân thể Lê Văn Vân vẫn đang biến đổi, trong người anh thi thoảng lại phát ra âm thanh lạch cạch.

Quỷ Đỏ bị Lê Văn Vân liên tiếp đánh cho lui lại, trên người cũng bị Lê Văn Vân đâm cho nhiều nhát.

Dù vậy nhưng đều không nguy hiểm đến tính mạng, những chỗ Lê Văn Vân đâm vào đều không phải vị trí quan trọng.

Dường như Quỷ Đỏ cảm thấy mình không thể ngăn chặn được, cứ tiếp tục chắn chắn sẽ phải chết.

Đột nhiên ông ta phát ra một tiếng thét kinh trời.

“Sắp tự nổ rồi!”

Lê Văn Vân biến sắc, quát lớn: “Tất cả mọi người mau nằm xuống!”

Cùng lúc đó Lê Văn Vân nhanh chóng lùi lại phía sau, đằng xa, kể cả Người Gác Đêm hay người của Hồng Nguyệt đều lập tức nằm xuống đất.

Trong khoảnh khắc đó, ngài Mặc cảm thấy mọi chuyện không ổn, nhân lúc mấy người Doãn Nhu rút lui nằm rạp trên đất, ông ta nhanh chóng chạy trốn khỏi hẻm núi.

Khi thế của Lê Văn Vân vừa nãy đã khiến ông ta sợ hãi, đó chính là khí thế của một kẻ đã vượt qua cấp bậc của ông ta, hơn nữa Quỷ Đỏ đã tự hủy, điều đó có nghĩa là Quỷ Đỏ cảm giác mình hoàn toàn không thể đối phó với Lê Văn Vân, cho nên ông ta đã trực tiếp chạy trốn.

Quỷ Đỏ tự hủy giống như một viên đạn pháo, những tia màu vàng bắn ra giống như những viên đạn, dày đặc mà khổng lồ.

Tiêm quỷ tự nổ là chuyện bình thường đối với những Người Gác Đêm, một khi bị những thứ màu vàng đó bắn trúng thì sức xuyên phá sẽ cực kì mạnh.

Cây súng bắn tỉa của Lý Thu cũng được chế tạo theo nguyên lý này.

Nhưng yêu cầu về đạn lại khá cao.

Hơn nữa vụ tự hủy này cũng có khuyết điểm, đó là phần lớn sẽ bị bắn ra khắp nơi, chỉ cần bạn nằm xuống một cái hố thì khả năng cao là sẽ tránh thoát được.

Lê Văn Vân đập xuống mặt đất tạo thành hố, cả người nằm xuống đất.

Sau khi cơn mưa vàng tan đi, hai ngọn núi xung quanh đã bị bắn chi chít lỗ.

Cùng lúc đó, Lê Văn Vân lảo đảo đứng lên, cả người anh có chút cảm giác vô lực.

Di chứng của tần tử cuồng dũng lại bắt đầu tái phát.

May là ngài Mặc đã chọn chạy trốn vì hoảng sợ, nếu như ông ta vẫn còn ở đây thì anh… chỉ sợ là không còn sức để chiến đấu với ông ta nữa.

Đương nhiên trận chiến này anh là người chiến thắng, ngài Mặc sẽ bị mấy người khác ngăn lại, sau đó mấy Người Gác Đêm khác hỗ trợ, đợi đến khi Hoàng Thi Kỳ đến, muốn trốn bốn người siêu cấp thì cũng sẽ rất khó khăn.

Lúc cơn mưa màu vàng biến mất, tất cả mọi người nằm trên đất đều bắt đầu đứng lên.

Bùi Nghênh Tùng cũng không nghĩ nhiều, trước tiên phải trốn khỏi đây trước đã.

“Ông định đi đâu thế?” Cùng lúc đó, Doãn Nhu và Trần Tiêu cùng phản ứng cực kì nhanh, trực tiếp chặn Bùi Nghênh Tùng lại.

“Bà bà, bà thật sự muốn đứng nhìn bao năm phát triển của Hồng Nguyệt kết thúc ở đây sao? Bà bà, cứu tôi với!” Bùi Nghênh Tùng lớn tiếng gào thét.

Ông ta biết rõ rằng lúc này ông ta không còn cơ hội nữa.

Lần trước ông ta bỏ chạy vì lấy cớ là giúp Lê Văn Vân mở chiếc hộp bí mật, cuối cùng tính kế Lê Văn Vân một lần, còn lần này chắc chắn Lê Văn Vân sẽ tuyệt đối không cho ông ta cơ hội như vậy nữa.

Cho nên ông ta muốn xin sự giúp đỡ của bà Loan.

Bà Loan thở dài một tiếng, nhìn Bùi Nghênh Tùng nói: “Vừa nãy, ông không xem những người của Hồng Nguyệt là người, để họ đi chịu chết như những con súc vật, tôi đã quyết định tuyệt đối sẽ không giúp ông, trước kia tôi đồng ý thành lập Hồng Nguyệt không phải là để Hồng Nguyệt phát triển thành cái dạng này, Hồng Nguyệt như vậy, biến mất cũng đâu có sao!”

Vẻ mặt Bùi Nghênh Tùng hiện lên nét tuyệt vọng, người của Hồng Nguyệt lại tràn đầy sợ hãi.

“Phá vòng vây đi!” Có người lớn tiếng quát.

Bây giờ chỉ có tầm ba mươi người thuộc Người Gác Đêm, bọn chúng còn khoảng tám mươi chín mươi người, nếu như là phá vòng vây thì còn có cơ hội.

Đúng lúc đó, bọn chúng nhìn thấy xa xa trên hẻm núi, từng bóng đen nhanh chóng chạy về phía này, dẫn đầu là một người phụ nữ, trên tay cầm theo thanh đao màu xanh lam.

Chính là Hoàng Thi Kỳ, cuối cùng quân tiếp viện của Người Gác Đêm cũng đến.

truyện xuyên nhanh

Hoàng Thi Kỳ và Phạm Nhược Tuyết xông thẳng đến trước mặt Lê Văn Vân, nhìn cả người Lê Văn Vân đẫm máu, trong mắt Hoàng Thi Kỳ tràn ngập phẫn nộ, cô ta đột nhiên nhìn về phía Bùi Nghênh Tùng.

Lúc này, cả người Lê Văn Vân không thể điều khiển nổi một chút chân khí nào.

Vừa rồi anh vẫn luôn nghiến răng kiên trì, bây giờ mọi người đã đến, chân khí của anh đã hao tổn quá nhiều, cộng thêm sự suy yếu sau khi sử dụng tần tử cuồng dũng, anh đã sắp không gắng gượng nổi.

“Lữ… Lữ Dương!” Lê Văn Vân cố gắng giơ tay lên, chỉ về phía khác.

Lữ Dương đang nằm rạp trên mặt đất, không biết là còn sống hay đã chết.

Phạm Nhược Tuyết biến sắc, cô nhìn xung quanh rồi quay sang nói với Hoàng Thi Kỳ: “Cô qua xem Lê Văn Vân đi, tôi qua bên kia xem xem!”

Cô nhanh chóng đi về phía Lữ Dương.

Cũng có mấy người khác bắt đầu đến giúp đỡ, còn những Người Gác Đêm khác đang khống chế đám người Hồng Nguyệt.

Khi tất cả mọi người đã vào trong hẻm núi, nhìn mọi chuyện đang diễn ra khiến họ cảm thấy bàng hoàng.

Trong hẻm núi, có đầy xác chết chất chồng thành núi, máu tươi chảy ra từ đó, toàn bộ hẻm núi đều có mùi máu tanh tưởi.

Lê Văn Vân toàn thân đẫm máu đứng cạnh đó, khiến cho mọi người không khỏi run sợ.

“Thằng nhóc này!” Phó Vũ hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía người của Hồng Nguyệt nói: “Tất cả nghe lệnh, giết hết người của Hồng Nguyệt, không sót một ai!”

Trong lòng anh ta đang cực kì tức giận.

Hai thế hệ Người Gác Đêm số không đều đã ngã xuống ở đây, sự tức giận trong lòng anh ta chỉ có chính anh ta mới rõ.

Hơn nữa… bây giờ vẫn chưa biết liệu Lữ Dương còn sống không.

Sắc mặt bà Loan hơi thay đổi, bà ta vội vàng lớn tiếng nói: “Lê Văn Vân, cậu có thể nghe tôi một lần, tha cho những người đó một mạng được không, bọn họ cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh mà thôi, thủ lĩnh vẫn là Bùi Nghênh Tùng… Hãy nể mặt tôi lần này đi!”

Lê Văn Vân chậm rãi thở phào.

Lần này có thể chiến thắng, bà Loan chính là điểm quan trọng nhất, nếu như bà ta không ngăn ngài Mặc lại thì dựa vào hai người Doãn Nhu và Trần Tiêu, nếu muốn ngăn một mình ngài Mặc cũng cực kì khó khăn.

Hơn nữa bà ta nói cũng đúng, phần lớn những người này chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi.

Lê Văn Vân nhìn Phó Vũ, bình tĩnh nói: “Trước tiên bắt sống đã! Tôi…”

Phó Vũ cau mày, nhưng nếu Lê Văn Vân đã nói vậy thì anh ta cũng chỉ có thể gật đầu, sau đó đổi giọng, nói: “Bắt sống lại!”

Nghe vậy, Lê Văn Vân mới thở phào, cả người đều dựa vào người Hoàng Thi Kỳ.

“Anh… Sao lại thi triển Tần tử cuồng dũng nữa thế.

” Hoàng Thi Kỳ cười gượng nói.

“Tôi… Ngủ một lát!” Lê Văn Vân cười nói, sau đó dựa vào vai Hoàng Thi Kỳ, ngủ thiếp đi.

Anh thật sự cảm thấy rất mệt mỏi.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio